Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Chương 963: ANH TỨC GIẬN RỒI
Nguyệt Nha
14/09/2022
Tống Vy nhìn những thứ này, chỉ cảm thấy da gà da ốc nổi hết lên, không nhịn được mà xoa xoa cánh tay.
Tại sao trong phòng làm việc của Đường Hạo Minh lại dán nhiều áp phích và ảnh của mẹ chồng cô, còn cả những bức tượng sáp đó rốt cuộc là sao?
Một cháu trai, tại sao lại làm ra nhiều thứ có liên quan tới thím dâu như vậy?
Nghĩ không hiểu, Tống Vy nhìn sang Đường Hạo Tuấn.
Sắc mặt của Đường Hạo Tuấn âm trầm đến mức khiến người ta sợ hãi, toàn thân tỏa ra khí lạnh và khí áp thấp, đè nén tới mức khiến người ta không thở nổi.
Tống Vy biết, anh tức giận rồi, hơn nữa cực kỳ tức giận.
Cũng đúng, ảnh và áp phích của mẹ mình, và cả tượng sáp, bị người khác giống như biến thái để đầy trong phòng, ai không tức giận chứ?
Tống Vy bóp tay của Đường Hạo Tuấn, tỏ ý anh hãy bình tĩnh trước, làm rõ tại sao Đường Hạo Minh lại làm như vậy trước rồi tức giận cũng không muốn.
Đường Hạo Tuấn nhắm mắt lại, cưỡng chế đè nén lửa giận trong lòng, anh nhìn sang Trình Hiệp: “Ngoài những thứ này, còn có cái khác không?”
“Có, còn có một quyển nhật ký.” Khi nói đến quyển nhật ký này, trên mặt Trình Hiệp hiện ra biểu cảm một lời khó nói.
Advertisement
Trong lòng Tống Vy lập tức có loại dự cảm chẳng lành: “Nhật ký đâu?”
Cô hỏi.
Mà đây cũng chính là điều Đường Hạo Tuấn muốn biết.
Trình Hiệp đi tới trước phòng làm việc, kéo ngăn tủ ra, lấy một quyển nhật ký bìa bị ố vàng đó ra, đưa cho Đường Hạo Tuấn bằng hai tay: “Quyển nhật ký này, tôi chỉ xem qua, là nhật ký Đường Hạo Minh bắt đầu viết từ năm 10 tuổi, nếu tổng giám đốc muốn xem thì xem từ chỗ tôi đánh dấu trang, đó là nhật ký sau năm 15 tuổi của Đường Hạo Minh, bên trong có lý do tại sao Đường Hạo Minh làm ra nhiều ảnh, áp phích và tượng sáp liên quan tới bà chủ như vậy.”
Nói xong, anh ta đẩy qua, cố gắng làm giảm cảm giác tồn tại của mình.
Bởi vì biết chuyện đáng sợ như này, khó bảo đảm tổng giám đốc sẽ không trút giận lên anh ta.
“Hạo Tuấn, xem như những gì trợ lý Trình nói đi.” Tống Vy thấy Đường Hạo Tuấn cúi đầu nhìn quyển nhật ký, nghĩ rồi khuyên.
Sau khi môi của Đường Hạo Tuấn mấp máy, anh đã làm theo.
Kẹp đánh dấu của Trình Hiệp có quá nửa đã lộ ra bên ngoài, cho nên anh lập tức nhìn thấy trang đó.
Nhìn thấy nội dung bên trên, đồng tử của Đường Hạo Tuấn bỗng co rút, toàn thân tỏa ra sát khí.
Đường Hạo Minh!
Anh ta sao dám, sao lại dám!
Bàn tay cầm quyển nhật ký của Đường Hạo Tuấn đang run rẩy, trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
Đó là biểu hiện anh đã tức giận tới cực điểm, thậm chí muốn hủy diệt mọi thứ.
Tống Vy bị dọa giật mình, vội hỏi: “Hạo Tuấn, anh nhìn thấy cái gì?”
Đường Hạo Tuấn không có trả lời, đáy mắt tràn ngập cuồng phong mưa bão.
Tống Vy hết cách, chỉ có thể tự mình xem.
Sau khi nhìn thấy nội dung bên trên, cô hít một ngụm khí lạnh, kinh ngạc đến bịt miệng lại: “Đường Hạo Minh anh ta...”
Anh ta vậy mà có tình cảm không nên có với thím hai của mình.
Chẳng trách Đường Hạo Minh lại làm ra nhiều ảnh, áp phích và tượng sáp về mẹ chồng như vậy, bởi vì anh ta yêu mẹ chồng.
Không phải là loại tình yêu của cháu dành cho thím, mà là tình yêu đàn ông dành cho phụ nữ!
Anh ta cũng quá đáng sợ, quá ghê tởm rồi, vậy mà có loại ý nghĩa này với mẹ chồng.
Đây là cấm kỵ!
“Anh phải giết Đường Hạo Minh, anh nhất định phải giết anh ta!” Đường Hạo Tuấn đột nhiên mở miệng, giọng nói không có một chút tình cảm, chỉ có sát ý nồng nặc.
Tuy Tống Vy bị dọa sợ, nhưng cũng không khuyên anh hãy xóa bỏ ý nghĩ như vậy.
Cô biết, anh bây giờ đang tức giận.
Nếu cô mở miệng khuyên anh bình tĩnh, anh sợ rằng sẽ càng tức giận hơn.
Cách đó không xa, Trình Hiệp thấy sếp như vậy, càng rụt cổ lại, ngay cả hô hấp cũng không dám lớn tiếng.
Không biết đã trôi qua bao lâu.
Đường Hạo Tuấn dường như đã bình tĩnh hơn nhiều, anh gập bụp quyển nhật ký lại, siết chặt trong tay: “Hủy toàn bộ những hình ảnh, áp phích và tượng sáp này đi.”
Nghe vậy, miệng của Tống Vy mở ra, dường như muốn nói cái gì đó, cuối cùng vẫn không nói gì.
Bỏ đi, hủy thì hủy đi.
Tuy là ảnh, áp phích và tượng sáp của mẹ chồng, nhưng bị Đường Hạo Minh sưu tập lâu như vậy, anh không muốn nhìn thấy những thứ này cũng là điều bình thường.
Dù sao, đây đâu phải là mẹ chồng thật.
“Được.” Trình Hiệp biết Đường Hạo Tuấn là căn dặn mình, anh ta gật đầu, đáp ứng.
Sau đó, Đường Hạo Tuấn cuối cùng cũng liếc nhìn căn phòng này, mí mắt cụp xuống, che đi sự ú tối và lạnh lẽo trong mắt, xoay người đi ra ngoài.
Tống Vy đi theo.
Rời khỏi nhà tổ, suốt chặng đường, Đường Hạo Tuấn không nói một câu, cứ nhìn mãi nhật ký trong tay, xe cũng là Tống Vy lái.
Ánh mắt của Tống Vy đánh giá người đàn ông ngồi ở cạnh ghế lái, sự lo lắng trong mắt không hề che đậy, nhưng cô không mở miệng an ủi.
Cô biết, anh lúc này không cần an ủi.
Sau khi trở về Biệt phủ nhà họ Đường.
Đường Hạo Tuấn một mình đi vào phòng làm việc.
Dì Vương bê hoa quả từ trong bếp đi ra, để ở trước mặt Tống Vy: “Mợ chủ, cậu chủ đây là bị làm sao vậy?”
Tống Vy ngẩng đầu liếc nhìn trên lầu, khẽ thở dài: “Là như này...”
Cô nói ra chuyện đã nhìn thấy ở nhà tổ.
Dì Vương sau khi nghe xong thì tức đến vỗ đùi: “Vậy mà có chuyện này, tên khốn Đường Hạo Minh sao lại dám chứ, đó là thím hai của cậu ta, cậu ta... cậu ta... cậu ta đây là đại nghịch bất đạo, đại nghịch bất đạo!”
“Phải.” Tống Vy day mi tâm.
Đâu chỉ là đại nghịch bất đạo, còn xúc phạm xã hội.
Dựa theo những gì Hạo Tuấn trước đó nghe được từ chỗ bà Đường, cô biết mẹ chồng đối xử với Đường Hạo Minh rất tốt, coi Đường Hạo Minh như con ruột của mình.
Nếu mẹ chồng biết người mà mình coi như con ruột, lại có loại tình cảm đó với mình thì liệu có hối hận đã đối xử tốt với Đường Hạo Minh hay không.
Nhưng mẹ chồng chắc là không biết.
Mẹ chồng qua đời vào 18 năm trước, Đường Hạo Minh mới 13 tuổi, mà trong nhật ký, Đường Hạo Minh vào năm 15 tuổi mới phát hiện tình cảm của mình dành cho mẹ chồng không phải là tình thân.
Cho nên, mẹ chồng chắc không biết.
“Sớm biết Đường Hạo Minh không biết liêm sỉ như vậy, năm đó tôi nên khuyên bà chủ, không cho bà chủ đối tốt với cậu ta, cũng tại tôi.” Dì Vương thở dài vô cùng hối hận.
Tống Vy nhìn bà ta: “Tại sao lại trách dì?”
“Bởi vì cậu chủ từ nhỏ thì không ở bên cạnh bà chủ, bà chủ rất nhớ nhung cậu chủ, đã khóc rất nhiều lần, mãi tới sau này Đường Hạo Minh xuất hiện ở bên cạnh bà chủ, an ủi cho sự mong nhớ của bà chủ dành cho cậu chủ, tôi thấy bà chủ trở nên vui vẻ hơn, cũng rất vui khi Đường Hạo Minh có thể mang đến niềm an ủi cho bà chủ, vậy nên cho dù bà chủ đối xử với Đường Hạo Minh quá mức tốt, tôi cũng chưa từng ngăn cản.” Dì Vương cười khổ.
Nếu bà ta sớm biết chuyện như vậy, năm đó tuyệt đối không để Đường Hạo Minh lại gần bà chủ.
Tống Vy vỗ vỗ lên mù bàn tay của dì Vương, an ủi: “Dì Vương, dì cũng đừng tự trách, năm đó không ai biết sẽ biến thành như này, dù sao Đường Hạo Minh nhỏ hơn mẹ chồng tôi hơn hai mươi tuổi, ai có thể ngờ, Đường Hạo Minh lại nảy sinh tình cảm như vậy với mẹ chồng tôi.”
“Nói thì nói vậy, nhưng trong lòng tôi lại không thể thoải mái được, bởi vì tôi rõ ràng có thể ngăn cản, nhưng...” Dì Vương đấm ngực.
Tống Vy không nói gì nữa, cụp mắt nghĩ gì đó.
Cô đang nghĩ, Đường Hạo Minh mười mấy tuổi thì yêu thím hơn 30 tuổi, điều này rõ ràng rất không bình thường.
Chắc không phải có nguyên nhân tâm lý chứ?
Xem ra phải tìm cơ hội hỏi thử Kiều Phàm.
Cơ hội này rất nhanh đã đến rồi.
Khi dì Vương đi lên lầu đưa cà phê cho Đường Hạo Tuấn thì Tống Vy nhân cơ hội gọi điện cho Kiều Phàm.
Kiều Phàm nhìn thấy người gọi tới, còn có hơi bất ngờ: “Vy Vy, sao đột nhiên nhớ tới mà gọi điện cho tôi vậy?”
Từ sau khi cô biết tình cảm của anh ta dành cho cô và tâm lý có bệnh, cô gần như chưa từng chủ động liên lạc với anh.
Bây giờ đột nhiên gọi điện tới, thật sự khiến anh được cưng quá mà đâm lo sợ.
Kiều Phàm đẩy mắt kính phản quang, khóe miệng nhếch lên độ cong khiến người khác mê mẩn, nhưng giọng nói phát ra vẫn dịu dàng như trước.
“Kiều Phàm, tôi có một vấn đề muốn hỏi anh.” Tống Vy cắn môi dưới nói.
Kiều Phàm dựa người vào lưng ghế: “Vấn đề gì, em hỏi, nếu tôi có thể trả lời được thì sẽ cố gắng trả lời.”
Tại sao trong phòng làm việc của Đường Hạo Minh lại dán nhiều áp phích và ảnh của mẹ chồng cô, còn cả những bức tượng sáp đó rốt cuộc là sao?
Một cháu trai, tại sao lại làm ra nhiều thứ có liên quan tới thím dâu như vậy?
Nghĩ không hiểu, Tống Vy nhìn sang Đường Hạo Tuấn.
Sắc mặt của Đường Hạo Tuấn âm trầm đến mức khiến người ta sợ hãi, toàn thân tỏa ra khí lạnh và khí áp thấp, đè nén tới mức khiến người ta không thở nổi.
Tống Vy biết, anh tức giận rồi, hơn nữa cực kỳ tức giận.
Cũng đúng, ảnh và áp phích của mẹ mình, và cả tượng sáp, bị người khác giống như biến thái để đầy trong phòng, ai không tức giận chứ?
Tống Vy bóp tay của Đường Hạo Tuấn, tỏ ý anh hãy bình tĩnh trước, làm rõ tại sao Đường Hạo Minh lại làm như vậy trước rồi tức giận cũng không muốn.
Đường Hạo Tuấn nhắm mắt lại, cưỡng chế đè nén lửa giận trong lòng, anh nhìn sang Trình Hiệp: “Ngoài những thứ này, còn có cái khác không?”
“Có, còn có một quyển nhật ký.” Khi nói đến quyển nhật ký này, trên mặt Trình Hiệp hiện ra biểu cảm một lời khó nói.
Advertisement
Trong lòng Tống Vy lập tức có loại dự cảm chẳng lành: “Nhật ký đâu?”
Cô hỏi.
Mà đây cũng chính là điều Đường Hạo Tuấn muốn biết.
Trình Hiệp đi tới trước phòng làm việc, kéo ngăn tủ ra, lấy một quyển nhật ký bìa bị ố vàng đó ra, đưa cho Đường Hạo Tuấn bằng hai tay: “Quyển nhật ký này, tôi chỉ xem qua, là nhật ký Đường Hạo Minh bắt đầu viết từ năm 10 tuổi, nếu tổng giám đốc muốn xem thì xem từ chỗ tôi đánh dấu trang, đó là nhật ký sau năm 15 tuổi của Đường Hạo Minh, bên trong có lý do tại sao Đường Hạo Minh làm ra nhiều ảnh, áp phích và tượng sáp liên quan tới bà chủ như vậy.”
Nói xong, anh ta đẩy qua, cố gắng làm giảm cảm giác tồn tại của mình.
Bởi vì biết chuyện đáng sợ như này, khó bảo đảm tổng giám đốc sẽ không trút giận lên anh ta.
“Hạo Tuấn, xem như những gì trợ lý Trình nói đi.” Tống Vy thấy Đường Hạo Tuấn cúi đầu nhìn quyển nhật ký, nghĩ rồi khuyên.
Sau khi môi của Đường Hạo Tuấn mấp máy, anh đã làm theo.
Kẹp đánh dấu của Trình Hiệp có quá nửa đã lộ ra bên ngoài, cho nên anh lập tức nhìn thấy trang đó.
Nhìn thấy nội dung bên trên, đồng tử của Đường Hạo Tuấn bỗng co rút, toàn thân tỏa ra sát khí.
Đường Hạo Minh!
Anh ta sao dám, sao lại dám!
Bàn tay cầm quyển nhật ký của Đường Hạo Tuấn đang run rẩy, trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
Đó là biểu hiện anh đã tức giận tới cực điểm, thậm chí muốn hủy diệt mọi thứ.
Tống Vy bị dọa giật mình, vội hỏi: “Hạo Tuấn, anh nhìn thấy cái gì?”
Đường Hạo Tuấn không có trả lời, đáy mắt tràn ngập cuồng phong mưa bão.
Tống Vy hết cách, chỉ có thể tự mình xem.
Sau khi nhìn thấy nội dung bên trên, cô hít một ngụm khí lạnh, kinh ngạc đến bịt miệng lại: “Đường Hạo Minh anh ta...”
Anh ta vậy mà có tình cảm không nên có với thím hai của mình.
Chẳng trách Đường Hạo Minh lại làm ra nhiều ảnh, áp phích và tượng sáp về mẹ chồng như vậy, bởi vì anh ta yêu mẹ chồng.
Không phải là loại tình yêu của cháu dành cho thím, mà là tình yêu đàn ông dành cho phụ nữ!
Anh ta cũng quá đáng sợ, quá ghê tởm rồi, vậy mà có loại ý nghĩa này với mẹ chồng.
Đây là cấm kỵ!
“Anh phải giết Đường Hạo Minh, anh nhất định phải giết anh ta!” Đường Hạo Tuấn đột nhiên mở miệng, giọng nói không có một chút tình cảm, chỉ có sát ý nồng nặc.
Tuy Tống Vy bị dọa sợ, nhưng cũng không khuyên anh hãy xóa bỏ ý nghĩ như vậy.
Cô biết, anh bây giờ đang tức giận.
Nếu cô mở miệng khuyên anh bình tĩnh, anh sợ rằng sẽ càng tức giận hơn.
Cách đó không xa, Trình Hiệp thấy sếp như vậy, càng rụt cổ lại, ngay cả hô hấp cũng không dám lớn tiếng.
Không biết đã trôi qua bao lâu.
Đường Hạo Tuấn dường như đã bình tĩnh hơn nhiều, anh gập bụp quyển nhật ký lại, siết chặt trong tay: “Hủy toàn bộ những hình ảnh, áp phích và tượng sáp này đi.”
Nghe vậy, miệng của Tống Vy mở ra, dường như muốn nói cái gì đó, cuối cùng vẫn không nói gì.
Bỏ đi, hủy thì hủy đi.
Tuy là ảnh, áp phích và tượng sáp của mẹ chồng, nhưng bị Đường Hạo Minh sưu tập lâu như vậy, anh không muốn nhìn thấy những thứ này cũng là điều bình thường.
Dù sao, đây đâu phải là mẹ chồng thật.
“Được.” Trình Hiệp biết Đường Hạo Tuấn là căn dặn mình, anh ta gật đầu, đáp ứng.
Sau đó, Đường Hạo Tuấn cuối cùng cũng liếc nhìn căn phòng này, mí mắt cụp xuống, che đi sự ú tối và lạnh lẽo trong mắt, xoay người đi ra ngoài.
Tống Vy đi theo.
Rời khỏi nhà tổ, suốt chặng đường, Đường Hạo Tuấn không nói một câu, cứ nhìn mãi nhật ký trong tay, xe cũng là Tống Vy lái.
Ánh mắt của Tống Vy đánh giá người đàn ông ngồi ở cạnh ghế lái, sự lo lắng trong mắt không hề che đậy, nhưng cô không mở miệng an ủi.
Cô biết, anh lúc này không cần an ủi.
Sau khi trở về Biệt phủ nhà họ Đường.
Đường Hạo Tuấn một mình đi vào phòng làm việc.
Dì Vương bê hoa quả từ trong bếp đi ra, để ở trước mặt Tống Vy: “Mợ chủ, cậu chủ đây là bị làm sao vậy?”
Tống Vy ngẩng đầu liếc nhìn trên lầu, khẽ thở dài: “Là như này...”
Cô nói ra chuyện đã nhìn thấy ở nhà tổ.
Dì Vương sau khi nghe xong thì tức đến vỗ đùi: “Vậy mà có chuyện này, tên khốn Đường Hạo Minh sao lại dám chứ, đó là thím hai của cậu ta, cậu ta... cậu ta... cậu ta đây là đại nghịch bất đạo, đại nghịch bất đạo!”
“Phải.” Tống Vy day mi tâm.
Đâu chỉ là đại nghịch bất đạo, còn xúc phạm xã hội.
Dựa theo những gì Hạo Tuấn trước đó nghe được từ chỗ bà Đường, cô biết mẹ chồng đối xử với Đường Hạo Minh rất tốt, coi Đường Hạo Minh như con ruột của mình.
Nếu mẹ chồng biết người mà mình coi như con ruột, lại có loại tình cảm đó với mình thì liệu có hối hận đã đối xử tốt với Đường Hạo Minh hay không.
Nhưng mẹ chồng chắc là không biết.
Mẹ chồng qua đời vào 18 năm trước, Đường Hạo Minh mới 13 tuổi, mà trong nhật ký, Đường Hạo Minh vào năm 15 tuổi mới phát hiện tình cảm của mình dành cho mẹ chồng không phải là tình thân.
Cho nên, mẹ chồng chắc không biết.
“Sớm biết Đường Hạo Minh không biết liêm sỉ như vậy, năm đó tôi nên khuyên bà chủ, không cho bà chủ đối tốt với cậu ta, cũng tại tôi.” Dì Vương thở dài vô cùng hối hận.
Tống Vy nhìn bà ta: “Tại sao lại trách dì?”
“Bởi vì cậu chủ từ nhỏ thì không ở bên cạnh bà chủ, bà chủ rất nhớ nhung cậu chủ, đã khóc rất nhiều lần, mãi tới sau này Đường Hạo Minh xuất hiện ở bên cạnh bà chủ, an ủi cho sự mong nhớ của bà chủ dành cho cậu chủ, tôi thấy bà chủ trở nên vui vẻ hơn, cũng rất vui khi Đường Hạo Minh có thể mang đến niềm an ủi cho bà chủ, vậy nên cho dù bà chủ đối xử với Đường Hạo Minh quá mức tốt, tôi cũng chưa từng ngăn cản.” Dì Vương cười khổ.
Nếu bà ta sớm biết chuyện như vậy, năm đó tuyệt đối không để Đường Hạo Minh lại gần bà chủ.
Tống Vy vỗ vỗ lên mù bàn tay của dì Vương, an ủi: “Dì Vương, dì cũng đừng tự trách, năm đó không ai biết sẽ biến thành như này, dù sao Đường Hạo Minh nhỏ hơn mẹ chồng tôi hơn hai mươi tuổi, ai có thể ngờ, Đường Hạo Minh lại nảy sinh tình cảm như vậy với mẹ chồng tôi.”
“Nói thì nói vậy, nhưng trong lòng tôi lại không thể thoải mái được, bởi vì tôi rõ ràng có thể ngăn cản, nhưng...” Dì Vương đấm ngực.
Tống Vy không nói gì nữa, cụp mắt nghĩ gì đó.
Cô đang nghĩ, Đường Hạo Minh mười mấy tuổi thì yêu thím hơn 30 tuổi, điều này rõ ràng rất không bình thường.
Chắc không phải có nguyên nhân tâm lý chứ?
Xem ra phải tìm cơ hội hỏi thử Kiều Phàm.
Cơ hội này rất nhanh đã đến rồi.
Khi dì Vương đi lên lầu đưa cà phê cho Đường Hạo Tuấn thì Tống Vy nhân cơ hội gọi điện cho Kiều Phàm.
Kiều Phàm nhìn thấy người gọi tới, còn có hơi bất ngờ: “Vy Vy, sao đột nhiên nhớ tới mà gọi điện cho tôi vậy?”
Từ sau khi cô biết tình cảm của anh ta dành cho cô và tâm lý có bệnh, cô gần như chưa từng chủ động liên lạc với anh.
Bây giờ đột nhiên gọi điện tới, thật sự khiến anh được cưng quá mà đâm lo sợ.
Kiều Phàm đẩy mắt kính phản quang, khóe miệng nhếch lên độ cong khiến người khác mê mẩn, nhưng giọng nói phát ra vẫn dịu dàng như trước.
“Kiều Phàm, tôi có một vấn đề muốn hỏi anh.” Tống Vy cắn môi dưới nói.
Kiều Phàm dựa người vào lưng ghế: “Vấn đề gì, em hỏi, nếu tôi có thể trả lời được thì sẽ cố gắng trả lời.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.