Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Chương 860: CUỘC THI BẮT ĐẦU
Nguyệt Nha
14/09/2022
Cuộc thi chính thức bắt đầu.
MC trên sân khấu công bố đề thi, rất đơn giản, là thiết kế một chiếc váy cho người mẫu của mình.
Váy kiểu gì thì MC không nói, để nhà thiết kế tự phát huy, nhưng phải tôn lên được hết khí chất và lợi thế vóc dáng của người mẫu.
Cũng có nghĩa là thiết kế lần này không thể giống với bình thường, chỉ xem người mẫu như cái giá treo đồ, không quan tâm quần áo có hợp với người mẫu hay không mà phải thiết kế quần áo cho người mẫu như cho khách hàng.
Tống Vy biết rõ khí chất của Hạ Bảo Châu, là một cô ngốc hay trốn tránh.
Còn về vóc dáng, Hạ Bảo Châu là người mẫu, tất nhiên không có gì để nói nữa.
Thế nên để thiết kế váy cho Hạ Bảo Châu, thực sự có rất nhiều không gian để thiết kế.
Nghĩ vậy, Tống Vy cười với Hạ Bảo Châu rồi cúi đầu vẽ.
Advertisement
Tô Huyền ở phía sau nhìn thấy cô lướt bút nhanh như vậy thì khẽ cau mày, trong lòng trào dâng cảm giác khủng hoảng.
Sau đó, cô ta gõ vào khuyên tai trên tai.
Ngay sau đó, trong khuyên tai truyền đến âm thanh, là một giọng nói của nữ khàn đặc khó nghe.
Giọng nữ đó rất nhỏ, chỉ mỗi Tô Huyền nghe thấy: “Đợi, tôi vẽ cho cô.”
Tô Huyền nghe thấy câu này thì đầu này đang cau chặt giãn ra, cảm giác khủng hoảng trong lòng lập tức tan đi, ánh mắt cô ta nhìn Tống Vy chỉ còn vẻ khiêu khích.
Khoảng một tiếng sau, bản vẽ thiết kế của Tống Vy hoàn thành, là một chiếc váy hai dây phía trước ngắn phía sau đuôi dài.
Chiếc váy này có thể thể hiện vẻ nữ tính của Hạ Bảo Châu, cũng có thể toát lên tính cách dễ thương của cô ấy.
Về phần vóc dáng, Hạ Bảo Châu có đôi chân dài, đuôi váy sẽ càng tôn lên đôi chân thon dài đó.
Sau đó là may ra chiếc váy đơn giản.
Vì vấn đề thời gian nên không thể may thành chiếc váy hoàn chỉnh, chỉ có thể chắp vá đơn giản như trong bảng vẽ thiết kế để người mẫu có thể mặc, sau đó sẽ đi catwalk rồi ban giám khảo công bố thành tích.
Tống Vy đứng dậy, đi về phía khu vải, chuẩn bị chọn vải may váy.
Đúng lúc này, Tô Huyền cũng đi tới, đứng ở bên cạnh Tống Vy, vừa chọn vải vừa nói: “Cô Tống, cô có tự tin đến tổ A không?”
Tổ A tất nhiên là tổ có thành tích tốt nhất và có năng khiếu nhất.
Đương nhiên mấy mươi nhà thiết kế ở hiện trường đều muốn vào tổ A, nhưng muốn là một chuyện, vào được hay không lại là chuyện khác.
Dù sao thì có thể tham gia vào cuộc thi quốc tế, chứng tỏ thực lực và năng khiếu của mọi người đều không kém, thế nên cuối cùng có thể vào được tổ A hay không vẫn là một ẩn số.
Tống Vy hơi nghiêng đầu, cười với Tô Huyền: “Cái này tôi cũng không biết, phải xem ban giám khảo.”
Ánh mắt Tô Huyền lóe lên: “Tôi thì thấy cô Tống có thể vào được tổ A, vì năng khiếu thiết kế của cô là thứ tôi hiếm thấy trong đời.”
“Nào có, tôi chỉ hơi có năng khiếu thôi, còn lâu mới giỏi như cô Tô nói.” Tống Vy cảm nhận được ánh mắt đầy thù địch xung quanh, hờ hững cười nói.
Tô Huyền thấy cô không mắc lừa nên ánh mắt trở nên lạnh lùng, nhưng mặt thì vẫn giữ nụ cười: “Cô Tống khiêm tốn quá rồi.”
“Không phải tôi khiêm tốn, tôi chỉ nói thật thôi. Được rồi cô Tô, bên này không có vải tôi cần, tôi sang bên kia xem đây.”
Nói xong, Tống Vy đi về hướng khác.
Hạ Bảo Châu đi tới bên cạnh cô: “Vy Vy, vừa rồi tớ nghe thấy hết, Tô Huyền đúng là nham hiểm, cố ý khen cậu có năng khiếu trước mặt nhiều nhà thiết kế như vậy, còn nói cậu có thể vào tổ A, chẳng phải đang gây thù chuốc oán cho cậu nữa à?”
Dù sao thì rất nhiều nhà thiết kế muốn vào tổ A, Tô Huyền nói Vy Vy có thể vào được, vậy tổ A sẽ mất đi một vị trí.
Những nhà thiết kế đó không nhìn Vy Vy bằng ánh mắt thù địch mới lạ, nói không chừng sau này còn muốn ngáng chân Vy Vy ấy chứ.
Tống Vy nhìn dáng vẻ tức giận của Hạ Bảo Châu, cười nói: “Được rồi, tớ không tức, cậu đừng tức nữa. Chính vì tớ biết mục đích của cô ta, thế nên mới không mắc bẫy đấy.”
“Nhưng tớ thấy khó chịu, cậu cũng đâu có đắc tội với cô ta, rốt cuộc tại sao cô ta lại nhắm vào cậu vậy?” Hạ Bảo Châu hỏi.
Tống Vy lắc đầu: “Tớ cũng không biết, có thể là thù địch giữa thí sinh với nhau. Dù sao thì những nhà thiết kế chúng tớ đều là đối thủ cả, cô ta đánh bại được một người thì xác suất để cô ta vào sâu hơn sẽ lớn hơn.”
“Nhưng tớ thấy không đơn giản như vậy.” Hạ Bảo Châu đắn đo nói: “Vy Vy, cậu không nhìn thấy ánh mắt cô ta nhìn bóng lưng cậu lúc cậu đi qua cô ta đâu, hung ác lắm, như chỉ muốn ăn thịt cậu vậy, giờ tớ nhớ lại mà lưng đổ mồ hôi lạnh.”
“Thật à?” Tống Vy day đầu mày.
Hạ Bảo Châu gật mạnh đầu: “Thật, tớ chắc chắn không nhìn nhầm. Ai không biết còn tưởng cậu giết ba mẹ cô ta đấy, nếu không sao cô ta lại nhìn cậu như vậy.”
Tống Vy mím môi không lên tiếng.
Lúc này cô mới biết, Tô Huyền thù địch cô đến thế.
Rốt cuộc là tại sao?
Đang suy nghĩ, Hạ Bảo Châu bỗng đưa một sấp vải đến trước mặt cô: “Vy Vy, đây có phải loại cậu cần không, tớ thấy thẻ bên trên ghi vải sa tanh, cuốn sổ cậu cầm cũng viết cái này.”
Suy nghĩ bị cắt ngang, Tống Vy nhìn vải trắng như đang phát sáng trước mắt, cười gật đầu: “Đúng rồi, cảm ơn cậu, Bảo Châu.”
“Được rồi.” Hạ Bảo Châu xua tay.
Tống Vy lại đi sang kệ bên cạnh chọn số vải còn lại, sau đó quay về bàn may, bắt đầu cắt vải may váy.
Bỗng chốc trong căn phòng lớn vang lên tiếng các loại máy may và tiếng xé vải, vô cùng náo nhiệt.
Tống Vy tập trung may váy, cô chọn kiểu cắt lập thể đơn giản nhất, chẳng lâu sau, đường nét một chiếc váy dần thành hình.
Ba tiếng sau, váy đã hoàn thành.
Các nhà thiết kế khác cũng lần lượt hoàn thành tác phẩm, chỉ có một số ít nhà thiết kế vẫn đang tiếp tục.
“Ấy?” Tống Vy nhìn xung quanh một vòng, phát hiện trong số ít đó có cả Tô Huyền.
Tô Huyền cũng chọn kiểu cắt lập thể, đang khâu quanh váy, đắp chỗ này sửa chỗ kia, trông động tác có hơi luống cuống, trán cũng rịn vài giọt mồ hôi.
Dáng vẻ này của cô ta khiến cảm giác kỳ lạ trong lòng Tống Vy càng thêm nghiêm trọng.
Sao lại như vậy, một nhà thiết kế nổi tiếng sao lại có kỹ năng may vá kém thế kia?
Kỹ năng này quả thực như một trời một vực với thiết kế của cô ta.
Tống Vy nhận ra váy của Tô Huyền thiết kế rất đẹp, gần giống với thiết kế của cô, nhưng kỹ năng may kém quá.
Lẽ nào Tô Huyền chỉ thiết kế trên giấy mà không học cắt may sao?
Nếu thật sự là vậy, sau này quần áo khách hàng đặt thiết kế riêng cô ta sẽ làm thế nào, chẳng lẽ cô ta chỉ phụ trách thiết kế rồi để thợ may làm?
Nếu đúng là thế thì Tô Huyền mãi mãi không thể trở thành nhà thiết kế hàng đầu thế giới được, bởi vì không có nhà thiết kế hàng đầu nào lại tách rời thiết kế và may quần áo cả.
Lại thêm nửa tiếng trôi qua, tất cả các nhà thiết kế đều đã hoàn thành tác phẩm.
Sau đó là phần người mẫu catwalk.
Hạ Bảo Châu và những người mẫu khác đã đợi trong phòng trang điểm ở sau cánh gà từ sớm.
Tống Vy cầm váy tới, đích thân trang điểm làm tóc cho Hạ Bảo Châu.
Những nhà thiết kế khác cũng như vậy.
Dù sao thì váy được thiết kế và may ngay tại hiện trường, thợ trang điểm chuyên nghiệp không thể nào phối được kiểu trang điểm hợp với váy trong thời gian ngắn.
Thế nên chỉ có nhà thiết kế mới biết rõ nhất các người mẫu nên trang điểm thế nào để hợp với váy.
Tống Vy trang điểm rất nhanh, vì váy cô thiết kế chủ yếu là tông trắng, không cần phải trang điểm quá cầu kỳ, chỉ cần đánh đậm phần mắt là được.
Trang điểm làm tóc xong, Tống Vy mở váy ra đưa cho Hạ Bảo Châu.
Hạ Bảo Châu nhìn thấy thì há hốc miệng, trong mắt đầy vẻ ngạc nhiên: “Đẹp quá!”
MC trên sân khấu công bố đề thi, rất đơn giản, là thiết kế một chiếc váy cho người mẫu của mình.
Váy kiểu gì thì MC không nói, để nhà thiết kế tự phát huy, nhưng phải tôn lên được hết khí chất và lợi thế vóc dáng của người mẫu.
Cũng có nghĩa là thiết kế lần này không thể giống với bình thường, chỉ xem người mẫu như cái giá treo đồ, không quan tâm quần áo có hợp với người mẫu hay không mà phải thiết kế quần áo cho người mẫu như cho khách hàng.
Tống Vy biết rõ khí chất của Hạ Bảo Châu, là một cô ngốc hay trốn tránh.
Còn về vóc dáng, Hạ Bảo Châu là người mẫu, tất nhiên không có gì để nói nữa.
Thế nên để thiết kế váy cho Hạ Bảo Châu, thực sự có rất nhiều không gian để thiết kế.
Nghĩ vậy, Tống Vy cười với Hạ Bảo Châu rồi cúi đầu vẽ.
Advertisement
Tô Huyền ở phía sau nhìn thấy cô lướt bút nhanh như vậy thì khẽ cau mày, trong lòng trào dâng cảm giác khủng hoảng.
Sau đó, cô ta gõ vào khuyên tai trên tai.
Ngay sau đó, trong khuyên tai truyền đến âm thanh, là một giọng nói của nữ khàn đặc khó nghe.
Giọng nữ đó rất nhỏ, chỉ mỗi Tô Huyền nghe thấy: “Đợi, tôi vẽ cho cô.”
Tô Huyền nghe thấy câu này thì đầu này đang cau chặt giãn ra, cảm giác khủng hoảng trong lòng lập tức tan đi, ánh mắt cô ta nhìn Tống Vy chỉ còn vẻ khiêu khích.
Khoảng một tiếng sau, bản vẽ thiết kế của Tống Vy hoàn thành, là một chiếc váy hai dây phía trước ngắn phía sau đuôi dài.
Chiếc váy này có thể thể hiện vẻ nữ tính của Hạ Bảo Châu, cũng có thể toát lên tính cách dễ thương của cô ấy.
Về phần vóc dáng, Hạ Bảo Châu có đôi chân dài, đuôi váy sẽ càng tôn lên đôi chân thon dài đó.
Sau đó là may ra chiếc váy đơn giản.
Vì vấn đề thời gian nên không thể may thành chiếc váy hoàn chỉnh, chỉ có thể chắp vá đơn giản như trong bảng vẽ thiết kế để người mẫu có thể mặc, sau đó sẽ đi catwalk rồi ban giám khảo công bố thành tích.
Tống Vy đứng dậy, đi về phía khu vải, chuẩn bị chọn vải may váy.
Đúng lúc này, Tô Huyền cũng đi tới, đứng ở bên cạnh Tống Vy, vừa chọn vải vừa nói: “Cô Tống, cô có tự tin đến tổ A không?”
Tổ A tất nhiên là tổ có thành tích tốt nhất và có năng khiếu nhất.
Đương nhiên mấy mươi nhà thiết kế ở hiện trường đều muốn vào tổ A, nhưng muốn là một chuyện, vào được hay không lại là chuyện khác.
Dù sao thì có thể tham gia vào cuộc thi quốc tế, chứng tỏ thực lực và năng khiếu của mọi người đều không kém, thế nên cuối cùng có thể vào được tổ A hay không vẫn là một ẩn số.
Tống Vy hơi nghiêng đầu, cười với Tô Huyền: “Cái này tôi cũng không biết, phải xem ban giám khảo.”
Ánh mắt Tô Huyền lóe lên: “Tôi thì thấy cô Tống có thể vào được tổ A, vì năng khiếu thiết kế của cô là thứ tôi hiếm thấy trong đời.”
“Nào có, tôi chỉ hơi có năng khiếu thôi, còn lâu mới giỏi như cô Tô nói.” Tống Vy cảm nhận được ánh mắt đầy thù địch xung quanh, hờ hững cười nói.
Tô Huyền thấy cô không mắc lừa nên ánh mắt trở nên lạnh lùng, nhưng mặt thì vẫn giữ nụ cười: “Cô Tống khiêm tốn quá rồi.”
“Không phải tôi khiêm tốn, tôi chỉ nói thật thôi. Được rồi cô Tô, bên này không có vải tôi cần, tôi sang bên kia xem đây.”
Nói xong, Tống Vy đi về hướng khác.
Hạ Bảo Châu đi tới bên cạnh cô: “Vy Vy, vừa rồi tớ nghe thấy hết, Tô Huyền đúng là nham hiểm, cố ý khen cậu có năng khiếu trước mặt nhiều nhà thiết kế như vậy, còn nói cậu có thể vào tổ A, chẳng phải đang gây thù chuốc oán cho cậu nữa à?”
Dù sao thì rất nhiều nhà thiết kế muốn vào tổ A, Tô Huyền nói Vy Vy có thể vào được, vậy tổ A sẽ mất đi một vị trí.
Những nhà thiết kế đó không nhìn Vy Vy bằng ánh mắt thù địch mới lạ, nói không chừng sau này còn muốn ngáng chân Vy Vy ấy chứ.
Tống Vy nhìn dáng vẻ tức giận của Hạ Bảo Châu, cười nói: “Được rồi, tớ không tức, cậu đừng tức nữa. Chính vì tớ biết mục đích của cô ta, thế nên mới không mắc bẫy đấy.”
“Nhưng tớ thấy khó chịu, cậu cũng đâu có đắc tội với cô ta, rốt cuộc tại sao cô ta lại nhắm vào cậu vậy?” Hạ Bảo Châu hỏi.
Tống Vy lắc đầu: “Tớ cũng không biết, có thể là thù địch giữa thí sinh với nhau. Dù sao thì những nhà thiết kế chúng tớ đều là đối thủ cả, cô ta đánh bại được một người thì xác suất để cô ta vào sâu hơn sẽ lớn hơn.”
“Nhưng tớ thấy không đơn giản như vậy.” Hạ Bảo Châu đắn đo nói: “Vy Vy, cậu không nhìn thấy ánh mắt cô ta nhìn bóng lưng cậu lúc cậu đi qua cô ta đâu, hung ác lắm, như chỉ muốn ăn thịt cậu vậy, giờ tớ nhớ lại mà lưng đổ mồ hôi lạnh.”
“Thật à?” Tống Vy day đầu mày.
Hạ Bảo Châu gật mạnh đầu: “Thật, tớ chắc chắn không nhìn nhầm. Ai không biết còn tưởng cậu giết ba mẹ cô ta đấy, nếu không sao cô ta lại nhìn cậu như vậy.”
Tống Vy mím môi không lên tiếng.
Lúc này cô mới biết, Tô Huyền thù địch cô đến thế.
Rốt cuộc là tại sao?
Đang suy nghĩ, Hạ Bảo Châu bỗng đưa một sấp vải đến trước mặt cô: “Vy Vy, đây có phải loại cậu cần không, tớ thấy thẻ bên trên ghi vải sa tanh, cuốn sổ cậu cầm cũng viết cái này.”
Suy nghĩ bị cắt ngang, Tống Vy nhìn vải trắng như đang phát sáng trước mắt, cười gật đầu: “Đúng rồi, cảm ơn cậu, Bảo Châu.”
“Được rồi.” Hạ Bảo Châu xua tay.
Tống Vy lại đi sang kệ bên cạnh chọn số vải còn lại, sau đó quay về bàn may, bắt đầu cắt vải may váy.
Bỗng chốc trong căn phòng lớn vang lên tiếng các loại máy may và tiếng xé vải, vô cùng náo nhiệt.
Tống Vy tập trung may váy, cô chọn kiểu cắt lập thể đơn giản nhất, chẳng lâu sau, đường nét một chiếc váy dần thành hình.
Ba tiếng sau, váy đã hoàn thành.
Các nhà thiết kế khác cũng lần lượt hoàn thành tác phẩm, chỉ có một số ít nhà thiết kế vẫn đang tiếp tục.
“Ấy?” Tống Vy nhìn xung quanh một vòng, phát hiện trong số ít đó có cả Tô Huyền.
Tô Huyền cũng chọn kiểu cắt lập thể, đang khâu quanh váy, đắp chỗ này sửa chỗ kia, trông động tác có hơi luống cuống, trán cũng rịn vài giọt mồ hôi.
Dáng vẻ này của cô ta khiến cảm giác kỳ lạ trong lòng Tống Vy càng thêm nghiêm trọng.
Sao lại như vậy, một nhà thiết kế nổi tiếng sao lại có kỹ năng may vá kém thế kia?
Kỹ năng này quả thực như một trời một vực với thiết kế của cô ta.
Tống Vy nhận ra váy của Tô Huyền thiết kế rất đẹp, gần giống với thiết kế của cô, nhưng kỹ năng may kém quá.
Lẽ nào Tô Huyền chỉ thiết kế trên giấy mà không học cắt may sao?
Nếu thật sự là vậy, sau này quần áo khách hàng đặt thiết kế riêng cô ta sẽ làm thế nào, chẳng lẽ cô ta chỉ phụ trách thiết kế rồi để thợ may làm?
Nếu đúng là thế thì Tô Huyền mãi mãi không thể trở thành nhà thiết kế hàng đầu thế giới được, bởi vì không có nhà thiết kế hàng đầu nào lại tách rời thiết kế và may quần áo cả.
Lại thêm nửa tiếng trôi qua, tất cả các nhà thiết kế đều đã hoàn thành tác phẩm.
Sau đó là phần người mẫu catwalk.
Hạ Bảo Châu và những người mẫu khác đã đợi trong phòng trang điểm ở sau cánh gà từ sớm.
Tống Vy cầm váy tới, đích thân trang điểm làm tóc cho Hạ Bảo Châu.
Những nhà thiết kế khác cũng như vậy.
Dù sao thì váy được thiết kế và may ngay tại hiện trường, thợ trang điểm chuyên nghiệp không thể nào phối được kiểu trang điểm hợp với váy trong thời gian ngắn.
Thế nên chỉ có nhà thiết kế mới biết rõ nhất các người mẫu nên trang điểm thế nào để hợp với váy.
Tống Vy trang điểm rất nhanh, vì váy cô thiết kế chủ yếu là tông trắng, không cần phải trang điểm quá cầu kỳ, chỉ cần đánh đậm phần mắt là được.
Trang điểm làm tóc xong, Tống Vy mở váy ra đưa cho Hạ Bảo Châu.
Hạ Bảo Châu nhìn thấy thì há hốc miệng, trong mắt đầy vẻ ngạc nhiên: “Đẹp quá!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.