Long Phượng Song Bảo: Thần Y Mẫu Thân Dược Phiên Thiên
Chương 17: Làm Canh Nấm
Thập Nguyệt An Hi
03/09/2023
Vừa dứt lời, một thân bóng người cường tráng đã lao vọt tới, gạt hết số nấm mà Lạc Tiểu Băng vừa đặt lên bàn xuống đất, tốc độ nhanh đến nỗi Lạc Tiểu Băng không kịp phản ứng.
"Mẹ!"
Vốn Lạc Tiểu Băng cho An An Nhạc Nhạc đứng chờ ở cửa phòng bếp, nhưng hai đứa nhỏ vừa thấy như vậy, lo lắng mẹ mình lại bị bắt nạt, nên không quan tâm mà chạy vào.
Thấy hai đứa bé tiến vào, Lạc Tiểu Băng sợ hai đứa bị thương, nên trước tiên kéo hai đứa nhỏ ra sau lưng mình, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía đầu bếp đã gạt đồ của mình xuống đất, ánh mắt giận dữ tái đi.
"Vị tiểu nương tử này, nếu ta không nhìn lầm, đây hẳn là nấm sao?" Tần chưởng quầy lúc này cũng phản ứng lại, sắc mặt không tốt cho lắm.
Trương đại trù nghe vậy, vẻ mặt tức giận nói, "Chưởng quầy, đó chính là nấm ăn vào là chết người đó."
Những đầu bếp khác vừa nghe những cái đó là nấm, tức khắc liền buông công việc trong tay xuống, tất cả đều lao tới.
"Không sai, đây đúng thật là nấm, nhưng là không phải..."
Lạc Tiểu Băng đang muốn giải thích, những người khác trong phòng bếp lại kích động.
"Loại độc vật này mà ngươi cũng dám mang vào phòng bếp, ngươi tính làm cái gì đây?"
"Ngươi đây là muốn hại Phúc Mãn Lâu chúng ta sao!"
"Ả đàn bà độc ác nhà ngươi, không phải là gian tế mà Vạn Hương Lâu đối diện phái tới đấy chứ?"
Mọi người ngươi một lời, ta một câu, ánh mắt nhìn Lạc Tiểu Băng tràn ngập ý không tốt, mà sắc mặt Tần chưởng quầy cũng không tốt.
"Chương quầy, chúng ta đi báo quand di, dẫn ả đàn bà ác độc này đến quan phủ."
An An nghe đến đó, rốt cuộc không nhịn được, từ phía sau Lạc Tiểu Băng lao ra, tức giận nói, "Nhưng cái này ăn vào sẽ không chết người, chúng ta và mẹ mấy ngày nay ăn rồi chẳng xảy ra vấn đề gì cả, các ngươi không được vu khống mẹ của ta."
Nhạc Nhạc cũng ló đầu ra, giọng nói lanh lảnh phụ họa, "Nấm ăn ngon lắm, các ngươi thật xấu!"
Chưởng quầy vốn còn đang tức giận, nghe thấy lời An An Nhạc Nhạc, thần sắc cũng hòa hoãn hơn.
Tiểu nương tử này cũng nói, thứ này làm xong cũng là của bọn họ, nếu thật sự là thứ có độc, bọn họ cũng không dám tự ăn.
Chẳng lẽ, những thứ này còn có ẩn tình gì sao?
"Tiểu nương tử, việc này, ngươi giải thích thế nào?" Tần chưởng quầy hỏi Lạc Tiểu Băng.
Lạc Tiểu Băng vôn là nghĩ rằng, nếu Phúc Mãn Lâu thật sự không biết nhìn hàng, nàng cũng không cần nhất nhất phải hợp tác với Phúc Mãn Lâu.
Có thể thấy được thái độ của Tần chưởng quầy còn tính là khá tốt, Lạc Tiểu Băng liền quyết định giải thích một chút.
"Chưởng quầy chỉ cần tin tưởng, những thứ này không có độc mà rất ngon, hơn nữa còn rất quý." Thấy trên mặt Tần chưởng quầy có vài phần chờ mong, Lạc Tiểu Băng tự tin nói, "Nếu thật sự không được, chưởng quầy chỉ cần cho ta mượn nồi bếp và nguyên liệu nấu ăn, tiền bạc ta sẽ trả."
Nàng không tin, thấy món ăn do chính mình làm ra, chưởng quầy sẽ không muốn hợp tác với mình.
Tần chưởng quầy nhìn Lạc Tiểu Băng, thấy ánh mắt tự tin của Lạc Tiểu Băng cũng không hề có âm mưu hay chột dạ, trong lòng cũng tin hơn phân nửa.
Chỉ là, xưa nay không ai dám ăn nấm cả, Tần chưởng quầy trong nhất thời cũng không biết làm thế nào.
Cuối cùng, Tần chưởng quầy nghĩ đến Vạn Hương Lâu ở đối diện, vẫn quyết định đánh cược một phen.
Những đầu bếp khác vốn còn muốn làm gì đó, đều bị Tần chưởng quầy bắt quay lại làm việc.
Lạc Tiểu Băng có được đáp án, tay chân liền bắt đầu chuẩn bị.
Nhặt nấm, rửa sạch cắt lát, thái sợi, cắt hạt lựu, bắc lên bếp, đun nóng dầu, cho thịt kho tàu vào đun trước.
Tiếp đó liền bắc một cái bếp nhỏ, làm món canh sơn trân, tất cả thao tác công việc, Lạc Tiểu Băng làm như nước chảy mây trôi, vừa nhìn đã khiến người ta cảm thấy nàng là một người lành nghề.
Mà tất cả chỉ đều là vì Lạc Tiểu Băng là một người phàm ăn, lại không muốn ăn cơm hộp, cho nên cũng có nghiên cứu về trù nghệ.
Không lâu sau, một loại canh nấm thơm nồng bay ra, quanh quẩn trong cả gian bếp.
Ngay cả những đầu bếp đang nấu ăn cũng không nhịn được mà đừng động tác trong tay, nhìn về phía bên này, thậm chí còn có người ngửi thấy hương vị tươi mới không nhịn được mà lau miệng vài cái.
"Chương 18: : Định luận thật thơm
(thường được sử dụng trong ngữ cảnh trào phúng hoặc trào lưu mạng để diễn tả sự tán thưởng một cách hài hước đối với một ý kiến, tình huống hay hiện tượng)"
Đây là định luận thực thơm, một khắc trước còn không thèm coi nàng ra gì, một giây sau lại chảy nước miếng với đồ ăn của nàng.
Nhưng Lạc Tiểu Băng cũng không để ý đến bọn họ, sau khi làm xong món ăn, Lạc Tiểu Băng cảm ơn Tần chưởng quần, đeo sọt lên, bưng món ăn lên, dẫn hai đứa nhỏ đi tới đại đường.
Vốn trong đại đường có rất nhiều thực khách còn chưa đi chính là vì chờ mấy món 'hương vị thơm ngon' trong miệng Lạc Tiểu Băng, trước đó khi hương thơm của canh nấm bay ra đã có rất nhiều người ngo ngoe rục rịch không ngồi yên.
Hiện giờ Lạc Tiểu Băng bưng món ăn ra, hương vị kia lại càng nồng đậm hơn, kích thích vị giác của mọi người.
Ngay khi nhìn thấy trong tay Lạc Tiểu Băng bưng lên món ăn sắc hương vị đủ cả, ánh mắt cả đám sáng rực, chỉ kém không nhao lên tranh cướp.
Chưởng quầy cũng đi theo ra, nhìn thấy tình hình như vậy, trong mắt có chút chờ mong, ánh mắt cũng không rời mẹ con ba người.
Biết chính mình bây giờ bị vạn người chú ý, Lạc Tiểu Băng chỉ làm như không thấy, để hai đứa nhỏ ngồi xuống, trước tiên múc canh nấm cho hai đứa nhỏ, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, mẹ con ba người không coi ai ra gì bắt đầu ăn.
Tuy rằng mẹ con ba người ăn mặc rách nát, xanh xao vàng vọt, nhưng động tác ăn cơm lại mang theo vài phần ưu nhã, không hề giống dáng vẻ của người nghèo chút nào, điều này khiến cho mọi người không nhịn được mà cảm thấy, mẹ con ba người chỉ sợ là người giàu có mà gặp hoạn nạn.
“Rầm ——”
Cuối cùng, sau khi có người chảy đầy nước miếng, không cam lòng chỉ có thể dùng mắt nhìn, liền gọi điếm tiểu nhị.
"Nói với chưởng quầy của các ngươi, cho dù là bao nhiêu tiền, cho ta một phần giống như vậy."
"Ta cũng muốn."
"Ta cũng muốn!"
Một tiếng lại tiếp một tiếng, có hơn phân nửa người nói muốn ăn món ăn trên bàn mà Lạc Tiểu Băng đang ăn, mà trong số những người này có một vài người thật ra đã ăn no.
Tần chưởng quầy thấy mẹ con ba người tựa hồ đúng là không có việc gì, liền chuẩn bị trao đổi việc mua công thức với Lạc Tiểu Băng.
Nhưng Tần chưởng quầy còn chưa kịp hành động, một người từ trên lầu đi xuống, nói nhỏ cái gì đó vào tai Tần chưởng quầy.
Trong mắt Tần chưởng quầy lóe lên một tia kinh ngạc, rồi sau đó xoay người vào bếp.
Đợi khi quay trở ra, trong tay Tần chưởng quầy đã có thêm một cái khay bên trên đặt bát đũa, lập tức đi về phía bàn của Lạc Tiểu Băng.
"Tiểu nương tử, có thể cho ta nếm thử một chút không?" Vẻ mặt Tần chưởng quầy đầy ý cười.
Lạc Tiểu Băng vốn là chờ Tần chưởng quầy, tất nhiên là không hề từ chối.
Tần chưởng quầy thấy vậy cảm ơn xong thì cầm cái thìa múc một bát canh sơn trân, lại gắp một ít thịt kho tàu và đậu hũ, xoay người liền đi.
Lạc Tiểu Băng chú ý tới, Tần chưởng quầy trực tiếp bưng khay trên tay lên lầu hai, đôi mắt không khỏi híp lại, rồi lại làm như không có việc gì tiếp tục chăm sóc cho hai đứa nhỏ.
Hai đứa nhỏ ăn đến nỗi miệng căng đầy, nhưng cũng không quên khích lệ mẹ làm đồ ăn thật ngon.
Mà lúc này, trong một phòng ở lầu hai, một công tử hồng y đang gõ gõ bàn, một bên chờ đợi.
Chờ Tần chưởng quầy bưng đồ ăn tới, công tử hồng y mới dừng động tác gõ bàn, ánh mắt nhìn món ăn kia mang theo kinh ngạc lấp lánh.
"Đây là cái gì?" Công tử hồng y không có cảm xúc hỏi.
"Bẩm công tử, đây là nấm ạ." Tần chưởng quầy cung kính trả lời.
Công tử hồng y này, đúng là chủ nhân sau màn của Phúc Mãn Lâu, vừa vặn hôm nay ở đây.
"Nấm sao?" Công tử hồng y cong môi, cầm lấy đôi đũa bắt đầu ăn.
"Công tử, từ từ đã!" Tần chưởng quầy vội vàng ngăn lại.
Thấy công tử nhà mình liếc nhìn mình, Tần chưởng quầy liền giải thích tương truyền về nấm có độc.
Tuy rằng hắn đã tin mấy thứ này không có độc, nhưng cũng không dám lấy tính mạng của chủ nhân ra đùa giỡn.
"Đây là loại nấm thượng hạng, chỉ trong hoàng cung mới có, ngươi lại đánh đồng nó với mấy thứ vớ vẩn có độc sao?" Hồng y công tử không vui.
Ngay sau đó, công tử hồng y bắt đầu gắp thức ăn lên thẩm định trước sự kinh ngạc của Tần chưởng quầy.
Vốn dĩ ban đầu động tác gắp còn hơi dè dặt, nhưng đồ ăn vừa vào miệng, hương vị thơm ngon kia quanh quẩn ở đầu lưỡi, ánh mắt của công tử hồng y nháy mắt phát sáng.
Một bên tăng tốc gắp thức ăn, một bên ra lệnh, "Bằng bất cứ giá nào, mua bằng được công thức."
"Mẹ!"
Vốn Lạc Tiểu Băng cho An An Nhạc Nhạc đứng chờ ở cửa phòng bếp, nhưng hai đứa nhỏ vừa thấy như vậy, lo lắng mẹ mình lại bị bắt nạt, nên không quan tâm mà chạy vào.
Thấy hai đứa bé tiến vào, Lạc Tiểu Băng sợ hai đứa bị thương, nên trước tiên kéo hai đứa nhỏ ra sau lưng mình, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía đầu bếp đã gạt đồ của mình xuống đất, ánh mắt giận dữ tái đi.
"Vị tiểu nương tử này, nếu ta không nhìn lầm, đây hẳn là nấm sao?" Tần chưởng quầy lúc này cũng phản ứng lại, sắc mặt không tốt cho lắm.
Trương đại trù nghe vậy, vẻ mặt tức giận nói, "Chưởng quầy, đó chính là nấm ăn vào là chết người đó."
Những đầu bếp khác vừa nghe những cái đó là nấm, tức khắc liền buông công việc trong tay xuống, tất cả đều lao tới.
"Không sai, đây đúng thật là nấm, nhưng là không phải..."
Lạc Tiểu Băng đang muốn giải thích, những người khác trong phòng bếp lại kích động.
"Loại độc vật này mà ngươi cũng dám mang vào phòng bếp, ngươi tính làm cái gì đây?"
"Ngươi đây là muốn hại Phúc Mãn Lâu chúng ta sao!"
"Ả đàn bà độc ác nhà ngươi, không phải là gian tế mà Vạn Hương Lâu đối diện phái tới đấy chứ?"
Mọi người ngươi một lời, ta một câu, ánh mắt nhìn Lạc Tiểu Băng tràn ngập ý không tốt, mà sắc mặt Tần chưởng quầy cũng không tốt.
"Chương quầy, chúng ta đi báo quand di, dẫn ả đàn bà ác độc này đến quan phủ."
An An nghe đến đó, rốt cuộc không nhịn được, từ phía sau Lạc Tiểu Băng lao ra, tức giận nói, "Nhưng cái này ăn vào sẽ không chết người, chúng ta và mẹ mấy ngày nay ăn rồi chẳng xảy ra vấn đề gì cả, các ngươi không được vu khống mẹ của ta."
Nhạc Nhạc cũng ló đầu ra, giọng nói lanh lảnh phụ họa, "Nấm ăn ngon lắm, các ngươi thật xấu!"
Chưởng quầy vốn còn đang tức giận, nghe thấy lời An An Nhạc Nhạc, thần sắc cũng hòa hoãn hơn.
Tiểu nương tử này cũng nói, thứ này làm xong cũng là của bọn họ, nếu thật sự là thứ có độc, bọn họ cũng không dám tự ăn.
Chẳng lẽ, những thứ này còn có ẩn tình gì sao?
"Tiểu nương tử, việc này, ngươi giải thích thế nào?" Tần chưởng quầy hỏi Lạc Tiểu Băng.
Lạc Tiểu Băng vôn là nghĩ rằng, nếu Phúc Mãn Lâu thật sự không biết nhìn hàng, nàng cũng không cần nhất nhất phải hợp tác với Phúc Mãn Lâu.
Có thể thấy được thái độ của Tần chưởng quầy còn tính là khá tốt, Lạc Tiểu Băng liền quyết định giải thích một chút.
"Chưởng quầy chỉ cần tin tưởng, những thứ này không có độc mà rất ngon, hơn nữa còn rất quý." Thấy trên mặt Tần chưởng quầy có vài phần chờ mong, Lạc Tiểu Băng tự tin nói, "Nếu thật sự không được, chưởng quầy chỉ cần cho ta mượn nồi bếp và nguyên liệu nấu ăn, tiền bạc ta sẽ trả."
Nàng không tin, thấy món ăn do chính mình làm ra, chưởng quầy sẽ không muốn hợp tác với mình.
Tần chưởng quầy nhìn Lạc Tiểu Băng, thấy ánh mắt tự tin của Lạc Tiểu Băng cũng không hề có âm mưu hay chột dạ, trong lòng cũng tin hơn phân nửa.
Chỉ là, xưa nay không ai dám ăn nấm cả, Tần chưởng quầy trong nhất thời cũng không biết làm thế nào.
Cuối cùng, Tần chưởng quầy nghĩ đến Vạn Hương Lâu ở đối diện, vẫn quyết định đánh cược một phen.
Những đầu bếp khác vốn còn muốn làm gì đó, đều bị Tần chưởng quầy bắt quay lại làm việc.
Lạc Tiểu Băng có được đáp án, tay chân liền bắt đầu chuẩn bị.
Nhặt nấm, rửa sạch cắt lát, thái sợi, cắt hạt lựu, bắc lên bếp, đun nóng dầu, cho thịt kho tàu vào đun trước.
Tiếp đó liền bắc một cái bếp nhỏ, làm món canh sơn trân, tất cả thao tác công việc, Lạc Tiểu Băng làm như nước chảy mây trôi, vừa nhìn đã khiến người ta cảm thấy nàng là một người lành nghề.
Mà tất cả chỉ đều là vì Lạc Tiểu Băng là một người phàm ăn, lại không muốn ăn cơm hộp, cho nên cũng có nghiên cứu về trù nghệ.
Không lâu sau, một loại canh nấm thơm nồng bay ra, quanh quẩn trong cả gian bếp.
Ngay cả những đầu bếp đang nấu ăn cũng không nhịn được mà đừng động tác trong tay, nhìn về phía bên này, thậm chí còn có người ngửi thấy hương vị tươi mới không nhịn được mà lau miệng vài cái.
"Chương 18: : Định luận thật thơm
(thường được sử dụng trong ngữ cảnh trào phúng hoặc trào lưu mạng để diễn tả sự tán thưởng một cách hài hước đối với một ý kiến, tình huống hay hiện tượng)"
Đây là định luận thực thơm, một khắc trước còn không thèm coi nàng ra gì, một giây sau lại chảy nước miếng với đồ ăn của nàng.
Nhưng Lạc Tiểu Băng cũng không để ý đến bọn họ, sau khi làm xong món ăn, Lạc Tiểu Băng cảm ơn Tần chưởng quần, đeo sọt lên, bưng món ăn lên, dẫn hai đứa nhỏ đi tới đại đường.
Vốn trong đại đường có rất nhiều thực khách còn chưa đi chính là vì chờ mấy món 'hương vị thơm ngon' trong miệng Lạc Tiểu Băng, trước đó khi hương thơm của canh nấm bay ra đã có rất nhiều người ngo ngoe rục rịch không ngồi yên.
Hiện giờ Lạc Tiểu Băng bưng món ăn ra, hương vị kia lại càng nồng đậm hơn, kích thích vị giác của mọi người.
Ngay khi nhìn thấy trong tay Lạc Tiểu Băng bưng lên món ăn sắc hương vị đủ cả, ánh mắt cả đám sáng rực, chỉ kém không nhao lên tranh cướp.
Chưởng quầy cũng đi theo ra, nhìn thấy tình hình như vậy, trong mắt có chút chờ mong, ánh mắt cũng không rời mẹ con ba người.
Biết chính mình bây giờ bị vạn người chú ý, Lạc Tiểu Băng chỉ làm như không thấy, để hai đứa nhỏ ngồi xuống, trước tiên múc canh nấm cho hai đứa nhỏ, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, mẹ con ba người không coi ai ra gì bắt đầu ăn.
Tuy rằng mẹ con ba người ăn mặc rách nát, xanh xao vàng vọt, nhưng động tác ăn cơm lại mang theo vài phần ưu nhã, không hề giống dáng vẻ của người nghèo chút nào, điều này khiến cho mọi người không nhịn được mà cảm thấy, mẹ con ba người chỉ sợ là người giàu có mà gặp hoạn nạn.
“Rầm ——”
Cuối cùng, sau khi có người chảy đầy nước miếng, không cam lòng chỉ có thể dùng mắt nhìn, liền gọi điếm tiểu nhị.
"Nói với chưởng quầy của các ngươi, cho dù là bao nhiêu tiền, cho ta một phần giống như vậy."
"Ta cũng muốn."
"Ta cũng muốn!"
Một tiếng lại tiếp một tiếng, có hơn phân nửa người nói muốn ăn món ăn trên bàn mà Lạc Tiểu Băng đang ăn, mà trong số những người này có một vài người thật ra đã ăn no.
Tần chưởng quầy thấy mẹ con ba người tựa hồ đúng là không có việc gì, liền chuẩn bị trao đổi việc mua công thức với Lạc Tiểu Băng.
Nhưng Tần chưởng quầy còn chưa kịp hành động, một người từ trên lầu đi xuống, nói nhỏ cái gì đó vào tai Tần chưởng quầy.
Trong mắt Tần chưởng quầy lóe lên một tia kinh ngạc, rồi sau đó xoay người vào bếp.
Đợi khi quay trở ra, trong tay Tần chưởng quầy đã có thêm một cái khay bên trên đặt bát đũa, lập tức đi về phía bàn của Lạc Tiểu Băng.
"Tiểu nương tử, có thể cho ta nếm thử một chút không?" Vẻ mặt Tần chưởng quầy đầy ý cười.
Lạc Tiểu Băng vốn là chờ Tần chưởng quầy, tất nhiên là không hề từ chối.
Tần chưởng quầy thấy vậy cảm ơn xong thì cầm cái thìa múc một bát canh sơn trân, lại gắp một ít thịt kho tàu và đậu hũ, xoay người liền đi.
Lạc Tiểu Băng chú ý tới, Tần chưởng quầy trực tiếp bưng khay trên tay lên lầu hai, đôi mắt không khỏi híp lại, rồi lại làm như không có việc gì tiếp tục chăm sóc cho hai đứa nhỏ.
Hai đứa nhỏ ăn đến nỗi miệng căng đầy, nhưng cũng không quên khích lệ mẹ làm đồ ăn thật ngon.
Mà lúc này, trong một phòng ở lầu hai, một công tử hồng y đang gõ gõ bàn, một bên chờ đợi.
Chờ Tần chưởng quầy bưng đồ ăn tới, công tử hồng y mới dừng động tác gõ bàn, ánh mắt nhìn món ăn kia mang theo kinh ngạc lấp lánh.
"Đây là cái gì?" Công tử hồng y không có cảm xúc hỏi.
"Bẩm công tử, đây là nấm ạ." Tần chưởng quầy cung kính trả lời.
Công tử hồng y này, đúng là chủ nhân sau màn của Phúc Mãn Lâu, vừa vặn hôm nay ở đây.
"Nấm sao?" Công tử hồng y cong môi, cầm lấy đôi đũa bắt đầu ăn.
"Công tử, từ từ đã!" Tần chưởng quầy vội vàng ngăn lại.
Thấy công tử nhà mình liếc nhìn mình, Tần chưởng quầy liền giải thích tương truyền về nấm có độc.
Tuy rằng hắn đã tin mấy thứ này không có độc, nhưng cũng không dám lấy tính mạng của chủ nhân ra đùa giỡn.
"Đây là loại nấm thượng hạng, chỉ trong hoàng cung mới có, ngươi lại đánh đồng nó với mấy thứ vớ vẩn có độc sao?" Hồng y công tử không vui.
Ngay sau đó, công tử hồng y bắt đầu gắp thức ăn lên thẩm định trước sự kinh ngạc của Tần chưởng quầy.
Vốn dĩ ban đầu động tác gắp còn hơi dè dặt, nhưng đồ ăn vừa vào miệng, hương vị thơm ngon kia quanh quẩn ở đầu lưỡi, ánh mắt của công tử hồng y nháy mắt phát sáng.
Một bên tăng tốc gắp thức ăn, một bên ra lệnh, "Bằng bất cứ giá nào, mua bằng được công thức."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.