Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Chương 600: Cái này là tặng cô.”
Nguyệt Nha
30/12/2021
Tống Hải Dương hừ mũi, coi như đã đồng ý.
“Được rồi, hai con về phòng chơi đi.” Tống Vy vỗ vào bả vai nhỏ của cậu bé.
Tống Hải Dương kéo Tống Dĩnh Nhi đang gặm táo nhảy nhót đi về phòng.
Đường Hạo Tuấn không ở trên lầu bao lâu, một lúc sau anh đã đi xuống.
Tống Vy nhìn anh: “Hạo Tuấn, cô Lâm không sao chứ?”
“Không sao đâu.” Đường Hạo Tuấn nắm lấy tay cô, ý bảo cô ngồi xuống cùng anh.
Tống Vy thở dài: “Em đã nói với Hải Dương rồi, sau này thằng bé sẽ không cố ý nói như vậy với cô Lâm nữa.”
Đường Hạo Tuấn “ừ” một tiếng: “Anh biết em và hai con không thích Giai Nhi. Em yên tâm đi, cô ấy sẽ không ở đây lâu đâu. Ông Cố biết Giai Nhi xuất viện rồi, một thời gian nữa ông ấy sẽ đến đón Giai Nhi.”
“Ông Cố?” Tống Vy cau mày nghi ngờ: “Cô Lâm có liên quan gì đến ông Cố sao?
“Mẹ Giai Nhi là cháu ngoại của ông Cố.” Đường Hạo Tuấn giải thích, bàn tay vuốt ve làn da mềm mại của cô.
Tống Vy giật mình gật đầu: “Thì ra là thế.”
Không ngờ Lâm Giai Nhi lại có quan hệ như vậy với người lãnh đạo đã về hưu của thành phố Giang.
Cô chỉ không hiểu, nếu ông Cố là ông cố ngoại của Lâm Giai Nhi thì sao cô ta không về nhà họ Cố luôn?
“Đang suy nghĩ gì vậy?” Nhìn thấy ánh mắt trầm tư của Tống Vy, Đường Hạo Tuấn uống một hớp nước rồi hỏi.
Tống Vy hoàn hồn lắc đầu: “Không có gì, em về phòng làm việc một lúc đã.”
“Ừ.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.
Tống Vy đứng dậy đi lên lầu.
Phòng làm việc của cô ở tầng hai, mà phòng của Lâm Giai Nhi cũng ở tầng hai.
Tống Vy vừa đi lên tầng hai thì đã nhìn thấy Lâm Giai Nhi ra khỏi phòng, tay cầm mấy túi quà.
Hiển nhiên Lâm Giai Nhi cũng không ngờ lại trùng hợp gặp được Tống Vy ở đây, lúc đầu cô ta hơi ngạc nhiên, sau đó liền nở nụ cười: “Cô Tống, cái này là cho cô.”
Cô ta đưa một trong những chiếc túi cho Tống Vy.
Tống Vy nhìn thoáng qua nhưng không nhận.
Lâm Giai Nhi nhét cái túi vào tay cô: “Cầm lấy đi, cô Tống, tôi đến đây ở, đâu thể nào không có cái gì để tỏ lòng được. Đây là món quà tôi chuẩn bị cho mọi người, cái này là tặng cô.”
Nói xong cô ta xách theo những túi khác, đi ngang qua Tống Vy xuống lầu.
Tống Vy nhìn bóng lưng cô ta, lại nhìn túi xách trên tay, mím đôi môi đỏ mọng, sau đó đẩy cửa phòng làm việc của mình ra đi vào trong.
Sau khi bước vào, Tống Vy mở chiếc túi ra, bên trong là một mặt dây chuyền hình con chuột bằng pha lê nhỏ.
Nhìn mặt dây chuyền này, ánh mắt Tống Vy chợt tối sầm lại, tức giận nở nụ cười.
Bởi vì tạo hình của con chuột nhỏ này không hề đáng yêu chút nào, ngược lại trông còn rất hèn mọn, đây chính là hình con chuột ăn trộm gạo trong phim cảnh sát trưởng mèo đen.
Lâm Giai Nhi tặng cho cô con chuột này, ám chỉ cô cướp Đường Hạo Tuấn, đang cố ý làm cho cô khó chịu đấy à?
Nghĩ vậy, sắc mặt Tống Vy trở nên lạnh lẽo, cô đóng chiếc hộp trên tay lại, ném nó vào thùng rác không hề do dự.
“Được rồi, hai con về phòng chơi đi.” Tống Vy vỗ vào bả vai nhỏ của cậu bé.
Tống Hải Dương kéo Tống Dĩnh Nhi đang gặm táo nhảy nhót đi về phòng.
Đường Hạo Tuấn không ở trên lầu bao lâu, một lúc sau anh đã đi xuống.
Tống Vy nhìn anh: “Hạo Tuấn, cô Lâm không sao chứ?”
“Không sao đâu.” Đường Hạo Tuấn nắm lấy tay cô, ý bảo cô ngồi xuống cùng anh.
Tống Vy thở dài: “Em đã nói với Hải Dương rồi, sau này thằng bé sẽ không cố ý nói như vậy với cô Lâm nữa.”
Đường Hạo Tuấn “ừ” một tiếng: “Anh biết em và hai con không thích Giai Nhi. Em yên tâm đi, cô ấy sẽ không ở đây lâu đâu. Ông Cố biết Giai Nhi xuất viện rồi, một thời gian nữa ông ấy sẽ đến đón Giai Nhi.”
“Ông Cố?” Tống Vy cau mày nghi ngờ: “Cô Lâm có liên quan gì đến ông Cố sao?
“Mẹ Giai Nhi là cháu ngoại của ông Cố.” Đường Hạo Tuấn giải thích, bàn tay vuốt ve làn da mềm mại của cô.
Tống Vy giật mình gật đầu: “Thì ra là thế.”
Không ngờ Lâm Giai Nhi lại có quan hệ như vậy với người lãnh đạo đã về hưu của thành phố Giang.
Cô chỉ không hiểu, nếu ông Cố là ông cố ngoại của Lâm Giai Nhi thì sao cô ta không về nhà họ Cố luôn?
“Đang suy nghĩ gì vậy?” Nhìn thấy ánh mắt trầm tư của Tống Vy, Đường Hạo Tuấn uống một hớp nước rồi hỏi.
Tống Vy hoàn hồn lắc đầu: “Không có gì, em về phòng làm việc một lúc đã.”
“Ừ.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.
Tống Vy đứng dậy đi lên lầu.
Phòng làm việc của cô ở tầng hai, mà phòng của Lâm Giai Nhi cũng ở tầng hai.
Tống Vy vừa đi lên tầng hai thì đã nhìn thấy Lâm Giai Nhi ra khỏi phòng, tay cầm mấy túi quà.
Hiển nhiên Lâm Giai Nhi cũng không ngờ lại trùng hợp gặp được Tống Vy ở đây, lúc đầu cô ta hơi ngạc nhiên, sau đó liền nở nụ cười: “Cô Tống, cái này là cho cô.”
Cô ta đưa một trong những chiếc túi cho Tống Vy.
Tống Vy nhìn thoáng qua nhưng không nhận.
Lâm Giai Nhi nhét cái túi vào tay cô: “Cầm lấy đi, cô Tống, tôi đến đây ở, đâu thể nào không có cái gì để tỏ lòng được. Đây là món quà tôi chuẩn bị cho mọi người, cái này là tặng cô.”
Nói xong cô ta xách theo những túi khác, đi ngang qua Tống Vy xuống lầu.
Tống Vy nhìn bóng lưng cô ta, lại nhìn túi xách trên tay, mím đôi môi đỏ mọng, sau đó đẩy cửa phòng làm việc của mình ra đi vào trong.
Sau khi bước vào, Tống Vy mở chiếc túi ra, bên trong là một mặt dây chuyền hình con chuột bằng pha lê nhỏ.
Nhìn mặt dây chuyền này, ánh mắt Tống Vy chợt tối sầm lại, tức giận nở nụ cười.
Bởi vì tạo hình của con chuột nhỏ này không hề đáng yêu chút nào, ngược lại trông còn rất hèn mọn, đây chính là hình con chuột ăn trộm gạo trong phim cảnh sát trưởng mèo đen.
Lâm Giai Nhi tặng cho cô con chuột này, ám chỉ cô cướp Đường Hạo Tuấn, đang cố ý làm cho cô khó chịu đấy à?
Nghĩ vậy, sắc mặt Tống Vy trở nên lạnh lẽo, cô đóng chiếc hộp trên tay lại, ném nó vào thùng rác không hề do dự.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.