Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Chương 606
Nguyệt Nha
01/01/2022
Mà bên trên này chính là Tống Vy và Giang Hạ.
Tống Vy tức đến mức bật cười.
Người tổ trưởng kia đúng là ghê gớm đấy, dám dùng lôi cả cô với Giang Hạ ra để lừa gạt.
“Được rồi, mọi người có thể ra ngoài trước đi. Trong khoảng thời gian này mọi người sẽ phải ở lại xưởng, không ai được phép rời đi. Nếu có người rời đi thì chắc chắn người đó có liên quan đến chuyện này, tôi nhất định sẽ không bỏ qua.” Tống Vy nheo mắt, ánh mắt sắc bén quét qua những người này.
Những người này gật đầu lia lịa, biểu thị rằng sẽ ở yên, tuyệt đối không rời đi.
Lúc này, Tống Vy mới hài lòng phẩy tay ra hiệu cho họ ra ngoài.
Sau khi bọn họ đi khỏi, Giang Hạ mở cửa đi vào: “Vy Vy, tớ đã gọi điện báo cảnh sát rồi, cũng đã gửi tư liệu về họ qua đó. Bên đồn cảnh sát đã bắt đầu bắt người rồi.”
“Vậy thì tốt.” Tống Vy gật đầu.
Giang Hạ đi tới, nói: “Vy Vy, cậu nói xem, là ai muốn chơi chúng ta như vậy? Tổ trưởng và trưởng kho này đã đi theo chúng ta lâu như vậy. Trước đây bọn họ đều rất an phận, không làm gì cả, thế mà bây giờ đột nhiên lại làm ra chuyện này. Nếu nói không có ai đứng sau chuyện này, tớ tuyệt đối không tin đâu.”
Tống Vy thở dài nói: “Đúng vậy, chắc chắn họ bị người ta mua chuộc rồi, đằng sau còn một con cá lớn hơn nữa.”
“Hừ, mặc kệ con cá này lớn cỡ nào cũng phải bắt cho được. Tức chết đi mất!” Giang Hạ đập mạnh xuống bàn.
Tống Vy cụp mắt xuống, không nói gì.
Cô đang nghĩ thầm, người đứng sau chuyện này có phải là người bí ẩn mà cô nhìn thấy ở trung tâm thương mại hôm nay không?
Hay là một đối thủ cạnh tranh thương mại?
“Vy Vy, cậu đang suy nghĩ gì vậy?” Giang Hạ xua tay hỏi.
Tống Vy hoàn hồn trở lại: “Không có gì.”
Giang Hạ mấp máy môi muốn nói gì đó, đúng lúc này điện thoại của cô ấy lại vang lên, là trưởng phòng kinh doanh gọi tới.
Không còn cách nào khác, Giang Hạ lại phải đi nghe điện thoại.
Tống Vy cũng không nhàn rỗi, cô đứng dậy đi về phía kho vải, muốn xem trong đó có còn loại vải kém chất lượng kia không.
Đến khi xem xong rồi đi ra, khuôn mặt cô đã tức giận đến mức đỏ bừng lên.
Bởi vì cô phát hiện ra, loại vải chất lượng thấp trong đó đã chiếm một nửa kho, một nửa số vải chất lượng cao còn lại thì đã biến mất mà không được ghi chép lại!
Như vậy nghĩa là gì? Có nghĩa là chỗ vải chất lượng cao kia không được ghi chép ngay từ đầu mà đã bị người ta chở trộm ra ngoài để bán đi.
“Vô liêm sỉ!” Cả người Tống Vy khẽ run lên, lồng ngực phập phồng.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi xách của cô cũng vang lên.
Tống Vy tức đến mức bật cười.
Người tổ trưởng kia đúng là ghê gớm đấy, dám dùng lôi cả cô với Giang Hạ ra để lừa gạt.
“Được rồi, mọi người có thể ra ngoài trước đi. Trong khoảng thời gian này mọi người sẽ phải ở lại xưởng, không ai được phép rời đi. Nếu có người rời đi thì chắc chắn người đó có liên quan đến chuyện này, tôi nhất định sẽ không bỏ qua.” Tống Vy nheo mắt, ánh mắt sắc bén quét qua những người này.
Những người này gật đầu lia lịa, biểu thị rằng sẽ ở yên, tuyệt đối không rời đi.
Lúc này, Tống Vy mới hài lòng phẩy tay ra hiệu cho họ ra ngoài.
Sau khi bọn họ đi khỏi, Giang Hạ mở cửa đi vào: “Vy Vy, tớ đã gọi điện báo cảnh sát rồi, cũng đã gửi tư liệu về họ qua đó. Bên đồn cảnh sát đã bắt đầu bắt người rồi.”
“Vậy thì tốt.” Tống Vy gật đầu.
Giang Hạ đi tới, nói: “Vy Vy, cậu nói xem, là ai muốn chơi chúng ta như vậy? Tổ trưởng và trưởng kho này đã đi theo chúng ta lâu như vậy. Trước đây bọn họ đều rất an phận, không làm gì cả, thế mà bây giờ đột nhiên lại làm ra chuyện này. Nếu nói không có ai đứng sau chuyện này, tớ tuyệt đối không tin đâu.”
Tống Vy thở dài nói: “Đúng vậy, chắc chắn họ bị người ta mua chuộc rồi, đằng sau còn một con cá lớn hơn nữa.”
“Hừ, mặc kệ con cá này lớn cỡ nào cũng phải bắt cho được. Tức chết đi mất!” Giang Hạ đập mạnh xuống bàn.
Tống Vy cụp mắt xuống, không nói gì.
Cô đang nghĩ thầm, người đứng sau chuyện này có phải là người bí ẩn mà cô nhìn thấy ở trung tâm thương mại hôm nay không?
Hay là một đối thủ cạnh tranh thương mại?
“Vy Vy, cậu đang suy nghĩ gì vậy?” Giang Hạ xua tay hỏi.
Tống Vy hoàn hồn trở lại: “Không có gì.”
Giang Hạ mấp máy môi muốn nói gì đó, đúng lúc này điện thoại của cô ấy lại vang lên, là trưởng phòng kinh doanh gọi tới.
Không còn cách nào khác, Giang Hạ lại phải đi nghe điện thoại.
Tống Vy cũng không nhàn rỗi, cô đứng dậy đi về phía kho vải, muốn xem trong đó có còn loại vải kém chất lượng kia không.
Đến khi xem xong rồi đi ra, khuôn mặt cô đã tức giận đến mức đỏ bừng lên.
Bởi vì cô phát hiện ra, loại vải chất lượng thấp trong đó đã chiếm một nửa kho, một nửa số vải chất lượng cao còn lại thì đã biến mất mà không được ghi chép lại!
Như vậy nghĩa là gì? Có nghĩa là chỗ vải chất lượng cao kia không được ghi chép ngay từ đầu mà đã bị người ta chở trộm ra ngoài để bán đi.
“Vô liêm sỉ!” Cả người Tống Vy khẽ run lên, lồng ngực phập phồng.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi xách của cô cũng vang lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.