Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Chương 549
Nguyệt Nha
13/12/2021
Tống Vy nuốt nước bọt một cái, mạnh dạn suy đoán: “Vậy là, tất cả mọi thứ này đều là do anh chuẩn bị sao?”
“Đúng nhưng cũng không đúng.” Đường Hạo Tuấn khẽ lắc đầu.
“Ý là sao?” Tống Vy chớp mắt.
Đường Hạo Tuấn nhìn cảnh tượng lãng mạn ở bên ngoài, dịu dàng giải thích: “Bởi vì chuyện ngày hôm qua nên anh đã hỏi Mạnh Ngọc phải bù đắp cho em như thế nào, Mạnh Ngọc nói rằng cậu ta sẽ sắp xếp, cho nên những thứ này đều do cậu ta làm cả đấy.”
Anh không hề biết Mạnh Ngọc ngoài việc đặt phòng khách sạn ra còn bắn cả pháo hoa và làm khinh khí cầu treo băng rôn thế này.
“Thì ra là vậy.” Tống Vy gật đầu bày tỏ đã hiểu: “Anh ấy có tâm thật đấy.”
“Em thích không?” Đường Hạo Tuấn nghiêng người nhìn cô.
Cô ngẩng đầu lên, cười rạng rỡ với anh, đôi mắt cong cong: “Thích, cám ơn anh, ông xã.”
Dứt lời, Tống Vy bước tới rồi ôm lấy Đường Hạo Tuấn.
Vợ yêu ngã vào trong vòng tay, ánh mắt của Đường Hạo Tuấn hơi tối xuống, vô thức ôm chặt lấy cơ thể nhỏ nhắn ở trong vòng tay, yết hầu chuyển động, giọng nói hơi khàn: “Gọi lại lần nữa đi.”
“Hả?” Tống Vy sững sờ.
Đường Hạo Tuấn cụp mắt xuống nhìn cô rồi lặp lại: “Cách gọi vừa nãy, gọi lại lần nữa đi.”
Lúc này Tống Vy đã hiểu ra, khuôn mặt cũng đỏ cả lên.
Gọi anh là ông xã thì cũng chẳng có vấn đề gì cả, nhưng bị yêu cầu gọi như vậy thì cô thực sự không thể gọi được luôn, thấy hơi ngượng ngùng.
Như nhìn thấu được sự e thẹn của Tống Vy, Đường Hạo Tuấn khẽ cúi đầu xuống, áp trán của mình lên trán của cô, giọng điệu vừa dỗ dành vừa dụ dỗ nói: “Ngoan nào, gọi lại lần nữa đi!”
Tống Vy không nghe quen giọng nói như vậy của anh, ngay khi vừa nghe thấy thì trái tim đã run lên, toàn thân tê dại, không nhịn được mà nép vào trong vòng tay của anh, gọi một tiếng nhỏ như muỗi kêu: “Ông xã…”
Vì nhỏ giọng nên tiếng ông xã này của cô vừa êm đềm vừa mềm mại.
Đường Hạo Tuấn hít một hơi thật nhẹ, sau đấy nâng cằm của cô lên, nhìn cô một lúc bằng đôi mắt sâu thẳm rồi khoá chặt lên đôi môi của cô.
“Ưm…” Tống Vy vô thức khẽ vùng vẫy.
Bàn tay đang đặt trên eo cô của Đường Hạo Tuấn đột nhiên kéo về trước người mình, cơ thể của cô càng áp chặt vào anh hơn, cũng không thể vùng vẫy được nữa.
Bầu không khí trong phòng dần dần ấm lên, không khí cũng trở nên nóng hơn rất nhiều.
Tống Vy cảm nhận được bàn tay của người đàn ông đặt trên eo mình bắt đầu trở nên không yên phận, cô biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nên cũng không chống cự, cô dùng chân cạ nhẹ vào chân của người đàn ông để ra hiệu người đàn ông đi lên trên giường.
Người đàn ông nhanh chóng hiểu ra, sau khi trong mắt thoáng hiện một ánh nhìn sắc bén thì lập tức bế cô lên rồi đi về phía giường.
Ở bên ngoài bức tường kính sát đất là pháo hoa rực rỡ, còn ở bên trong bức tường kính đấy là đôi vợ chồng son hết mực mặn nồng.
“Đúng nhưng cũng không đúng.” Đường Hạo Tuấn khẽ lắc đầu.
“Ý là sao?” Tống Vy chớp mắt.
Đường Hạo Tuấn nhìn cảnh tượng lãng mạn ở bên ngoài, dịu dàng giải thích: “Bởi vì chuyện ngày hôm qua nên anh đã hỏi Mạnh Ngọc phải bù đắp cho em như thế nào, Mạnh Ngọc nói rằng cậu ta sẽ sắp xếp, cho nên những thứ này đều do cậu ta làm cả đấy.”
Anh không hề biết Mạnh Ngọc ngoài việc đặt phòng khách sạn ra còn bắn cả pháo hoa và làm khinh khí cầu treo băng rôn thế này.
“Thì ra là vậy.” Tống Vy gật đầu bày tỏ đã hiểu: “Anh ấy có tâm thật đấy.”
“Em thích không?” Đường Hạo Tuấn nghiêng người nhìn cô.
Cô ngẩng đầu lên, cười rạng rỡ với anh, đôi mắt cong cong: “Thích, cám ơn anh, ông xã.”
Dứt lời, Tống Vy bước tới rồi ôm lấy Đường Hạo Tuấn.
Vợ yêu ngã vào trong vòng tay, ánh mắt của Đường Hạo Tuấn hơi tối xuống, vô thức ôm chặt lấy cơ thể nhỏ nhắn ở trong vòng tay, yết hầu chuyển động, giọng nói hơi khàn: “Gọi lại lần nữa đi.”
“Hả?” Tống Vy sững sờ.
Đường Hạo Tuấn cụp mắt xuống nhìn cô rồi lặp lại: “Cách gọi vừa nãy, gọi lại lần nữa đi.”
Lúc này Tống Vy đã hiểu ra, khuôn mặt cũng đỏ cả lên.
Gọi anh là ông xã thì cũng chẳng có vấn đề gì cả, nhưng bị yêu cầu gọi như vậy thì cô thực sự không thể gọi được luôn, thấy hơi ngượng ngùng.
Như nhìn thấu được sự e thẹn của Tống Vy, Đường Hạo Tuấn khẽ cúi đầu xuống, áp trán của mình lên trán của cô, giọng điệu vừa dỗ dành vừa dụ dỗ nói: “Ngoan nào, gọi lại lần nữa đi!”
Tống Vy không nghe quen giọng nói như vậy của anh, ngay khi vừa nghe thấy thì trái tim đã run lên, toàn thân tê dại, không nhịn được mà nép vào trong vòng tay của anh, gọi một tiếng nhỏ như muỗi kêu: “Ông xã…”
Vì nhỏ giọng nên tiếng ông xã này của cô vừa êm đềm vừa mềm mại.
Đường Hạo Tuấn hít một hơi thật nhẹ, sau đấy nâng cằm của cô lên, nhìn cô một lúc bằng đôi mắt sâu thẳm rồi khoá chặt lên đôi môi của cô.
“Ưm…” Tống Vy vô thức khẽ vùng vẫy.
Bàn tay đang đặt trên eo cô của Đường Hạo Tuấn đột nhiên kéo về trước người mình, cơ thể của cô càng áp chặt vào anh hơn, cũng không thể vùng vẫy được nữa.
Bầu không khí trong phòng dần dần ấm lên, không khí cũng trở nên nóng hơn rất nhiều.
Tống Vy cảm nhận được bàn tay của người đàn ông đặt trên eo mình bắt đầu trở nên không yên phận, cô biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nên cũng không chống cự, cô dùng chân cạ nhẹ vào chân của người đàn ông để ra hiệu người đàn ông đi lên trên giường.
Người đàn ông nhanh chóng hiểu ra, sau khi trong mắt thoáng hiện một ánh nhìn sắc bén thì lập tức bế cô lên rồi đi về phía giường.
Ở bên ngoài bức tường kính sát đất là pháo hoa rực rỡ, còn ở bên trong bức tường kính đấy là đôi vợ chồng son hết mực mặn nồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.