Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 89: BỊ ĐAO ĐÂM BỊ THƯƠNG

Nguyệt Nha

05/10/2021

Tống Vy lấy điện thoại ra, vừa gọi điện báo cảnh sát, vừa thúc giục: “Trợ lý Trình, anh mau lái xe về phía trước đi, nếu tên cướp đó có đồng bọn, tổng giám đốc Đường sẽ gặp nguy hiểm.”

Nghe vậy, sắc mặt Trình Hiệp trở nên nghiêm túc, anh ta lập tức khởi động xe.

Mấy phút sau, hai người tìm được Đường Hạo Tuấn.

Anh đang đánh nhau với một đám người ở trong đường hầm tối đen, một trong chúng chính là người cướp túi xách của Tống Vy.

Tống Vy siết chặt bàn tay: “Quả nhiên tôi đoán không sai, đám cướp đó có đồng bọn, không được, chúng ta phải tới giúp.”

Mặc dù tình hình trước mắt là Đường Hạo một mình đánh với mấy người vẫn chưa rơi vào thế hạ phong.

Nhưng dẫu sao đối phương cũng nhiều người, lỡ như Đường Hạo Tuấn tiêu hao hết thể lực, vậy anh sẽ gặp phiền phức.

Nghĩ vậy, Tống Vy vội vàng xuống xe.

Trình Hiệp cũng xuống theo, nhưng lại ngăn cô lại: “Để tôi đi, nhà thiết kế Tống cứ đợi chúng tôi ở đây đi.”

Nói đoạn, Trình Hiệp siết chặt nắm đấm, tham gia cuộc chiến.

Có Trình Hiệp giúp đỡ, thoáng cái đã giải quyết xong mấy tên cướp này.

Tống Vy thấy mấy tên cướp ngã xuống đất không dậy nổi, ôm bụng nằm lăn lộn trên mặt đất, cô lập tức thở phào một hơi, sau đó mỉm cười chạy về phía Đường Hạo Tuấn, quan sát anh một lượt: “Tổng giám đốc Đường, anh không bị thương chứ?”

Đường Hạo Tuấn nhìn vẻ quan tâm trên mặt cô, trong lòng hơi ấm áp: “Không, cái này trả em.”

Đường Hạo Tuấn đưa túi cho Tống Vy: “Nhìn thử xem có mất gì không.”

Tống Vy nhận lấy, mở ra xem: “Không thiếu gì cả.”

“Ừ, vậy thì tốt.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.

Một tên cướp đột nhiên kéo tất xuống, rút ra con dao găm ở trên bắp chân, sau đó nhảy bật dậy từ dưới đất, hung ác đâm về phía Đường Hạo Tuấn.

Đường Hạo Tuấn đưa lưng về phía gã ta, vì vậy không hề phát hiện ra.

Trình Hiệp phát hiện ra, nhưng lại cách hơi xa nên muốn ngăn cản tên cướp này là chuyện không thể, chỉ có thể sốt ruột hô: “Tổng giám đốc, cẩn thận!”

“Hả?” Đường Hạo Tuấn cau mày, ý thức được điều gì, anh vừa muốn hành động, lại thấy Tống Vy ở trước mặt ôm lấy eo anh, ôm anh xoay người, đổi vị trí với anh.

Phập!

Tiếng dao găm đâm vào da thịt.

Ngay sau đó, một một tiếng va chạm vang lên, tên cướp bị Đường Hạo Tuấn tung cước đá bay hai mét, đụng vào bức tường đầu ngõ, hôn mê bất tỉnh.



Đường Hạo Tuấn không thèm liếc tên cướp đó mà ôm lấy cơ thể đang tuột xuống của Tống Vy, căng thẳng hỏi: “Em sao rồi?”

Sắc mặt của Tống Vy trắng bệch như tuyết, cô mồ hôi đầy đầu đáp: “Bả vai đau quá!”

Bả vai?

Đường Hạo Tuấn sờ tới bả vai cô, nơi đó ướt nhẹt, dính đầy lên bàn tay, anh đưa ra bên cạnh nhìn xem.

Là máu!

“Tổng giám đốc, nhà thiết kế Tống bị dao găm đâm bị thương rồi.” Trình Hiệp lại tẩn cho những tên cướp kia một trận, quay lại nói.

Đường Hạo Tuấn bế ngang Tống Vy lên: “Anh ở đầy chờ cảnh sát đến, tôi đưa cô ấy đi bệnh viện.”

“Được.” Trình Hiệp gật đầu.

Đường Hạo Tuấn ôm Tống Vy lên xe, đi tới bệnh viện.

Sau khi đến bệnh viện, anh lập tức tới tìm Mạnh Ngọc.

Hôm nay Mạnh Ngọc trực đêm, anh ta vừa mới hoàn thành một ca phẫu thuật, nên lúc này đang rất mệt mỏi. Anh ta định gục xuống bàn làm việc chợp mắt một lát, bỗng nhiên một tiếng động lớn vang lên, cửa phòng làm việc bị người đá văng ra, khiến anh ta sợ đến mức nhảy dựng lên từ trên ghế: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Đường Hạo Tuấn nghiêm mặt, sải bước dài đến trước bàn làm việc của Mạnh Ngọc, đặt Tống Vy xuống, ra lệnh: “Bôi thuốc cho cô ấy.”

“Cô ấy sao thế?” Mạnh Ngọc nhìn người phụ nữ bất tỉnh đang tựa đầu vào bụng Đường Hạo Tuấn, nghiêm túc hỏi.

“Cô ấy bị dao găm đâm trúng.” Đường Hạo Tuấn lời ít ý nhiều đáp, sau đó anh xé tay áo của Tống Vy, làm lộ ra vả vai cô.

Mạnh Ngọc nhìn vết dao trên bả vai Tống Vy, hít sâu một hơi, vội đeo găng tay lên, bắt đầu xử lý.

Khi vết thương của Tống Vy được băng bó xong đã là nửa giờ sau.

Mạnh Ngọc tháo găng tay xuống, thở phào nhẹ nhõm: “Xong rồi.”

Đường Hạo Tuấn kéo tay áo của Tống Vy lên, sau khi bế cô lên đặt nằm xuống ghế sofa, anh lại đắp áo khoác của mình lên người cô, sau đó mới đi tới trước bồn rửa nhỏ để rửa tay: “Vết thương của cô ấy không sao chứ?”

“Không sao, mặc dù trông thì chảy rất nhiều máu, nhưng vết thương không sâu, mấy ngày nữa sẽ kết vảy thôi.” Mạnh Ngọc xua tay, sắc mặt ung dung nói.

Đường Hạo Tuấn thả lỏng chân mày vẫn nhíu chặt.

Mạnh Ngọc đẩu mắt kính, hỏi: “Rốt cuộc hai người xảy ra chuyện gì, sao cô ấy lại bị thương?”

Đường Hạo Tuấn liếc nhìn anh ta, kể lại câu chuyện một cách đơn giản.



Nghe xong, Mạnh Ngọc chậc chậc hai tiếng: “Nói như vậy, cô ấy đúng là quá may mắn, tình hình như vậy lại chỉ bị thương nhẹ như thế.”

Nghe thế, Đường Hạo Tuấn không vui nheo mắt lại, nhìn chằm chằm anh ta.

Mạnh Ngọc rùng mình, ý thức được mình nói sai, ngượng ngùng cười một tiếng: “Cậu đừng nóng giận, tôi sai rồi còn không được sao.”

Lúc này Đường Hạo Tuấn mới dời mắt đi, cầm túi của Tống Vy lên, lấy điện thoại ra từ trong túi xách của cô, dùng vân tay của cô để mở khóa, sau đó gọi vào đồng hồ đeo tay của Tống Hải Dương.

“A lô, xin chào! Tôi là Tống Hải Dương.” Giọng nói non nớt của Tống Hải Dương truyền tới.

Mạnh Ngọc không nhịn được bật cười: “Thằng nhóc này, giọng điệu cư cứ như ông cụ non, đúng là rất thú vị.”

Mặc dù Đường Hạo Tuấn không đồng ý với anh ta, nhưng ánh mắt lại hiện lên ý cười nhàn nhạt, hiển nhiên cũng công nhận.

“Hải Dương, là chú.” Đường Hạo Tuấn nói.

Đầu kia điện thoại im lặng mấy giây, một lát sau mới vang lên tiếng của Tống Hải Dương: “Chú Đường, sao chú lại cầm điện thoại của mẹ cháu?”

“Là thế này, mẹ cháu uống say, tối nay không trở về được.” Đường Hạo Tuấn nhìn về phía Tống Vy, mặt không đổi sắc nói dối.

Mạnh Ngọc khinh bỉ liếc nhìn.

Tống Hải Dương không nghi ngờ lời của Đường Hạo Tuấn, ồ ồ hai tiếng: “Cháu biết rồi, vậy xin nhờ chú Đương chăm sóc cho mẹ cháu.”

“Nhất định rồi.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.

Tống Vy vì cứu anh nên mới bị như vậy.

Anh đương nhiên sẽ không bỏ mặc cô.

Nói chuyện điện thoại xong, Mạnh Ngọc cười như không cười nhìn anh: “Sao cậu không nói cho thằng bé biết sự thật?”

“Nói thì có thế làm gì? Để cho một đứa trẻ bốn tuổi lo lắng sao?” Đường Hạo Tuấn liếc anh ta. Mạnh Ngọc khoanh tay: “Cậu cũng nghĩ chu đáo thật đấy, ai không biết còn tưởng cậu là ba của hai đứa trẻ đấy.” “Được rồi, sắp xếp một phòng bệnh đi.” Đường Hạo Tuấn đứng lên. Mạnh Ngọc buông cánh ta ra: “Đi cùng tôi.” Anh ta dẫn đầu đi ra khỏi phòng khám. Đường Hạo Tuấn cúi xuống bế Tống Vy lên, theo sau anh ta đi về phía phòng bệnh. Sau khi vào phòng bệnh, Đường Hạo Tuấn vừa mới đặt Tống Vy lên trên giường, Trình Hiệp đã tới. “Mấy tên cướp kia đã xử lý xong chưa?” Đường Hạo Tuấn kéo ghế ngồi xuống, thấp giọng hỏi. Trình Hiệp gật đầu: “Đã xử lý xong rồi, mấy tên đó sẽ bị giam một thời gian, nhưng…” “Nhưng cái gì?” Đường Hạo Tuấn nhìn anh ta.

Trình Hiệp cau mày: “Tổng giám đốc, đây không phải một vụ cướp bình thường.”

“Có ý gì?” Đường Hạo Tuấn lạnh mặt hỏi.

Trình Hiệp lấy ra một bức ảnh từ trong túi, đưa cho anh: “Đây là thứ tìm được trong túi của tên cướp túi xách đó, là ảnh của nhà thiết kế Tống. Tôi và cảnh sát đều có suy đoán, chắc chắn có người cố ý thuê đám người đó tới cướp túi của cô ấy.”

Đường Hạo Tuấn siết chặt nắm tay, quanh người tản ra sự tàn bạo: “Tên cướp đó tỉnh chưa?”

“Tạm thời vẫn chưa tỉnh, đầu bị thương rất nghiêm trọng, có thể sẽ hôn mê hai ngày, còn những tên cướp khác tôi và cảnh sát đã hỏi qua rồi, chúng không biết gì cả, chỉ nghe lời của tên cướp túi xách thôi.” Trình Hiệp trả lời.

Đường Hạo Tuấn siết chặt bức ảnh trong tay: “Cho nên nếu muốn biết rốt cuộc ai đứng sau màn làm ra chuyện này, thì phải đợi tên cướp đó tỉnh lại?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook