Long Phượng Song Bảo: Tổng Tài Daddy Xin Tắt Đèn
Chương 90: Mộ thừa huyền, anh không thế xây ra chuyên!
Chỉ Tiêm Mi Sao
25/04/2021
"Mộ Thừa Huyền, lời này của anh là có ý gì, muốn chia tay với tôi sao?"
Lê Văn Ca chỉ cảm thấy hết đường chối cãi, lại kéo tay hắn một lần nữa, ngước mặt nhin dung nhan lạnh như băng của hắn: "Nếu như tôi và Kiều nhị thiểu thật sự có tư tinh (*). thì còn dám cùng anh ấy tron vào chỗ này ở trước mặt bao người à, để trở thành đề tài bàn tán hay sao, cũng bởi vì giữa tôi và anh ấy không có gì hết, nên tôi mới dám đi cùng anh ấy, tôi..."
(*) Tinh cảm riêng bất chính
"Thả ra!"
Trong mắt Mộ Thừa Huyền chỉ có sự chán ghét.
Lê Văn Ca ôm chặt tay hắn, giống như một đứa trẻ chơi ẩu, khóc ròng, nói: "Tôi biết nếu hôm nay tôi thả ra, anh sẽ không cần tôi nữa, tôi chết cũng không thả, tôi không muốn rời khỏi anh..."
"Lê Lạc An, tôi đã sớm nói rồi, người phụ nữ chân trong chân ngoài, ở chỗ tôi sẽ không có kết cục tốt, cô khiến tôi cảm thấy buồn nôn!"
Vẻ mặt của Mộ Thừa Huyền rất lạnh, giọng nói còn lạnh hơn, trong mắt
không có chút tình cảm nào,
Hắn hất Lê Văn Ca giống như muốn vứt bỏ thuốc cao da chó trên người.
"A, đau quả!"
Đột nhiên nhận lực thật lớn, khiến Lê Văn Ca mất đi trọng tâm trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất.
Mất nhin thấy hắn muốn rời khỏi, cô không kịp nghĩ quả nhiều, càng không quan tâm đến tôn nghiêm, loạng choạng đứng dậy, muốn đuổi theo hắn.
Không có ai chú ý đến ngay trên đỉnh đầu Lê Văn Ca có treo một chùm đèn thủy tinh nặng tầm mười kg, "Bụt!" một tiếng liền rớt xuống.
"Cẩn thận!"
Kiều Tư Nam cách cô mấy mét, khẩn trương nhắc nhở.
Lê Văn Ca nhìn ngọn đèn đang rớt xuống, trong đầu cũng trống rỗng, đứng nguyên tại chỗ, không biết nên phản ứng thế nào.
Cô cảm thấy mình chết chắc!
Đợi Kiều Tư Nam chạy đến, Lê Vãn Ca giống như một con mèo con, bình yên vô sự được bảo bọc bên trong.
Mộ Thừa Huyền bảo hộ cô dưới thân mình trước, dùng thân hắn chặn lại chùm đèn này.
"Cô không sao chứ?"
Giọng nói của hắn trầm thấp hỏi người phụ nữ nằm trong lòng.
"Tôi. Tôi không sao."
Lê Văn Ca bị dọa sợ, ngón tay nắm chặt cổ áo hắn, hít thở từng hơi
từng hơi một.
"Không sao thì... được rồi."
Sau khi Mộ Thừa Huyền nói xong, liền thả cô ra.
Hắn muốn đứng lên, lại trực tiếp ngã xuống, máu tươi chảy từ trên trán hắn ra đầy đất.
"Lão đại, lão đại, anh thế nào rồi..."
Giang Hải cũng sợ, kêu to: "Xe cứu thương, nhanh chóng gọi xe cứu thương!"
Vô số phóng viên đều đã chắn đầy ngoài của "Tạch! Tạch!" đèn flash chói mù con mất.
Lê Văn Ca giống như hồn bay phách lạc, trơ mắt nhìn nhân viên cấp cứu, dùng cáng cứu thương khiêng Mộ Thừa Huyền ra ngoài, không biết nên nói cải gì, cũng không biết nên làm cái gì.
"Mộ Thừa Huyền..."
Tay cô luống cuống đi theo sau nhân viên cấp cứu, muốn xem tình hình của hắn, lại bị Giang Hải đẩy ra.
"Tránh xa lão đại nhà tôi một chút, cô là một con yêu tinh hại người, lão đại của chúng tôi vì cô, đã không biết đã hỏng bao nhiêu rồi!"
Lê Văn Ca xém chút nữa lại té trên đất, Kiểu Tư Nam kịp thời đỡ cô lại.
"Khách khí với cô ấy một chút, nếu không đừng trách tôi không khách khi!"
"Kiều Tư Nam, đừng mắng Giang Hải, là lỗi của tôi..."
Lê Văn Ca đỏ mắt, nói với Giang Hải: "Thật xin lỗi, Giang Hải, tôi không nghĩ mọi chuyện sẽ thành như vậy, anh để cho tôi nhin lão đại của anh một cái, để tôi đi cùng với xe cứu thương đi..."
"Đừng ở chỗ này mèo khóc chuột, tôi sẽ không để cho cô đến gần lão đại của chúng tôi đâu, có và Kiều Tư Nam, một con chó cái, một con chó đực, tôi thay lão đại của chúng tôi chúc các người thiên trường địa cửu (*)."
(*) Mãi mãi ở bên nhau
Sau khi Giang Hài nói xong, nhanh chân nhảy lên xe cấp cứu, thúc giục
tài xe nhanh chóng chạy đi.
Tinh huống của lão đại quả nguy hiểm.
Chùm đèn trần lớn như vậy, làm rách một lỗ thật sâu trên đầu, quả dọa người rồi.
Người phụ nữ kia chính là kẻ đầu sỏ, anh ấy thật sự không có cách nào cho cô sắc mặt tốt!
Lê Văn Ca nhìn xe cấp cứu chạy đi, vô ý thức muốn chạy theo, một đám phóng viên giống như khiêng súng vác pháo, vây xung quanh chặn cô lại.
"An An tiểu thư, xin hỏi người vừa mới được đưa lên xe cấp cứu là tổng giảm đốc tập đoàn Mộ thị, Mộ Thừa Huyền sao?"
"Tại sao Mộ tổng lại bị thương vậy, chẳng lẽ vi muốn tranh giành tinh
nhân là cô với Kiều nhị gia sao?"
"An An tiểu thư có quan hệ gì với Mộ tổng và Kiều nhị gia, có thể mượn cơ hội này làm sáng tỏ với công chúng không?"
Lê Văn Ca bị những phóng viên này làm cho buồn bực mất tập trung, gần như sắp sụp đổ đến nơi, lạnh mặt quát lớn trước vô số ống kinh: "Những người như các người có phiên hay không, tôi có quan hệ với ai, liên quan gì đến các người!"
Lời này vừa nói ra, đã gây ồn ào, tiếng chụp hinh càng không ngừng lai.
"Thôi đi, xem minh là ai, tỉnh tình cao ngạo như vậy..."
"Có kim chủ thi không tầm thường nha, sẽ có một ngày bị vứt bỏ!"
"Thân phận là một nhân vật tuyến mười tám góc xỏ xinh nào, mà làm như là nằm ở tuyến đầu, dám nói chuyện thô bì như vậy, loại người này không bị phong sát, ông trời khó tha!"
Một số phóng viên âm dương quái khi mắng.
Có thể tưởng tượng được, sau đêm nay, danh tiếng Lê Văn Ca sẽ sụp đổ thành bộ dáng như thế nào,
Nhưng mà cô cũng không quan tâm.
Dù sao chuyện mang tiếng xấu, cô đã quen rồi, cũng không sợ công chủng sỉ nhục.
Hiện tại cô chỉ muốn biết tình hình của Mộ Thừa Huyền như thế nào rồi.
Nhưng những phóng viên kia, giống như là bức tường vây kin, không có khe hở, khiến cô, nửa bước cũng khó đi.
Dứt khoát ngồi xổm xuống, giống như con đà điểu ôm đầu, trốn tránh khỏi thế giới này, hình tượng gi cũng không để ý nữa...
"Đều tránh ra cho tôi!"
Kiều Tư Nam không thể chịu được cảnh Lê Văn Ca tủi thân, thay gương mặt công tử đào hoa ngày thường thành gương mặt lạnh lùng, ra lệnh với đám phóng viên.
Thế lực của Kiều gia ở Bắc Thành, không kém gì Mộ thị, trọng tâm sản nghiệp của Kiều thị, vẫn luôn đặt vào các ngành nghề vui chơi, giải trí, hai năm nay nhanh chóng khuếch trương, gần như chiếm một nửa ngành giải trí này.
Những tên phóng viên này đều là loại người ăn mềm sợ cứng, đều ngoan ngoãn ngậm miệng, sợ hãi lui ra.
Sau khi phỏng viên rời đi, toàn bộ thế giới đều im lặng trở lại, có vài cơn giỏ lạnh thổi bay tóc Lê Văn Ca.
Cô vẫn duy trì từ thế đó, ngồi xổm trên mặt đất, vùi đầu trong đầu gối, chỉ muốn ngăn cách với thế giới này.
"Đứng lên đi, bọn họ đều đi rồi..."
Kiều Tư Nam nhìn thấy bộ dạng này của cô liền có chút đau lòng.
Lê Vân Ca không trả lời, bả vai khẽ run.
Trái tim Kiều Tư Nam như bị ai bóp chặt, hắn cũng ngồi xổm xuống
theo cô.
"Cô khóc?"
Bàn tay hắn nhẹ nhàng đặt trên vai Lê Vân Ca, từng chút, từng chút trấn an: "Cô đừng sợ, tên Mộ Thừa Huyền kia, mạng cực kỳ lớn, chỉ bị thương ngoài da mà thôi, không sao cả."
"Nhưng mà anh ấy tẻ xiu... Anh ấy té xỉu đó anh biết không?"
Lê Văn Ca ngẩng mặt lên, trên mặt đã đầy nước mắt.
"Anh ấy là Mộ Thừa Huyền, là tổng giám đốc tập đoàn Mộ thị, anh ấy mạnh mẽ như vậy, giống như vị thần đánh đâu thắng đó, sao có thể té xiu chu?"
"Anh ấy là người, không phải thần, chỉ cần là người, đều sẽ bị thương."
"Anh ấy cứu tôi nên mới té xỉu... Nếu như anh ấy xảy ra chuyện gì, tôi.. tôi không dám tưởng tượng!"
Lê Văn Ca nói đứt quãng, thân thể run rẩy mạnh hơn.
Cũng không rõ, rốt cuộc là cô sợ hãi hay là lo lắng... Mộ Thừa Huyền, anh không thể xảy ra chuyện!
Lê Văn Ca chỉ cảm thấy hết đường chối cãi, lại kéo tay hắn một lần nữa, ngước mặt nhin dung nhan lạnh như băng của hắn: "Nếu như tôi và Kiều nhị thiểu thật sự có tư tinh (*). thì còn dám cùng anh ấy tron vào chỗ này ở trước mặt bao người à, để trở thành đề tài bàn tán hay sao, cũng bởi vì giữa tôi và anh ấy không có gì hết, nên tôi mới dám đi cùng anh ấy, tôi..."
(*) Tinh cảm riêng bất chính
"Thả ra!"
Trong mắt Mộ Thừa Huyền chỉ có sự chán ghét.
Lê Văn Ca ôm chặt tay hắn, giống như một đứa trẻ chơi ẩu, khóc ròng, nói: "Tôi biết nếu hôm nay tôi thả ra, anh sẽ không cần tôi nữa, tôi chết cũng không thả, tôi không muốn rời khỏi anh..."
"Lê Lạc An, tôi đã sớm nói rồi, người phụ nữ chân trong chân ngoài, ở chỗ tôi sẽ không có kết cục tốt, cô khiến tôi cảm thấy buồn nôn!"
Vẻ mặt của Mộ Thừa Huyền rất lạnh, giọng nói còn lạnh hơn, trong mắt
không có chút tình cảm nào,
Hắn hất Lê Văn Ca giống như muốn vứt bỏ thuốc cao da chó trên người.
"A, đau quả!"
Đột nhiên nhận lực thật lớn, khiến Lê Văn Ca mất đi trọng tâm trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất.
Mất nhin thấy hắn muốn rời khỏi, cô không kịp nghĩ quả nhiều, càng không quan tâm đến tôn nghiêm, loạng choạng đứng dậy, muốn đuổi theo hắn.
Không có ai chú ý đến ngay trên đỉnh đầu Lê Văn Ca có treo một chùm đèn thủy tinh nặng tầm mười kg, "Bụt!" một tiếng liền rớt xuống.
"Cẩn thận!"
Kiều Tư Nam cách cô mấy mét, khẩn trương nhắc nhở.
Lê Văn Ca nhìn ngọn đèn đang rớt xuống, trong đầu cũng trống rỗng, đứng nguyên tại chỗ, không biết nên phản ứng thế nào.
Cô cảm thấy mình chết chắc!
Đợi Kiều Tư Nam chạy đến, Lê Vãn Ca giống như một con mèo con, bình yên vô sự được bảo bọc bên trong.
Mộ Thừa Huyền bảo hộ cô dưới thân mình trước, dùng thân hắn chặn lại chùm đèn này.
"Cô không sao chứ?"
Giọng nói của hắn trầm thấp hỏi người phụ nữ nằm trong lòng.
"Tôi. Tôi không sao."
Lê Văn Ca bị dọa sợ, ngón tay nắm chặt cổ áo hắn, hít thở từng hơi
từng hơi một.
"Không sao thì... được rồi."
Sau khi Mộ Thừa Huyền nói xong, liền thả cô ra.
Hắn muốn đứng lên, lại trực tiếp ngã xuống, máu tươi chảy từ trên trán hắn ra đầy đất.
"Lão đại, lão đại, anh thế nào rồi..."
Giang Hải cũng sợ, kêu to: "Xe cứu thương, nhanh chóng gọi xe cứu thương!"
Vô số phóng viên đều đã chắn đầy ngoài của "Tạch! Tạch!" đèn flash chói mù con mất.
Lê Văn Ca giống như hồn bay phách lạc, trơ mắt nhìn nhân viên cấp cứu, dùng cáng cứu thương khiêng Mộ Thừa Huyền ra ngoài, không biết nên nói cải gì, cũng không biết nên làm cái gì.
"Mộ Thừa Huyền..."
Tay cô luống cuống đi theo sau nhân viên cấp cứu, muốn xem tình hình của hắn, lại bị Giang Hải đẩy ra.
"Tránh xa lão đại nhà tôi một chút, cô là một con yêu tinh hại người, lão đại của chúng tôi vì cô, đã không biết đã hỏng bao nhiêu rồi!"
Lê Văn Ca xém chút nữa lại té trên đất, Kiểu Tư Nam kịp thời đỡ cô lại.
"Khách khí với cô ấy một chút, nếu không đừng trách tôi không khách khi!"
"Kiều Tư Nam, đừng mắng Giang Hải, là lỗi của tôi..."
Lê Văn Ca đỏ mắt, nói với Giang Hải: "Thật xin lỗi, Giang Hải, tôi không nghĩ mọi chuyện sẽ thành như vậy, anh để cho tôi nhin lão đại của anh một cái, để tôi đi cùng với xe cứu thương đi..."
"Đừng ở chỗ này mèo khóc chuột, tôi sẽ không để cho cô đến gần lão đại của chúng tôi đâu, có và Kiều Tư Nam, một con chó cái, một con chó đực, tôi thay lão đại của chúng tôi chúc các người thiên trường địa cửu (*)."
(*) Mãi mãi ở bên nhau
Sau khi Giang Hài nói xong, nhanh chân nhảy lên xe cấp cứu, thúc giục
tài xe nhanh chóng chạy đi.
Tinh huống của lão đại quả nguy hiểm.
Chùm đèn trần lớn như vậy, làm rách một lỗ thật sâu trên đầu, quả dọa người rồi.
Người phụ nữ kia chính là kẻ đầu sỏ, anh ấy thật sự không có cách nào cho cô sắc mặt tốt!
Lê Văn Ca nhìn xe cấp cứu chạy đi, vô ý thức muốn chạy theo, một đám phóng viên giống như khiêng súng vác pháo, vây xung quanh chặn cô lại.
"An An tiểu thư, xin hỏi người vừa mới được đưa lên xe cấp cứu là tổng giảm đốc tập đoàn Mộ thị, Mộ Thừa Huyền sao?"
"Tại sao Mộ tổng lại bị thương vậy, chẳng lẽ vi muốn tranh giành tinh
nhân là cô với Kiều nhị gia sao?"
"An An tiểu thư có quan hệ gì với Mộ tổng và Kiều nhị gia, có thể mượn cơ hội này làm sáng tỏ với công chúng không?"
Lê Văn Ca bị những phóng viên này làm cho buồn bực mất tập trung, gần như sắp sụp đổ đến nơi, lạnh mặt quát lớn trước vô số ống kinh: "Những người như các người có phiên hay không, tôi có quan hệ với ai, liên quan gì đến các người!"
Lời này vừa nói ra, đã gây ồn ào, tiếng chụp hinh càng không ngừng lai.
"Thôi đi, xem minh là ai, tỉnh tình cao ngạo như vậy..."
"Có kim chủ thi không tầm thường nha, sẽ có một ngày bị vứt bỏ!"
"Thân phận là một nhân vật tuyến mười tám góc xỏ xinh nào, mà làm như là nằm ở tuyến đầu, dám nói chuyện thô bì như vậy, loại người này không bị phong sát, ông trời khó tha!"
Một số phóng viên âm dương quái khi mắng.
Có thể tưởng tượng được, sau đêm nay, danh tiếng Lê Văn Ca sẽ sụp đổ thành bộ dáng như thế nào,
Nhưng mà cô cũng không quan tâm.
Dù sao chuyện mang tiếng xấu, cô đã quen rồi, cũng không sợ công chủng sỉ nhục.
Hiện tại cô chỉ muốn biết tình hình của Mộ Thừa Huyền như thế nào rồi.
Nhưng những phóng viên kia, giống như là bức tường vây kin, không có khe hở, khiến cô, nửa bước cũng khó đi.
Dứt khoát ngồi xổm xuống, giống như con đà điểu ôm đầu, trốn tránh khỏi thế giới này, hình tượng gi cũng không để ý nữa...
"Đều tránh ra cho tôi!"
Kiều Tư Nam không thể chịu được cảnh Lê Văn Ca tủi thân, thay gương mặt công tử đào hoa ngày thường thành gương mặt lạnh lùng, ra lệnh với đám phóng viên.
Thế lực của Kiều gia ở Bắc Thành, không kém gì Mộ thị, trọng tâm sản nghiệp của Kiều thị, vẫn luôn đặt vào các ngành nghề vui chơi, giải trí, hai năm nay nhanh chóng khuếch trương, gần như chiếm một nửa ngành giải trí này.
Những tên phóng viên này đều là loại người ăn mềm sợ cứng, đều ngoan ngoãn ngậm miệng, sợ hãi lui ra.
Sau khi phỏng viên rời đi, toàn bộ thế giới đều im lặng trở lại, có vài cơn giỏ lạnh thổi bay tóc Lê Văn Ca.
Cô vẫn duy trì từ thế đó, ngồi xổm trên mặt đất, vùi đầu trong đầu gối, chỉ muốn ngăn cách với thế giới này.
"Đứng lên đi, bọn họ đều đi rồi..."
Kiều Tư Nam nhìn thấy bộ dạng này của cô liền có chút đau lòng.
Lê Vân Ca không trả lời, bả vai khẽ run.
Trái tim Kiều Tư Nam như bị ai bóp chặt, hắn cũng ngồi xổm xuống
theo cô.
"Cô khóc?"
Bàn tay hắn nhẹ nhàng đặt trên vai Lê Vân Ca, từng chút, từng chút trấn an: "Cô đừng sợ, tên Mộ Thừa Huyền kia, mạng cực kỳ lớn, chỉ bị thương ngoài da mà thôi, không sao cả."
"Nhưng mà anh ấy tẻ xiu... Anh ấy té xỉu đó anh biết không?"
Lê Văn Ca ngẩng mặt lên, trên mặt đã đầy nước mắt.
"Anh ấy là Mộ Thừa Huyền, là tổng giám đốc tập đoàn Mộ thị, anh ấy mạnh mẽ như vậy, giống như vị thần đánh đâu thắng đó, sao có thể té xiu chu?"
"Anh ấy là người, không phải thần, chỉ cần là người, đều sẽ bị thương."
"Anh ấy cứu tôi nên mới té xỉu... Nếu như anh ấy xảy ra chuyện gì, tôi.. tôi không dám tưởng tượng!"
Lê Văn Ca nói đứt quãng, thân thể run rẩy mạnh hơn.
Cũng không rõ, rốt cuộc là cô sợ hãi hay là lo lắng... Mộ Thừa Huyền, anh không thể xảy ra chuyện!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.