Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Chương 697: “Chín trăm triệu?”
Nguyệt Nha
22/03/2022
Cô đỡ Đường Hạo Minh bước từng bước một đầy khó khăn đi về phía trước,
cũng không biết đã đi bao lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng ngôi
nhà.
Gương mặt tái nhợt đầy mệt mỏi của Tống Vy hiện ra chút ý cười.
Ngay cả Đường Hạo Minh cũng như trút bỏ được thứ gì đó, cả thể xác và tinh thần đều thả lỏng.
“Đi!” Đường Hạo Minh thốt ra một chữ bằng giọng nói rất khàn.
Tống Vy nhìn anh ta, cắn răng dìu anh ta tiếp tục đi về phía trước.
Cô biết, phía trước chính là đường sống, chỉ cần đi đến căn nhà kia là cô có thể liên lạc với bên ngoài, liên lạc với Đường Hạo Tuấn.
Thế là Tống Vy dốc cạn chút sức lực cuối cùng, tăng nhanh tốc độ, dìu Đường Hạo Minh đi thêm khoảng gần mười phút, cuối cùng cũng đi tới được căn nhà trước mặt.
Trong nhà có người, là một người phụ nữ trung niên, nhìn thấy hai người Tống Vy thì giật nảy mình: “Hai người…”
Tống Vy nở nụ cười yếu ớt với người phụ nữ kia, vừa định nói gì đó thì cuối cùng không chịu được nữa, ngất đi.
“Ơ kìa, này, này…” Người phụ nữ thấy cô đột nhiên ngất xỉu thì lại càng hoảng sợ, bèn vội vàng tiến lên trước đỡ cô dậy.
Cũng nhờ vậy mà Đường Hạo Minh cũng tránh được kết quả ngã nhào trên mặt đất.
Người phụ nữ trung niên dìu cả Đường Hạo Minh và Tống Vy vào trong phòng, lúc này mới hỏi: “Ơ kìa, hai người thế này là…”
Đường Hạo Minh nở một nụ cười mê người: “Chúng tôi ra ngoài du lịch, không ngờ lại ngã từ trên sườn núi xuống, làm mất thiết bị, cho nên mới thành ra như bây giờ.”
“Vậy thì cũng thảm thật.” Người phụ nữ trung niên thấy cánh tay và chân anh ta băng bó, đồng cảm nói.
Đường Hạo Minh cười cười: “Chị à, chị có thể đưa tôi lên trên trấn một chuyến không? Chỉ cần chị bảo người đưa tôi đi thì tôi sẽ cho chị chín trăm triệu. Thế nào?”
“Chín trăm triệu?” Người phụ nữ trung niên nghe thấy con số này, con mắt cũng phát sáng.
Đường Hạo Minh gật đầu: “Không sai.”
“Được được được, lát nữa tôi bảo chồng tôi đưa cậu đi.” Người phụ nữ trung niên phấn khích đồng ý.
Nụ cười của Đường Hạo Minh càng sâu hơn: “Cảm ơn.”
“Vậy cô gái này làm sao bây giờ?” Người phụ nữ trung niên chỉ vào Tống Vy vì mệt mỏi mà hôn mê đang nằm trên ghế, hỏi: “Cô ấy là vợ cậu sao?”
Vợ...
Ánh mắt Đường Hạo Minh trở nên hoảng hốt, sau đó lắc đầu: “Không phải.”
“Không phải sao? Tôi thấy vừa rồi hai người thân mật như vậy, còn tưởng là vợ chồng cơ đấy.” Người phụ nữ trung niên ngại ngùng nói.
Đường Hạo Minh nhìn thấy khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Tống Vy trong mặt hiện lên vẻ dịu dàng: “Chị à, làm phiền chị chăm sóc cho cô ấy, tôi cần phải rời khỏi đây trước, không thể ở cùng với cô ấy được, sẽ có người đến đón cô ấy.”
“Được, tôi biết rồi.” Người phụ nữ trung niên gật đầu.
Hai người này là thần tài, tất nhiên chị ta sẽ chăm sóc thật chu đáo.
“Vậy, chị à, chị gọi người đưa tôi lên trấn trên với. Tới trấn tôi sẽ chuyển tiền cho mọi người.” Đường Hạo Minh nói.
Người phụ nữ trung niên luôn miệng đồng ý, sau đó kêu người tới đây.
Gương mặt tái nhợt đầy mệt mỏi của Tống Vy hiện ra chút ý cười.
Ngay cả Đường Hạo Minh cũng như trút bỏ được thứ gì đó, cả thể xác và tinh thần đều thả lỏng.
“Đi!” Đường Hạo Minh thốt ra một chữ bằng giọng nói rất khàn.
Tống Vy nhìn anh ta, cắn răng dìu anh ta tiếp tục đi về phía trước.
Cô biết, phía trước chính là đường sống, chỉ cần đi đến căn nhà kia là cô có thể liên lạc với bên ngoài, liên lạc với Đường Hạo Tuấn.
Thế là Tống Vy dốc cạn chút sức lực cuối cùng, tăng nhanh tốc độ, dìu Đường Hạo Minh đi thêm khoảng gần mười phút, cuối cùng cũng đi tới được căn nhà trước mặt.
Trong nhà có người, là một người phụ nữ trung niên, nhìn thấy hai người Tống Vy thì giật nảy mình: “Hai người…”
Tống Vy nở nụ cười yếu ớt với người phụ nữ kia, vừa định nói gì đó thì cuối cùng không chịu được nữa, ngất đi.
“Ơ kìa, này, này…” Người phụ nữ thấy cô đột nhiên ngất xỉu thì lại càng hoảng sợ, bèn vội vàng tiến lên trước đỡ cô dậy.
Cũng nhờ vậy mà Đường Hạo Minh cũng tránh được kết quả ngã nhào trên mặt đất.
Người phụ nữ trung niên dìu cả Đường Hạo Minh và Tống Vy vào trong phòng, lúc này mới hỏi: “Ơ kìa, hai người thế này là…”
Đường Hạo Minh nở một nụ cười mê người: “Chúng tôi ra ngoài du lịch, không ngờ lại ngã từ trên sườn núi xuống, làm mất thiết bị, cho nên mới thành ra như bây giờ.”
“Vậy thì cũng thảm thật.” Người phụ nữ trung niên thấy cánh tay và chân anh ta băng bó, đồng cảm nói.
Đường Hạo Minh cười cười: “Chị à, chị có thể đưa tôi lên trên trấn một chuyến không? Chỉ cần chị bảo người đưa tôi đi thì tôi sẽ cho chị chín trăm triệu. Thế nào?”
“Chín trăm triệu?” Người phụ nữ trung niên nghe thấy con số này, con mắt cũng phát sáng.
Đường Hạo Minh gật đầu: “Không sai.”
“Được được được, lát nữa tôi bảo chồng tôi đưa cậu đi.” Người phụ nữ trung niên phấn khích đồng ý.
Nụ cười của Đường Hạo Minh càng sâu hơn: “Cảm ơn.”
“Vậy cô gái này làm sao bây giờ?” Người phụ nữ trung niên chỉ vào Tống Vy vì mệt mỏi mà hôn mê đang nằm trên ghế, hỏi: “Cô ấy là vợ cậu sao?”
Vợ...
Ánh mắt Đường Hạo Minh trở nên hoảng hốt, sau đó lắc đầu: “Không phải.”
“Không phải sao? Tôi thấy vừa rồi hai người thân mật như vậy, còn tưởng là vợ chồng cơ đấy.” Người phụ nữ trung niên ngại ngùng nói.
Đường Hạo Minh nhìn thấy khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Tống Vy trong mặt hiện lên vẻ dịu dàng: “Chị à, làm phiền chị chăm sóc cho cô ấy, tôi cần phải rời khỏi đây trước, không thể ở cùng với cô ấy được, sẽ có người đến đón cô ấy.”
“Được, tôi biết rồi.” Người phụ nữ trung niên gật đầu.
Hai người này là thần tài, tất nhiên chị ta sẽ chăm sóc thật chu đáo.
“Vậy, chị à, chị gọi người đưa tôi lên trấn trên với. Tới trấn tôi sẽ chuyển tiền cho mọi người.” Đường Hạo Minh nói.
Người phụ nữ trung niên luôn miệng đồng ý, sau đó kêu người tới đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.