Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Chương 580
Nguyệt Nha
23/12/2021
Mạnh Ngọc mấp máy môi: “Cô ấy là người tôi yêu. Lẽ nào khi Tống Vy phạm sai lầm, cậu không bao che cho cô ấy sao?”
Lời này thành công khiến Đường Hạo Tuấn ngừng chất vấn.
Đường Hạo Tuấn từ từ buông lỏng Mạnh Ngọc ra, nghiến răng trầm giọng nói: “Không có lần sau!”
“Tôi biết.” Mạnh Ngọc vỗ vỗ cổ áo bị anh túm nhăn.
Đường Hạo Tuấn hít vào một hơi, đè nén lửa giận: “Còn Lâm Giai Nhi, cậu nói với cô ấy, nếu sau này còn làm như vậy nữa thì đừng trách tôi vô tình.”
“Sao cậu không tự mình nói với cô ấy?” Mạnh Ngọc nhìn anh.
Đường Hạo Tuấn xoay người, đưa lưng về phía Mạnh Ngọc: “Thôi, hiện giờ tôi không muốn nhìn thấy cô ấy.”
Mạnh Ngọc hiểu tâm trạng của anh, dù sao thì từ trước tới nay đều cho rằng Lâm Giai Nhi đơn thuần, lương thiện, sẽ không giở trò tâm cơ như vậy, anh không tức giận mới lạ.
“Được, tôi sẽ nói với Giai Nhi.” Mạnh Ngọc gật đầu đồng ý.
Sau đó, hai người nói chuyện một lúc rồi Mạnh Ngọc rời đi, anh ta còn có một ca phẫu thuật đang chờ.
Còn Đường Hạo Tuấn đứng ở bên cửa, châm một điếu thuốc, lặng lẽ hút.
Ngày hôm sau, Tống Vy và Đường Hạo Tuấn cùng nhau tới đồn cảnh sát.
Vì là nghi phạm trong vụ án này nên Tống Huy Khanh và Tô Thu đều đã bị tạm giam trong phòng thẩm vấn.
Tống Vy và Đường Hạo Tuấn được cảnh sát dẫn tới cửa phòng thẩm vấn: “Họ đang ở bên trong.”
“Được.” Tống Vy gật đầu nói cảm ơn với cảnh sát, sau đó lại nhìn về phía người đàn ông bên cạnh: “Hạo Tuấn, anh ở bên ngoài đợi em, em tự vào là được rồi.”
Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu đồng ý.
Tống Vy mở cửa phòng thẩm vấn đi vào.
Hai người bên trong nhìn thấy cửa mở, cùng đứng lên.
“Là cô?” Tô Thu thấy người tới là Tống Vy, vẻ mặt lập tức trở nên khó coi.
Tống Huy Khanh ở bên cạnh bà ta cũng lên tiếng: “Vy Vy, con tới rồi.”
Ông ta không hề bất ngờ vì Tống Vy tới.
Vì ông ta đã sớm đoán được, cô sẽ tới vì Lưu Mộng.
Tống Vy dừng lại trước bàn đối diện hai người, lạnh lùng nhìn thoáng qua khuôn mặt hai người.
Tức giận và oán hận đan xen trong mắt cô, Tống Huy Khanh vô thức trốn tránh.
Mà Tô Thu lại mạnh mẽ đối diện với ánh mắt Tống Vy: “Làm… làm sao? Cô nhìn chúng tôi như vậy làm gì?”
“Có phải các người gây ra cái chết của mẹ tôi không!” Tống Vy siết chặt lòng bàn tay, cất giọng chất vấn không chút cảm tình.
Lời này thành công khiến Đường Hạo Tuấn ngừng chất vấn.
Đường Hạo Tuấn từ từ buông lỏng Mạnh Ngọc ra, nghiến răng trầm giọng nói: “Không có lần sau!”
“Tôi biết.” Mạnh Ngọc vỗ vỗ cổ áo bị anh túm nhăn.
Đường Hạo Tuấn hít vào một hơi, đè nén lửa giận: “Còn Lâm Giai Nhi, cậu nói với cô ấy, nếu sau này còn làm như vậy nữa thì đừng trách tôi vô tình.”
“Sao cậu không tự mình nói với cô ấy?” Mạnh Ngọc nhìn anh.
Đường Hạo Tuấn xoay người, đưa lưng về phía Mạnh Ngọc: “Thôi, hiện giờ tôi không muốn nhìn thấy cô ấy.”
Mạnh Ngọc hiểu tâm trạng của anh, dù sao thì từ trước tới nay đều cho rằng Lâm Giai Nhi đơn thuần, lương thiện, sẽ không giở trò tâm cơ như vậy, anh không tức giận mới lạ.
“Được, tôi sẽ nói với Giai Nhi.” Mạnh Ngọc gật đầu đồng ý.
Sau đó, hai người nói chuyện một lúc rồi Mạnh Ngọc rời đi, anh ta còn có một ca phẫu thuật đang chờ.
Còn Đường Hạo Tuấn đứng ở bên cửa, châm một điếu thuốc, lặng lẽ hút.
Ngày hôm sau, Tống Vy và Đường Hạo Tuấn cùng nhau tới đồn cảnh sát.
Vì là nghi phạm trong vụ án này nên Tống Huy Khanh và Tô Thu đều đã bị tạm giam trong phòng thẩm vấn.
Tống Vy và Đường Hạo Tuấn được cảnh sát dẫn tới cửa phòng thẩm vấn: “Họ đang ở bên trong.”
“Được.” Tống Vy gật đầu nói cảm ơn với cảnh sát, sau đó lại nhìn về phía người đàn ông bên cạnh: “Hạo Tuấn, anh ở bên ngoài đợi em, em tự vào là được rồi.”
Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu đồng ý.
Tống Vy mở cửa phòng thẩm vấn đi vào.
Hai người bên trong nhìn thấy cửa mở, cùng đứng lên.
“Là cô?” Tô Thu thấy người tới là Tống Vy, vẻ mặt lập tức trở nên khó coi.
Tống Huy Khanh ở bên cạnh bà ta cũng lên tiếng: “Vy Vy, con tới rồi.”
Ông ta không hề bất ngờ vì Tống Vy tới.
Vì ông ta đã sớm đoán được, cô sẽ tới vì Lưu Mộng.
Tống Vy dừng lại trước bàn đối diện hai người, lạnh lùng nhìn thoáng qua khuôn mặt hai người.
Tức giận và oán hận đan xen trong mắt cô, Tống Huy Khanh vô thức trốn tránh.
Mà Tô Thu lại mạnh mẽ đối diện với ánh mắt Tống Vy: “Làm… làm sao? Cô nhìn chúng tôi như vậy làm gì?”
“Có phải các người gây ra cái chết của mẹ tôi không!” Tống Vy siết chặt lòng bàn tay, cất giọng chất vấn không chút cảm tình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.