Long Phượng Song Bảo: Thần Y Mẫu Thân Dược Phiên Thiên
Chương 10: Vậy Bà Tự Đâm Chết Đi.
Thập Nguyệt An Hi
03/09/2023
Lạc Tiểu Băng không có tư cách bình phẩm nguyên chủ quyết tâm chết như vậy là đúng hay sai, dù sao nguyên nếu nói nguyên chủ yếu đuối, nhưng lại kiên cường nuôi sống hai đứa trẻ.
Nhưng trong cảm nhận của nàng, vì một nam nhân mà đi tìm cái chết có chút không đáng.
Chính là không ngờ tới một chuyện nhỏ như vậy lại bị Lạc Tiểu Mai nhìn thấy lợi dụng làm ầm ĩ lên, còn dẫn tới An An bị đánh đến chảy cả máu đầu.
Vừa xuyên tới chỉ được khoảng một canh giờ, đại phòng Lạc gia đã đến gây sự hai lần, việc này khiến cho trong mắt Lạc Tiểu Băng tràn đầy lạnh lẽo.
Món nợ này sớm muộn gì nàng cũng sẽ tính toán với đại phòng Lạc gia, nhưng trước mắt nàng phải giải quyết chuyện của Lý quả phụ mới được.
Đừng tưởng rằng nàng không nhìn ra Lý quả phụ đang muốn trốn tránh trách nhiệm, cái này còn phải xem nàng có chịu hay không.
Đánh con trai của nàng, dù thế nào nàng cũng phải bắt kẻ đó trả giá đắt.
"Lạc Tiểu Mai bịa đặt chuyện của ta, ta sẽ tìm nàng ta nói rõ ràng, rốt cuộc là con mắt nào của nàng ta nhìn thấy ta câu dẫn con trai của bà, đến lúc đó để xem nàng ta có dám thề với trời hay không..." Nói tới đây, Lạc Tiểu Băng dừng lại một chút, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Lý quả phụ.
"Nhưng cho dù Lạc Tiểu Mai đáng giận cỡ nào, cũng không ra tay đánh con trai ta hôn mê bất tỉnh, đánh người chính là bà, tiền thuốc men tất nhiên phải do bà trả."
Lý quả phụ vừa nghe Lạc Tiểu Băng muốn mình bồi thường bạc, lập tức liền nổi đóa.
"Dựa vào cái gì mà phải bồi thường? Dựa vào cái gì mà bắt ta bồi thường? Rõ ràng là đường tỷ của ngươi khiêu khích mà, ngươi lại bắt ta bồi thường, bây giờ ta nghi ngờ tỷ muội các ngươi thông đồng với nhau lừa tiền của ta."
Càng nói, Lý quả phụ lại càng cảm thấy lời của mình có lý, mới vừa rồi còn có hơi chột dạ, giờ khắc này cũng trở nên đúng lý hợp tình.
Thấy Lý quả phụ càn quấy như vậy, Lạc Tiểu Băng không hề tức giận, chỉ nhàn nhạt mở miệng, "Được rồi, nếu đã như vậy, chúng ta đến công đường thẩm vấn, để Huyện lão gia tới phán xét xem chuyện này ai đúng ai sai."
Lý quả phụ vừa nghe đến công đường thẩm vấn, đắc ý trên mặt cũng cứng lại.
Nếu thật sự phải lên công đường thẩm vấn, tiền đồ của con trai nhà mình không phải sẽ bị hủy sao?
Vì tiền đồ của con trai mình, Lý quả phụ khẽ cắn môi, thỏa hiệp nói, "Ngươi muốn bồi thường bao nhiêu?"
"Không nhiều lắm, ba lượng." Lạc Tiểu Băng báo ra một con số.
Sắc mặt Lý quả phụ thay đổi, móc từ trong ngực ra mấy chục đồng tiền, một bộ lợn chết không sợ nước sôi chơi xấu nói, "Ta chỉ có nhiêu đây, nhiều hơn thì không có, nếu ngươi không muốn, ta cũng chỉ có thể đâm đầu chết ở đây lấy mạng để đền."
"Được." Lạc Tiểu Băng gật đầu, "Vậy bà tự đâm chết đi."
Nói xong, Lạc Tiểu Băng nhìn khắp các thôn dân xung quanh, có một vài thôn dân vừa mới làm ruộng xong quay trở về, còn chưa về đến nhà đã qua đây xem náo nhiệt, trong tay còn nông công cụ.
Lạc Tiểu Băng trực tiếp giật lấy một lưỡi liềm trong tay một người, sau đó nhét vào trong tay Lý quả phụ, lạnh lùng mở miệng, "Nếu mà đâm một nhát không chết được, đau cũng là chịu tội, không bằng bà dùng cái liềm này dứt khoát cắt cổ đi."
"A..." Lý quả phụ sợ tới mức vứt bỏ cái liềm trong tay xuống đất, ánh mắt nhìn Lạc Tiểu Băng như nhìn quái vật, gương mặt tái nhợt đi.
Con của bà ta còn chưa được làm quan, tất nhiên bà ta chưa muốn chết, chẳng qua không muốn bồi thường còn cố ý dọa Lạc Tiểu Băng, lại không ngờ Lạc Tiểu Băng lại không ra bài theo lẽ thường, thế mà thật sự dám bảo bà ta đi chết.
"Sao nào, nghĩ kỹ chưa, là muốn chết hay là muốn bồi thường tiền đây?" Lạc Tiểu Băng rèn sắt khi còn nóng.
"Ta... Ta bồi thường." Lý quả phụ sợ hãi, không dám lừa gạt Lạc Tiểu Băng, từ trong lòng móc ra một túi tiền, đổ hết bạc vụn bên trong ra đưa cho Lạc Tiểu Băng.
Số bạc vụn này không thừa không thiếu vừa đủ ba lượng.
Đưa bạc cho Lạc Tiểu Băng xong, Lý quả phụ sợ Lạc Tiểu Băng lại bắt bà ta phải đi chết, kinh hãi bỏ chạy.
Những thôn dân còn lại thấy không còn gì để xem, nên cả đám cũng đều tản đi.
Chẳng qua là trong lòng bọn họ, Lạc Tiểu Băng đã không còn là người có thể dễ bị bắt nạt như trước kia.
Đương nhiên, còn có một người không đi đó là vị Từ đại phu kia.
Nhưng trong cảm nhận của nàng, vì một nam nhân mà đi tìm cái chết có chút không đáng.
Chính là không ngờ tới một chuyện nhỏ như vậy lại bị Lạc Tiểu Mai nhìn thấy lợi dụng làm ầm ĩ lên, còn dẫn tới An An bị đánh đến chảy cả máu đầu.
Vừa xuyên tới chỉ được khoảng một canh giờ, đại phòng Lạc gia đã đến gây sự hai lần, việc này khiến cho trong mắt Lạc Tiểu Băng tràn đầy lạnh lẽo.
Món nợ này sớm muộn gì nàng cũng sẽ tính toán với đại phòng Lạc gia, nhưng trước mắt nàng phải giải quyết chuyện của Lý quả phụ mới được.
Đừng tưởng rằng nàng không nhìn ra Lý quả phụ đang muốn trốn tránh trách nhiệm, cái này còn phải xem nàng có chịu hay không.
Đánh con trai của nàng, dù thế nào nàng cũng phải bắt kẻ đó trả giá đắt.
"Lạc Tiểu Mai bịa đặt chuyện của ta, ta sẽ tìm nàng ta nói rõ ràng, rốt cuộc là con mắt nào của nàng ta nhìn thấy ta câu dẫn con trai của bà, đến lúc đó để xem nàng ta có dám thề với trời hay không..." Nói tới đây, Lạc Tiểu Băng dừng lại một chút, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Lý quả phụ.
"Nhưng cho dù Lạc Tiểu Mai đáng giận cỡ nào, cũng không ra tay đánh con trai ta hôn mê bất tỉnh, đánh người chính là bà, tiền thuốc men tất nhiên phải do bà trả."
Lý quả phụ vừa nghe Lạc Tiểu Băng muốn mình bồi thường bạc, lập tức liền nổi đóa.
"Dựa vào cái gì mà phải bồi thường? Dựa vào cái gì mà bắt ta bồi thường? Rõ ràng là đường tỷ của ngươi khiêu khích mà, ngươi lại bắt ta bồi thường, bây giờ ta nghi ngờ tỷ muội các ngươi thông đồng với nhau lừa tiền của ta."
Càng nói, Lý quả phụ lại càng cảm thấy lời của mình có lý, mới vừa rồi còn có hơi chột dạ, giờ khắc này cũng trở nên đúng lý hợp tình.
Thấy Lý quả phụ càn quấy như vậy, Lạc Tiểu Băng không hề tức giận, chỉ nhàn nhạt mở miệng, "Được rồi, nếu đã như vậy, chúng ta đến công đường thẩm vấn, để Huyện lão gia tới phán xét xem chuyện này ai đúng ai sai."
Lý quả phụ vừa nghe đến công đường thẩm vấn, đắc ý trên mặt cũng cứng lại.
Nếu thật sự phải lên công đường thẩm vấn, tiền đồ của con trai nhà mình không phải sẽ bị hủy sao?
Vì tiền đồ của con trai mình, Lý quả phụ khẽ cắn môi, thỏa hiệp nói, "Ngươi muốn bồi thường bao nhiêu?"
"Không nhiều lắm, ba lượng." Lạc Tiểu Băng báo ra một con số.
Sắc mặt Lý quả phụ thay đổi, móc từ trong ngực ra mấy chục đồng tiền, một bộ lợn chết không sợ nước sôi chơi xấu nói, "Ta chỉ có nhiêu đây, nhiều hơn thì không có, nếu ngươi không muốn, ta cũng chỉ có thể đâm đầu chết ở đây lấy mạng để đền."
"Được." Lạc Tiểu Băng gật đầu, "Vậy bà tự đâm chết đi."
Nói xong, Lạc Tiểu Băng nhìn khắp các thôn dân xung quanh, có một vài thôn dân vừa mới làm ruộng xong quay trở về, còn chưa về đến nhà đã qua đây xem náo nhiệt, trong tay còn nông công cụ.
Lạc Tiểu Băng trực tiếp giật lấy một lưỡi liềm trong tay một người, sau đó nhét vào trong tay Lý quả phụ, lạnh lùng mở miệng, "Nếu mà đâm một nhát không chết được, đau cũng là chịu tội, không bằng bà dùng cái liềm này dứt khoát cắt cổ đi."
"A..." Lý quả phụ sợ tới mức vứt bỏ cái liềm trong tay xuống đất, ánh mắt nhìn Lạc Tiểu Băng như nhìn quái vật, gương mặt tái nhợt đi.
Con của bà ta còn chưa được làm quan, tất nhiên bà ta chưa muốn chết, chẳng qua không muốn bồi thường còn cố ý dọa Lạc Tiểu Băng, lại không ngờ Lạc Tiểu Băng lại không ra bài theo lẽ thường, thế mà thật sự dám bảo bà ta đi chết.
"Sao nào, nghĩ kỹ chưa, là muốn chết hay là muốn bồi thường tiền đây?" Lạc Tiểu Băng rèn sắt khi còn nóng.
"Ta... Ta bồi thường." Lý quả phụ sợ hãi, không dám lừa gạt Lạc Tiểu Băng, từ trong lòng móc ra một túi tiền, đổ hết bạc vụn bên trong ra đưa cho Lạc Tiểu Băng.
Số bạc vụn này không thừa không thiếu vừa đủ ba lượng.
Đưa bạc cho Lạc Tiểu Băng xong, Lý quả phụ sợ Lạc Tiểu Băng lại bắt bà ta phải đi chết, kinh hãi bỏ chạy.
Những thôn dân còn lại thấy không còn gì để xem, nên cả đám cũng đều tản đi.
Chẳng qua là trong lòng bọn họ, Lạc Tiểu Băng đã không còn là người có thể dễ bị bắt nạt như trước kia.
Đương nhiên, còn có một người không đi đó là vị Từ đại phu kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.