Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Chương 737: Chắc là đang bận.
Nguyệt Nha
23/03/2022
Tống Vy lắc đầu: “Tớ không sao, chỉ cảm thấy hơi mệt thôi. Tớ vẫn không biết Hạo Tuấn còn muốn chiến tranh lạnh với tớ bao lâu nữa.”
“Sợ gì chứ, nói rõ ra là được rồi.” Giang Hạ nói.
Tống Vy cười khổ: “Đâu có dễ như vậy, cậu tưởng tớ chưa nghĩ vậy sao? Hôm qua hai lần tớ muốn nói chuyện hẳn hoi với anh ấy, nhưng anh ấy không chịu nói, thế nên tớ mới cảm thấy mệt.”
Cô ngẩng đầu lên nhìn trần nhà.
Giang Hạ nhíu mày: “Đúng là không hiểu nổi, tại sao cứ phải chịu đựng trong lòng như vậy chứ. Chỉ khiến hiểu lầm giữa hai người tăng thêm thôi.”
“Đúng vậy, nhưng anh ấy không nói, tớ có thể làm gì bây giờ?” Tống Vy nhún vai.
Giang Hạ nhìn cô: “Tìm một cơ hội khác nói rõ với tổng giám đốc Đường đi.”
“Ừ.” Tống Vy gật đầu.
Cũng chỉ có thể như vậy thôi.
Tối nay lại tìm Đường Hạo Tuấn nói chuyện vậy.
Dù sao thì họ cũng không thể như vậy mãi.
Nghĩ vậy, Tống Vy lấy điện thoại ra, gửi cho Đường Hạo Tuấn một tin nhắn: Hạo Tuấn, tối nay chúng ta lại nói chuyện đi, có chuyện gì nói rõ ràng ra được không?
Gửi xong, Tống Vy nghĩ một lát, lại gửi thêm một tin: Còn nữa, tối nay em muốn nói với anh một bí mật, một bí mật rất quan trọng.
Thấy tin nhắn đã gửi đi, Tống Vy nhìn chằm chằm điện thoại một hồi lâu, chờ Đường Hạo Tuấn trả lời tin nhắn.
Nhưng đợi rất lâu, điện thoại vẫn không có động tĩnh gì, trong lòng Tống Vy trầm xuống.
Cô không biết là anh không thấy tin nhắn, hay là đang bận.
Chắc là đang bận.
Tống Vy theo bản năng viện cớ cho Đường Hạo Tuấn, sau đó đặt điện thoại xuống.
Có lẽ lát nữa anh làm việc xong sẽ trả lời tin nhắn.
Nghĩ vậy, Tống Vy thở dài, khóe miệng nhếch lên một nụ cười chua xót.
Bên kia, tập đoàn Đường Thị.
Đường Hạo Tuấn ngồi ở ghế làm việc, điện thoại cầm trong tay, ánh mắt sâu thẳm nhìn hai dòng tin nhắn.
Bí mật?
Bí mật gì?
Đường Hạo Tuấn hơi nhíu mày, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, nhưng không nhắn lại hỏi.
Đột nhiên, có người gõ cửa văn phòng.
Đường Hạo Tuấn tắt điện thoại: “Vào đi.”
Trình Hiệp đẩy cửa tiến vào: “Tổng giám đốc, lần trước anh bảo tôi điều tra tung tích của Đường Hạo Minh, hiện giờ đã có kết quả rồi.”
“Tìm thấy người rồi à?” Đường Hạo Tuấn nheo mắt lại.
Trình Hiệp lắc đầu: “Tiếc là không có, nhưng mà có vài điều rất kỳ lạ.”
“Điều gì?” Đường Hạo Tuấn nhìn anh ta chăm chú.
“Sợ gì chứ, nói rõ ra là được rồi.” Giang Hạ nói.
Tống Vy cười khổ: “Đâu có dễ như vậy, cậu tưởng tớ chưa nghĩ vậy sao? Hôm qua hai lần tớ muốn nói chuyện hẳn hoi với anh ấy, nhưng anh ấy không chịu nói, thế nên tớ mới cảm thấy mệt.”
Cô ngẩng đầu lên nhìn trần nhà.
Giang Hạ nhíu mày: “Đúng là không hiểu nổi, tại sao cứ phải chịu đựng trong lòng như vậy chứ. Chỉ khiến hiểu lầm giữa hai người tăng thêm thôi.”
“Đúng vậy, nhưng anh ấy không nói, tớ có thể làm gì bây giờ?” Tống Vy nhún vai.
Giang Hạ nhìn cô: “Tìm một cơ hội khác nói rõ với tổng giám đốc Đường đi.”
“Ừ.” Tống Vy gật đầu.
Cũng chỉ có thể như vậy thôi.
Tối nay lại tìm Đường Hạo Tuấn nói chuyện vậy.
Dù sao thì họ cũng không thể như vậy mãi.
Nghĩ vậy, Tống Vy lấy điện thoại ra, gửi cho Đường Hạo Tuấn một tin nhắn: Hạo Tuấn, tối nay chúng ta lại nói chuyện đi, có chuyện gì nói rõ ràng ra được không?
Gửi xong, Tống Vy nghĩ một lát, lại gửi thêm một tin: Còn nữa, tối nay em muốn nói với anh một bí mật, một bí mật rất quan trọng.
Thấy tin nhắn đã gửi đi, Tống Vy nhìn chằm chằm điện thoại một hồi lâu, chờ Đường Hạo Tuấn trả lời tin nhắn.
Nhưng đợi rất lâu, điện thoại vẫn không có động tĩnh gì, trong lòng Tống Vy trầm xuống.
Cô không biết là anh không thấy tin nhắn, hay là đang bận.
Chắc là đang bận.
Tống Vy theo bản năng viện cớ cho Đường Hạo Tuấn, sau đó đặt điện thoại xuống.
Có lẽ lát nữa anh làm việc xong sẽ trả lời tin nhắn.
Nghĩ vậy, Tống Vy thở dài, khóe miệng nhếch lên một nụ cười chua xót.
Bên kia, tập đoàn Đường Thị.
Đường Hạo Tuấn ngồi ở ghế làm việc, điện thoại cầm trong tay, ánh mắt sâu thẳm nhìn hai dòng tin nhắn.
Bí mật?
Bí mật gì?
Đường Hạo Tuấn hơi nhíu mày, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, nhưng không nhắn lại hỏi.
Đột nhiên, có người gõ cửa văn phòng.
Đường Hạo Tuấn tắt điện thoại: “Vào đi.”
Trình Hiệp đẩy cửa tiến vào: “Tổng giám đốc, lần trước anh bảo tôi điều tra tung tích của Đường Hạo Minh, hiện giờ đã có kết quả rồi.”
“Tìm thấy người rồi à?” Đường Hạo Tuấn nheo mắt lại.
Trình Hiệp lắc đầu: “Tiếc là không có, nhưng mà có vài điều rất kỳ lạ.”
“Điều gì?” Đường Hạo Tuấn nhìn anh ta chăm chú.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.