Long Phượng Song Bảo: Tổng Tài Daddy Xin Tắt Đèn
Chương 64: Vây thị chơi có cả đời
Chỉ Tiêm Mi Sao
25/04/2021
Bên trong vòng đu quay cao chọc trời, cảnh tượng dần dần trở nên không thể khống chế, khiến người ta mật đỏ tim đập.
"Đừng như vậy..."
Giọng nói của Lê Vân Ca run rẩy, ngăn cản hành động tiếp theo của hắn.
"Tại sao lại không?"
"Sẽ... sẽ có người nhìn thấy."
"Không có ai nhìn thấy cả."
Nụ cười của Mộ Thừa Huyền trở nên xấu xa: "Ngay từ khi được thiết kế, kính của vòng đu quay là kinh một mặt. Chúng ta có thể nhin thấy bên ngoài, nhưng bên ngoài không thể nhin thấy chúng ta."
"Mộ thị các người, rất xấu rồi, đều xấu xa giống như anh!"
Lê Văn Ca chính mình là một con cữu chờ bị làm thịt, muốn trốn cũng trốn không thoát...
- 5 kim cương
“Đùng! Đùng! Đùng!" sau một vài tiếng nổ lớn.
Pháo hoa ở ngoài cửa sổ nở rộ, sáng rực cả bầu trời đêm.
"That đẹp!"
Lê Văn Ca ghé vào tấm kính, nhin những chům phảo hoa một đóa lại một đóa thay phiên nhau sáng rực lên, đôi mắt lấp lánh, lộ ra vẻ mãn nguyện như đứa trẻ.
“Cùng Mộ Thừa Huyền ngồi trên vòng đu quay và xem pháo hoa", là tâm nguyện cô ghi trong nhật ký năm mười sáu tuổi.
Ai ngờ mười năm sau điều ước này lại thành hiện thực.
Pháo hoa rất đẹp, rất rực rỡ.
Được như ý nguyện, nhưng tâm trạng không vui nhu tưởng tượng mà lại có chút buồn.
"Suy nghĩ cái gi?"
Những ngón tay thon dài của Mộ Thừa Huyền trượt dọc theo tấm lưng xinh đẹp trắng như tuyết của cô, vén mái tóc hơi loạn của cô.
"Không có gi, chỉ cảm thấy... pháo hoa ở khu vui chơi của Mộ thị thực sự rất đẹp. So với những pháo hoa tôi đã xem qua, là số một số hai trong đó."
"Các nhà thiết kế pháo hoa do Mộ thị thuê đều là những người hàng đầu trong ngành, đương nhiên phải đẹp."
Người đàn ông nói xong, tạm dừng một chút, lại nói: "Nhưng mà, cô đẹp hơn pháo hoa."
Hắn giống như một con thao thiết (") đã no bụng, ánh mắt khi nhin đến người phụ nữ đều trở nên dịu dàng.
(*) Thường được tìm thấy trong các vật dụng bằng đồng thời nhà Chu và nhà Thương, Có hình dạng một gương mặt chính diện của thần thủ, đổi xứng hai bên, với cặp mắt to và thường là không có phần hàm dưới.
"Tôi đẹp hơn pháo hoa sao?"
Lê Vân Ca quay đầu lại, cười như không cười, trêu chọc nói: "Lời khen ngoi này, thực sự rất lãng mạn. Mộ tiên sinh có phải cảm thấy được, thật ra tôi cũng không ác độc như vậy?"
Đôi mắt dịu dàng của Mộ Thừa Huyền, lập tức liền trở lại dáng vẻ lạnh lung.
Hắn đứng dậy khỏi băng ghế, bàn tay tao nhã cài lại nút tây trang, trong phút chốc, từ một bộ dạng quyến rũ yêu nghiệt biến thành một vị vua ăn mặc chỉnh tề.
"Đừng đánh giá quá cao bản thân. Cô chẳng qua chỉ có một túi da đẹp, có một gương mặt khiến đàn ông chìm đắm. Cho tôi chơi chán, cô sẽ không có giá trị."
"Thật không?"
Lê Vân Ca vòng tay qua cổ người đàn ông, ảnh mắt câu dẫn, mềm mại, dịu dàng nói: "Nếu như vậy, anh cả đời, cũng chơi không chán đâu?"
"Vậy thì chơi cô cả đời."
Mộ Thừa Huyền trả lời rất kiên quyết, ảnh mắt nóng rực.
Điều này ngược lại khiến Lê Văn Ca không chống đỡ được, né tránh ảnh mắt nóng rực của hắn.
Hắn không cho phép cô trốn tránh, nâng cao khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, nói: "Tôi mặc kệ trong lòng cô xấu xa như thế nào. Tôi chỉ muốn thân thể của cô. Nếu cô muốn sống an ổn ở Mộ gia, liền an phận một chút, khi trở về, xin lỗi Cố Mạn Mạn đi, chuyện này liền cho qua. "
"Xin lỗi Cố Mạn Mạn?"
Trái tim Lê Văn Ca, lập tức trở nên lạnh lẽo đến cực điểm, thải độ rất kiên quyết "Tôi sẽ không xin lỗi, bởi vì không phải tôi làm."
"Ai làm đã không còn quan trọng. Quan trọng là... chuyện này phải có
một kết quả."
"Cái gì kêu là " phải có một kết quả ".
Lê Văn Ca nhìn cham cham người đàn ông, cảm thấy mọi thứ quá mức nực cười, "Chång lẽ chỉ có tôi mang theo một cải tội danh không thuộc về minh mới là kết quả mỹ mãn sao?"
"Cô tim người cưỡng hiếp Cố Mạn Mạn. Đỏ đã là chuyện như ván đã đóng thuyền. Nếu không muốn bị gọi lên đồn, cô chỉ có thể cầu xin cô ta
tha thủ "
Vẻ mặt của Mộ Thừa Huyền lạnh lẽo, tàn nhẫn, giọng nói đạm bạc.
"Sao lại như ván đã đóng thuyền, chứng cứ đâu?"
"Cô muốn bằng chứng... được, tôi sẽ cho cô bằng chứng."
Sau khi Mộ Thừa Huyền nói xong, anh ta kéo Lê Văn Ca ra khỏi vòng đu quay.
"Daddy, daddy và mami chơi có vui vẻ không? Tiểu Bao đã chơi rất vui vẻ và giành được rất nhiều búp bê!"
Mộ Tiểu Bao một tay cầm con búp bê chạy về phía hai người một cách hào hứng.
Mộ Thừa Huyền không nói gì, lập tức lên xe, ra lệnh cho tài xế trực tiếp
lái xe về nhà.
Dọc đường đi, người đàn ông rất im lặng, giống như ẩn chứa cơn giận dữ sắp ập đến.
"Mami, daddy làm sao vậy?"
Mộ Tiểu Bao là một cậu bé rất tinh mắt, nhìn thấy sự tức giận của Mộ Thừa Huyền, liền thu minh vào vòng tay của Lê Vân Ca.
"Cô không biết, có thể là..."
Lê Văn Ca nói xong, ghé vào lỗ tai cậu bé, nói nhỏ: "Bà di (*) đến đấy."
(*) Ngày đến kỳ
Tâm trạng thất thường, nói trở mặt liền trở mặt, giây đầu tiên còn trên người nàng nhiệt tình như lửa, giây tiếp theo liền trở thành tăng băng lạnh lẽo, không phải di cả đến thi là gi?
Xe đến Mộ trạch.
"Đi xuống!"
Mộ Thừa Huyền kéo cổ tay Lê Vãn Ca một cách thô bạo, như thể hắn đang nóng lòng muốn đưa cô đi đâu đó.
"Daddy, daddy không thể đối với mami hung dữ như vậy."
Mộ Tiểu Bao bĩu môi, và bắt đầu tranh cãi với hắn.
"Lão Vương, để bảo mẫu đưa tiểu thiếu gia đi ngủ."
Sau khi Mộ Thừa Huyền nói xong, hắn phớt lờ sự phản đối của con trai, không chút thương hoa tiếc ngọc nào kéo Lê Vãn Ca về phía trước.
Người đàn ông đưa Lê Văn Ca đến phòng của Cố Mạn Mạn.
Cố Mạn Mạn thoạt nhìn rất suy yếu, mặc bộ đồ ngủ màu trắng, một bộ dạng làm người ta cảm thấy thương xót.
"Thừa Huyền, anh... sao anh lại mang theo con người như ma quỷ này đến đây, mau để cho cô ấy đi, em sợ!"
Người phụ nữ bãng bó đầu, bộ dáng sợ hãi quá độ, lui vào một góc, một chút cũng không dám nhìn Lê Văn Ca,
"Nói cho cô ấy biết bằng chứng là cái gì?"
Mộ Thừa Huyền lạnh lùng đứng đó, nói với Cố Mạn Mạn.
"Lê tiểu thư, đã đến lúc này rồi, cô còn không chịu thừa nhận đã mua chuộc đảm lưu manh đến cưỡng hiếp tôi sao?"
"Tôi không làm, đương nhiên không thừa nhận!".
"Những kẻ lưu manh đó đã khai cô ra, bằng chứng... ở ngay trên người
Cố Mạn Mạn củi đầu, sợ hãi chỉ vào Lê Vãn Ca.
"Đùa gì vậy, tôi cơ bản không làm qua chuyện này, làm sao lại có bằng chứng trên người tôi?"
"Vậy Lê tiểu thư, cô hãy lấy điện thoại di động ra. Nếu cô không thẹn
với lương tâm, thì sẽ không sợ chúng tôi kiểm tra?"
"Tôi..."
Lê Văn Ca cắn môi, đưa điện thoại cho Mộ Thừa Huyền: "Tôi không giống với cô ta, không then với lương tâm, có thể tùy tiện kiểm tra điện thoại."
May mắn thay, lúc trước cô đủ thông minh, đã sớm xóa tất cả tin nhắn trò chuyện và thông tin liên lạc với Lâm Mạc Bắc và Tư Đế Văn từ lâu, chính là để đề phòng một ngày nào đó, Mộ Thừa Huyền sẽ kiểm tra điện thoại di động của cô.
Mộ Thừa Huyền mim môi mỏng, mở hộp tin nhắn SMS của Lê Vãn Ca với vẻ mặt nghiêm túc, sau đó bật ra một tin nhắn.
"Chứng cứ muốn tìm, tự mình xem!"
Giọng nói của hắn lạnh như băng, ẩn chứa sự tức giận rất lớn, ném điện thoại vào người Lê Văn Ca.
Lê Văn Ca cực kỳ hoang mang, cúi người xuống, cầm điện thoại lên, củi đầu vừa thấy, lộ ra vẻ khó tin.
"A Cường, anh dẫn một vài anh em đến chung cư Minh Nguyệt, có một
người phụ nữ tên là Cố Mạn Mạn, hãy chăm sóc" cho tốt!"
Tin nhắn này đã được lưu trong tin nhắn đã gửi trên điện thoại di động của cô.
"Cai này... Cái này không có khả năng?"
Lê Văn Ca nhìn chằm chằm vào tin nhắn này, liên tục lắc đầu.
Cô chưa bao giờ gửi tin nhắn này!
"Đừng như vậy..."
Giọng nói của Lê Vân Ca run rẩy, ngăn cản hành động tiếp theo của hắn.
"Tại sao lại không?"
"Sẽ... sẽ có người nhìn thấy."
"Không có ai nhìn thấy cả."
Nụ cười của Mộ Thừa Huyền trở nên xấu xa: "Ngay từ khi được thiết kế, kính của vòng đu quay là kinh một mặt. Chúng ta có thể nhin thấy bên ngoài, nhưng bên ngoài không thể nhin thấy chúng ta."
"Mộ thị các người, rất xấu rồi, đều xấu xa giống như anh!"
Lê Văn Ca chính mình là một con cữu chờ bị làm thịt, muốn trốn cũng trốn không thoát...
- 5 kim cương
“Đùng! Đùng! Đùng!" sau một vài tiếng nổ lớn.
Pháo hoa ở ngoài cửa sổ nở rộ, sáng rực cả bầu trời đêm.
"That đẹp!"
Lê Văn Ca ghé vào tấm kính, nhin những chům phảo hoa một đóa lại một đóa thay phiên nhau sáng rực lên, đôi mắt lấp lánh, lộ ra vẻ mãn nguyện như đứa trẻ.
“Cùng Mộ Thừa Huyền ngồi trên vòng đu quay và xem pháo hoa", là tâm nguyện cô ghi trong nhật ký năm mười sáu tuổi.
Ai ngờ mười năm sau điều ước này lại thành hiện thực.
Pháo hoa rất đẹp, rất rực rỡ.
Được như ý nguyện, nhưng tâm trạng không vui nhu tưởng tượng mà lại có chút buồn.
"Suy nghĩ cái gi?"
Những ngón tay thon dài của Mộ Thừa Huyền trượt dọc theo tấm lưng xinh đẹp trắng như tuyết của cô, vén mái tóc hơi loạn của cô.
"Không có gi, chỉ cảm thấy... pháo hoa ở khu vui chơi của Mộ thị thực sự rất đẹp. So với những pháo hoa tôi đã xem qua, là số một số hai trong đó."
"Các nhà thiết kế pháo hoa do Mộ thị thuê đều là những người hàng đầu trong ngành, đương nhiên phải đẹp."
Người đàn ông nói xong, tạm dừng một chút, lại nói: "Nhưng mà, cô đẹp hơn pháo hoa."
Hắn giống như một con thao thiết (") đã no bụng, ánh mắt khi nhin đến người phụ nữ đều trở nên dịu dàng.
(*) Thường được tìm thấy trong các vật dụng bằng đồng thời nhà Chu và nhà Thương, Có hình dạng một gương mặt chính diện của thần thủ, đổi xứng hai bên, với cặp mắt to và thường là không có phần hàm dưới.
"Tôi đẹp hơn pháo hoa sao?"
Lê Vân Ca quay đầu lại, cười như không cười, trêu chọc nói: "Lời khen ngoi này, thực sự rất lãng mạn. Mộ tiên sinh có phải cảm thấy được, thật ra tôi cũng không ác độc như vậy?"
Đôi mắt dịu dàng của Mộ Thừa Huyền, lập tức liền trở lại dáng vẻ lạnh lung.
Hắn đứng dậy khỏi băng ghế, bàn tay tao nhã cài lại nút tây trang, trong phút chốc, từ một bộ dạng quyến rũ yêu nghiệt biến thành một vị vua ăn mặc chỉnh tề.
"Đừng đánh giá quá cao bản thân. Cô chẳng qua chỉ có một túi da đẹp, có một gương mặt khiến đàn ông chìm đắm. Cho tôi chơi chán, cô sẽ không có giá trị."
"Thật không?"
Lê Vân Ca vòng tay qua cổ người đàn ông, ảnh mắt câu dẫn, mềm mại, dịu dàng nói: "Nếu như vậy, anh cả đời, cũng chơi không chán đâu?"
"Vậy thì chơi cô cả đời."
Mộ Thừa Huyền trả lời rất kiên quyết, ảnh mắt nóng rực.
Điều này ngược lại khiến Lê Văn Ca không chống đỡ được, né tránh ảnh mắt nóng rực của hắn.
Hắn không cho phép cô trốn tránh, nâng cao khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, nói: "Tôi mặc kệ trong lòng cô xấu xa như thế nào. Tôi chỉ muốn thân thể của cô. Nếu cô muốn sống an ổn ở Mộ gia, liền an phận một chút, khi trở về, xin lỗi Cố Mạn Mạn đi, chuyện này liền cho qua. "
"Xin lỗi Cố Mạn Mạn?"
Trái tim Lê Văn Ca, lập tức trở nên lạnh lẽo đến cực điểm, thải độ rất kiên quyết "Tôi sẽ không xin lỗi, bởi vì không phải tôi làm."
"Ai làm đã không còn quan trọng. Quan trọng là... chuyện này phải có
một kết quả."
"Cái gì kêu là " phải có một kết quả ".
Lê Văn Ca nhìn cham cham người đàn ông, cảm thấy mọi thứ quá mức nực cười, "Chång lẽ chỉ có tôi mang theo một cải tội danh không thuộc về minh mới là kết quả mỹ mãn sao?"
"Cô tim người cưỡng hiếp Cố Mạn Mạn. Đỏ đã là chuyện như ván đã đóng thuyền. Nếu không muốn bị gọi lên đồn, cô chỉ có thể cầu xin cô ta
tha thủ "
Vẻ mặt của Mộ Thừa Huyền lạnh lẽo, tàn nhẫn, giọng nói đạm bạc.
"Sao lại như ván đã đóng thuyền, chứng cứ đâu?"
"Cô muốn bằng chứng... được, tôi sẽ cho cô bằng chứng."
Sau khi Mộ Thừa Huyền nói xong, anh ta kéo Lê Văn Ca ra khỏi vòng đu quay.
"Daddy, daddy và mami chơi có vui vẻ không? Tiểu Bao đã chơi rất vui vẻ và giành được rất nhiều búp bê!"
Mộ Tiểu Bao một tay cầm con búp bê chạy về phía hai người một cách hào hứng.
Mộ Thừa Huyền không nói gì, lập tức lên xe, ra lệnh cho tài xế trực tiếp
lái xe về nhà.
Dọc đường đi, người đàn ông rất im lặng, giống như ẩn chứa cơn giận dữ sắp ập đến.
"Mami, daddy làm sao vậy?"
Mộ Tiểu Bao là một cậu bé rất tinh mắt, nhìn thấy sự tức giận của Mộ Thừa Huyền, liền thu minh vào vòng tay của Lê Vân Ca.
"Cô không biết, có thể là..."
Lê Văn Ca nói xong, ghé vào lỗ tai cậu bé, nói nhỏ: "Bà di (*) đến đấy."
(*) Ngày đến kỳ
Tâm trạng thất thường, nói trở mặt liền trở mặt, giây đầu tiên còn trên người nàng nhiệt tình như lửa, giây tiếp theo liền trở thành tăng băng lạnh lẽo, không phải di cả đến thi là gi?
Xe đến Mộ trạch.
"Đi xuống!"
Mộ Thừa Huyền kéo cổ tay Lê Vãn Ca một cách thô bạo, như thể hắn đang nóng lòng muốn đưa cô đi đâu đó.
"Daddy, daddy không thể đối với mami hung dữ như vậy."
Mộ Tiểu Bao bĩu môi, và bắt đầu tranh cãi với hắn.
"Lão Vương, để bảo mẫu đưa tiểu thiếu gia đi ngủ."
Sau khi Mộ Thừa Huyền nói xong, hắn phớt lờ sự phản đối của con trai, không chút thương hoa tiếc ngọc nào kéo Lê Vãn Ca về phía trước.
Người đàn ông đưa Lê Văn Ca đến phòng của Cố Mạn Mạn.
Cố Mạn Mạn thoạt nhìn rất suy yếu, mặc bộ đồ ngủ màu trắng, một bộ dạng làm người ta cảm thấy thương xót.
"Thừa Huyền, anh... sao anh lại mang theo con người như ma quỷ này đến đây, mau để cho cô ấy đi, em sợ!"
Người phụ nữ bãng bó đầu, bộ dáng sợ hãi quá độ, lui vào một góc, một chút cũng không dám nhìn Lê Văn Ca,
"Nói cho cô ấy biết bằng chứng là cái gì?"
Mộ Thừa Huyền lạnh lùng đứng đó, nói với Cố Mạn Mạn.
"Lê tiểu thư, đã đến lúc này rồi, cô còn không chịu thừa nhận đã mua chuộc đảm lưu manh đến cưỡng hiếp tôi sao?"
"Tôi không làm, đương nhiên không thừa nhận!".
"Những kẻ lưu manh đó đã khai cô ra, bằng chứng... ở ngay trên người
Cố Mạn Mạn củi đầu, sợ hãi chỉ vào Lê Vãn Ca.
"Đùa gì vậy, tôi cơ bản không làm qua chuyện này, làm sao lại có bằng chứng trên người tôi?"
"Vậy Lê tiểu thư, cô hãy lấy điện thoại di động ra. Nếu cô không thẹn
với lương tâm, thì sẽ không sợ chúng tôi kiểm tra?"
"Tôi..."
Lê Văn Ca cắn môi, đưa điện thoại cho Mộ Thừa Huyền: "Tôi không giống với cô ta, không then với lương tâm, có thể tùy tiện kiểm tra điện thoại."
May mắn thay, lúc trước cô đủ thông minh, đã sớm xóa tất cả tin nhắn trò chuyện và thông tin liên lạc với Lâm Mạc Bắc và Tư Đế Văn từ lâu, chính là để đề phòng một ngày nào đó, Mộ Thừa Huyền sẽ kiểm tra điện thoại di động của cô.
Mộ Thừa Huyền mim môi mỏng, mở hộp tin nhắn SMS của Lê Vãn Ca với vẻ mặt nghiêm túc, sau đó bật ra một tin nhắn.
"Chứng cứ muốn tìm, tự mình xem!"
Giọng nói của hắn lạnh như băng, ẩn chứa sự tức giận rất lớn, ném điện thoại vào người Lê Văn Ca.
Lê Văn Ca cực kỳ hoang mang, cúi người xuống, cầm điện thoại lên, củi đầu vừa thấy, lộ ra vẻ khó tin.
"A Cường, anh dẫn một vài anh em đến chung cư Minh Nguyệt, có một
người phụ nữ tên là Cố Mạn Mạn, hãy chăm sóc" cho tốt!"
Tin nhắn này đã được lưu trong tin nhắn đã gửi trên điện thoại di động của cô.
"Cai này... Cái này không có khả năng?"
Lê Văn Ca nhìn chằm chằm vào tin nhắn này, liên tục lắc đầu.
Cô chưa bao giờ gửi tin nhắn này!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.