Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Chương 479
Nguyệt Nha
22/11/2021
Càng nghĩ càng tức, Hàn Thư không kìm được mà giậm chân một cái, sau đó ngồi xuống.
Bên kia, Tống Vy dẫn Hạ Bảo Châu đi vào khoang hạng nhất.
Hạ Bảo Châu có chút căng thẳng.
Dù sao thì cô ấy cũng chưa ngồi khoang hạng nhất bao giờ, ngay cả khoang thương gia cũng chưa từng ngồi.
Vừa rồi khi đi qua khoang thương gia, cô ấy đã cảm nhận được sự xa hoa của khoang thương gia rồi, không biết khoang hạng nhất sẽ sang trọng tới mức nào.
Đang mải nghĩ thì cửa khoang hạng nhất đã mở, Trình Hiệp làm tư thế mời: “Nhà thiết kế Tống, cô Hạ, mời vào trong.”
“Cảm ơn.” Tống Vy nói cảm ơn với anh ra, dẫn theo Hạ Bảo Châu vào.
Hạ Bảo Châu đi vào, chưa kịp cảm thán về độ xa hoa của khoang hạng nhất thì đã thấy hai đứa trẻ chạy tới, một trái một phải ôm lấy chân Tống Vy.
“Mẹ ơi!” Hai đứa trẻ đồng thanh gọi.
Hạ Bảo Châu trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tin nổi: “Mẹ?”
Cô ấy cúi đầu chỉ vào hai đứa trẻ, rồi lại ngẩng đầu nhìn Tống Vy, há hốc miệng một lúc mới lên tiếng: “Vy Vy, chúng là con cậu sao?”
“Đúng vậy.” Tống Vy gật đầu, xoa đầu hai đứa trẻ: “Bé cưng, chào dì đi.”
“Cháu chào dì ạ.” Hai đứa trẻ nhìn Hạ Bảo Châu, ngoan ngoãn chào hỏi.
“Chào các cháu, chào các cháu.” Hạ Bảo Châu ngơ ngác gật đầu: “Vy Vy, hóa ra cậu đã kết hôn rồi à, có con lớn thế này nữa.”
Nghe thấy ai chữ kết hôn, ánh mắt Tống Vy thoáng dao động, không có ý giải thích.
Hạ Bảo Châu không nhận ra sự khác thường của cô, nhìn trái nhìn phải: “Thế ban trại… à không phải, chồng cậu đâu?”
Tiếng chồng này khiến Tống Vy lúng túng đỏ mặt, khẽ ho một tiếng nhìn về phía Trình Hiệp: “Trợ lý Trình, Hạo Tuấn đâu?”
Trình Hiệp đẩy gọng kính, đang định trả lời thì thấy cửa phòng nghỉ trong khoang hạng nhất mở ra, Đường Hạo Tuấn bước ra từ bên trong.
Dáng người anh cao lớn, khuôn mặt tuấn tú, khí thế mạnh mẽ, khiến Hạ Bảo Châu không khỏi ngây người.
“Ba.” Hai đứa trẻ buông Tống Vy ra, xoay người chạy tới ôm Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn ngồi xổm xuống, ôm Tống Dĩnh Nhi lên, tay còn lại nắm lấy tay Tống Hải Dương, sau đó nhìn Tống Vy: “Tới rồi à?”
“Tới rồi.” Tống Vy mỉm cười đáp lại.
Đường Hạo Tuấn lại di chuyển tầm mắt tới phía Hạ Bảo Châu: “Cô ấy là người bạn mà em nói à?”
Bên kia, Tống Vy dẫn Hạ Bảo Châu đi vào khoang hạng nhất.
Hạ Bảo Châu có chút căng thẳng.
Dù sao thì cô ấy cũng chưa ngồi khoang hạng nhất bao giờ, ngay cả khoang thương gia cũng chưa từng ngồi.
Vừa rồi khi đi qua khoang thương gia, cô ấy đã cảm nhận được sự xa hoa của khoang thương gia rồi, không biết khoang hạng nhất sẽ sang trọng tới mức nào.
Đang mải nghĩ thì cửa khoang hạng nhất đã mở, Trình Hiệp làm tư thế mời: “Nhà thiết kế Tống, cô Hạ, mời vào trong.”
“Cảm ơn.” Tống Vy nói cảm ơn với anh ra, dẫn theo Hạ Bảo Châu vào.
Hạ Bảo Châu đi vào, chưa kịp cảm thán về độ xa hoa của khoang hạng nhất thì đã thấy hai đứa trẻ chạy tới, một trái một phải ôm lấy chân Tống Vy.
“Mẹ ơi!” Hai đứa trẻ đồng thanh gọi.
Hạ Bảo Châu trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tin nổi: “Mẹ?”
Cô ấy cúi đầu chỉ vào hai đứa trẻ, rồi lại ngẩng đầu nhìn Tống Vy, há hốc miệng một lúc mới lên tiếng: “Vy Vy, chúng là con cậu sao?”
“Đúng vậy.” Tống Vy gật đầu, xoa đầu hai đứa trẻ: “Bé cưng, chào dì đi.”
“Cháu chào dì ạ.” Hai đứa trẻ nhìn Hạ Bảo Châu, ngoan ngoãn chào hỏi.
“Chào các cháu, chào các cháu.” Hạ Bảo Châu ngơ ngác gật đầu: “Vy Vy, hóa ra cậu đã kết hôn rồi à, có con lớn thế này nữa.”
Nghe thấy ai chữ kết hôn, ánh mắt Tống Vy thoáng dao động, không có ý giải thích.
Hạ Bảo Châu không nhận ra sự khác thường của cô, nhìn trái nhìn phải: “Thế ban trại… à không phải, chồng cậu đâu?”
Tiếng chồng này khiến Tống Vy lúng túng đỏ mặt, khẽ ho một tiếng nhìn về phía Trình Hiệp: “Trợ lý Trình, Hạo Tuấn đâu?”
Trình Hiệp đẩy gọng kính, đang định trả lời thì thấy cửa phòng nghỉ trong khoang hạng nhất mở ra, Đường Hạo Tuấn bước ra từ bên trong.
Dáng người anh cao lớn, khuôn mặt tuấn tú, khí thế mạnh mẽ, khiến Hạ Bảo Châu không khỏi ngây người.
“Ba.” Hai đứa trẻ buông Tống Vy ra, xoay người chạy tới ôm Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn ngồi xổm xuống, ôm Tống Dĩnh Nhi lên, tay còn lại nắm lấy tay Tống Hải Dương, sau đó nhìn Tống Vy: “Tới rồi à?”
“Tới rồi.” Tống Vy mỉm cười đáp lại.
Đường Hạo Tuấn lại di chuyển tầm mắt tới phía Hạ Bảo Châu: “Cô ấy là người bạn mà em nói à?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.