Long Phượng Song Bảo: Tổng Tài Daddy Xin Tắt Đèn
Chương 141: Ba làm chuyện rất. Rất xấu
Chỉ Tiêm Mi Sao
25/04/2021
Hân Hân khó khăn duỗi bàn tay nhỏ của mình ra đặt trên lòng bàn tay của Lê Văn Ca, yếu ớt, mềm mại nói: "Mami, Hân Hân biết, daddy của anh trai cũng chính là ba ruột của Hân Hân, mami muốn lấy được thuốc tới cứu Hân Hân, thì nhất định phải ở cùng với ba, nhưng như vậy thì tình cảnh của mami sẽ rất nguy hiểm, cho nên... Hân Hân không muốn uống thuốc nữa, Hân Hân muốn trở thành thiên sứ, bảo vệ cho mami và ba Lâm."
"Hân Hân, ai... ai nói cho con những điều này?"
Lê Văn Ca kiếp sợ, ngo ngác nhìn con gái, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào mới phải.
Cô nhớ cô chưa từng nói cho cô bé biết Mộ Thừa Huyền chính là ba ruột của cô bé, sao cô bé lại biết... tất cả mọi chuyện được?
"Hân Hân đã biết từ rất lâu rồi, cái người gọi là chú Mộ Thừa Huyền, là người mami rất quan tâm, vì mami sẽ đọc trộm những tờ báo có chủ Mộ, trên laptop còn viết tên của chủ Mộ... Mami cố gắng như vậy là muốn để cho anh trai đoàn tụ với Hân Hân, Hân Hân liền đoán được, chú Mộ Thừa Huyền chính là ba ruột của Hân Hân, anh trai Tiểu Bao cũng là anh ruột của Hân Hân."
Hân Hân nhẹ giọng giải thích.
Cô bé và Tiểu Bao có IQ siêu cao, khả năng phân tích cũng rất mạnh, cũng thành thục hơn những người cùng tuổi rất nhiều.
Chỉ là khi còn bé đã ở trong trại trẻ mồ côi nên khiến tính cách Hân Hân trầm tĩnh, ngoan ngoãn, dịu dàng đến mức khiến Lê Vãn Ca đau lòng.
"Cục cưng của mẹ, thì ra con đã sớm biết tới Mộ Thừa Huyền, nhưng vì sao trước kia con chưa bao giờ nhắc tới anh ấy trước mặt mami?"
"Bởi vì Hân Hân biết, ba làm chuyện rất xấu, rất rất xấu, khiến mami tổn thương, ba còn khiến mami khóc mỗi ngày, Hân Hân không muốn khiến mami khóc."
Lê Vãn Ca nghe con gái nói đã sớm nước mắt đầy mặt, khóc không ra tiếng.
Khó trách, lần đầu tiên dẫn Hân Hân đi đến Mộ trạch, con gái luôn sợ người lại lại nhìn chằm chằm Mộ Thừa Huyền, còn vươn tay muốn Mộ Thừa Huyền ôm một cái.
Lúc đó, chắc cô đã sớm đoán ra được Mộ Thừa Huyền là ba ruột của cô bé rồi.
Chắc lần cô bé lấy hết dũng khí yêu cầu Mộ Thừa Huyền ôm một cái là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng cô bé cảm nhận được sự ấm áp của ba ruột.
Thật đáng buồn là cô có một đôi cục cưng, một đứa lại không có tình thương của mẹ, một đứa lại không có sự quan tâm của cha, đều trưởng thành sớm trước tuổi khiến cô đau lòng, khiến cô hận sự bất lực của mình!
"Mami đừng khóc, Hân Hân sẽ đau lòng..."
Cô bé thấy Lê Vãn Ca khóc, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch nhắn lại, vội vàng xin lỗi: "Thật xin lỗi, mami, Hân Hân biết, Hân Hân không nên nhắc đến ba Mộ trước mặt mami, ông ấy là tên khốn kiếp, khiến cho mami khóc, Hân Hân sẽ không nhắc đến ông ấy nữa, mami đừng khóc nữa có được không?"
Hân Hân vừa nói, vừa dùng bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại lau nước mắt cho Lê Vãn Ca.
"Đồ ngốc này, con không có làm sai, đừng xin lỗi mami, chẳng qua mami cảm thấy Hân Hân nhà chúng ta quá cực khổ, cho nên đau lòng mới khóc..."
Trải qua cuộc sống ở trại trẻ mồ côi, cô bé đã dưỡng thành thói quen hay xin lỗi.
Rõ ràng không làm gì sai, chỉ cần người lớn không vui liền cảm thấy đây là lỗi của mình, luôn luôn xin lỗi không ngừng, không ngừng lấy lòng người khác
Lê Vân Ca vô cùng đau lòng, nhẫn nhịn không chảy nước mắt xuống, nở nụ cười dịu dàng, đùa với cô bé: "Con xem, mami không khóc nữa, mami cười, bởi vì Hân Hân nhà chúng ta đáng yêu nhất, mami vừa nhìn thấy Hân Hân nhà chúng ta vui, mami liền cảm thấy rất vui vẻ..."
Một cảnh này khiến Lâm Mạt Bắc xoay người, yên lặng rơi nước mắt.
"Thân thể Hân Hân rất yếu, chúng ta không nên quất rầy cô bé nữa."
Hắn vỗ vai Lê Văn Ca, giọng nói rất nặng nề, nhắc nhở. Có việc vô cùng luyến tiếc nhưng vẫn phải rời đi.
"Cục cưng, con phải ngoan, đợi mami, mami cam đoan với con, lần tiếp theo mami gặp con chính là thời khắc đoàn tụ của con, anh trai và mami."
Trước khi rời đi, Lê Vẫn Ca đàm bảo với con gái.
Lâm Mạt Bắc vì tạm thời phải chăm sóc Hân Hân, nên hắn chỉ tiễn Lê Vãn Ca đến trước của bệnh viện.
Hắn do dự một lúc lâu, vẫn không nhịn được mà mở miệng, hỏi cô: "Vãn Ca, chuyện em vừa mới hứa với Hân Hân là sự thật sao?"
"Đương nhiên, tôi sẽ không gạt con gái của tôi."
Giọng nói Lê Văn Ca đầy chắc chắn, bình tĩnh.
"Nhưng mà bây giờ tình cảnh của em rất nguy hiểm, em không thể vì cứu Hân Hân mà đi vào con đường chết, em..."
"Tôi không đợi nổi, Hân Hân càng không thể đợi được nữa, cho nên... Không có cái gọi là con đường chết chỉ có tốc chiến tốc thắng!"
Lê Vãn Ca nắm chặt tay, giọng nói đầy mạnh mẽ.
Gương mặt vốn dĩ bình tĩnh, hơi không khống chế được, giống như đã ra một quyết định cực kỳ quan trọng.
"Vãn Ca..."
"Lâm đại ca, anh đừng nói nữa, anh biết tôi đã làm chuyện gì thì đều có chừng mực mà."
Thái độ của Lê Vãn Ca rất kiên quyết cắt ngang lời thuyết phục của Lâm Mạt Bắc, phất tay với hắn, nói: "Tôi phải về rồi, anh cũng đi nhanh đi, nếu không thì người theo dõi của Mộ Thừa Huyền mà biết thì nhất định sẽ hoài nghi."
Lâm Mạt Bắc bất đắc dĩ, chỉ có thể chào tạm biệt Lê Vãn Ca ở chỗ này.
Nhìn bóng lưng cô đơn nhưng kiên cường của cô khiến trái tim hắn đau đớn.
Hy vọng thượng đế có thể thân thiện đối xử với cô, đối xử dịu dàng với cô và bọn nhỏ...
Sau khi Lê Vãn Ca rời khỏi bệnh viện, bắt một chiếc taxi, đến khách sạn mà bên đối tác đã đặt sẵn.
Đã khuya rồi, đường phố New York không thể so với trong nước, ngoại trừ đường trải đầy quán bar thì cơ hồ không có người đi đường và những gánh hàng buôn bán.
Từ Từ nói đúng, ban đêm ở nước ngoài, đặc biệt là những thành phố cho sử dụng súng hợp pháp thì càng nguy hiểm.
Mấy năm trước cô ở New York, ban đêm cũng tuyệt đối sẽ không đi ra ngoài.
Cho nên từ trên taxi xuống, Lê Vãn Ca không hề dừng lại mà nhanh chóng chạy vào khách sạn, trở về phòng của mình.
"Hô, mọi việc đều bình an!"
Sau một đêm căng thẳng đầu óc, cuối cùng Lê Văn Ca cũng có thể thư giãn.
Cô cởi áo khoác, quần, giày, xõa đầu tóc xoăn màu nâu ra, eo thon, chân dài bước tới phòng tắm, chuẩn bị tắm nước nóng, thả lỏng một chút.
Khách sạn thuộc khách sạn cao cấp số một, số hai trong tất cả các khách sạn, Lê Vãn Ca còn hưởng thụ đãi ngộ của ngôi sao nữ tuyến một, được phân cho căn phòng xa hoa, có bồn tắm rất lớn.
Lê Văn Ca nằm trong bồn tắm, bọt xà phòng màu trắng che khuất dáng người gợi cảm của cô, chỉ để lộ ra cái lưng trắng muốt cùng với gương mặt tinh xảo, quyến rũ của cô.
Cô của năm năm sau chính là một vưu vật, còn xinh đẹp, quyến rũ hơn hồ ly tinh.
Cô nhắm mắt lại, đeo headphone vào, mở âm nhạc nhẹ nhàng, tận hưởng thời khắc được thả lỏng khó có được này.
Trong đầu hiện lên gương mặt của Hân Hân và Tiểu Bao, khóe miệng không tự giác được mà nhếch lên, trái tim cũng mềm mại theo.
Hai đứa bé vĩnh viễn là động lực để cô dũng cảm bước tiếp!
"Mỹ nhân, thật không đành lòng phá hỏng khung cảnh xinh đẹp này."
Lê Văn Ca nghe được có tiếng của một người đàn ông vang lên bên tai.
Cô mở mắt, bỗng nhiên nhìn thấy một người đàn ông xa lạ, ngồi bên cạnh bồn tắm, nở nụ cười gian ác nhìn cô.
Xem
"Hân Hân, ai... ai nói cho con những điều này?"
Lê Văn Ca kiếp sợ, ngo ngác nhìn con gái, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào mới phải.
Cô nhớ cô chưa từng nói cho cô bé biết Mộ Thừa Huyền chính là ba ruột của cô bé, sao cô bé lại biết... tất cả mọi chuyện được?
"Hân Hân đã biết từ rất lâu rồi, cái người gọi là chú Mộ Thừa Huyền, là người mami rất quan tâm, vì mami sẽ đọc trộm những tờ báo có chủ Mộ, trên laptop còn viết tên của chủ Mộ... Mami cố gắng như vậy là muốn để cho anh trai đoàn tụ với Hân Hân, Hân Hân liền đoán được, chú Mộ Thừa Huyền chính là ba ruột của Hân Hân, anh trai Tiểu Bao cũng là anh ruột của Hân Hân."
Hân Hân nhẹ giọng giải thích.
Cô bé và Tiểu Bao có IQ siêu cao, khả năng phân tích cũng rất mạnh, cũng thành thục hơn những người cùng tuổi rất nhiều.
Chỉ là khi còn bé đã ở trong trại trẻ mồ côi nên khiến tính cách Hân Hân trầm tĩnh, ngoan ngoãn, dịu dàng đến mức khiến Lê Vãn Ca đau lòng.
"Cục cưng của mẹ, thì ra con đã sớm biết tới Mộ Thừa Huyền, nhưng vì sao trước kia con chưa bao giờ nhắc tới anh ấy trước mặt mami?"
"Bởi vì Hân Hân biết, ba làm chuyện rất xấu, rất rất xấu, khiến mami tổn thương, ba còn khiến mami khóc mỗi ngày, Hân Hân không muốn khiến mami khóc."
Lê Vãn Ca nghe con gái nói đã sớm nước mắt đầy mặt, khóc không ra tiếng.
Khó trách, lần đầu tiên dẫn Hân Hân đi đến Mộ trạch, con gái luôn sợ người lại lại nhìn chằm chằm Mộ Thừa Huyền, còn vươn tay muốn Mộ Thừa Huyền ôm một cái.
Lúc đó, chắc cô đã sớm đoán ra được Mộ Thừa Huyền là ba ruột của cô bé rồi.
Chắc lần cô bé lấy hết dũng khí yêu cầu Mộ Thừa Huyền ôm một cái là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng cô bé cảm nhận được sự ấm áp của ba ruột.
Thật đáng buồn là cô có một đôi cục cưng, một đứa lại không có tình thương của mẹ, một đứa lại không có sự quan tâm của cha, đều trưởng thành sớm trước tuổi khiến cô đau lòng, khiến cô hận sự bất lực của mình!
"Mami đừng khóc, Hân Hân sẽ đau lòng..."
Cô bé thấy Lê Vãn Ca khóc, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch nhắn lại, vội vàng xin lỗi: "Thật xin lỗi, mami, Hân Hân biết, Hân Hân không nên nhắc đến ba Mộ trước mặt mami, ông ấy là tên khốn kiếp, khiến cho mami khóc, Hân Hân sẽ không nhắc đến ông ấy nữa, mami đừng khóc nữa có được không?"
Hân Hân vừa nói, vừa dùng bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại lau nước mắt cho Lê Vãn Ca.
"Đồ ngốc này, con không có làm sai, đừng xin lỗi mami, chẳng qua mami cảm thấy Hân Hân nhà chúng ta quá cực khổ, cho nên đau lòng mới khóc..."
Trải qua cuộc sống ở trại trẻ mồ côi, cô bé đã dưỡng thành thói quen hay xin lỗi.
Rõ ràng không làm gì sai, chỉ cần người lớn không vui liền cảm thấy đây là lỗi của mình, luôn luôn xin lỗi không ngừng, không ngừng lấy lòng người khác
Lê Vân Ca vô cùng đau lòng, nhẫn nhịn không chảy nước mắt xuống, nở nụ cười dịu dàng, đùa với cô bé: "Con xem, mami không khóc nữa, mami cười, bởi vì Hân Hân nhà chúng ta đáng yêu nhất, mami vừa nhìn thấy Hân Hân nhà chúng ta vui, mami liền cảm thấy rất vui vẻ..."
Một cảnh này khiến Lâm Mạt Bắc xoay người, yên lặng rơi nước mắt.
"Thân thể Hân Hân rất yếu, chúng ta không nên quất rầy cô bé nữa."
Hắn vỗ vai Lê Văn Ca, giọng nói rất nặng nề, nhắc nhở. Có việc vô cùng luyến tiếc nhưng vẫn phải rời đi.
"Cục cưng, con phải ngoan, đợi mami, mami cam đoan với con, lần tiếp theo mami gặp con chính là thời khắc đoàn tụ của con, anh trai và mami."
Trước khi rời đi, Lê Vẫn Ca đàm bảo với con gái.
Lâm Mạt Bắc vì tạm thời phải chăm sóc Hân Hân, nên hắn chỉ tiễn Lê Vãn Ca đến trước của bệnh viện.
Hắn do dự một lúc lâu, vẫn không nhịn được mà mở miệng, hỏi cô: "Vãn Ca, chuyện em vừa mới hứa với Hân Hân là sự thật sao?"
"Đương nhiên, tôi sẽ không gạt con gái của tôi."
Giọng nói Lê Văn Ca đầy chắc chắn, bình tĩnh.
"Nhưng mà bây giờ tình cảnh của em rất nguy hiểm, em không thể vì cứu Hân Hân mà đi vào con đường chết, em..."
"Tôi không đợi nổi, Hân Hân càng không thể đợi được nữa, cho nên... Không có cái gọi là con đường chết chỉ có tốc chiến tốc thắng!"
Lê Vãn Ca nắm chặt tay, giọng nói đầy mạnh mẽ.
Gương mặt vốn dĩ bình tĩnh, hơi không khống chế được, giống như đã ra một quyết định cực kỳ quan trọng.
"Vãn Ca..."
"Lâm đại ca, anh đừng nói nữa, anh biết tôi đã làm chuyện gì thì đều có chừng mực mà."
Thái độ của Lê Vãn Ca rất kiên quyết cắt ngang lời thuyết phục của Lâm Mạt Bắc, phất tay với hắn, nói: "Tôi phải về rồi, anh cũng đi nhanh đi, nếu không thì người theo dõi của Mộ Thừa Huyền mà biết thì nhất định sẽ hoài nghi."
Lâm Mạt Bắc bất đắc dĩ, chỉ có thể chào tạm biệt Lê Vãn Ca ở chỗ này.
Nhìn bóng lưng cô đơn nhưng kiên cường của cô khiến trái tim hắn đau đớn.
Hy vọng thượng đế có thể thân thiện đối xử với cô, đối xử dịu dàng với cô và bọn nhỏ...
Sau khi Lê Vãn Ca rời khỏi bệnh viện, bắt một chiếc taxi, đến khách sạn mà bên đối tác đã đặt sẵn.
Đã khuya rồi, đường phố New York không thể so với trong nước, ngoại trừ đường trải đầy quán bar thì cơ hồ không có người đi đường và những gánh hàng buôn bán.
Từ Từ nói đúng, ban đêm ở nước ngoài, đặc biệt là những thành phố cho sử dụng súng hợp pháp thì càng nguy hiểm.
Mấy năm trước cô ở New York, ban đêm cũng tuyệt đối sẽ không đi ra ngoài.
Cho nên từ trên taxi xuống, Lê Vãn Ca không hề dừng lại mà nhanh chóng chạy vào khách sạn, trở về phòng của mình.
"Hô, mọi việc đều bình an!"
Sau một đêm căng thẳng đầu óc, cuối cùng Lê Văn Ca cũng có thể thư giãn.
Cô cởi áo khoác, quần, giày, xõa đầu tóc xoăn màu nâu ra, eo thon, chân dài bước tới phòng tắm, chuẩn bị tắm nước nóng, thả lỏng một chút.
Khách sạn thuộc khách sạn cao cấp số một, số hai trong tất cả các khách sạn, Lê Vãn Ca còn hưởng thụ đãi ngộ của ngôi sao nữ tuyến một, được phân cho căn phòng xa hoa, có bồn tắm rất lớn.
Lê Văn Ca nằm trong bồn tắm, bọt xà phòng màu trắng che khuất dáng người gợi cảm của cô, chỉ để lộ ra cái lưng trắng muốt cùng với gương mặt tinh xảo, quyến rũ của cô.
Cô của năm năm sau chính là một vưu vật, còn xinh đẹp, quyến rũ hơn hồ ly tinh.
Cô nhắm mắt lại, đeo headphone vào, mở âm nhạc nhẹ nhàng, tận hưởng thời khắc được thả lỏng khó có được này.
Trong đầu hiện lên gương mặt của Hân Hân và Tiểu Bao, khóe miệng không tự giác được mà nhếch lên, trái tim cũng mềm mại theo.
Hai đứa bé vĩnh viễn là động lực để cô dũng cảm bước tiếp!
"Mỹ nhân, thật không đành lòng phá hỏng khung cảnh xinh đẹp này."
Lê Văn Ca nghe được có tiếng của một người đàn ông vang lên bên tai.
Cô mở mắt, bỗng nhiên nhìn thấy một người đàn ông xa lạ, ngồi bên cạnh bồn tắm, nở nụ cười gian ác nhìn cô.
Xem
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.