Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Chương 1200: CHẤP NIỆM CỦA GIANG HẠ
Nguyệt Nha
16/09/2022
Đang c
Sáng ngày hôm sau, Đường Hạo Tuấn đưa hai đứa trẻ về nước.
Ba ba con có thể ở đây bên Tống Vy hai ngày đã là cực hạn rồi.
Dù sao Tống Hải Dương còn phải tới trường tinh anh đi học, Đường Hạo Tuấn cũng không thể thời gian dài bỏ lại tập đoàn Đường Thị không quản được.
Cho nên ở lại hai ngày đã rất không dễ rồi.
Trong sân bay, Tống Vy ôm hai đứa trẻ, lưu luyến tạm biệt.
Đường Hạo Tuấn đứng ở bên cạnh cô: “Cố gắng chăm sóc bản thân, qua một khoảng thời gian nữa, anh lại mang con tới thăm em.”
Tống Vy xoa đầu của hai đứa trẻ rồi đứng dậy, xoay người nhìn sang anh, gật đầu với anh: “Được, anh cũng vậy, cố gắng chăm sóc bạn thân, tập đoàn đang bận, cũng phải giữ gìn sức khỏe, đừng để bản thân mệt rồi bệnh.”
Advertisement
“Anh sẽ.” Đường Hạo Tuấn cong môi trả lời.
Anh đã không phải là người đàn ông chỉ biết làm việc như trước kia.
Anh bây giờ có gia đình, có vợ và con, cho nên đương nhiên biết giữ gìn sức khỏe, sẽ không để mình xảy ra chuyện.
Nếu không vợ và con phải làm sao?
“Vậy thì tốt.” Nghe thấy câu trả lời của anh, Tống Vy hài lòng mỉm cười, sau đó chỉnh cà vạt cho anh.
“Đúng rồi, chuyện của Giang Hạ, em có thể nói cho cô ấy trước, để cô ấy suy nghĩ kỹ, nghĩ kỹ rồi thì tới tập đoàn Đường Thị tìm anh, anh sẽ sắp xếp mọi chuyện.” Đường Hạo Tuấn nói.
Tống Vy ừ một tiếng: “Được.”
“Vậy bọn anh đi đây.” Đường Hạo Tuấn cúi đầu nhìn cô.
Tống Vy gật đầu: “Ừ, về tới nơi thì gọi điện cho em.”
“Anh sẽ.” Đường Hạo Tuấn vuốt ve tóc của cô, sau đó dắt hai đứa trẻ đi vào lối đi VIP.
Trợ lý Trình và mấy vệ sĩ thì cầm vali đi đằng sau.
Tống Vy và Trần Châu Ánh đứng ở bên ngoài lối đi, cứ nhìn mãi cho tới khi đám người Đường Hạo Tuấn đi xa, mãi sau khi không thể nhìn vào trong nữa, lúc này mới lưu luyến thu hồi ánh mắt.
“Vy Vy, chúng ta đi thôi, đám người sếp Đường đã không nhìn thấy nữa rồi.” Trần Châu Ánh đi tới nói.
Tống Vy xoay người lại: “Được, trở về thôi.”
Hai người đi ra lối ra của sân bay.
Lên đến xe, Tống Vy lấy điện thoại ra, gọi điện cho Giang Hạ.
Giang Hạ luôn đợi điện thoại của cô, nhìn thấy cô gọi điện tới thì vội vàng cầm điện thoại để ở bên tai: “Vy Vy.”
“Hạ, tớ và Hạo Tuấn đã thương lượng, Hạo Tuấn nói, tình hình này của cậu là có một cách.” Tống Vy mở miệng.
Giang Hạ vừa nghe thì cả người trở nên rất kích động: “Cách gì?”
Tống Vy hít một hơi: “Cách chính là cậu và chú dì cùng nhau rời khỏi thành phố Giang, sau này không quay lại nữa.”
“Cái gì?” Sự kích động trên mặt Giang Hạ lập tức cứng đờ, miệng há ra, mãi sau mới phát ra âm thanh: “Không quay lại thành phố Giang nữa sao?”
“Phải.” Tống Vy gật đầu: “Phàm một lòng muốn cậu bỏ đứa trẻ, mà cậu không muốn, cho nên cậu chỉ có thể rời khỏi thành phố Giang, rời khỏi Phàm, mãi mãi không gặp anh ta nữa, như vậy mới có thể bảo vệ được đứa trẻ và chú dì.”
Giang Hạ đã trầm mặc.
Bởi vì cô ấy rõ ràng không ngờ, cách tốt nhất để bảo vệ đứa trẻ, vậy mà là cách này.
Tống Vy đối với sự trầm mặc của Giang Hạ không bất ngờ, cô sớm đã đoán được sau khi Giang Hạ nghe thấy cách này thì sẽ có phản ứng này.
“Hạ, cậu...”
Tống Vy còn chưa nói xong thì Giang Hạ đã cắt ngang lời của cô, cắn môi hỏi: “Vy Vy, chỉ có cách này sao? Chỉ khi tớ rời khỏi thành phố Giang mới được sao?”
Cô ấy không muốn rời khỏi nơi này, cũng không muốn ba mẹ mình từng này tuổi còn phải lẩn trốn theo mình, sống cẩn trọng.
Điều quan trọng nhất là muốn cô ấy cả đời không thể nhìn thấy Phàm.
Cái này...
Nghĩ tới sau này có thể là như vậy, Giang Hạ từ tận đáy lòng không muốn chấp nhận.
Tống Vy gật đầu: “Phải, chỉ có cách này, cậu cũng biết Phàm không công nhận đứa trẻ trong bụng cậu cỡ nào, anh ta là chắc chắn muốn phá bỏ đứa trẻ này, vì vậy anh ta không tiếc dùng ba mẹ cậu để uy hiếp, còn đánh bị thương Tô Cẩm Thành, mà cậu chỉ có thể chọn rời đi, rời khỏi tầm mắt của anh ta, như vậy, đứa trẻ trong bụng cậu có thể bảo vệ được, anh ta cũng không thể lấy người bên cạnh cậu để uy hiếp.”
“Tớ biết, nhưng...”
“Không nhưng nhị gì hết.” Sắc mặt Tống Vy nghiêm nghị nói: “Hạ, cậu không nên là người lụy tình như vậy, vì đứa trẻ, vì ba mẹ, vì người bên cạnh, cậu chỉ có lựa chọn này, tớ biết cậu thật sự không nỡ, không phải thành phố Giang, mà là Phàm, cậu không muốn sau này đều không nhìn thấy anh ta nữa đúng chứ?”
“...” Giang Hạ bị nói trúng tâm sự, không có gì để nói.
Tống Vy thở dài: “Nhưng cậu không nỡ, lần này cậu cũng phải nỡ, hơn nữa cậu trước đó không phải đã nói rồi sao? Cậu muốn từ bỏ Kiều Phàm, chỉ cần có đứa trẻ này là được rồi, sao bây giờ lại không nỡ rồi?”
“Tớ từng nói, tớ cũng không muốn ở bên Phàm nữa, nhưng không ở bên nhau, không đại biểu tớ hoàn toàn buông được tình cảm đối với anh ấy, tớ không buông được, cho nên vừa nghĩ tới sau này không nhìn thấy được anh ấy nữa thì tớ không thể chấp nhận, tớ...”
Tống Vy rất đau đầu: “Cậu thật sự là yêu đậm sâu.”
Giữa cô và Đường Hạo Tuấn về cơ bản không có bất kỳ hiểu lầm nào, cho nên tình cảm luôn thẳng tắp, trước giờ không có giống như Hạ và Phàm, đau khổ quắn quéo.
Cho nên cô không thể hiểu Giang Hạ yêu tới hèn mọn như vậy, rốt cuộc là tâm thái gì.
“Cậu ấy!” Tống Vy lại thở dài: “Được rồi, tớ biết cậu không thể chấp nhận cách nghĩ sau này không thể nhìn thấy Phàm nữa, nhưng Hạ à cậu có từng nghĩ chưa, điều này thật sự là chuyện tốt không?”
Giang Hạ cúi đầu, không có trả lời.
Đôi môi đỏ của Tống Vy mấp máy: “Cậu không nói thì tớ biết cậu từng nghĩ, cậu cũng biết đây không phải là chuyện tốt, trên thực tế, điều này quả thật không phải là chuyện tốt, Phàm là một lòng muốn phá bỏ đứa trẻ này, anh ta không quên được thù hận với cậu và nhà họ Giang, cho nên cậu và chú dì chỉ có rời khỏi thành phố Giang, rời khỏi anh ta, gia đình các cậu mới có thể sống bình yên, đứa trẻ trong bụng cậu mới có thể bình an chào đời và lớn lên, đám Tô Cẩm Thành mới không bị Phàm ghi hận.”
“Tớ biết...”
“Nếu cậu đã biết, vậy cậu nên đưa ra lựa chọn càng lý trí hơn không phải sao?” Tống Vy mím môi, có chút tức giận: “Nhưng cậu làm như nào? Cậu vậy mà cảm thấy sau này không nhìn thấy Phàm là một chuyện không thể chấp nhận thì tớ không hiểu, cậu đã chọn từ bỏ Phàm rồi, cũng không định có suy nghĩ ở bên anh ta nữa, vậy cậu việc gì còn phải để tâm tới việc có thể nhìn thấy anh ta nữa hay không? Không thể nhìn thấy anh ta nữa không phải càng tốt hay sao? Như vậy cậu mới có thể thật sự buông được anh ta, quên được anh ta không phải sao?”
Giang Hạ há miệng, muốn phản bác, nhưng lại không nói ra được lời phản bác.
Bởi vì trong lòng cô ấy biết, những điều Tống Vy nói là thật, cũng đều chính xác.
Chỉ là bản thân cô ấy vì quá yêu Kiều Phàm, cho nên mới mãi không buông được.
“Hạ, tớ khuyên cậu một câu cuối cùng, cậu rốt cuộc cần đứa trẻ, là cần chú dì, hay là Kiều Phàm? Nếu cậu cần Kiều Phàm thì cậu bỏ đứa trẻ.”
“Không được!” Giang Hạ vội vàng ôm bụng, lắc đầu đáp.
Phá bỏ đứa trẻ sao?
Tuyệt đối không thể!
Đứa trẻ này là máu mủ của cô và Phàm.
Cho dù cô không thể ở bên Phàm, nhưng giữ lại con của Phàm, cô cũng cảm thấy mình thỏa mãn rồi.
Tống Vy mím môi: “Nếu đã không được, vậy thì chứng tỏ, cậu muốn chọn đứa trẻ và chú dì đúng chứ?”
“Tớ...”
“Hạ, không có gì mà tớ với không tớ!” Biểu cảm của Tống Vy nghiêm túc cắt ngang lời của cô ấy: “Hai lựa chọn này, cậu chỉ có thể chọn một, không có nhiều hơn, trên đời này, không có chuyện thập toàn thập mỹ, cậu không thể tham lam, phải biết kết cục tham lam là cậu cái gì cũng không có được, cho nên cậu buộc phải bỏ một, là từ bỏ Kiều Phàm, hay là từ bỏ con và ba mẹ.”
Sáng ngày hôm sau, Đường Hạo Tuấn đưa hai đứa trẻ về nước.
Ba ba con có thể ở đây bên Tống Vy hai ngày đã là cực hạn rồi.
Dù sao Tống Hải Dương còn phải tới trường tinh anh đi học, Đường Hạo Tuấn cũng không thể thời gian dài bỏ lại tập đoàn Đường Thị không quản được.
Cho nên ở lại hai ngày đã rất không dễ rồi.
Trong sân bay, Tống Vy ôm hai đứa trẻ, lưu luyến tạm biệt.
Đường Hạo Tuấn đứng ở bên cạnh cô: “Cố gắng chăm sóc bản thân, qua một khoảng thời gian nữa, anh lại mang con tới thăm em.”
Tống Vy xoa đầu của hai đứa trẻ rồi đứng dậy, xoay người nhìn sang anh, gật đầu với anh: “Được, anh cũng vậy, cố gắng chăm sóc bạn thân, tập đoàn đang bận, cũng phải giữ gìn sức khỏe, đừng để bản thân mệt rồi bệnh.”
Advertisement
“Anh sẽ.” Đường Hạo Tuấn cong môi trả lời.
Anh đã không phải là người đàn ông chỉ biết làm việc như trước kia.
Anh bây giờ có gia đình, có vợ và con, cho nên đương nhiên biết giữ gìn sức khỏe, sẽ không để mình xảy ra chuyện.
Nếu không vợ và con phải làm sao?
“Vậy thì tốt.” Nghe thấy câu trả lời của anh, Tống Vy hài lòng mỉm cười, sau đó chỉnh cà vạt cho anh.
“Đúng rồi, chuyện của Giang Hạ, em có thể nói cho cô ấy trước, để cô ấy suy nghĩ kỹ, nghĩ kỹ rồi thì tới tập đoàn Đường Thị tìm anh, anh sẽ sắp xếp mọi chuyện.” Đường Hạo Tuấn nói.
Tống Vy ừ một tiếng: “Được.”
“Vậy bọn anh đi đây.” Đường Hạo Tuấn cúi đầu nhìn cô.
Tống Vy gật đầu: “Ừ, về tới nơi thì gọi điện cho em.”
“Anh sẽ.” Đường Hạo Tuấn vuốt ve tóc của cô, sau đó dắt hai đứa trẻ đi vào lối đi VIP.
Trợ lý Trình và mấy vệ sĩ thì cầm vali đi đằng sau.
Tống Vy và Trần Châu Ánh đứng ở bên ngoài lối đi, cứ nhìn mãi cho tới khi đám người Đường Hạo Tuấn đi xa, mãi sau khi không thể nhìn vào trong nữa, lúc này mới lưu luyến thu hồi ánh mắt.
“Vy Vy, chúng ta đi thôi, đám người sếp Đường đã không nhìn thấy nữa rồi.” Trần Châu Ánh đi tới nói.
Tống Vy xoay người lại: “Được, trở về thôi.”
Hai người đi ra lối ra của sân bay.
Lên đến xe, Tống Vy lấy điện thoại ra, gọi điện cho Giang Hạ.
Giang Hạ luôn đợi điện thoại của cô, nhìn thấy cô gọi điện tới thì vội vàng cầm điện thoại để ở bên tai: “Vy Vy.”
“Hạ, tớ và Hạo Tuấn đã thương lượng, Hạo Tuấn nói, tình hình này của cậu là có một cách.” Tống Vy mở miệng.
Giang Hạ vừa nghe thì cả người trở nên rất kích động: “Cách gì?”
Tống Vy hít một hơi: “Cách chính là cậu và chú dì cùng nhau rời khỏi thành phố Giang, sau này không quay lại nữa.”
“Cái gì?” Sự kích động trên mặt Giang Hạ lập tức cứng đờ, miệng há ra, mãi sau mới phát ra âm thanh: “Không quay lại thành phố Giang nữa sao?”
“Phải.” Tống Vy gật đầu: “Phàm một lòng muốn cậu bỏ đứa trẻ, mà cậu không muốn, cho nên cậu chỉ có thể rời khỏi thành phố Giang, rời khỏi Phàm, mãi mãi không gặp anh ta nữa, như vậy mới có thể bảo vệ được đứa trẻ và chú dì.”
Giang Hạ đã trầm mặc.
Bởi vì cô ấy rõ ràng không ngờ, cách tốt nhất để bảo vệ đứa trẻ, vậy mà là cách này.
Tống Vy đối với sự trầm mặc của Giang Hạ không bất ngờ, cô sớm đã đoán được sau khi Giang Hạ nghe thấy cách này thì sẽ có phản ứng này.
“Hạ, cậu...”
Tống Vy còn chưa nói xong thì Giang Hạ đã cắt ngang lời của cô, cắn môi hỏi: “Vy Vy, chỉ có cách này sao? Chỉ khi tớ rời khỏi thành phố Giang mới được sao?”
Cô ấy không muốn rời khỏi nơi này, cũng không muốn ba mẹ mình từng này tuổi còn phải lẩn trốn theo mình, sống cẩn trọng.
Điều quan trọng nhất là muốn cô ấy cả đời không thể nhìn thấy Phàm.
Cái này...
Nghĩ tới sau này có thể là như vậy, Giang Hạ từ tận đáy lòng không muốn chấp nhận.
Tống Vy gật đầu: “Phải, chỉ có cách này, cậu cũng biết Phàm không công nhận đứa trẻ trong bụng cậu cỡ nào, anh ta là chắc chắn muốn phá bỏ đứa trẻ này, vì vậy anh ta không tiếc dùng ba mẹ cậu để uy hiếp, còn đánh bị thương Tô Cẩm Thành, mà cậu chỉ có thể chọn rời đi, rời khỏi tầm mắt của anh ta, như vậy, đứa trẻ trong bụng cậu có thể bảo vệ được, anh ta cũng không thể lấy người bên cạnh cậu để uy hiếp.”
“Tớ biết, nhưng...”
“Không nhưng nhị gì hết.” Sắc mặt Tống Vy nghiêm nghị nói: “Hạ, cậu không nên là người lụy tình như vậy, vì đứa trẻ, vì ba mẹ, vì người bên cạnh, cậu chỉ có lựa chọn này, tớ biết cậu thật sự không nỡ, không phải thành phố Giang, mà là Phàm, cậu không muốn sau này đều không nhìn thấy anh ta nữa đúng chứ?”
“...” Giang Hạ bị nói trúng tâm sự, không có gì để nói.
Tống Vy thở dài: “Nhưng cậu không nỡ, lần này cậu cũng phải nỡ, hơn nữa cậu trước đó không phải đã nói rồi sao? Cậu muốn từ bỏ Kiều Phàm, chỉ cần có đứa trẻ này là được rồi, sao bây giờ lại không nỡ rồi?”
“Tớ từng nói, tớ cũng không muốn ở bên Phàm nữa, nhưng không ở bên nhau, không đại biểu tớ hoàn toàn buông được tình cảm đối với anh ấy, tớ không buông được, cho nên vừa nghĩ tới sau này không nhìn thấy được anh ấy nữa thì tớ không thể chấp nhận, tớ...”
Tống Vy rất đau đầu: “Cậu thật sự là yêu đậm sâu.”
Giữa cô và Đường Hạo Tuấn về cơ bản không có bất kỳ hiểu lầm nào, cho nên tình cảm luôn thẳng tắp, trước giờ không có giống như Hạ và Phàm, đau khổ quắn quéo.
Cho nên cô không thể hiểu Giang Hạ yêu tới hèn mọn như vậy, rốt cuộc là tâm thái gì.
“Cậu ấy!” Tống Vy lại thở dài: “Được rồi, tớ biết cậu không thể chấp nhận cách nghĩ sau này không thể nhìn thấy Phàm nữa, nhưng Hạ à cậu có từng nghĩ chưa, điều này thật sự là chuyện tốt không?”
Giang Hạ cúi đầu, không có trả lời.
Đôi môi đỏ của Tống Vy mấp máy: “Cậu không nói thì tớ biết cậu từng nghĩ, cậu cũng biết đây không phải là chuyện tốt, trên thực tế, điều này quả thật không phải là chuyện tốt, Phàm là một lòng muốn phá bỏ đứa trẻ này, anh ta không quên được thù hận với cậu và nhà họ Giang, cho nên cậu và chú dì chỉ có rời khỏi thành phố Giang, rời khỏi anh ta, gia đình các cậu mới có thể sống bình yên, đứa trẻ trong bụng cậu mới có thể bình an chào đời và lớn lên, đám Tô Cẩm Thành mới không bị Phàm ghi hận.”
“Tớ biết...”
“Nếu cậu đã biết, vậy cậu nên đưa ra lựa chọn càng lý trí hơn không phải sao?” Tống Vy mím môi, có chút tức giận: “Nhưng cậu làm như nào? Cậu vậy mà cảm thấy sau này không nhìn thấy Phàm là một chuyện không thể chấp nhận thì tớ không hiểu, cậu đã chọn từ bỏ Phàm rồi, cũng không định có suy nghĩ ở bên anh ta nữa, vậy cậu việc gì còn phải để tâm tới việc có thể nhìn thấy anh ta nữa hay không? Không thể nhìn thấy anh ta nữa không phải càng tốt hay sao? Như vậy cậu mới có thể thật sự buông được anh ta, quên được anh ta không phải sao?”
Giang Hạ há miệng, muốn phản bác, nhưng lại không nói ra được lời phản bác.
Bởi vì trong lòng cô ấy biết, những điều Tống Vy nói là thật, cũng đều chính xác.
Chỉ là bản thân cô ấy vì quá yêu Kiều Phàm, cho nên mới mãi không buông được.
“Hạ, tớ khuyên cậu một câu cuối cùng, cậu rốt cuộc cần đứa trẻ, là cần chú dì, hay là Kiều Phàm? Nếu cậu cần Kiều Phàm thì cậu bỏ đứa trẻ.”
“Không được!” Giang Hạ vội vàng ôm bụng, lắc đầu đáp.
Phá bỏ đứa trẻ sao?
Tuyệt đối không thể!
Đứa trẻ này là máu mủ của cô và Phàm.
Cho dù cô không thể ở bên Phàm, nhưng giữ lại con của Phàm, cô cũng cảm thấy mình thỏa mãn rồi.
Tống Vy mím môi: “Nếu đã không được, vậy thì chứng tỏ, cậu muốn chọn đứa trẻ và chú dì đúng chứ?”
“Tớ...”
“Hạ, không có gì mà tớ với không tớ!” Biểu cảm của Tống Vy nghiêm túc cắt ngang lời của cô ấy: “Hai lựa chọn này, cậu chỉ có thể chọn một, không có nhiều hơn, trên đời này, không có chuyện thập toàn thập mỹ, cậu không thể tham lam, phải biết kết cục tham lam là cậu cái gì cũng không có được, cho nên cậu buộc phải bỏ một, là từ bỏ Kiều Phàm, hay là từ bỏ con và ba mẹ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.