Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Chương 1212: ĐẾN CHUNG CƯ GIANG HẠ
Nguyệt Nha
16/09/2022
Sau khi Đại Vệ đi khỏi, Trần Châu Ánh duỗi lưng một cái: “Bây giờ tốt rồi, sau này không cần phải lo lắng có người đột nhiên nhảy ra ngán đường chúng ta”
Tổng Vy đáp lời: “Đúng vậy, bớt một chuyện, tâm trạng cũng thoải mái hơn nhiều”. "Nói thật thì Hàn Thư này đúng là một kẻ ngốc” Trần Châu Ánh nhếch miệng: “Biết rõ là mình đấu không lại, không chịu an phận mà sống, cứ nhất định phải làm ra mấy cái chuyện như thiêu thân. Bây giờ thì hay rồi, quãng đời còn lại không thể nào sống yên ổn được”
Đôi môi đỏ của Tổng Vy nở một nụ cười lạnh nhạt: “Con người luôn tham lam, cho nên mới khiến cuối cùng không còn gì nữa, tớ và Hàn Thư đã từng là bạn học đại học của nhau”
“Bạn thời đại học hả?” Trần Châu Ánh kinh ngạc: “Tớ chưa từng nghe cậu nhắc tới”
Tống Vy mỉm cười: “Chỉ là bạn đại học hơn một năm thôi, sau đó bởi vì tớ mang thai Hải Dương và Dĩnh Nhi cho nên mới thôi học ở đại học thành phố Giang rồi ra nước ngoài, quan hệ bạn học với Hàn Thự liền cắt đứt. Nhưng mà năm ấy, mấy bạn cùng ký túc xá tớ không có người nào là âm dương quải khí như Hàn Thư.”
Advertisement
“Kể cho tớ nghe với, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thế?” Trần Châu Ánh tò mò hỏi. Tống Vy bưng ly nước lên uống một hớp: “Điều kiện gia đình của Hàn Thư không tốt, là một người vô cùng tự ti, lúc đó trong ký túc xá bọn tớ ngoại trừ cậu ta thì
h của những người còn lại coi như tốt, mà tớ là người tốt nhất. Ngay từ đầu, chúng tớ đã muốn giữ gìn mối quan hệ với Hàn Thư, muốn kéo Hàn Thư từ trong cảm giác tự ti, nói với cậu ta chúng tớ không chê bai cậu ta, dù sao thì điều kiện gia đình không tốt thì sau này chúng ta có thể gầy dựng. Bọn tớ cũng đồng ý
giúp cậu ta một tay, giới thiệu công việc phù hợp cho cậu ta, thậm chí còn mua quần áo và đồ ăn cho cậu ta nữa kìa, nhưng mà..."
"Cô ta không nhận có đúng không?" Trần Châu Ánh lập tức đoán được kết quả.
Tống Vy gật đầu: “Đúng vậy, cậu ta cảm thấy bọn tớ làm như vậy là đang sỉ nhục cậu ta, coi thường cậu ta, cho nên, mối quan hệ bạn cùng phòng vốn dĩ không tốt lại trở nên kém hơn”
“Nói trắng ra thì là do lòng tự trọng đạp đổ mà thôi, rõ ràng trong lòng ghen tị cuộc sống của người khác thoải mái, lúc người khác đưa tay giúp cô ta có thể sống một cuộc sống thoải mái như vậy, cô ta lại cảm thấy người khác đang hận cô ta. Loại người này đúng là không biết ơn mà” Trần Châu Ánh châm chọc.
Tống Vy thở dài: “Đúng vậy đó, bởi vì cậu ta từ chối, cho nên sau đó tớ với mấy bạn cùng ký túc xá còn lại cũng nhận ra cách làm của mình có phải là có hơi thiếu sót, chính vì vậy mà từ đó về sau không còn mua đồ cho Hàn Thư nữa, hoặc là giới thiệu công việc cho cậu ta. Nhưng mà lúc này, Hàn Thư lại chỉ trích bọn tớ, nói bọn tớ là bạn cùng phòng mà trơ mắt nhìn cậu ta sống không tốt, lại không chịu đưa tay giúp cậu ta, tớ thật sự cảm thấy cạn lời luôn đấy”
“Không cạn lời mới là lạ đó, loại người này chính là loại ăn cháo đá bát điển hình. Lúc giúp cô ta, cô ta còn nói các cậu xem thường cô ta, không giúp thì lại oán trách các cậu lạnh lùng, nói tóm lại là vĩnh viễn không có cách nào sống hòa hợp với loại người này được. Cho nên, từ lúc bắt đầu các cậu đã không nên có suy nghĩ giúp đỡ cô ta” Trần Châu Ánh đồng tình nhìn cô.
Tống Vy cười khổ lắc đầu: “Tớ cũng cho rằng như vậy, nhưng mà không có cách nào khác, lúc đó ai mà biết được Hàn Thư lại là người như thế. Trước khi bọn tới đưa ra đề nghị muốn giúp đỡ cậu ta, cậu ta vẫn là một người lầm lì ít nói, đi đường luôn cuối gằm mặt, không tiếp xúc với bất cứ ai, dường như là người có chứng sợ giao tiếp. Mà sau khi cậu ta từ chối sự giúp đỡ của bọn tớ lại trách bọn tớ không giúp cậu ta, cậu ta bắt đầu đi đây đi đó nói xấu bọn tớ, thậm chí còn tung tin đồn nhảm về bọn tớ ở trong trường đại học, thiếu chút nữa là Bảo Châu đã bị đuổi học vì tin đồn nhảm của cậu ta.”
“Má ơi, thật là vô liêm sỉ” Trần Châu Ánh vô cùng căm phẫn, VỖ VỖ cái bàn.
Tổng Vy gật đầu: “Đúng đó, nếu như không phải cuối cùng tớ kịp thời điều tra ra đó là lời đồn, Bảo Châu không những bộ trường đuổi học, mà cả đời cậu ấy cũng sẽ bị hủy hoại theo. Bọn tớ bắt Hàn Thư đến phòng hiệu trưởng, để Hàn Thư nói rõ với hiệu trưởng, sau đó Hàn Thự liền quỳ gối với Bảo Châu, đau khổ cầu xin, thậm chí còn lấy cái chết ra ép Bảo Châu bỏ qua cho cậu ta”
“Hạ Bảo Châu bỏ qua?” Trần Châu Ánh nhíu mày hỏi.
Tổng Vy gật đầu: “Đúng vậy, Bảo Châu mềm lòng, thấy cậu ta khóc như vậy thì liền bỏ qua cho cậu ta, tiếp theo không lâu về sau tờ liền ra nước ngoài, trong khoảng thời gian đó giữa Bảo Châu và Hàn Thư xảy ra chuyện gì thì tớ không biết nữa. Nhưng mà thấy Bảo Châu hận Hàn Thư như thế, có lẽ là sau khi tớ đi, giữa bọn họ còn xảy ra chuyện khiến Bảo Châu tức giận, nếu không thì thái độ của Bảo Châu đối với Hàn Thư sẽ không như thế đâu"
“Đúng là không ngờ nha, người như thế này mà cũng có thể trở thành người mẫu, còn cặp bồ với một cậu con trai nhà giàu” Trần Châu Ánh cảm khái nhếch miệng: "Xem ra là mắt nhìn người của cái tên nhà giàu đó chẳng ra làm sao?
Tổng Vy cười khẽ: “Thật ra thì trước kia tớ đã đoán được Hàn Thư sẽ làm người mẫu, lúc học đại học, vóc dáng của cậu ta rất cao, xêm xêm với Bảo Châu. Mơ ước của Bảo Châu là được làm người mẫu, mà rất nhiều lần Hàn Thư lén lút đọc tạp chí thời trang của Bảo Châu ở ký túc xá, cho nên tớ cũng đoán được Hàn Thư
muốn làm người mẫu. Quả nhiên, sáu năm sau gặp lại nhau, Hàn Thư đã làm người mẫu rồi, khí chất thay đổi, bản thân cũng tự tin hơn, cộng với việc lăn lộn trong giới người mẫu, có thể quen biết với mấy chàng trai có tiền cũng không phải là chuyện gì khó. Với lại bạn trai trước đó của cậu ta cũng không phải bởi vì yêu cậu ta, chỉ là chơi đùa mà thôi, nếu không thì sao có thể vứt bỏ cậu ta nhanh như thế?
“Nói cũng đúng” Trần Châu Ánh cười cười gật đầu.
Vy Vy xoa xoa huyệt thái dương: “Được rồi, không nói tới cậu ta nữa, dù sao thì sau này chúng ta sẽ không gặp con người này nữa đâu, cậu ta cũng sẽ biến mất trong cuộc sống của chúng ta, vậy thì đương nhiên chúng ta không cần phải nhắc tới cậu ta làm gì?
“Được rồi, làm việc thôi” Trần Châu Ánh duỗi lưng, sau đó trở lại vị trí của mình tiếp tục làm việc.
Tống Vy cũng vùi đầu tiếp tục hoàn thành công việc của mình.
Trong nước, Kiều Phàm bước vào một căn chung cư. Bình thường Giang Hạ ở căn chung cư này, trang trí vô cùng ấm áp.
Nhưng mà bởi vì có một khoảng thời gian không có người ở đó, nên sàn nhà và bàn ghế, các vật dụng đều phủ một lớp bụi mỏng.
Mỗi một bước đi của Kiều Phàm đều sẽ để lại một dấu chân rõ ràng ở dưới đất.
Từ trước tới nay, anh ta chưa từng tới căn chung cư này, cũng không muốn tới, bởi vì anh ta hận Giang Hạ.
Nhưng mà bây giờ Giang Hạ đi rồi, anh ta lại đến đây.
Kiều Phàm đi đến giữa phòng khách thì dừng lại, quay đầu đánh giá chung cư của Giang Hạ. Chung cư không lớn, nhưng vật dụng gì cũng có, có lẽ là bởi vì đi quá vội vàng, cho nên ngay cả một tấm vải cũng không có để phủ lên những đồ vật này, thậm chí có rất nhiều thứ còn chưa được dọn dẹp.
Ví dụ như mâm đựng trái cây ở trên bàn, hoa quả sắp thổi còn có nước ở trong ly, cùng với ánh đèn đang nhấp nháy.
Kiều Phàm mấp máy đôi môi mỏng.
Xem ra, cô đúng là vội vàng muốn rời khỏi anh ta.
Trong mắt Kiều Phàm lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, sau đó tiếp tục nhấc chân đi về phía một căn phòng khác.
Đi đến cửa, anh ta nhẹ nhàng vặn nắm cửa.
Cửa mở ra. Kiều Phàm đẩy cửa bước vào, đây là một căn phòng ngủ, nhìn cách trang trí trong phòng, có lẽ là phòng ngủ của Giang Hạ. Bởi vì trong tủ quần áo đang rộng mở có treo quần áo của Giang Hạ, mà trên giường cũng có áo ngủ mà Giang Hạ mặc.
Ngoại trừ cái đó ra, còn có đồ ngủ của một người đàn ông.
Đồ ngủ của đàn ông.
Nhìn bộ đồ ngủ của đàn ông này, trong nháy mắt sắc mặt của Kiều Phàm liền đen xuống, hết sức khó coi, khí tức quanh người cũng lạnh lùng hơn.
Anh ta chưa từng đến chỗ của Giang Hạ, ngoại trừ một đêm đó, giữa anh ta và Giang Hạ chưa từng tiếp xúc da thịt với nhau, càng không để vật phẩm riêng tư của mình ở chỗ Giang Hạ.
Cho nên, đồ ngủ này hiển nhiên không phải là của anh ta.
Còn của ai thì trong lòng anh ta đã có đáp án.
Tô Cẩm Thành , đó là người đàn ông đã hẹn hò với Giang Hạ sau khi anh ta đi.
Anh ta không biết bọn họ hẹn hò với nhau từ lúc nào, anh ta chỉ biết rằng Giang Hạ dám cắm sừng anh ta, ở cùng một chỗ với người đàn ông khác.
Tổng Vy đáp lời: “Đúng vậy, bớt một chuyện, tâm trạng cũng thoải mái hơn nhiều”. "Nói thật thì Hàn Thư này đúng là một kẻ ngốc” Trần Châu Ánh nhếch miệng: “Biết rõ là mình đấu không lại, không chịu an phận mà sống, cứ nhất định phải làm ra mấy cái chuyện như thiêu thân. Bây giờ thì hay rồi, quãng đời còn lại không thể nào sống yên ổn được”
Đôi môi đỏ của Tổng Vy nở một nụ cười lạnh nhạt: “Con người luôn tham lam, cho nên mới khiến cuối cùng không còn gì nữa, tớ và Hàn Thư đã từng là bạn học đại học của nhau”
“Bạn thời đại học hả?” Trần Châu Ánh kinh ngạc: “Tớ chưa từng nghe cậu nhắc tới”
Tống Vy mỉm cười: “Chỉ là bạn đại học hơn một năm thôi, sau đó bởi vì tớ mang thai Hải Dương và Dĩnh Nhi cho nên mới thôi học ở đại học thành phố Giang rồi ra nước ngoài, quan hệ bạn học với Hàn Thự liền cắt đứt. Nhưng mà năm ấy, mấy bạn cùng ký túc xá tớ không có người nào là âm dương quải khí như Hàn Thư.”
Advertisement
“Kể cho tớ nghe với, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thế?” Trần Châu Ánh tò mò hỏi. Tống Vy bưng ly nước lên uống một hớp: “Điều kiện gia đình của Hàn Thư không tốt, là một người vô cùng tự ti, lúc đó trong ký túc xá bọn tớ ngoại trừ cậu ta thì
h của những người còn lại coi như tốt, mà tớ là người tốt nhất. Ngay từ đầu, chúng tớ đã muốn giữ gìn mối quan hệ với Hàn Thư, muốn kéo Hàn Thư từ trong cảm giác tự ti, nói với cậu ta chúng tớ không chê bai cậu ta, dù sao thì điều kiện gia đình không tốt thì sau này chúng ta có thể gầy dựng. Bọn tớ cũng đồng ý
giúp cậu ta một tay, giới thiệu công việc phù hợp cho cậu ta, thậm chí còn mua quần áo và đồ ăn cho cậu ta nữa kìa, nhưng mà..."
"Cô ta không nhận có đúng không?" Trần Châu Ánh lập tức đoán được kết quả.
Tống Vy gật đầu: “Đúng vậy, cậu ta cảm thấy bọn tớ làm như vậy là đang sỉ nhục cậu ta, coi thường cậu ta, cho nên, mối quan hệ bạn cùng phòng vốn dĩ không tốt lại trở nên kém hơn”
“Nói trắng ra thì là do lòng tự trọng đạp đổ mà thôi, rõ ràng trong lòng ghen tị cuộc sống của người khác thoải mái, lúc người khác đưa tay giúp cô ta có thể sống một cuộc sống thoải mái như vậy, cô ta lại cảm thấy người khác đang hận cô ta. Loại người này đúng là không biết ơn mà” Trần Châu Ánh châm chọc.
Tống Vy thở dài: “Đúng vậy đó, bởi vì cậu ta từ chối, cho nên sau đó tớ với mấy bạn cùng ký túc xá còn lại cũng nhận ra cách làm của mình có phải là có hơi thiếu sót, chính vì vậy mà từ đó về sau không còn mua đồ cho Hàn Thư nữa, hoặc là giới thiệu công việc cho cậu ta. Nhưng mà lúc này, Hàn Thư lại chỉ trích bọn tớ, nói bọn tớ là bạn cùng phòng mà trơ mắt nhìn cậu ta sống không tốt, lại không chịu đưa tay giúp cậu ta, tớ thật sự cảm thấy cạn lời luôn đấy”
“Không cạn lời mới là lạ đó, loại người này chính là loại ăn cháo đá bát điển hình. Lúc giúp cô ta, cô ta còn nói các cậu xem thường cô ta, không giúp thì lại oán trách các cậu lạnh lùng, nói tóm lại là vĩnh viễn không có cách nào sống hòa hợp với loại người này được. Cho nên, từ lúc bắt đầu các cậu đã không nên có suy nghĩ giúp đỡ cô ta” Trần Châu Ánh đồng tình nhìn cô.
Tống Vy cười khổ lắc đầu: “Tớ cũng cho rằng như vậy, nhưng mà không có cách nào khác, lúc đó ai mà biết được Hàn Thư lại là người như thế. Trước khi bọn tới đưa ra đề nghị muốn giúp đỡ cậu ta, cậu ta vẫn là một người lầm lì ít nói, đi đường luôn cuối gằm mặt, không tiếp xúc với bất cứ ai, dường như là người có chứng sợ giao tiếp. Mà sau khi cậu ta từ chối sự giúp đỡ của bọn tớ lại trách bọn tớ không giúp cậu ta, cậu ta bắt đầu đi đây đi đó nói xấu bọn tớ, thậm chí còn tung tin đồn nhảm về bọn tớ ở trong trường đại học, thiếu chút nữa là Bảo Châu đã bị đuổi học vì tin đồn nhảm của cậu ta.”
“Má ơi, thật là vô liêm sỉ” Trần Châu Ánh vô cùng căm phẫn, VỖ VỖ cái bàn.
Tổng Vy gật đầu: “Đúng đó, nếu như không phải cuối cùng tớ kịp thời điều tra ra đó là lời đồn, Bảo Châu không những bộ trường đuổi học, mà cả đời cậu ấy cũng sẽ bị hủy hoại theo. Bọn tớ bắt Hàn Thư đến phòng hiệu trưởng, để Hàn Thư nói rõ với hiệu trưởng, sau đó Hàn Thự liền quỳ gối với Bảo Châu, đau khổ cầu xin, thậm chí còn lấy cái chết ra ép Bảo Châu bỏ qua cho cậu ta”
“Hạ Bảo Châu bỏ qua?” Trần Châu Ánh nhíu mày hỏi.
Tổng Vy gật đầu: “Đúng vậy, Bảo Châu mềm lòng, thấy cậu ta khóc như vậy thì liền bỏ qua cho cậu ta, tiếp theo không lâu về sau tờ liền ra nước ngoài, trong khoảng thời gian đó giữa Bảo Châu và Hàn Thư xảy ra chuyện gì thì tớ không biết nữa. Nhưng mà thấy Bảo Châu hận Hàn Thư như thế, có lẽ là sau khi tớ đi, giữa bọn họ còn xảy ra chuyện khiến Bảo Châu tức giận, nếu không thì thái độ của Bảo Châu đối với Hàn Thư sẽ không như thế đâu"
“Đúng là không ngờ nha, người như thế này mà cũng có thể trở thành người mẫu, còn cặp bồ với một cậu con trai nhà giàu” Trần Châu Ánh cảm khái nhếch miệng: "Xem ra là mắt nhìn người của cái tên nhà giàu đó chẳng ra làm sao?
Tổng Vy cười khẽ: “Thật ra thì trước kia tớ đã đoán được Hàn Thư sẽ làm người mẫu, lúc học đại học, vóc dáng của cậu ta rất cao, xêm xêm với Bảo Châu. Mơ ước của Bảo Châu là được làm người mẫu, mà rất nhiều lần Hàn Thư lén lút đọc tạp chí thời trang của Bảo Châu ở ký túc xá, cho nên tớ cũng đoán được Hàn Thư
muốn làm người mẫu. Quả nhiên, sáu năm sau gặp lại nhau, Hàn Thư đã làm người mẫu rồi, khí chất thay đổi, bản thân cũng tự tin hơn, cộng với việc lăn lộn trong giới người mẫu, có thể quen biết với mấy chàng trai có tiền cũng không phải là chuyện gì khó. Với lại bạn trai trước đó của cậu ta cũng không phải bởi vì yêu cậu ta, chỉ là chơi đùa mà thôi, nếu không thì sao có thể vứt bỏ cậu ta nhanh như thế?
“Nói cũng đúng” Trần Châu Ánh cười cười gật đầu.
Vy Vy xoa xoa huyệt thái dương: “Được rồi, không nói tới cậu ta nữa, dù sao thì sau này chúng ta sẽ không gặp con người này nữa đâu, cậu ta cũng sẽ biến mất trong cuộc sống của chúng ta, vậy thì đương nhiên chúng ta không cần phải nhắc tới cậu ta làm gì?
“Được rồi, làm việc thôi” Trần Châu Ánh duỗi lưng, sau đó trở lại vị trí của mình tiếp tục làm việc.
Tống Vy cũng vùi đầu tiếp tục hoàn thành công việc của mình.
Trong nước, Kiều Phàm bước vào một căn chung cư. Bình thường Giang Hạ ở căn chung cư này, trang trí vô cùng ấm áp.
Nhưng mà bởi vì có một khoảng thời gian không có người ở đó, nên sàn nhà và bàn ghế, các vật dụng đều phủ một lớp bụi mỏng.
Mỗi một bước đi của Kiều Phàm đều sẽ để lại một dấu chân rõ ràng ở dưới đất.
Từ trước tới nay, anh ta chưa từng tới căn chung cư này, cũng không muốn tới, bởi vì anh ta hận Giang Hạ.
Nhưng mà bây giờ Giang Hạ đi rồi, anh ta lại đến đây.
Kiều Phàm đi đến giữa phòng khách thì dừng lại, quay đầu đánh giá chung cư của Giang Hạ. Chung cư không lớn, nhưng vật dụng gì cũng có, có lẽ là bởi vì đi quá vội vàng, cho nên ngay cả một tấm vải cũng không có để phủ lên những đồ vật này, thậm chí có rất nhiều thứ còn chưa được dọn dẹp.
Ví dụ như mâm đựng trái cây ở trên bàn, hoa quả sắp thổi còn có nước ở trong ly, cùng với ánh đèn đang nhấp nháy.
Kiều Phàm mấp máy đôi môi mỏng.
Xem ra, cô đúng là vội vàng muốn rời khỏi anh ta.
Trong mắt Kiều Phàm lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, sau đó tiếp tục nhấc chân đi về phía một căn phòng khác.
Đi đến cửa, anh ta nhẹ nhàng vặn nắm cửa.
Cửa mở ra. Kiều Phàm đẩy cửa bước vào, đây là một căn phòng ngủ, nhìn cách trang trí trong phòng, có lẽ là phòng ngủ của Giang Hạ. Bởi vì trong tủ quần áo đang rộng mở có treo quần áo của Giang Hạ, mà trên giường cũng có áo ngủ mà Giang Hạ mặc.
Ngoại trừ cái đó ra, còn có đồ ngủ của một người đàn ông.
Đồ ngủ của đàn ông.
Nhìn bộ đồ ngủ của đàn ông này, trong nháy mắt sắc mặt của Kiều Phàm liền đen xuống, hết sức khó coi, khí tức quanh người cũng lạnh lùng hơn.
Anh ta chưa từng đến chỗ của Giang Hạ, ngoại trừ một đêm đó, giữa anh ta và Giang Hạ chưa từng tiếp xúc da thịt với nhau, càng không để vật phẩm riêng tư của mình ở chỗ Giang Hạ.
Cho nên, đồ ngủ này hiển nhiên không phải là của anh ta.
Còn của ai thì trong lòng anh ta đã có đáp án.
Tô Cẩm Thành , đó là người đàn ông đã hẹn hò với Giang Hạ sau khi anh ta đi.
Anh ta không biết bọn họ hẹn hò với nhau từ lúc nào, anh ta chỉ biết rằng Giang Hạ dám cắm sừng anh ta, ở cùng một chỗ với người đàn ông khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.