Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Chương 154
Nguyệt Nha
06/10/2021
Mấy ngày sau đó, scandal liên quan tới Tống Huyền ở trên mạng vẫn đang hot, có điều hiện nay phần đông dân cư mạng chú ý tới đều là chuyện cô ta
khi nào tỉnh, khi nào hủy bỏ hôn ước.
Nhưng những chuyện này đều không có liên quan tới Tống Vy, cô lúc này đã lên máy bay bay ra nước ngoài rồi.
Trong khoang thương gia, Tống Vy và Kiều Phàm ngồi cùng nhau.
Kiều Phàm có hơi say máy bay, lúc này đã đeo bịt mắt đắp chăn mỏng ngủ mất rồi.
Tống Vy không có buồn ngủ, đang cầm quyển sổ vẽ bản thiết kế, muốn sớm vẽ ra bản thảo, đưa cho anh Lục đó xem.
Lúc này, một tiếp viên hàng không đẩy xe đồ ăn đi qua: “Thưa cô, xin hỏi có cần uống chút đồ không?”
Tống Vy để bút chì xuống liếc nhìn xe đồ ăn: “Có những cái gì?”
“Có sữa, cà phê, nước hoa quả.”
“Vậy cho một ly cà phê đi.” Tống Vy khẽ mỉm cười.
“Được.” Tiếp viên hàng không đáp một tiếng, cúi người từ tầng thứ hai của xe đồ ăn lấy ra một ly cà phê đưa cho cô.
Tống Vy nhìn ly cà phê tinh tế trước mắt, có hơi sững sờ: “Sao không phải là ly giấy?”
Ánh mắt của tiếp viên hàng không lóe lên, mỉm cười trả lời: “Ly giấy tạm thời hết rồi, cho nên chỉ có thể dùng ly này, mong cô thông cảm cho ạ.”
Khóe miệng của Tống Vy giật giật.
Hết ly giấy rồi?
Chiếc ly này nhìn thoáng qua là biết rất đắt, cô với cao mới đúng.
“Được, tôi biết rồi.” Tống Vy gật đầu, chấp nhận chiếc ly này.
Tiếp viên hàng không thở dài nhẹ nhõm, lấy ra một miếng bánh kem.
Sau đó không đợi Tống Vy hỏi thì tiếp viên hàng không đã đẩy xe đồ ăn đi rồi.
Tống Vy ngẩn người nhìn ly cà phê và bánh kem trước mặt, nếu đơn giản chỉ cà phê hết ly giấy, dùng ly cà phê chuyên dụng đựng cho cô, cô còn có thể hiểu được.
Nhưng miếng bánh kem này rõ ràng rất đắt, khiến cô hoàn toàn hiểu được, cà phê và bánh kem đều là có người cố tình cho cô. Bởi vì trên máy bay, căn bản không thể cung cấp dịch vụ như này.
Còn là ai, trong lòng cô đã có đáp án rồi, miếng bánh kem này giống với loại bánh lần trước cô ăn ở trong văn phòng của Đường Hạo Tuấn, cho nên Đường Hạo Tuấn chắc cũng đang trên chuyến bay này.
Chỉ là anh tại sao muốn đặc biệt cho cô cà phê và bánh kem chứ?
Nghĩ không hiểu, Tống Vy dứt khoát không nghĩ nữa, cầm lấy chiếc thìa xắn một miếng bánh kem bỏ vào miệng, hương vị quen thuộc khiến cô càng thêm chắc chắn là anh.
Kiều Phàm bị mùi hương béo ngọt của bánh kem đánh thức, anh tháo bịt mắt, kinh ngạc nhìn Tống Vy đang ăn ngon lành: “Trên máy bay lấy đâu ra bánh kem thiên nga đen vậy?” Tống Vy cũng không có giấu, mỉm cười với anh ta rồi trả lời: “Đường tổng cho.” “Đường Hạo Tuấn sao?” Mắt của Kiều Phàm không đeo kính, lập tức nheo lại. Tống Vy gật đầu: “Đúng.” Trong mắt Kiều Phàm tỏa ra một tia lạnh, tháo dây an toàn rồi đứng dậy: “Tôi đi nhà vệ sinh.” “Được.” Tống Vy nhường chỗ cho anh ta, để anh ta từ vị trí bên trong đi ra. Đợi sau khi anh ta đi ra, cô lại ngồi trở lại. Tuy nhiên cô không nhìn thấy là Kiều Phàm không có đi nhà vệ sinh, mà mở cửa khoang đầu ra rồi đi vào. Cũng không biết qua bao lâu, Tống Vy mãi không thấy Kiều Phàm quay trở lại thì có hơi nghi hoặc, đang định tìm tiếp viên hàng không hỏi, may bay đột nhiên rung lắc. Tống Vy vô thức hét lên một tiếng.
Sau đó thì nghe thấy loa trên máy bay thông báo máy bay gặp phải luồng khí lưu, đợi luồng khí lưu qua đi là được.
Nhưng mấy phút trôi qua, máy bay cũng không có ngừng rung lắc, ngược lại càng rung lắc mạnh hơn, hơn nữa còn có thể nghe thấy tiếng điện lưu chói tai, chấn động màng nhĩ rất không thoải mái.
Nhất thời, người trên máy bay đều bắt đầu trở nên bất an, người trong cả khoang thì lo lắng.
Tống Vy một mình ngồi trên vị trí, Kiều Phàm lại không có ở đây, khó tránh càng thêm sợ hãi.
Nhưng vào lúc này, một người mang theo mùi hương bạc hà vịn vào từng hàng ghế, loạng choạng đi tới, cuối cùng ngồi xuống bên cạnh Tống Vy, ôm cô vào trong lòng: “Đừng sợ!”
“Đường tổng?” Tống Vy nhìn anh với đôi mắt ươn ướt mông lung.
Nhưng những chuyện này đều không có liên quan tới Tống Vy, cô lúc này đã lên máy bay bay ra nước ngoài rồi.
Trong khoang thương gia, Tống Vy và Kiều Phàm ngồi cùng nhau.
Kiều Phàm có hơi say máy bay, lúc này đã đeo bịt mắt đắp chăn mỏng ngủ mất rồi.
Tống Vy không có buồn ngủ, đang cầm quyển sổ vẽ bản thiết kế, muốn sớm vẽ ra bản thảo, đưa cho anh Lục đó xem.
Lúc này, một tiếp viên hàng không đẩy xe đồ ăn đi qua: “Thưa cô, xin hỏi có cần uống chút đồ không?”
Tống Vy để bút chì xuống liếc nhìn xe đồ ăn: “Có những cái gì?”
“Có sữa, cà phê, nước hoa quả.”
“Vậy cho một ly cà phê đi.” Tống Vy khẽ mỉm cười.
“Được.” Tiếp viên hàng không đáp một tiếng, cúi người từ tầng thứ hai của xe đồ ăn lấy ra một ly cà phê đưa cho cô.
Tống Vy nhìn ly cà phê tinh tế trước mắt, có hơi sững sờ: “Sao không phải là ly giấy?”
Ánh mắt của tiếp viên hàng không lóe lên, mỉm cười trả lời: “Ly giấy tạm thời hết rồi, cho nên chỉ có thể dùng ly này, mong cô thông cảm cho ạ.”
Khóe miệng của Tống Vy giật giật.
Hết ly giấy rồi?
Chiếc ly này nhìn thoáng qua là biết rất đắt, cô với cao mới đúng.
“Được, tôi biết rồi.” Tống Vy gật đầu, chấp nhận chiếc ly này.
Tiếp viên hàng không thở dài nhẹ nhõm, lấy ra một miếng bánh kem.
Sau đó không đợi Tống Vy hỏi thì tiếp viên hàng không đã đẩy xe đồ ăn đi rồi.
Tống Vy ngẩn người nhìn ly cà phê và bánh kem trước mặt, nếu đơn giản chỉ cà phê hết ly giấy, dùng ly cà phê chuyên dụng đựng cho cô, cô còn có thể hiểu được.
Nhưng miếng bánh kem này rõ ràng rất đắt, khiến cô hoàn toàn hiểu được, cà phê và bánh kem đều là có người cố tình cho cô. Bởi vì trên máy bay, căn bản không thể cung cấp dịch vụ như này.
Còn là ai, trong lòng cô đã có đáp án rồi, miếng bánh kem này giống với loại bánh lần trước cô ăn ở trong văn phòng của Đường Hạo Tuấn, cho nên Đường Hạo Tuấn chắc cũng đang trên chuyến bay này.
Chỉ là anh tại sao muốn đặc biệt cho cô cà phê và bánh kem chứ?
Nghĩ không hiểu, Tống Vy dứt khoát không nghĩ nữa, cầm lấy chiếc thìa xắn một miếng bánh kem bỏ vào miệng, hương vị quen thuộc khiến cô càng thêm chắc chắn là anh.
Kiều Phàm bị mùi hương béo ngọt của bánh kem đánh thức, anh tháo bịt mắt, kinh ngạc nhìn Tống Vy đang ăn ngon lành: “Trên máy bay lấy đâu ra bánh kem thiên nga đen vậy?” Tống Vy cũng không có giấu, mỉm cười với anh ta rồi trả lời: “Đường tổng cho.” “Đường Hạo Tuấn sao?” Mắt của Kiều Phàm không đeo kính, lập tức nheo lại. Tống Vy gật đầu: “Đúng.” Trong mắt Kiều Phàm tỏa ra một tia lạnh, tháo dây an toàn rồi đứng dậy: “Tôi đi nhà vệ sinh.” “Được.” Tống Vy nhường chỗ cho anh ta, để anh ta từ vị trí bên trong đi ra. Đợi sau khi anh ta đi ra, cô lại ngồi trở lại. Tuy nhiên cô không nhìn thấy là Kiều Phàm không có đi nhà vệ sinh, mà mở cửa khoang đầu ra rồi đi vào. Cũng không biết qua bao lâu, Tống Vy mãi không thấy Kiều Phàm quay trở lại thì có hơi nghi hoặc, đang định tìm tiếp viên hàng không hỏi, may bay đột nhiên rung lắc. Tống Vy vô thức hét lên một tiếng.
Sau đó thì nghe thấy loa trên máy bay thông báo máy bay gặp phải luồng khí lưu, đợi luồng khí lưu qua đi là được.
Nhưng mấy phút trôi qua, máy bay cũng không có ngừng rung lắc, ngược lại càng rung lắc mạnh hơn, hơn nữa còn có thể nghe thấy tiếng điện lưu chói tai, chấn động màng nhĩ rất không thoải mái.
Nhất thời, người trên máy bay đều bắt đầu trở nên bất an, người trong cả khoang thì lo lắng.
Tống Vy một mình ngồi trên vị trí, Kiều Phàm lại không có ở đây, khó tránh càng thêm sợ hãi.
Nhưng vào lúc này, một người mang theo mùi hương bạc hà vịn vào từng hàng ghế, loạng choạng đi tới, cuối cùng ngồi xuống bên cạnh Tống Vy, ôm cô vào trong lòng: “Đừng sợ!”
“Đường tổng?” Tống Vy nhìn anh với đôi mắt ươn ướt mông lung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.