Long Phượng Song Bảo: Tổng Tài Daddy Xin Tắt Đèn
Chương 110: Có muốn trả thủ tôi!
Chỉ Tiêm Mi Sao
25/04/2021
Sau đêm đó, thái độ của Mộ Thừa Huyền với Lê Văn Ca lạnh nhạt hơn hơn nhiều.
Lê Văn Ca tự biết đuối lý, cũng không được giải thích thêm cải gi, chỉ có thể thầm hạ quyết tâm, đối xử với hắn tốt hơn nữa để hắn bởt giận.
Trời còn chưa sáng, cô đã ở phòng bếp nhỏ trong bệnh viện, đích thân nấu chảo cho hắn làm ấm dạ dày.
"Cô không cần ở đây, gần đây không muốn nhìn thấy cô."
Mộ Thừa Huyễn nhìn thầy Lê Vân Ca bưng tô chảo nóng hồi đi vào, thái độ vẫn lạnh lùng như cũ, trực tiếp đuổi người.
Tôi..."
Cháo trên tay rất nóng, Lê Vãn Ca rất lúng túng, rất tủi thân.
Người đàn ông này, sao mà khó hầu hạ thế?
Bá đạo đề cô làm người hầu hạ thân cận hắn cũng là hắn, lật mặt muốn cô đi cũng là hẳn, thật sự là lòng dạ đàn ông, sâu như đáy biển, quả khó đoán!
"Nghe không hiểu sao, tôi không muốn nhìn thấy cố, còn cố ở đây làm gi?" Mộ Thừa Huyền thấy cô bày ra vẻ mặt đáng thương đứng đó không
nhúc nhích, không hiểu sao lại thấy tức giận.
Rõ ràng là cô làm chuyện không thể để người ta biết còn bày ra bộ dáng đáng thương, thật làm người khác buồn nôn.
"Được, tôi có thể đi, nhưng chảo phải để tôi đút anh ăn xong đã"
Lê Văn Ca hit sâu một hơi, không để ý đến việc hắn cáu kinh, bưng cháo nóng, ngồi ở mép giường.
Có dùng muỗng, múc một muỗng cháo, đua lền môi, nhẹ nhàng thoi, sau đó đưa đến trước môi Mộ Thừa Huyễn, giống như dụ dỗ con nít mà dịu dàng dỗ: "A, mở miệng ăn một miếng, cháo này tôi nấu hơn một tiếng, vừa mềm vừa dẻo."
Mộ Thừa Huyền lạnh lùng nhìn cô, cũng không hề có ý mở miệng.
"Ngoan nào, ăn một miếng, cứ cho là anh muốn làm khó dễ tôi cũng không thể làm khó dễ mình được, đúng không nào?”
Lê Vân Ca vẫn kiên nhẫn dụ dỗ, chỉ xem hắn là một đứa trẻ đang cáu kinh.
Dù sao dáng vẻ hån câu kình cũng là phiên bản phòng đại của Mộ Tiểu Bao, sao cô có thể chản ghét được?
Ảnh mắt lạnh lùng bên nhọn của Mộ Thừa Huyền nhin chằm chằm vào muỗng chảo người phụ nữ đưa đến, sau đó chợt nắm lấy cổ tay cô.
Cháo nóng hồi văng lên mu bàn tay người phụ nữ, rất rất đau.
Cô chỉ cau mày, không lên tiếng, yên lặng đưa tay cầm tô cháo đặt trên tủ đầu giường.
"Không thích ăn chảo sao, không sao... Anh muốn ăn cải gi, trực tiếp nói cho tôi, tôi lập tức làm cho anh."
“Cô là loại người phụ nữ này ti tiện như vậy sao?"
Ngón tay Mộ Thừa Huyền siết chặt lấy cổ tay cô, giống như trùng phạt mà không ngừng tăng sức mạnh, giọng nói lạnh lùng si nhục: "Là tôi không thỏa mãn được cô, hay là Kiều Tư Nam không làm có đủ vui vẻ, để trong thời gian một ngày mà cô chờ không kịp, chơi đùa giữa hay người đàn ông?"
Lê Vân Ca nhìn người đàn ông bỗng nhiên nổi điên, ngây ra hai giây, rồi nhàn nhạt nói: "Xem ra, anh đã biết hôm qua tôi đi đâu."
"Tất nhiên là tôi biết."
Trong mắt Mộ Thừa Huyền bừng lên ngọn lửa giận đáng sợ, hắn hận không thể bóp chết Lê Văn Ca.
"Tôi không chỉ biết, tối hôm qua cô đi gặp hắn, tôi còn biết đèn treo của phòng nghỉ ngơi ở sàn diễn thời trang, sớm đã bị người khác động tay động chân, cho nên đầu của tôi bị đập trúng, vốn không phải là ngoài ý muốn, mà là cô và Kiều Tư Nam hợp tác đào cho tôi một cái hổ, đúng không?"
"Tôi biết anh không tin, nhưng tôi vẫn muốn nói, tôi không có bắt tay với hắn làm hại anh."
Lê Văn Ca đẳng chát nuốt nước miếng, giọng nói run rẩy,
Cô nghĩ không ra, tại sao chì mới một đêm mà Mộ Thừa Huyền đã biết tất cả rồi. Lấy sự hiểu biết của cô với hắn, kiêu ngạo như hắn, tự phụ như hắn, tuyệt không thể để yên.
Quả nhiên, cô phủ nhận đã làm hắn càng tức giận hơn.
Ngón tay thon dài vốn dĩ đang siết cổ tay cô, trực tiếp chuyển sang kim gò má cô, không hề thương hoa tiếc ngọc, giương cao lên: "Người phụ nữ này, cô thật sự cho rằng Mộ Thừa Huyền tôi ngu ngốc đến mức không nhìn ra được cô với tôi là đang gặp dịp thi chơi sao?"
“Tôi..."
Lê Văn Ca theo bàn năng muốn phủ nhận nhưng ảnh mắt của hắn lại sắc bén như thế làm cô vô cùng chột dạ, chỉ có thể tránh thoát ảnh mắt hắn, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, có lẽ tôi không đủ chân thành, không đủ đắm say để anh nảy sinh nghi ngờ."
"Còn muốn ngụy biện?"
Mộ Thừa Huyền hận không thể bỏp chết cô, lạnh lùng ra lệnh: “Không được trốn tránh, nhìn thẳng vào mắt tôi."
Lê Văn Ca không còn cách nào khác chỉ có thể căng da đầu đổi diện với hắn.
Trong lòng, sợ muốn chết.
Mộ Thừa Huyền giờ phút này giống như trải bom có thể nổ tung bất kỳ lúc nào, hơi không cẩn thận cô sẽ bị hắn nổ banh xác!
"Biết tại sao, tôi rõ ràng biết có động cơ không đơn thuần vẫn để cô ở bên cạnh tôi không?"
Mộ Thửa Huyền hỏi người phụ nữ.
"Tại sao?"
Lê Vân Ca thấp thỏm nhìn người đàn ông.
muốn biết, mục đích của cô là gi, tôi cho ngày má cô lộ đuôi hồ ly của mình ra.."
“Tôi không có mục đích gì hết, tôi..."
"Tôi cho cô cơ hội cuối cùng!"
Mộ Thừa Huyền rõ ràng đã nghe ngán những lời biện bạch của Lê Vãn Ca, trực tiếp nói: “Nói cho tôi, mục đích của cô là gì, hoặc là nôi, bí mật của cô là gì?"
“Tôi có thể có bị mật gì chứ, bối cảnh của tôi không phải anh sớm đã điều tra rồi sao?"
Sau khi Lê Vän Ca hoang mang tột độ ngược lại thả lỏng, thậm chí không sợ chết mà khiêu khích hắn: “Mộ tiên sinh uy danh vang khắp tử phương, cả cái Bắc Thành này ai nghe cũng sợ, sao lại sợ một cô gái bé nhà như tôi chứ?"
"Ha ha, sợ?"
Mộ Thừa Huyền bị chọc cười bởi một chữ này của Lê Văn Ca, hàn quang trong ánh mắt thâm thúy lại sắc bén hơn: "Cô nghĩ Mộ Thừa Huyền tôi đã từng sợ ai sao?"
"Nếu như Mộ tiên sinh không sợ, tại sao lại cảm thấy tôi có người có uy hiếp?"
Lê Văn Ca buông tay, cười nói: “Nói cho cùng, tôi chẳng qua chỉ là một người phụ nữ đã ly dị có tí nhan sắc mà thôi, cử cho là có bi mật chẳng qua cũng là một vài câu chuyện tình cảm máu chó, sao đáng để Mộ tiền sinh ngải phòng bị như thế?"
"Người phụ nữ, miệng của cô cũng thật cứng!"
Mộ Thừa Huyền buông Lê Vân Ca ra, lộ ra nét cười ý vị sâu xa, nói: "Hãy cầu nguyện bản thân minh không quả nổi tiếng đi, dù sao... thể giới này, không có căn phòng nào mà gió thổi không lọt, người muốn soi mói càng nhiều, rồi cũng có này bị lộ ra mà thôi.”
Lê Văn Ca nghe thấy lời người đàn ông nói, sống lưng phát lãnh.
Quả nhiên, Mộ Thừa Huyền đẩy cô lên đầu gió ngọn sóng là có mục đích cả.
Hắn có thể để cô nổi tiếng một thời cũng có thể làm cô thân bại danh liệt, chẳng qua là chuyện trong chớp mắt mà thôi.
"Để tôi đoản thử xem, rốt cuộc cô đang âm mưu làm gì?"
Ánh mắt của Mộ Thừa Huyền, sâu sắc nhìn Lê Vãn Ca, không bỏ quá bất cứ biểu cảm nào của cô, khẳng định: "Thật ra, cô không phải là người của tôi cũng không phải là người của Kiều Tư Nam, cô cố ý muốn khơi mào mâu thuẫn giữa hai người chúng tôi là có ý đồ riêng, đúng không?"
"Vậy Mộ tiến sinh nghĩ rằng, ý đồ của tôi là gì đây?"
Lê Văn Ca không phủ nhận suy đoán của Mộ Thừa Huyền, bất ngờ binh tĩnh mà hỏi ngược lại.
Thật sự, ít nhiều gi cô cũng lợi dụng việc hai người đàn ông này có tình cảm đặc biệt với mình, cô ý khơi mào mâu thuẫn giữa nhà họ Mộ và nhà họ Kiều.
Chỉ có hai người thực lực tương đương nhau đánh nhau, ngư ông như cô mới có thể đắc lợi, không phải sao?
“Cô muốn trả thủ tõi!"
Đôi mắt của Mộ Thừa Huyền lạnh như băng, nói rõ từng chữ.
Xem
Lê Văn Ca tự biết đuối lý, cũng không được giải thích thêm cải gi, chỉ có thể thầm hạ quyết tâm, đối xử với hắn tốt hơn nữa để hắn bởt giận.
Trời còn chưa sáng, cô đã ở phòng bếp nhỏ trong bệnh viện, đích thân nấu chảo cho hắn làm ấm dạ dày.
"Cô không cần ở đây, gần đây không muốn nhìn thấy cô."
Mộ Thừa Huyễn nhìn thầy Lê Vân Ca bưng tô chảo nóng hồi đi vào, thái độ vẫn lạnh lùng như cũ, trực tiếp đuổi người.
Tôi..."
Cháo trên tay rất nóng, Lê Vãn Ca rất lúng túng, rất tủi thân.
Người đàn ông này, sao mà khó hầu hạ thế?
Bá đạo đề cô làm người hầu hạ thân cận hắn cũng là hắn, lật mặt muốn cô đi cũng là hẳn, thật sự là lòng dạ đàn ông, sâu như đáy biển, quả khó đoán!
"Nghe không hiểu sao, tôi không muốn nhìn thấy cố, còn cố ở đây làm gi?" Mộ Thừa Huyền thấy cô bày ra vẻ mặt đáng thương đứng đó không
nhúc nhích, không hiểu sao lại thấy tức giận.
Rõ ràng là cô làm chuyện không thể để người ta biết còn bày ra bộ dáng đáng thương, thật làm người khác buồn nôn.
"Được, tôi có thể đi, nhưng chảo phải để tôi đút anh ăn xong đã"
Lê Văn Ca hit sâu một hơi, không để ý đến việc hắn cáu kinh, bưng cháo nóng, ngồi ở mép giường.
Có dùng muỗng, múc một muỗng cháo, đua lền môi, nhẹ nhàng thoi, sau đó đưa đến trước môi Mộ Thừa Huyễn, giống như dụ dỗ con nít mà dịu dàng dỗ: "A, mở miệng ăn một miếng, cháo này tôi nấu hơn một tiếng, vừa mềm vừa dẻo."
Mộ Thừa Huyền lạnh lùng nhìn cô, cũng không hề có ý mở miệng.
"Ngoan nào, ăn một miếng, cứ cho là anh muốn làm khó dễ tôi cũng không thể làm khó dễ mình được, đúng không nào?”
Lê Vân Ca vẫn kiên nhẫn dụ dỗ, chỉ xem hắn là một đứa trẻ đang cáu kinh.
Dù sao dáng vẻ hån câu kình cũng là phiên bản phòng đại của Mộ Tiểu Bao, sao cô có thể chản ghét được?
Ảnh mắt lạnh lùng bên nhọn của Mộ Thừa Huyền nhin chằm chằm vào muỗng chảo người phụ nữ đưa đến, sau đó chợt nắm lấy cổ tay cô.
Cháo nóng hồi văng lên mu bàn tay người phụ nữ, rất rất đau.
Cô chỉ cau mày, không lên tiếng, yên lặng đưa tay cầm tô cháo đặt trên tủ đầu giường.
"Không thích ăn chảo sao, không sao... Anh muốn ăn cải gi, trực tiếp nói cho tôi, tôi lập tức làm cho anh."
“Cô là loại người phụ nữ này ti tiện như vậy sao?"
Ngón tay Mộ Thừa Huyền siết chặt lấy cổ tay cô, giống như trùng phạt mà không ngừng tăng sức mạnh, giọng nói lạnh lùng si nhục: "Là tôi không thỏa mãn được cô, hay là Kiều Tư Nam không làm có đủ vui vẻ, để trong thời gian một ngày mà cô chờ không kịp, chơi đùa giữa hay người đàn ông?"
Lê Vân Ca nhìn người đàn ông bỗng nhiên nổi điên, ngây ra hai giây, rồi nhàn nhạt nói: "Xem ra, anh đã biết hôm qua tôi đi đâu."
"Tất nhiên là tôi biết."
Trong mắt Mộ Thừa Huyền bừng lên ngọn lửa giận đáng sợ, hắn hận không thể bóp chết Lê Văn Ca.
"Tôi không chỉ biết, tối hôm qua cô đi gặp hắn, tôi còn biết đèn treo của phòng nghỉ ngơi ở sàn diễn thời trang, sớm đã bị người khác động tay động chân, cho nên đầu của tôi bị đập trúng, vốn không phải là ngoài ý muốn, mà là cô và Kiều Tư Nam hợp tác đào cho tôi một cái hổ, đúng không?"
"Tôi biết anh không tin, nhưng tôi vẫn muốn nói, tôi không có bắt tay với hắn làm hại anh."
Lê Văn Ca đẳng chát nuốt nước miếng, giọng nói run rẩy,
Cô nghĩ không ra, tại sao chì mới một đêm mà Mộ Thừa Huyền đã biết tất cả rồi. Lấy sự hiểu biết của cô với hắn, kiêu ngạo như hắn, tự phụ như hắn, tuyệt không thể để yên.
Quả nhiên, cô phủ nhận đã làm hắn càng tức giận hơn.
Ngón tay thon dài vốn dĩ đang siết cổ tay cô, trực tiếp chuyển sang kim gò má cô, không hề thương hoa tiếc ngọc, giương cao lên: "Người phụ nữ này, cô thật sự cho rằng Mộ Thừa Huyền tôi ngu ngốc đến mức không nhìn ra được cô với tôi là đang gặp dịp thi chơi sao?"
“Tôi..."
Lê Văn Ca theo bàn năng muốn phủ nhận nhưng ảnh mắt của hắn lại sắc bén như thế làm cô vô cùng chột dạ, chỉ có thể tránh thoát ảnh mắt hắn, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, có lẽ tôi không đủ chân thành, không đủ đắm say để anh nảy sinh nghi ngờ."
"Còn muốn ngụy biện?"
Mộ Thừa Huyền hận không thể bỏp chết cô, lạnh lùng ra lệnh: “Không được trốn tránh, nhìn thẳng vào mắt tôi."
Lê Văn Ca không còn cách nào khác chỉ có thể căng da đầu đổi diện với hắn.
Trong lòng, sợ muốn chết.
Mộ Thừa Huyền giờ phút này giống như trải bom có thể nổ tung bất kỳ lúc nào, hơi không cẩn thận cô sẽ bị hắn nổ banh xác!
"Biết tại sao, tôi rõ ràng biết có động cơ không đơn thuần vẫn để cô ở bên cạnh tôi không?"
Mộ Thửa Huyền hỏi người phụ nữ.
"Tại sao?"
Lê Vân Ca thấp thỏm nhìn người đàn ông.
muốn biết, mục đích của cô là gi, tôi cho ngày má cô lộ đuôi hồ ly của mình ra.."
“Tôi không có mục đích gì hết, tôi..."
"Tôi cho cô cơ hội cuối cùng!"
Mộ Thừa Huyền rõ ràng đã nghe ngán những lời biện bạch của Lê Vãn Ca, trực tiếp nói: “Nói cho tôi, mục đích của cô là gì, hoặc là nôi, bí mật của cô là gì?"
“Tôi có thể có bị mật gì chứ, bối cảnh của tôi không phải anh sớm đã điều tra rồi sao?"
Sau khi Lê Vän Ca hoang mang tột độ ngược lại thả lỏng, thậm chí không sợ chết mà khiêu khích hắn: “Mộ tiên sinh uy danh vang khắp tử phương, cả cái Bắc Thành này ai nghe cũng sợ, sao lại sợ một cô gái bé nhà như tôi chứ?"
"Ha ha, sợ?"
Mộ Thừa Huyền bị chọc cười bởi một chữ này của Lê Văn Ca, hàn quang trong ánh mắt thâm thúy lại sắc bén hơn: "Cô nghĩ Mộ Thừa Huyền tôi đã từng sợ ai sao?"
"Nếu như Mộ tiên sinh không sợ, tại sao lại cảm thấy tôi có người có uy hiếp?"
Lê Văn Ca buông tay, cười nói: “Nói cho cùng, tôi chẳng qua chỉ là một người phụ nữ đã ly dị có tí nhan sắc mà thôi, cử cho là có bi mật chẳng qua cũng là một vài câu chuyện tình cảm máu chó, sao đáng để Mộ tiền sinh ngải phòng bị như thế?"
"Người phụ nữ, miệng của cô cũng thật cứng!"
Mộ Thừa Huyền buông Lê Vân Ca ra, lộ ra nét cười ý vị sâu xa, nói: "Hãy cầu nguyện bản thân minh không quả nổi tiếng đi, dù sao... thể giới này, không có căn phòng nào mà gió thổi không lọt, người muốn soi mói càng nhiều, rồi cũng có này bị lộ ra mà thôi.”
Lê Văn Ca nghe thấy lời người đàn ông nói, sống lưng phát lãnh.
Quả nhiên, Mộ Thừa Huyền đẩy cô lên đầu gió ngọn sóng là có mục đích cả.
Hắn có thể để cô nổi tiếng một thời cũng có thể làm cô thân bại danh liệt, chẳng qua là chuyện trong chớp mắt mà thôi.
"Để tôi đoản thử xem, rốt cuộc cô đang âm mưu làm gì?"
Ánh mắt của Mộ Thừa Huyền, sâu sắc nhìn Lê Vãn Ca, không bỏ quá bất cứ biểu cảm nào của cô, khẳng định: "Thật ra, cô không phải là người của tôi cũng không phải là người của Kiều Tư Nam, cô cố ý muốn khơi mào mâu thuẫn giữa hai người chúng tôi là có ý đồ riêng, đúng không?"
"Vậy Mộ tiến sinh nghĩ rằng, ý đồ của tôi là gì đây?"
Lê Văn Ca không phủ nhận suy đoán của Mộ Thừa Huyền, bất ngờ binh tĩnh mà hỏi ngược lại.
Thật sự, ít nhiều gi cô cũng lợi dụng việc hai người đàn ông này có tình cảm đặc biệt với mình, cô ý khơi mào mâu thuẫn giữa nhà họ Mộ và nhà họ Kiều.
Chỉ có hai người thực lực tương đương nhau đánh nhau, ngư ông như cô mới có thể đắc lợi, không phải sao?
“Cô muốn trả thủ tõi!"
Đôi mắt của Mộ Thừa Huyền lạnh như băng, nói rõ từng chữ.
Xem
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.