Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Chương 448: Cô nên vui mới phải
Nguyệt Nha
18/11/2021
Đường Hạo Tuấn đặt rượu vang xuống, đứng dậy đi tới: “Về một lúc rồi, nghe dì Vương nói em đang ngủ bèn lên xem xem.”
“Em ngủ bao lâu, mấy giờ rồi?” Tống Vy khẽ lắc đầu.
Đầu cô lúc này không còn choáng nữa, nhưng tinh thần vẫn chưa tốt lên, dù sao cũng vừa mới dậy.
Đường Hạo Tuấn đưa quần áo cho cô, sau đó nhìn đồng hồ: “Tám giờ rồi.”
“Muộn thế rồi sao?” Tống Vy ngạc nhiên.
Không ngờ cô lại ngủ lâu như vậy.
Chẳng trách bên ngoài trời đã tối rồi.
Đường Hạo Tuấn ngồi xổm xuống, một tay nắm lấy chân Tống Vy, một tay cầm dép nhung trên mặt đất lên, muốn đi cho cô.
Tống Vy thấy vậy, mặt khẽ đỏ lên, có chút không quen muốn thụt chân lại: “Để em tự đi.”
Cô lí nhí nói.
Đường Hạo Tuấn nắm lấy cổ chân cô không buông: “Được rồi, thả lỏng người nào, em thay quần áo trước đi, không đói à?”
Tống Vy sờ bụng: “Đúng là có hơi đói.”
“Thế thì được, nhanh lên một chút.” Dứt lời, Đường Hạo Tuấn đã đi một chiếc dép lên cho cô.
Đã đi một chiếc rồi, đi thêm chiếc nữa cũng không sao.
Tống Vy dứt khoát nhận lệnh, tùy anh đi.
Hơn nữa, một người đàn ông thân phận cao quý, tình nguyện ngồi xổm cúi đầu đi dép cho cô, có thể thấy trong lòng quan tâm cô tới mức nào.
Cô nên vui mới phải.
Nghĩ vậy, Tống Vy khẽ cười, giũ áo khoác ra, bắt đầu mặc quần áo.
Sau khi mặc xong, Đường Hạo Tuấn đứng lên, vươn tay về phía cô: “Đi thôi, xuống lầu.”
Tống Vy ừm một tiếng, ngoan ngoãn đặt tay lên.
Đường Hạo Tuấn siết chặt ngón tay, nắm lấy lòng bàn tay cô, kéo cô ra khỏi phòng rồi đi xuống lầu.
Dưới lầu, hai đứa trẻ đang chơi đồ chơi trong phòng khách, thấy hai người xuống thì vội vàng bỏ lại đồ chơi, đứng dậy chạy tới trước mặt hai người.
“Ba, mẹ, cuối cùng ba mẹ cũng xuống rồi, lâu quá đi.” Tống Dĩnh Nhi ngẩng đầu lên, nhìn Tống Vy và Đường Hạo Tuấn.
Tống Dĩnh Nhi xoa xoa cái bụng nhỏ của mình: “Đúng vậy, Dĩnh Nhi đói lắm rồi.”
“Đói thì ăn cơm nào.” Đường Hạo Tuấn buông tay Tống Vy ra, khom lưng bế Tống Dĩnh Nhi lên, để cô bé ngồi trong khuỷu tay anh.
Tống Dĩnh Nhi vẫy vẫy hai cánh tay nhỏ, vui mừng reo lên: “Ba thật lợi hại, cao nữa đi ạ!”
Đường Hạo Tuấn làm theo lời cô bé, đưa cô nhóc lên cao hơn, phòng khách rộng lớn ngập tràn tiếng cười giòn tan của cô bé.
Tống Vy và Tống Hải Dương đứng ở một bên, vui vẻ nhìn cảnh tượng này.
Đã lâu rồi cô không thấy Dĩnh Nhi cười vui đến vậy.
“Em ngủ bao lâu, mấy giờ rồi?” Tống Vy khẽ lắc đầu.
Đầu cô lúc này không còn choáng nữa, nhưng tinh thần vẫn chưa tốt lên, dù sao cũng vừa mới dậy.
Đường Hạo Tuấn đưa quần áo cho cô, sau đó nhìn đồng hồ: “Tám giờ rồi.”
“Muộn thế rồi sao?” Tống Vy ngạc nhiên.
Không ngờ cô lại ngủ lâu như vậy.
Chẳng trách bên ngoài trời đã tối rồi.
Đường Hạo Tuấn ngồi xổm xuống, một tay nắm lấy chân Tống Vy, một tay cầm dép nhung trên mặt đất lên, muốn đi cho cô.
Tống Vy thấy vậy, mặt khẽ đỏ lên, có chút không quen muốn thụt chân lại: “Để em tự đi.”
Cô lí nhí nói.
Đường Hạo Tuấn nắm lấy cổ chân cô không buông: “Được rồi, thả lỏng người nào, em thay quần áo trước đi, không đói à?”
Tống Vy sờ bụng: “Đúng là có hơi đói.”
“Thế thì được, nhanh lên một chút.” Dứt lời, Đường Hạo Tuấn đã đi một chiếc dép lên cho cô.
Đã đi một chiếc rồi, đi thêm chiếc nữa cũng không sao.
Tống Vy dứt khoát nhận lệnh, tùy anh đi.
Hơn nữa, một người đàn ông thân phận cao quý, tình nguyện ngồi xổm cúi đầu đi dép cho cô, có thể thấy trong lòng quan tâm cô tới mức nào.
Cô nên vui mới phải.
Nghĩ vậy, Tống Vy khẽ cười, giũ áo khoác ra, bắt đầu mặc quần áo.
Sau khi mặc xong, Đường Hạo Tuấn đứng lên, vươn tay về phía cô: “Đi thôi, xuống lầu.”
Tống Vy ừm một tiếng, ngoan ngoãn đặt tay lên.
Đường Hạo Tuấn siết chặt ngón tay, nắm lấy lòng bàn tay cô, kéo cô ra khỏi phòng rồi đi xuống lầu.
Dưới lầu, hai đứa trẻ đang chơi đồ chơi trong phòng khách, thấy hai người xuống thì vội vàng bỏ lại đồ chơi, đứng dậy chạy tới trước mặt hai người.
“Ba, mẹ, cuối cùng ba mẹ cũng xuống rồi, lâu quá đi.” Tống Dĩnh Nhi ngẩng đầu lên, nhìn Tống Vy và Đường Hạo Tuấn.
Tống Dĩnh Nhi xoa xoa cái bụng nhỏ của mình: “Đúng vậy, Dĩnh Nhi đói lắm rồi.”
“Đói thì ăn cơm nào.” Đường Hạo Tuấn buông tay Tống Vy ra, khom lưng bế Tống Dĩnh Nhi lên, để cô bé ngồi trong khuỷu tay anh.
Tống Dĩnh Nhi vẫy vẫy hai cánh tay nhỏ, vui mừng reo lên: “Ba thật lợi hại, cao nữa đi ạ!”
Đường Hạo Tuấn làm theo lời cô bé, đưa cô nhóc lên cao hơn, phòng khách rộng lớn ngập tràn tiếng cười giòn tan của cô bé.
Tống Vy và Tống Hải Dương đứng ở một bên, vui vẻ nhìn cảnh tượng này.
Đã lâu rồi cô không thấy Dĩnh Nhi cười vui đến vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.