Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Chương 214: Còn không phải là chuyện vải vóc sao
Nguyệt Nha
15/10/2021
Tống Vy bị kéo trở lại, cả người ngã lên đùi Đường Hạo Tuấn, bị anh ấn xuống không thể nào đứng dậy được.
Đường Hạo Tuấn cũng không cúi đầu nhìn cô, mà đập vẻ mặt u ám vào lưng ghế lái.
Trình Hiệp nghe thấy tiếng gọi, vội vàng dừng xe vào lề đường, quay đầu lại. Nhìn thấy cảnh tượng Tống Vy nằm trên đùi của Đường Hạo Tuấn, suýt nữa trợn tròn mắt.
Trời ơi, Tổng giám đốc và nhà thiết kế Tống quá biết chơi rồi.
Đã gối đầu lên đùi rồi!
Không biết Trình Hiệp đang hiểu nhầm cái gì, Đường Hạo Tuấn lạnh lùng nhìn anh ta, trầm giọng chất vấn: “Lúc nãy xe xảy ra chuyện gì vậy?” Tống Vy vểnh tai lên nghe.
Trình Hiệp duỗi thẳng eo, khuôn mặt tràn đầy sự hối lỗi trả lời: “Lúc nãy có người băng qua đường, vì vậy tôi mới đạp ga đột ngột, Tổng giám đốc, nhà thiết kế Tống không bị dọa sợ chứ?”
Mặc dù trên miệng hỏi như vậy, nhưng trong lòng Trình Hiệp cảm thấy, bọn họ chắc chắn không bị dọa sợ.
Nếu bị dọa sợ, bọn họ còn có thể thoải mái gối đầu lên đùi như vậy sao?
Sớm đã tách ra rồi!
Đường Hạo Tuấn day ấn đường, thờ ơ trả lời hai từ: “Không có.”
“Không có thì tốt rồi, vậy tôi tiếp tục lái xe.” Nói xong, Trình Hiệp quay đầu lại, đồng thời còn kéo vách ngăn lên.
Lúc này, Đường Hạo Tuấn đột nhiên cảm thấy trên đùi mình bị chọc chọc hai cái, cúi đầu nhìn, đúng lúc đối diện với đôi mắt trong veo, xinh đẹp kia.
“Sao rồi?” Đường Hạo Tuấn mấp máy môi hỏi.
Tống Vy lộ rõ sự xấu hổ cắn môi: “Không sao, chỉ là Đường tổng, anh có thể buông tay ra không?”
Vị trí cô nằm, là trên góc đùi của anh, chỉ cần cử động linh tinh là rất có khả năng chạm vào nơi không nên chạm.
Đường Hạo Tuấn nghe thấy vậy liền sững sờ, lúc này mới phản ứng lại là mình vẫn còn ấn cô trên đùi, đôi mắt lóe lên, sau đó bỏ tay từ trên vai cô xuống: “Xin lỗi.”
“Không có gì.” Tống Vy cười, từ trên đùi anh ngồi thẳng dậy: “Lúc này cảm ơn Đường tổng đã kéo tôi lại, nếu không tôi đã bị đập vào rồi.”
“Là người lái xe có vấn đề, em không cần nói cảm ơn.” Đường Hạo Tuấn kéo cửa sổ xe ra một chút.
Tống Vy xoa xoa phần má bị đau: “Cho dù thế nào, anh cứu tôi là sự thật, hôm khác tôi mời anh ăn cơm nhé?”
“Ăn cơm?” Đường Hạo Tuấn nhướng mày.
Cô bị dọa sợ, chân vừa bước lên không khỏi thu lại.
“Giang Hạ, cậu làm gì vậy?” Tống Vy nhìn cốc trà vỡ trên đất, cau mày hỏi.
Giang Hạ nghe thấy giọng nói của cô, từ trên ghế đứng dậy, cố gắng bình ổn lại cơn giận, cười trả lời: “Vy Vy, cậu về rồi.”
Tống Vy gật đầu, đi qua: “Cậu làm sao vậy, ai trêu chọc cậu à?”
“Còn không phải là chuyện vải vóc sao.” Giang Hạ đỡ trán.
Tống Vy cầm cái chổi ở góc phòng lên, vừa quét dọn mảnh vỡ, vừa nói: “Chuyện vải vóc, không phải tớ đã gửi tin nhắn cho cậu bảo cậu tìm xưởng vải mới sao?”
Đường Hạo Tuấn cũng không cúi đầu nhìn cô, mà đập vẻ mặt u ám vào lưng ghế lái.
Trình Hiệp nghe thấy tiếng gọi, vội vàng dừng xe vào lề đường, quay đầu lại. Nhìn thấy cảnh tượng Tống Vy nằm trên đùi của Đường Hạo Tuấn, suýt nữa trợn tròn mắt.
Trời ơi, Tổng giám đốc và nhà thiết kế Tống quá biết chơi rồi.
Đã gối đầu lên đùi rồi!
Không biết Trình Hiệp đang hiểu nhầm cái gì, Đường Hạo Tuấn lạnh lùng nhìn anh ta, trầm giọng chất vấn: “Lúc nãy xe xảy ra chuyện gì vậy?” Tống Vy vểnh tai lên nghe.
Trình Hiệp duỗi thẳng eo, khuôn mặt tràn đầy sự hối lỗi trả lời: “Lúc nãy có người băng qua đường, vì vậy tôi mới đạp ga đột ngột, Tổng giám đốc, nhà thiết kế Tống không bị dọa sợ chứ?”
Mặc dù trên miệng hỏi như vậy, nhưng trong lòng Trình Hiệp cảm thấy, bọn họ chắc chắn không bị dọa sợ.
Nếu bị dọa sợ, bọn họ còn có thể thoải mái gối đầu lên đùi như vậy sao?
Sớm đã tách ra rồi!
Đường Hạo Tuấn day ấn đường, thờ ơ trả lời hai từ: “Không có.”
“Không có thì tốt rồi, vậy tôi tiếp tục lái xe.” Nói xong, Trình Hiệp quay đầu lại, đồng thời còn kéo vách ngăn lên.
Lúc này, Đường Hạo Tuấn đột nhiên cảm thấy trên đùi mình bị chọc chọc hai cái, cúi đầu nhìn, đúng lúc đối diện với đôi mắt trong veo, xinh đẹp kia.
“Sao rồi?” Đường Hạo Tuấn mấp máy môi hỏi.
Tống Vy lộ rõ sự xấu hổ cắn môi: “Không sao, chỉ là Đường tổng, anh có thể buông tay ra không?”
Vị trí cô nằm, là trên góc đùi của anh, chỉ cần cử động linh tinh là rất có khả năng chạm vào nơi không nên chạm.
Đường Hạo Tuấn nghe thấy vậy liền sững sờ, lúc này mới phản ứng lại là mình vẫn còn ấn cô trên đùi, đôi mắt lóe lên, sau đó bỏ tay từ trên vai cô xuống: “Xin lỗi.”
“Không có gì.” Tống Vy cười, từ trên đùi anh ngồi thẳng dậy: “Lúc này cảm ơn Đường tổng đã kéo tôi lại, nếu không tôi đã bị đập vào rồi.”
“Là người lái xe có vấn đề, em không cần nói cảm ơn.” Đường Hạo Tuấn kéo cửa sổ xe ra một chút.
Tống Vy xoa xoa phần má bị đau: “Cho dù thế nào, anh cứu tôi là sự thật, hôm khác tôi mời anh ăn cơm nhé?”
“Ăn cơm?” Đường Hạo Tuấn nhướng mày.
Cô bị dọa sợ, chân vừa bước lên không khỏi thu lại.
“Giang Hạ, cậu làm gì vậy?” Tống Vy nhìn cốc trà vỡ trên đất, cau mày hỏi.
Giang Hạ nghe thấy giọng nói của cô, từ trên ghế đứng dậy, cố gắng bình ổn lại cơn giận, cười trả lời: “Vy Vy, cậu về rồi.”
Tống Vy gật đầu, đi qua: “Cậu làm sao vậy, ai trêu chọc cậu à?”
“Còn không phải là chuyện vải vóc sao.” Giang Hạ đỡ trán.
Tống Vy cầm cái chổi ở góc phòng lên, vừa quét dọn mảnh vỡ, vừa nói: “Chuyện vải vóc, không phải tớ đã gửi tin nhắn cho cậu bảo cậu tìm xưởng vải mới sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.