Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Chương 683: “Có đi không?”
Nguyệt Nha
22/03/2022
Trình Hiệp nhìn anh rồi lại nhìn Tống Vy bị bắt làm con tin, cũng vội khuyên
nhủ: “Tổng giám đốc, tôi biết anh không muốn buông tha cho Đường Hạo
Minh, nhưng bây giờ là thời điểm nhạy cảm, mợ chủ còn đang nằm trong tay anh ta, chúng ta tạm thời tha cho anh ta đi đã, chờ mợ chủ bình an rồi, chúng ta tiếp tục đối phó với anh ta vẫn còn kịp.”
“Đúng đấy, tổng giám đốc Đường.” Người khác trên máy bay cũng khuyên.
Ngay cả Hải Dương cũng bật khóc nói: “Ba, cứu mẹ.”
Đường Hạo Tuấn nhắm mắt lại.
Không phải anh không muốn cứu Tống Vy.
Đương nhiên anh cũng biết bây giờ nên lựa chọn như thế nào thì mới là chính xác nhất. Nhưng anh lo lắng cho dù mình làm theo yêu cầu của Đường Hạo Minh thì Đường Hạo Minh cũng sẽ không tha cho Tống Vy.
Anh chỉ không dám đặt cược.
Nhưng sự thật hiện tại là anh không thể không đặt cược.
“Được, tôi thả anh đi, anh thả cô ấy ra.” Đường Hạo Tuấn buông khẩu súng xuống trước tiên.
Đường Hạo Tuấn vẫn dí súng vào Tống Vy: “Cậu cho họ rút lui trước đã.”
Anh ta nhìn lướt qua mấy chiếc máy bay trực thăng.
Đường Hạo Tuấn gật đầu với Trình Hiệp.
Trình Hiệp cầm bộ đàm vô tuyến báo cho mấy chiếc máy bay khác ngoài máy bay của họ đều quay về.
Chẳng mấy chốc, những chiếc máy bay khác đều đã bay đi.
Trên không trung chỉ còn lại chiếc máy bay của Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Minh lại nói: “Các người cũng bay ra xa một chút đi.”
“Dựa vào đâu? Mấy chiếc máy bay khác đã bay đi rồi, nếu chúng tôi rời đi thì mợ chủ…”
“Có đi không?” Đường Hạo Minh lại dí súng vào huyệt thái dương của Tống Vy.
Tống Vy đau đớn kêu lên một tiếng.
Nghe thấy tiếng kêu của cô, trong mắt Đường Hạo Tuấn chợt thoáng qua vẻ đau lòng, ngay sau đó lại biến mất: “Đi.”
“Tổng giám đốc…”
Biết Trình Hiệp muốn nói gì, Đường Hạo Tuấn híp mắt lại: “Chúng phải lái xe rút lui, chỉ có một con đường xuống núi thôi, chờ chúng chạy xuống dưới núi thì đoàn xe do chúng ta sắp đặt hẳn là có thể tóm được chúng.”
Nghe vậy, Trình Hiệp lập tức ngậm miệng.
Chiếc máy bay trực thăng này cũng bay đi, nhưng không hoàn toàn rời khỏi tầm mắt của Đường Hạo Minh và Tống Vy, dừng lại cách đó một trăm mét quan sát họ.
“Giám đốc, chúng ta đi được chưa?” Lúc này trợ lý Vương mới có gan xuống xe.
Đường Hạo Minh nhìn anh ta: “Không đi được. Đừng quên đoàn xe lúc trước đuổi tới đây. Chúng ta không ngờ Đường Hạo Tuấn còn an bài cả máy bay trực thăng, cho rằng cậu ta chỉ phái xe đuổi theo nên vẫn còn cơ hội di chuyển. Nhưng trong khoảng thời gian máy bay trực thăng bay đến đây, chắc hẳn mấy chiếc xe kia đã sắp đến chân núi rồi.”
“Nói cách khác, chúng ta xuống núi tức là chui đầu vào rọ?” Trợ lý Vương hít vào một hơi.
Đường Hạo Minh mím môi: “Đúng vậy. Kế hoạch bắt cóc của chúng ta được bố trí cẩn thận, không ngờ kế hoạch cứu viện của Đường Hạo Tuấn cũng bố trí cẩn thận.”
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?” Trợ lý Vương bất lực hỏi.
Đường Hạo Minh không lên tiếng, xoay cổ nhìn trái nhìn phải, thấy đằng sau cách đó không xa là vách núi, anh ta cụp mắt xuống.
“Đúng đấy, tổng giám đốc Đường.” Người khác trên máy bay cũng khuyên.
Ngay cả Hải Dương cũng bật khóc nói: “Ba, cứu mẹ.”
Đường Hạo Tuấn nhắm mắt lại.
Không phải anh không muốn cứu Tống Vy.
Đương nhiên anh cũng biết bây giờ nên lựa chọn như thế nào thì mới là chính xác nhất. Nhưng anh lo lắng cho dù mình làm theo yêu cầu của Đường Hạo Minh thì Đường Hạo Minh cũng sẽ không tha cho Tống Vy.
Anh chỉ không dám đặt cược.
Nhưng sự thật hiện tại là anh không thể không đặt cược.
“Được, tôi thả anh đi, anh thả cô ấy ra.” Đường Hạo Tuấn buông khẩu súng xuống trước tiên.
Đường Hạo Tuấn vẫn dí súng vào Tống Vy: “Cậu cho họ rút lui trước đã.”
Anh ta nhìn lướt qua mấy chiếc máy bay trực thăng.
Đường Hạo Tuấn gật đầu với Trình Hiệp.
Trình Hiệp cầm bộ đàm vô tuyến báo cho mấy chiếc máy bay khác ngoài máy bay của họ đều quay về.
Chẳng mấy chốc, những chiếc máy bay khác đều đã bay đi.
Trên không trung chỉ còn lại chiếc máy bay của Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Minh lại nói: “Các người cũng bay ra xa một chút đi.”
“Dựa vào đâu? Mấy chiếc máy bay khác đã bay đi rồi, nếu chúng tôi rời đi thì mợ chủ…”
“Có đi không?” Đường Hạo Minh lại dí súng vào huyệt thái dương của Tống Vy.
Tống Vy đau đớn kêu lên một tiếng.
Nghe thấy tiếng kêu của cô, trong mắt Đường Hạo Tuấn chợt thoáng qua vẻ đau lòng, ngay sau đó lại biến mất: “Đi.”
“Tổng giám đốc…”
Biết Trình Hiệp muốn nói gì, Đường Hạo Tuấn híp mắt lại: “Chúng phải lái xe rút lui, chỉ có một con đường xuống núi thôi, chờ chúng chạy xuống dưới núi thì đoàn xe do chúng ta sắp đặt hẳn là có thể tóm được chúng.”
Nghe vậy, Trình Hiệp lập tức ngậm miệng.
Chiếc máy bay trực thăng này cũng bay đi, nhưng không hoàn toàn rời khỏi tầm mắt của Đường Hạo Minh và Tống Vy, dừng lại cách đó một trăm mét quan sát họ.
“Giám đốc, chúng ta đi được chưa?” Lúc này trợ lý Vương mới có gan xuống xe.
Đường Hạo Minh nhìn anh ta: “Không đi được. Đừng quên đoàn xe lúc trước đuổi tới đây. Chúng ta không ngờ Đường Hạo Tuấn còn an bài cả máy bay trực thăng, cho rằng cậu ta chỉ phái xe đuổi theo nên vẫn còn cơ hội di chuyển. Nhưng trong khoảng thời gian máy bay trực thăng bay đến đây, chắc hẳn mấy chiếc xe kia đã sắp đến chân núi rồi.”
“Nói cách khác, chúng ta xuống núi tức là chui đầu vào rọ?” Trợ lý Vương hít vào một hơi.
Đường Hạo Minh mím môi: “Đúng vậy. Kế hoạch bắt cóc của chúng ta được bố trí cẩn thận, không ngờ kế hoạch cứu viện của Đường Hạo Tuấn cũng bố trí cẩn thận.”
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?” Trợ lý Vương bất lực hỏi.
Đường Hạo Minh không lên tiếng, xoay cổ nhìn trái nhìn phải, thấy đằng sau cách đó không xa là vách núi, anh ta cụp mắt xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.