Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Chương 454
Nguyệt Nha
18/11/2021
Đi vào biệt thự, bên trong đã có rất nhiều khách mời tới, già trẻ gái trai đều có cả.
Những người này tới, cũng xem như là nể mặt Tống Huyền.
“Tổng giám đốc Đường, cô hai, hai người ngồi đợi chút, tôi đi nói với ông chủ một tiếng.” Chú Lưu dẫn Tống Vy và Đường Hạo Tuấn tới một chỗ, ý bảo hai người ngồi xuống trước.
Tống Vy và Đường Hạo Tuấn cũng không khách khí, ngồi xuống.
Chú Lưu vội vàng lên tầng, vào phòng sách thông báo cho Tống Huy Khanh.
Tống Huy Khanh nhanh chóng đi xuống, thấy hai người ngồi bên nhau, vẻ mặt có chút phức tạp.
Nhưng rất nhanh, sự phức tạp này đã bị ông ta thu lại, mang theo nụ cười hiền từ đi tới: “Hạo Tuấn, Vy Vy, các con tới rồi.”
Tống Vy bị giọng điệu nhẹ nhàng này của Tống Huy Khanh khiến cả người nổi da gà, không khỏi rùng mình một cái.
“Lạnh à?” Đường Hạo Tuấn quay đầu nhìn cô.
Tống Vy lắc đầu: “Không phải, thấy ghê tởm thôi.”
Đường Hạo Tuấn nhướng mày, lập tức hiểu ra vì sao cô ghê tởm, khẽ cười một tiếng.
Tống Huy Khanh cũng biết Tống Vy nói mình ghê tởm, trong lòng tức giận, nhưng nghĩ tới lời chú Lưu, ông ta lại đè nén nỗi giận này xuống.
Huyền Nhi đã không còn rồi, nửa đời sau của ông ta, chỉ có thể dựa vào Tiểu Kim và con nhóc chết tiệt Tống Vy này thôi.
Quan trọng là, con nhóc chết tiệt này đã ở bên Đường Hạo Tuấn, ông ta không thể đắc tội được, chỉ có thể lấy lòng.
Nghĩ tới đây, vẻ mặt Tống Huy Khanh càng thêm hiền hòa: “Vy Vy, con và tổng giám đốc Đường ở bên nhau bao lâu rồi?”
Tống Vy ngước mắt nhìn ông ta: “Việc này có liên quan gì tới ông sao?”
“Ba là ba của con, không phải ba đang quan tâm con sao?” Tống Huy Khanh xoa tay cười.
“Quan tâm?” Tống Vy chỉ cảm thấy rất mỉa mai, cô bật cười, cười đến run rẩy.
Đường Hạo Tuấn ôm lấy bả vai cô, để cô dựa vào vai anh cười.
Tống Vy cười chừng mười mấy giây mới dừng lại: “Ông Tống, ông không thấy ông rất giả tạo sao?”
“Cái… cái gì?” Khuôn mặt già nua của Tống Huy Khanh ngây ra, rõ ràng không ngờ rằng cô sẽ nói ông ta như vậy.
Tống Vy hít sâu một hơi, bình tĩnh lại: “Lúc tôi chưa bị ông đuổi ra khỏi nhà họ Tống, sao chẳng thấy ông quan tâm gì tới tôi? Tôi về nước lâu như vậy, ông cũng chưa từng hỏi thăm tôi. Giờ Tống Huyền chết rồi, ông lại quan tâm tôi. Ông cảm thấy tôi sẽ tin sao? Nói đi, rốt cuộc ông muốn làm gì?”
Đường Hạo Tuấn cũng nhìn Tống Huy Khanh.
Anh cũng muốn biết, vì sao Tống Huy Khanh lại mời anh.
Những người này tới, cũng xem như là nể mặt Tống Huyền.
“Tổng giám đốc Đường, cô hai, hai người ngồi đợi chút, tôi đi nói với ông chủ một tiếng.” Chú Lưu dẫn Tống Vy và Đường Hạo Tuấn tới một chỗ, ý bảo hai người ngồi xuống trước.
Tống Vy và Đường Hạo Tuấn cũng không khách khí, ngồi xuống.
Chú Lưu vội vàng lên tầng, vào phòng sách thông báo cho Tống Huy Khanh.
Tống Huy Khanh nhanh chóng đi xuống, thấy hai người ngồi bên nhau, vẻ mặt có chút phức tạp.
Nhưng rất nhanh, sự phức tạp này đã bị ông ta thu lại, mang theo nụ cười hiền từ đi tới: “Hạo Tuấn, Vy Vy, các con tới rồi.”
Tống Vy bị giọng điệu nhẹ nhàng này của Tống Huy Khanh khiến cả người nổi da gà, không khỏi rùng mình một cái.
“Lạnh à?” Đường Hạo Tuấn quay đầu nhìn cô.
Tống Vy lắc đầu: “Không phải, thấy ghê tởm thôi.”
Đường Hạo Tuấn nhướng mày, lập tức hiểu ra vì sao cô ghê tởm, khẽ cười một tiếng.
Tống Huy Khanh cũng biết Tống Vy nói mình ghê tởm, trong lòng tức giận, nhưng nghĩ tới lời chú Lưu, ông ta lại đè nén nỗi giận này xuống.
Huyền Nhi đã không còn rồi, nửa đời sau của ông ta, chỉ có thể dựa vào Tiểu Kim và con nhóc chết tiệt Tống Vy này thôi.
Quan trọng là, con nhóc chết tiệt này đã ở bên Đường Hạo Tuấn, ông ta không thể đắc tội được, chỉ có thể lấy lòng.
Nghĩ tới đây, vẻ mặt Tống Huy Khanh càng thêm hiền hòa: “Vy Vy, con và tổng giám đốc Đường ở bên nhau bao lâu rồi?”
Tống Vy ngước mắt nhìn ông ta: “Việc này có liên quan gì tới ông sao?”
“Ba là ba của con, không phải ba đang quan tâm con sao?” Tống Huy Khanh xoa tay cười.
“Quan tâm?” Tống Vy chỉ cảm thấy rất mỉa mai, cô bật cười, cười đến run rẩy.
Đường Hạo Tuấn ôm lấy bả vai cô, để cô dựa vào vai anh cười.
Tống Vy cười chừng mười mấy giây mới dừng lại: “Ông Tống, ông không thấy ông rất giả tạo sao?”
“Cái… cái gì?” Khuôn mặt già nua của Tống Huy Khanh ngây ra, rõ ràng không ngờ rằng cô sẽ nói ông ta như vậy.
Tống Vy hít sâu một hơi, bình tĩnh lại: “Lúc tôi chưa bị ông đuổi ra khỏi nhà họ Tống, sao chẳng thấy ông quan tâm gì tới tôi? Tôi về nước lâu như vậy, ông cũng chưa từng hỏi thăm tôi. Giờ Tống Huyền chết rồi, ông lại quan tâm tôi. Ông cảm thấy tôi sẽ tin sao? Nói đi, rốt cuộc ông muốn làm gì?”
Đường Hạo Tuấn cũng nhìn Tống Huy Khanh.
Anh cũng muốn biết, vì sao Tống Huy Khanh lại mời anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.