Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Chương 1087: BÌNH MINH
Nguyệt Nha
14/09/2022
“Không sao, ít nhất lần này chúng ta cũng không lỗ, bắt được Lâm Giai Nhi rồi không phải sao?” Tống Vy mỉm cười nhìn Đường Hạo Tuấn: “So với Đường Hạo Minh, người anh càng muốn xử lý, vẫn là Lâm Giai Nhi đúng chứ?”
Ánh mắt của Đường Hạo Tuấn tối sầm, không phủ nhận.
Đúng vậy, so với Đường Hạo Minh, anh càng hận Lâm Giai Nhi.
“Tôi biết rồi, bảo những vệ sĩ đó rút về đi, nơi đó đã vô dụng rồi.” Đường Hạo Tuấn day mi âm, lạnh lùng căn dặn.
Lần này không bắt được Đường Hạo Minh, cũng không trách được những vệ sĩ đó.
Chủ yếu là trên người những vệ sĩ đó cũng không có súng, không dám đi ra cứng đối cứng với Đường Hạo Minh nổ súng liên tiếp.
Huống chi, những vệ sĩ này là anh thuê tạm thời ở nước L, về độ trung thành, chắc chắn không quá lớn.
Cho dù anh bảo bọn họ trực tiếp xông lên, bọn họ cũng sẽ không trực tiếp xông lên.
Giống như điều Tống Vy nói, tuy không bắt được Đường Hạo Minh, nhưng đã bắt được Lâm Giai Nhi, cũng coi như không lỗ.
Advertisement
“Tôi biết rồi.” Trình Hiệp gật đầu đáp một tiếng, bắt đầu cho người rút về.
Buổi tối, du thuyền bắt đầu quay ngược, chạy thẳng về phía nước C.
Còn những vệ sĩ kia, vào buổi chiều được trực thăng do công ty trực thuộc của bọn họ cử tới đón đi rồi.
Cho nên người trên du thuyền bây giờ đều là người của Đường Hạo Tuấn.
Tống Vy đứng ở trên boong tàu dựa vào can lan nhìn đại dương bên ngoài, cười rồi nói: “Đi du thuyền về nước, em vẫn là lần đầu tiên.”
“Thích không?” Đường Hạo Tuấn từ đằng sau ôm lấy cô, cắn tai của cô, giọng nói khàn khàn.
Tống Vy gật đầu: “Đương nhiên thích, có thể ngắm nhìn cảnh biển dọc đường như vậy, cảm thấy trái tim của mình trở nên rộng hơn, trước kia lần nào cũng đi máy bay, ở trên máy bay tầm nhìn lại rất có hạn, cộng thêm tốc độ nhanh, tóm lại từ đầu đến cuối không được ngắm nhìn phong cảnh như trên du thuyền.”
Đường Hạo Tuấn khẽ mỉm cười: “Chiếc du thuyền này còn chưa đặt tên, là chủ nhân của chiếc du thuyền, đặt một cái tên đi.”
“Chủ nhân của du thuyền?” Tống Vy đầu tiên là sững người, sau đó xoay người lại, nhìn người đàn ông đối diện: “Anh là nói em sao?”
Cô chỉ vào mũi của mình.
Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Phải, lúc đó khi mua chiếc du thuyền này, anh viết tên của em, cho nên chiếc du thuyền này của em, cũng là quà anh tặng em.”
Tống Vy trợn to mắt, rõ ràng đã bị sốc.
Đường Hạo Tuấn nhìn cô: “Không thích sao?”
“Không không không, không phải, em chỉ là rất sốc, sốc khi mình vậy mà nhận được món quà xa hoa như vậy.” Tống Vy nuốt nước bọt.
Một chiếc du thuyền.
Cô chưa từng nghĩ, mình sẽ nhận được một chiếc du thuyền.
Đường Hạo Tuấn sờ tóc của cô và nói: “Cái này không có gì phải sốc cả, chồng của em có tiền, mua những thứ này cho vợ của mình, không phải là điều nên làm hay sao? Anh nghe nói khoảng thời gian trước tổng giám đốc Tô mua cho vợ của anh ta một chiếc du thuyền, vợ của anh ta ở trong giới đi đâu cũng khoe, mà em là vợ của người giàu nhất, sao có thể không có, vợ của người khác có, vợ của anh cũng phải có.”
Nghe thấy lời này, Tống Vy dở khóc dở cười: “Hóa ra anh là đang so đo, em còn tưởng người so đo gần như đều là phụ nữ chứ, không ngờ anh cũng thế.”
“Không phải so đo, chỉ là em là vợ của anh thì nên có thứ tốt nhất.” Đường Hạo Tuấn nhìn cô, ánh mắt rất nghiêm túc.
Tống Vy mỉm cười: “Vậy nói như thế, sau này anh sẽ mua máy bay, mua trang viên cho em sao?”
“Đương nhiên, anh mua được!” Đường Hạo Tuấn hất cằm lên, kiêu ngạo nói.
Tống Vy dựa vào trong lòng anh: “Được, vậy em đợi.”
Hai vợ chồng đứng ở đây, nói những lời tình ý của hai người yêu nhau, bầu không khí trở nên vô cùng ấm áp.
Đường Hạo Tuấn nhìn cô: “Em còn chưa nói, đặt tên gì cho chiếc du thuyền.”
“Em nghĩ thử, nếu là du thuyền của em, vậy em đương nhiên phải đặt một cái tên hay một chút.” Tống Vy nghẹo đầu, bắt đầu suy nghĩ.
Đường Hạo Tuấn kiên nhẫn đợi cô.
Đợi khoảng mấy phút, mắt của Tống Vy chợt sáng lên: “Chồng, em cảm thấy ‘bình minh’ thì sao?”
“Bình minh?” Đường Hạo Tuấn nhướn mày.
Tống Vy gật đầu: “Đúng, Bình Minh, lúc đó em ở trên ban công tầng ba của biệt thự, nhìn thấy cột thu lôi của chiếc du thuyền này, em biết anh đến rồi, lúc đó em cảm thấy bản thân nhìn thấy bình minh, cho nên gọi nó là bình minh”
“Được.” Đường Hạo Tuấn cong môi: “Vậy gọi là Bình Minh, đợi đến bến tàu trong nước, anh cho ngươi phun sơn bốn chữ này.”
“Ừ.” Tống Vy mỉm cười đáp.
“Thời gian không còn sớm nữa, trở về nghỉ ngơi thôi.” Đường Hạo Tuấn kéo tay của cô, đi vào bên trong du thuyền.
Đợi khi Tống Vy tỉnh dậy, trời đã sáng rồi.
Tống Vy đi tới trước cửa sổ, nhìn bến tàu cách ở xa ở phía trước, hai mắt lập tức sáng lên: “Chồng, mau dậy đi, chúng ta có phải đến rồi không!”
Đường Hạo Tuấn lúc này còn chưa thức dậy, nghe thấy tiếng của cô mới mở mắt ra.
Anh ngồi dậy, cầm quần áo ở một bên mặc vào lúc này mới xuống giường: “Anh xem thử.”
Anh nhìn bên ngoài, ừm một tiếng: “Đến rồi, máy bay mà Trình Hiệp sắp xếp đến đón chúng ta, cũng đã đến rồi.”
“Tốt quá rồi, ba tiếng nữa thì em có thể gặp được Hải Dương và Dĩnh Nhi rồi.” Tống Vy nắm lòng bàn tay lại, vui vẻ nói: “Còn cả An An, không biết An An bây giờ như nào rồi?”
Tính thời gian, An An chắc ở trong lồng hấp đã một tháng rồi.
Nhìn vẻ ỉu xìu của Tống Vy, Đường Hạo Tuấn ôm lấy cô: “Đợi vài ngày nữa, chúng ta ra nước ngoài thăm An An, nghe bác sĩ bên đó nói, An An bây giờ phát triển không tồi, đợi được 8 tháng thì có thể đón về rồi.”
“Thật sao?” Tống Vy rất vui mừng.
Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Thật.”
“Tốt quá rồi, 8 tháng, vậy thì còn một tháng nữa.” Tống Vy vui vẻ nói.
An An bây giờ đã 7 tháng rồi, 8 tháng thì có thể về nước, tuy về nước vẫn phải tiếp tục ở trong lồng hấp, nhưng cô cũng có thể nhìn thấy An An bất cứ lúc nào, không cần giống như trước, xa cách ở hai nước, muốn gặp mặt cũng phải video call.
Rất nhanh, chiếc du thuyền đã đỗ ở bến tàu.
Chiếc du thuyền xa hoa, lập tức thu hút lời bàn tán và ánh mắt của cả bến tàu.
Dù sao bến tàu này về cơ bản đều là thuyền chở hàng, rất hiếm khi nhìn thấy loại du thuyền tư nhân như này, cho nên có thể không thu hút sự chú ý sao?
Còn cả người qua đường, thậm chí còn cầm điện thoại bắt đầu chụp ảnh.
Đường Hạo Tuấn ôm Tống Vy đi tới boong tàu, Trình Hiệp đi tới: “Tổng giám đốc, mợ chủ, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng trợ lý Trình.” Tống Vy đáp lại bằng một nụ cười.
Đường Hạo Tuấn hỏi: “Máy bay khi nào tới.”
Trình Hiệp vừa muốn trả lời thì trên đỉnh đầu truyền tới âm thanh phành phạch của chiếc trực thăng.
Ba người ngẩng đầu nhìn, một chiếc trực thăng tư nhân xa hoa từ từ hạ xuống, dừng ở vị trí đỗ trực thăng ở trên nóc du thuyền.
Đường Hạo Tuấn nhìn Tống Vy: “Từ đây đến sân bay còn rất xa, cho nên chỉ có thể để trực thăng bay tới đón chúng ta, nếu cách sân bay gần một chút thì anh trực tiếp sắp xếp máy bay tư nhân tới rồi.”
“Không cần, như này là đủ rồi, em chỉ nôn nóng trở về sớm thôi.” Tống Vy cười rồi nói, sau đó đi về phía cầu thang, chuẩn bị lên trực thăng.
Tuy máy bay tư nhân quả thật thoải mái, nhưng so với việc trở về sớm hơn, cô vẫn chọn về nhà sớm hơn.
Với lại, tuy trực thăng không gian nhỏ, nhưng ngồi cũng khá thoải mái.
Dưới sự chú ý của tất cả mọi người ở bến tàu, Đường Hạo Tuấn và Tống Vy lên trực thăng, rời khỏi bến tàu.
Trình Hiệp không có đi cùng, anh ta ở lại, dù sao việc sắp xếp chiếc du thuyền, vẫn cần anh ta xử lý.
Hình ảnh Tống Vy và Đường Hạo Tuấn lên trực thăng được người qua đường chụp lại, đăng lên mạng, rất nhanh thì bùng nổ tin hot.
Điều đầu tiên cư dân mạng chú ý là bọn họ giàu, vừa có du thuyền, vừa có trực thăng, khiến cho mọi người ngưỡng mộ.
Ngoài ra điều cư dân mạng chú ý tới là gương mặt của bọn họ, nam đẹp trai, nữ xinh gái, khiến những người thích ngắm mặt kia thật sự mừng như điên.
Cuối cùng cư dân mạng lại nhận ra Đường Hạo Tuấn, sau khi biết anh là chủ tịch kiêm tổng giám đốc của tập đoàn Đường Thị thì biết thân phận của Tống Vy, vợ chủ tịch của tập đoàn Đường Thị.
Nhất thời, hai người lại trở thành ‘vợ chồng quốc dân’ trong miệng của cư dân mạng, vô cùng vẻ vang.
Ánh mắt của Đường Hạo Tuấn tối sầm, không phủ nhận.
Đúng vậy, so với Đường Hạo Minh, anh càng hận Lâm Giai Nhi.
“Tôi biết rồi, bảo những vệ sĩ đó rút về đi, nơi đó đã vô dụng rồi.” Đường Hạo Tuấn day mi âm, lạnh lùng căn dặn.
Lần này không bắt được Đường Hạo Minh, cũng không trách được những vệ sĩ đó.
Chủ yếu là trên người những vệ sĩ đó cũng không có súng, không dám đi ra cứng đối cứng với Đường Hạo Minh nổ súng liên tiếp.
Huống chi, những vệ sĩ này là anh thuê tạm thời ở nước L, về độ trung thành, chắc chắn không quá lớn.
Cho dù anh bảo bọn họ trực tiếp xông lên, bọn họ cũng sẽ không trực tiếp xông lên.
Giống như điều Tống Vy nói, tuy không bắt được Đường Hạo Minh, nhưng đã bắt được Lâm Giai Nhi, cũng coi như không lỗ.
Advertisement
“Tôi biết rồi.” Trình Hiệp gật đầu đáp một tiếng, bắt đầu cho người rút về.
Buổi tối, du thuyền bắt đầu quay ngược, chạy thẳng về phía nước C.
Còn những vệ sĩ kia, vào buổi chiều được trực thăng do công ty trực thuộc của bọn họ cử tới đón đi rồi.
Cho nên người trên du thuyền bây giờ đều là người của Đường Hạo Tuấn.
Tống Vy đứng ở trên boong tàu dựa vào can lan nhìn đại dương bên ngoài, cười rồi nói: “Đi du thuyền về nước, em vẫn là lần đầu tiên.”
“Thích không?” Đường Hạo Tuấn từ đằng sau ôm lấy cô, cắn tai của cô, giọng nói khàn khàn.
Tống Vy gật đầu: “Đương nhiên thích, có thể ngắm nhìn cảnh biển dọc đường như vậy, cảm thấy trái tim của mình trở nên rộng hơn, trước kia lần nào cũng đi máy bay, ở trên máy bay tầm nhìn lại rất có hạn, cộng thêm tốc độ nhanh, tóm lại từ đầu đến cuối không được ngắm nhìn phong cảnh như trên du thuyền.”
Đường Hạo Tuấn khẽ mỉm cười: “Chiếc du thuyền này còn chưa đặt tên, là chủ nhân của chiếc du thuyền, đặt một cái tên đi.”
“Chủ nhân của du thuyền?” Tống Vy đầu tiên là sững người, sau đó xoay người lại, nhìn người đàn ông đối diện: “Anh là nói em sao?”
Cô chỉ vào mũi của mình.
Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Phải, lúc đó khi mua chiếc du thuyền này, anh viết tên của em, cho nên chiếc du thuyền này của em, cũng là quà anh tặng em.”
Tống Vy trợn to mắt, rõ ràng đã bị sốc.
Đường Hạo Tuấn nhìn cô: “Không thích sao?”
“Không không không, không phải, em chỉ là rất sốc, sốc khi mình vậy mà nhận được món quà xa hoa như vậy.” Tống Vy nuốt nước bọt.
Một chiếc du thuyền.
Cô chưa từng nghĩ, mình sẽ nhận được một chiếc du thuyền.
Đường Hạo Tuấn sờ tóc của cô và nói: “Cái này không có gì phải sốc cả, chồng của em có tiền, mua những thứ này cho vợ của mình, không phải là điều nên làm hay sao? Anh nghe nói khoảng thời gian trước tổng giám đốc Tô mua cho vợ của anh ta một chiếc du thuyền, vợ của anh ta ở trong giới đi đâu cũng khoe, mà em là vợ của người giàu nhất, sao có thể không có, vợ của người khác có, vợ của anh cũng phải có.”
Nghe thấy lời này, Tống Vy dở khóc dở cười: “Hóa ra anh là đang so đo, em còn tưởng người so đo gần như đều là phụ nữ chứ, không ngờ anh cũng thế.”
“Không phải so đo, chỉ là em là vợ của anh thì nên có thứ tốt nhất.” Đường Hạo Tuấn nhìn cô, ánh mắt rất nghiêm túc.
Tống Vy mỉm cười: “Vậy nói như thế, sau này anh sẽ mua máy bay, mua trang viên cho em sao?”
“Đương nhiên, anh mua được!” Đường Hạo Tuấn hất cằm lên, kiêu ngạo nói.
Tống Vy dựa vào trong lòng anh: “Được, vậy em đợi.”
Hai vợ chồng đứng ở đây, nói những lời tình ý của hai người yêu nhau, bầu không khí trở nên vô cùng ấm áp.
Đường Hạo Tuấn nhìn cô: “Em còn chưa nói, đặt tên gì cho chiếc du thuyền.”
“Em nghĩ thử, nếu là du thuyền của em, vậy em đương nhiên phải đặt một cái tên hay một chút.” Tống Vy nghẹo đầu, bắt đầu suy nghĩ.
Đường Hạo Tuấn kiên nhẫn đợi cô.
Đợi khoảng mấy phút, mắt của Tống Vy chợt sáng lên: “Chồng, em cảm thấy ‘bình minh’ thì sao?”
“Bình minh?” Đường Hạo Tuấn nhướn mày.
Tống Vy gật đầu: “Đúng, Bình Minh, lúc đó em ở trên ban công tầng ba của biệt thự, nhìn thấy cột thu lôi của chiếc du thuyền này, em biết anh đến rồi, lúc đó em cảm thấy bản thân nhìn thấy bình minh, cho nên gọi nó là bình minh”
“Được.” Đường Hạo Tuấn cong môi: “Vậy gọi là Bình Minh, đợi đến bến tàu trong nước, anh cho ngươi phun sơn bốn chữ này.”
“Ừ.” Tống Vy mỉm cười đáp.
“Thời gian không còn sớm nữa, trở về nghỉ ngơi thôi.” Đường Hạo Tuấn kéo tay của cô, đi vào bên trong du thuyền.
Đợi khi Tống Vy tỉnh dậy, trời đã sáng rồi.
Tống Vy đi tới trước cửa sổ, nhìn bến tàu cách ở xa ở phía trước, hai mắt lập tức sáng lên: “Chồng, mau dậy đi, chúng ta có phải đến rồi không!”
Đường Hạo Tuấn lúc này còn chưa thức dậy, nghe thấy tiếng của cô mới mở mắt ra.
Anh ngồi dậy, cầm quần áo ở một bên mặc vào lúc này mới xuống giường: “Anh xem thử.”
Anh nhìn bên ngoài, ừm một tiếng: “Đến rồi, máy bay mà Trình Hiệp sắp xếp đến đón chúng ta, cũng đã đến rồi.”
“Tốt quá rồi, ba tiếng nữa thì em có thể gặp được Hải Dương và Dĩnh Nhi rồi.” Tống Vy nắm lòng bàn tay lại, vui vẻ nói: “Còn cả An An, không biết An An bây giờ như nào rồi?”
Tính thời gian, An An chắc ở trong lồng hấp đã một tháng rồi.
Nhìn vẻ ỉu xìu của Tống Vy, Đường Hạo Tuấn ôm lấy cô: “Đợi vài ngày nữa, chúng ta ra nước ngoài thăm An An, nghe bác sĩ bên đó nói, An An bây giờ phát triển không tồi, đợi được 8 tháng thì có thể đón về rồi.”
“Thật sao?” Tống Vy rất vui mừng.
Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Thật.”
“Tốt quá rồi, 8 tháng, vậy thì còn một tháng nữa.” Tống Vy vui vẻ nói.
An An bây giờ đã 7 tháng rồi, 8 tháng thì có thể về nước, tuy về nước vẫn phải tiếp tục ở trong lồng hấp, nhưng cô cũng có thể nhìn thấy An An bất cứ lúc nào, không cần giống như trước, xa cách ở hai nước, muốn gặp mặt cũng phải video call.
Rất nhanh, chiếc du thuyền đã đỗ ở bến tàu.
Chiếc du thuyền xa hoa, lập tức thu hút lời bàn tán và ánh mắt của cả bến tàu.
Dù sao bến tàu này về cơ bản đều là thuyền chở hàng, rất hiếm khi nhìn thấy loại du thuyền tư nhân như này, cho nên có thể không thu hút sự chú ý sao?
Còn cả người qua đường, thậm chí còn cầm điện thoại bắt đầu chụp ảnh.
Đường Hạo Tuấn ôm Tống Vy đi tới boong tàu, Trình Hiệp đi tới: “Tổng giám đốc, mợ chủ, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng trợ lý Trình.” Tống Vy đáp lại bằng một nụ cười.
Đường Hạo Tuấn hỏi: “Máy bay khi nào tới.”
Trình Hiệp vừa muốn trả lời thì trên đỉnh đầu truyền tới âm thanh phành phạch của chiếc trực thăng.
Ba người ngẩng đầu nhìn, một chiếc trực thăng tư nhân xa hoa từ từ hạ xuống, dừng ở vị trí đỗ trực thăng ở trên nóc du thuyền.
Đường Hạo Tuấn nhìn Tống Vy: “Từ đây đến sân bay còn rất xa, cho nên chỉ có thể để trực thăng bay tới đón chúng ta, nếu cách sân bay gần một chút thì anh trực tiếp sắp xếp máy bay tư nhân tới rồi.”
“Không cần, như này là đủ rồi, em chỉ nôn nóng trở về sớm thôi.” Tống Vy cười rồi nói, sau đó đi về phía cầu thang, chuẩn bị lên trực thăng.
Tuy máy bay tư nhân quả thật thoải mái, nhưng so với việc trở về sớm hơn, cô vẫn chọn về nhà sớm hơn.
Với lại, tuy trực thăng không gian nhỏ, nhưng ngồi cũng khá thoải mái.
Dưới sự chú ý của tất cả mọi người ở bến tàu, Đường Hạo Tuấn và Tống Vy lên trực thăng, rời khỏi bến tàu.
Trình Hiệp không có đi cùng, anh ta ở lại, dù sao việc sắp xếp chiếc du thuyền, vẫn cần anh ta xử lý.
Hình ảnh Tống Vy và Đường Hạo Tuấn lên trực thăng được người qua đường chụp lại, đăng lên mạng, rất nhanh thì bùng nổ tin hot.
Điều đầu tiên cư dân mạng chú ý là bọn họ giàu, vừa có du thuyền, vừa có trực thăng, khiến cho mọi người ngưỡng mộ.
Ngoài ra điều cư dân mạng chú ý tới là gương mặt của bọn họ, nam đẹp trai, nữ xinh gái, khiến những người thích ngắm mặt kia thật sự mừng như điên.
Cuối cùng cư dân mạng lại nhận ra Đường Hạo Tuấn, sau khi biết anh là chủ tịch kiêm tổng giám đốc của tập đoàn Đường Thị thì biết thân phận của Tống Vy, vợ chủ tịch của tập đoàn Đường Thị.
Nhất thời, hai người lại trở thành ‘vợ chồng quốc dân’ trong miệng của cư dân mạng, vô cùng vẻ vang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.