Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Chương 109: DÒ XÉT LÂM GIAI NHI
Nguyệt Nha
05/10/2021
Trước mắt, Lâm Giai Nhi là người có khả năng lớn nhất, cô tiếp xúc gần với
Đường Hạo Tuấn đã bị xem là cướp đàn ông, càng khỏi nói tới Tống Huyền
đã đính hôn với Đường Hạo Tuấn.
Giết chết cô, giá họa cho Tống Huyền, đây là chuyện một mũi tên trúng hai con nhạn, như thế Đường Hạo Tuấn sẽ hoàn toàn thuộc về Lâm Giai Nhi rồi.
Nghĩ xong, Tống Vy vỗ mông Tống Hải Dương một cái: “Mau đi đi, mẹ về phòng thay quần áo.”
“Được, con biết rồi, con sẽ đi nói với bà ngoại.” Tống Hải Dương bò xuống sofa, chạy bịch bịch ra ngoài.
Nửa tiếng sau, Tống Vy thuận lợi đi tới bệnh viện.
Ban đầu cô cho rằng trên đường tới sẽ xảy ra chuyện bất ngờ gì đó, vẫn luôn phập phồng lo sợ.
Nhưng cũng may cuối cùng không xảy ra chuyện gì cả, xem ra người đứng sau vẫn chưa dám ngang nhiên ra tay với cô, điều này khiến cô yên tâm hơn.
“Cô Lâm.” Tống Vy gõ cửa phòng bệnh của Lâm Giai Nhi.
Lâm Giai Nhi đang ngồi trên giường đọc sách, nghe thấy giọng nói của cô, cô ta ngẩng đầu nhìn lên: “Là cô Tống sao, mời vào.”
Tống Vy mỉm cười đi vào.
“Ngồi đi!” Lâm Giai Nhi chỉ cái ghế bên cạnh giường bệnh.
“Cảm ơn.” Tống Vy kéo ghế ra ngồi xuống.
Lâm Giai Nhi đóng sách lại, để lên đầu giường: “Sao cô Tống lại đến tìm tôi?”
Trong mắt Tống Vy có ánh sáng lướt qua: “Tôi đến tìm Kiều Phạm, nhưng anh ấy không có ở phòng khám bệnh, tôi tưởng anh ấy ở chỗ cô nên đến xem thử.”
“Kiều Phàm vừa trở về phòng khám bệnh mà, trên đường đến đây cô Tống không thấy sao?” Lâm Giai Nhi híp mắt.
Tống Vy vén tóc: “Phải, vậy chắc tôi không thấy rồi, để tôi gửi tin nhắn cho anh ấy.”
Nói xong, cô lấy điện thoại ra, vờ bấm mấy cái trên điện thoại.
Một phút sau, Tống Vy tắt điện thoại để lại vào túi: “Cô Lâm, tôi có thể ở chỗ cô đợi Kiều Phàm không, lát nữa anh ấy sẽ đến tìm tôi.”
“Được chứ.” Lâm Giai Nhi gật đầu.
Tống Vy cười biết ơn: “Cảm ơn.”
“Không cần khách sáo.” Lâm Giai Nhi nhìn cô chằm chằm.
Tống Vy bị cô ta nhìn mà khó hiểu, theo bản năng sờ mặt mình: “Cô Lâm, trên mặt tôi có gì à?”
“Không có, chỉ là thấy cô Tống trông rất mệt mỏi, không nghỉ ngơi tốt sao?” Lâm Giai Nhi nhích lại gần đầu giường.
Tống Vy rũ mắt xuống, giấu đi ánh sáng trong mắt: “Có một chút, tối qua xảy ra chút chuyện.”
“Ồ? Chuyện gì vậy?” Dường như Lâm Giai Nhi cảm thấy rất hứng thú, vội lại gần hỏi cô.
Tống Vy ngước mắt nhìn Lâm Giai Nhi: “Có người muốn hại tôi.”
“Cái gì?” Lâm Giai Nhi như bị giật mình, một lúc lâu sau đó mới tìm lại được giọng nói: “Vậy cô báo cảnh sát chưa?”
“Báo rồi, nhưng không bắt được hung thủ.” Tống Vy tiếc nuối lắc đầu.
Lâm Giai Nhi nâng cánh tay gầy như que củi vỗ lên bả vai cô: “Không sao, chắc chắn có thể bắt được, đừng nản chí, nhưng tại sao hung thủ lại muốn hại cô chứ?”
“Vì cô ta cảm thấy tôi cướp đàn ông của cô ta.” Tống Vy cười khổ.
Lâm Giai Nhi căm phẫn đập lên giường: “Thật là quá đáng, chỉ cảm thấy thôi mà đã hại người rồi, lòng dạ quá ác độc.”
“Đúng vậy, quá ác độc, đợi tôi bắt được cô ta, tôi nhất định sẽ khiến cô ta nếm thử mùi vị suýt mất mạng.” Tống Vy siết tay, cố ra vẻ độc ác.
“Đúng thế.” Lâm Giai Nhi tán thành gật đầu.
Tống Vy hơi nhíu mày.
Cô cố ý nói với Lâm Giai Nhi có người muốn giết mình, cũng cố ý nói sẽ bắt người giết mình, muốn trả thù như thế nào, chính là muốn xem Lâm Giai Nhi có phản ứng khác thường không.
Nhưng tiếc là Lâm Giai Nhi không có phản ứng gì lạ cả, chuyện thế này một là Lâm Giai Nhi diễn quá giỏi, lừa được cô, hai là cô ta thật sự vô tội.
“Cô Tống, cô đang nghĩ gì vậy?” Lâm Giai Nhi giơ tay quơ quơ trước mặt Tống Vy.
Tống Vy lấy lại tinh thần, nhếch miệng cười: “Không có gì, đang nghĩ sao Kiều Phàm vẫn chưa tới.”
“Hay là cô điện thoại hỏi thử đi?” Lâm Giai Nhi chỉ vào túi xách của cô, đề nghị.
Tống Vy chột dạ lắc đầu: “Thôi không cần, có lẽ anh ấy tạm thời có bệnh nhân, tôi đợi thêm lát nữa.”
“Cô Tống đúng là kiên nhẫn.” Lâm Giai Nhi đổi tư thế ngồi.
“Đợi người mà, nên làm thôi.” Tống Vy cười.
Lâm Giai Nhi nhìn cô cười tươi, trong mắt thoáng hiện vẻ ghen tị, nhưng chỉ trong nháy mắt đã biến mất: “Cô Tống, có ai từng nói với cô là cô rất đẹp chưa, đặc biệt là đôi mắt của cô, là đôi mắt sáng nhất, đẹp nhất mà tôi từng gặp đấy.”
Lời khen bất ngờ khiến Tống Vy không khỏi sửng sốt, sau đó cô ngượng ngùng vén tóc: “Làm gì mà khoa trương thế.”
“Tôi nói thật mà, tôi có thể sờ vào mắt cô một cái không?” Lâm Giai Nhi nhìn cô với ánh mắt ước ao.
Tống Vỹ vốn định từ chối, nhưng nhưng ánh mắt của Lâm Giai Nhi khiến cô không tiện nói lời từ chối, sau khi do dự một lát vẫn đồng ý.
“Tốt quá, cảm ơn cô Tống.” Lâm Giai Nhi vui vẻ vỗ tay.
Tống Vy cúi đầu, đưa mặt đến gần cô ta.
Lâm Giai Nhi nâng tay lên, sờ vào mắt Tống Vy.
Ngón tay lạnh như băng của cô ta vuốt ve gần khoé mắt Tống Vy, động tác dịu dàng như đang chạm vào bảo vật hiếm thấy, một lúc lâu vẫn không nỡ buông ra.
“Đúng là rất đẹp, tôi thật sự thích đôi mắt này quá, cô Tống, cô nhất định phải bảo vệ chúng thật tốt, đừng để chúng bị gì đấy.”
Lâm Giai Nhi dịu dàng nói.
Nhưng không biết tại sao, Tống Vy nghe vào lại vô thức rùng mình, không thoải mái lắm.
Có điều cô cũng không biểu hiện ra, mỉm cười trả lời: “Đương nhiên, đây là mắt của tôi, làm nhà thiết kế thời trang, đương nhiên tôi phải bảo vệ chúng rồi.”
“Vậy thì tốt.” Dường như Lâm Giai Nhi rất hài lòng với đáp án này, yên tâm gật đầu.
Tống Vy đứng lên: “Cô Lâm, nếu Kiều Phàm vẫn chưa đến thì tôi sẽ đi tìm anh ấy luôn, cô nghỉ ngơi cho khỏe, tôi không làm phiền nữa.”
Cô đến đây vốn là để dò xét Lâm Giai Nhi.
Nhưng không dò xét được gì, đương nhiên cũng không còn lý do ở lại nữa.
Lâm Giai Nhi nghe thấy Tống Vy muốn đi thì cũng không ngăn cản, ừ một tiếng: “Được, cô Tống đi thong thả.”
Tống Vy gật đầu.
Sau khi cô đi, nụ cười trên mặt Lâm Giai Nhi biến mất, trở nên lạnh như băng.
Sau đó, cô ta kéo tủ đầu giường, lấy một tờ tài liệu trong ra, mấy chữ to “tổn thương giác mạc mắt” khiến mắt cô ta đau nhói.
Nhưng cô ta nhanh chóng nghĩ đến điều gì, chậm rãi sờ vào mấy chữ này, khóe miệng nở một nụ cười khiến người ta kinh hồn bạt vía.
Sau khi rời khỏi phòng bệnh của Tống Giai Nhi, Tống Vy đi tới khoa Não, chuẩn bị nói một tiếng với Kiều Phàm.
Nếu không đến lúc Lâm Giai Nhi hỏi Kiều Phàm cô có đến tìm anh ta không thì không ổn lắm.
“Kiều Phàm.” Tống Vy đứng trước cửa phòng khám của Kiều Phàm, nhẹ nhàng gõ cửa.
Kiều Phàm đang cúi đầu viết gì đó trên bàn làm việc, nghe thấy giọng nói của cô thì ngạc nhiên ngẩng đầu lên: “Sao em lại đến đây?”
“Tôi đến bệnh viện lấy thuốc.” Tống Vy bình tĩnh nói dối.
Kiều Phàm đứng lên, căng thẳng đi tới bên cạnh cô: “Lấy thuốc, em bị bệnh sao?”
“Không có, chỉ là thay thuốc trên cánh tay thôi.” Tống Vy sờ cánh tay bị thương hôm qua.
Kiều Phàm thở phào nhẹ nhõm: “Thì ra là thế.”
Tống Vy đi vào phòng khám của anh ta.
Kiều Phàm rót nước cho cô: “Đúng rồi, chuyện tối qua điều tra thế nào rồi, có kết quả chưa?”
Tống Vy bưng ly nước, mệt mỏi lắc đầu: “Vẫn chưa, hơn nữa sáng nay tôi lại suýt mất mạng một lần nữa.”
“Cái gì.” Kiều Phàm siết chặt ly giấy trong tay mình, bóp nát cái ly, nước bên trong thấm ướt tay anh ta, nhưng anh ta không hề thấy nóng, vẻ mặt nặng nề.
Đây là lần đầu tiên Tống Vy thấy Kiều Phàm tức giận như vậy, không khỏi sợ hết hồn, vừa định cất tiếng nói gì đó.
Thì Kiều Phàm chợt vứt ly giấy, giữ vai cô, vội hỏi: “Vy Vy, em không bị thương chứ?”
“Khóc đủ chưa hả?” Dù chẳng muốn chút nào, nhưng Tư Đồ Không cũng đành chấp nhận một việc, để Liễu Ảnh lúc này tự mình phát hiện ra anh ta là một chuyện bất khả thi. Người phụ nữ này đang khóc chết đi sống lại, vốn chẳng có lòng dạ nào để ý đến thứ gì khác nữa.
Vậy là anh ta chỉ đành lên tiếng trước. Nhìn cô khóc đến mức này, trong lòng anh ta thật sự vô cùng khó chịu. Cô khóc đến mức như vậy vì một người đàn ông khác trước mặt anh ta, anh ta thấy mình chưa bóp cổ cô chết ngay tức khắc là đã khoan dung độ lượng lắm rồi.
Đang nằm khóc đứt ruột trên sô pha thì nghe thấy giọng nói ấy, Liễu Ảnh cứng đờ người. Bấy giờ mới chầm chậm ngẩng đầu lên, trông thấy Tư Đồ Không đang đứng ngay trước mặt mình.
Cô đang nằm trên sô pha nên phải cố ngước lên mới có thể thấy được gương mặt của Tư Đồ Không.
Khi trông thấy gương mặt của Tư Đồ Không, mất một lúc sững sờ, sau đấy cô mới đột ngột ngồi thẳng lên, vội vàng quệt nước mắt đọng trên mặt, sắc mặt cũng sa sầm xuống.
Thấy phản ứng này của cô, Tư Đồ Không thầm tức giận nghiến răng. Giỏi lắm, cô giỏi lắm.
Khóc đến chết đi sống lại vì Bùi Dật Duy, mà khi thấy anh ta thì lại lập tức sa sầm mặt, tỏ rõ thái độ với anh ta.
“Khóc đủ rồi à?” Giọng nói của Tư Đồ Không lúc này tỏ rõ cơn giận. Chỉ cần nghĩ đến việc cô khóc sưng cả mắt lên vì một người đàn ông khác là anh ta chẳng cách nào kìm được ngọn lửa giận bùng lên trong lồng ngực.
Liễu Ảnh nhìn anh ta, chẳng nói chẳng rằng, vì giờ cô vẫn còn đang nghĩ xem mình nên mở lời như thế nào. Cô thừa biết Tư Đồ Không xảo quyệt ra sao, cho nên cô nên hỏi kiểu gì để Tư Đồ Không không thể cãi lại được đây?
Nãy giờ chỉ mãi khóc lóc nên cô chưa kịp nghĩ về vấn đề ấy. Cô không ngờ Tư Đồ Không lại về nhà lúc này. Cô còn tưởng phải đến tối anh ta mới trở về.
Cho nên cô mới chắc mẩm mình vẫn còn rất nhiều thời gian, định là sẽ khóc thỏa thuê một trận trước, khóc cho hết nỗi niềm rồi mới có tinh thần nghĩ về vấn đề này được.
Thế nhưng hiện giờ Tư Đồ Không đã trở về rồi, cô cũng ngay lập tức phải đối diện với chuyện này. Tư Đồ Không quá gian xảo, cô biết hỏi như thế nào đây?
Cô không thể để anh ta kiếm cớ lừa gạt cô thêm lần nào nữa. Anh ta đã lừa cô những năm năm rồi, cô không thể để anh ta có cơ hội lừa mình nữa, tuyệt đối không thể.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Liễu Ảnh lại càng trầm xuống, ánh mắt khi cô nhìn Tư Đồ Không cũng thấy rõ sự lạnh lùng.
Tư Đồ Không ngẩn ra, rồi sau đấy tức đến mức bật cười. Thái độ này của cô là sao đây?
Hằm hằm với anh ta, rồi còn lạnh lùng nhìn anh ta nữa?
Cô khóc chết đi sống lại vì Bùi Dật Duy, anh ta còn chưa nói cô câu nào thì thôi, cô còn tỏ thái độ với anh ta.
Xem ra dạo gần đây đúng là anh ta đã dung túng cho cô quá rồi.
“Nói tôi nghe thử xem, tại sao lại khóc?” Dù trong lòng Tư Đồ Không đã có sẵn câu trả lời, nhưng lúc này anh ta vẫn cất lời hỏi, có khi, biết đâu cô không khóc vì Bùi Dật Duy thì sao.
Dù trong lòng thừa biết khả năng ấy quá nhỏ nhoi, nhưng thâm tâm anh ta thật sự vẫn muốn nghe thấy một câu trả lời khác với dự đoán của mình.
Liễu Ảnh nhìn anh ta, đôi mắt vốn chỉ trầm lắng lạnh tanh giờ đây len lỏi thêm vài phần giận dữ và cả căm hận. Do tin tức cô vừa nhận được khi nãy thật sự quá sốc, lúc này đây, cô không thể nào che đậy được cảm xúc của mình Mà cô cũng chẳng buồn che giấu làm gì nữa. Cô quay về đây lúc này là vì muốn chất vấn anh ta, thế thì cần gì phải che giấu chứ, cô chẳng thể ra vẻ giả tạo như bà Tư Đồ kia được.
Nhưng hiện giờ, việc anh ta hỏi cô vì sao lại khóc càng khiến trái tim Liễu Ảnh đau đớn, cô không nên khóc.
Bị anh ta lừa gạt những năm năm trời, cô phải tức giận, phải căm hận, chứ không nên khóc.
Lúc này, Liễu Ảnh đã thôi không khóc nữa, nước mắt trên mặt đã được lau khô, dòng lệ chất chứa trong đôi mắt cũng đã cạn.
Nhờ đó mà hiện giờ, Tư Đồ Không mới thấy rõ nỗi phẫn uất, và cả sự căm thù trong mắt Liễu Ảnh…
Tư Đồ Không ngẩn người. Việc cô tức giận thì anh ta hiểu được, anh ta không cho cô đến gặp Bùi Dật Duy nên cô giận cũng là phản ứng thông thường, nhưng cô hận anh ta ư?
Chỉ vì anh ta cấm cô gặp Bùi Dật Duy mà cô hận anh ta sao?
“Liễu Ảnh, có phải tôi dung túng cô quá rồi không.” Lúc này Tư Đồ Không đã thật sự nổi giận rồi. Anh ta đã quá khoan dung, cũng đã quá nhường nhịn. Tối hôm qua, anh ta có nói không cho phép cô đến gặp Bùi Dật Duy nữa.
Nhưng anh ta không hề hạn chế tự do đi lại của cô, không hề cấm cô ra ngoài. Chẳng phải hôm nay cô còn ra khỏi nhà đấy ư?
Anh ta cũng đâu có cản cô!
Giết chết cô, giá họa cho Tống Huyền, đây là chuyện một mũi tên trúng hai con nhạn, như thế Đường Hạo Tuấn sẽ hoàn toàn thuộc về Lâm Giai Nhi rồi.
Nghĩ xong, Tống Vy vỗ mông Tống Hải Dương một cái: “Mau đi đi, mẹ về phòng thay quần áo.”
“Được, con biết rồi, con sẽ đi nói với bà ngoại.” Tống Hải Dương bò xuống sofa, chạy bịch bịch ra ngoài.
Nửa tiếng sau, Tống Vy thuận lợi đi tới bệnh viện.
Ban đầu cô cho rằng trên đường tới sẽ xảy ra chuyện bất ngờ gì đó, vẫn luôn phập phồng lo sợ.
Nhưng cũng may cuối cùng không xảy ra chuyện gì cả, xem ra người đứng sau vẫn chưa dám ngang nhiên ra tay với cô, điều này khiến cô yên tâm hơn.
“Cô Lâm.” Tống Vy gõ cửa phòng bệnh của Lâm Giai Nhi.
Lâm Giai Nhi đang ngồi trên giường đọc sách, nghe thấy giọng nói của cô, cô ta ngẩng đầu nhìn lên: “Là cô Tống sao, mời vào.”
Tống Vy mỉm cười đi vào.
“Ngồi đi!” Lâm Giai Nhi chỉ cái ghế bên cạnh giường bệnh.
“Cảm ơn.” Tống Vy kéo ghế ra ngồi xuống.
Lâm Giai Nhi đóng sách lại, để lên đầu giường: “Sao cô Tống lại đến tìm tôi?”
Trong mắt Tống Vy có ánh sáng lướt qua: “Tôi đến tìm Kiều Phạm, nhưng anh ấy không có ở phòng khám bệnh, tôi tưởng anh ấy ở chỗ cô nên đến xem thử.”
“Kiều Phàm vừa trở về phòng khám bệnh mà, trên đường đến đây cô Tống không thấy sao?” Lâm Giai Nhi híp mắt.
Tống Vy vén tóc: “Phải, vậy chắc tôi không thấy rồi, để tôi gửi tin nhắn cho anh ấy.”
Nói xong, cô lấy điện thoại ra, vờ bấm mấy cái trên điện thoại.
Một phút sau, Tống Vy tắt điện thoại để lại vào túi: “Cô Lâm, tôi có thể ở chỗ cô đợi Kiều Phàm không, lát nữa anh ấy sẽ đến tìm tôi.”
“Được chứ.” Lâm Giai Nhi gật đầu.
Tống Vy cười biết ơn: “Cảm ơn.”
“Không cần khách sáo.” Lâm Giai Nhi nhìn cô chằm chằm.
Tống Vy bị cô ta nhìn mà khó hiểu, theo bản năng sờ mặt mình: “Cô Lâm, trên mặt tôi có gì à?”
“Không có, chỉ là thấy cô Tống trông rất mệt mỏi, không nghỉ ngơi tốt sao?” Lâm Giai Nhi nhích lại gần đầu giường.
Tống Vy rũ mắt xuống, giấu đi ánh sáng trong mắt: “Có một chút, tối qua xảy ra chút chuyện.”
“Ồ? Chuyện gì vậy?” Dường như Lâm Giai Nhi cảm thấy rất hứng thú, vội lại gần hỏi cô.
Tống Vy ngước mắt nhìn Lâm Giai Nhi: “Có người muốn hại tôi.”
“Cái gì?” Lâm Giai Nhi như bị giật mình, một lúc lâu sau đó mới tìm lại được giọng nói: “Vậy cô báo cảnh sát chưa?”
“Báo rồi, nhưng không bắt được hung thủ.” Tống Vy tiếc nuối lắc đầu.
Lâm Giai Nhi nâng cánh tay gầy như que củi vỗ lên bả vai cô: “Không sao, chắc chắn có thể bắt được, đừng nản chí, nhưng tại sao hung thủ lại muốn hại cô chứ?”
“Vì cô ta cảm thấy tôi cướp đàn ông của cô ta.” Tống Vy cười khổ.
Lâm Giai Nhi căm phẫn đập lên giường: “Thật là quá đáng, chỉ cảm thấy thôi mà đã hại người rồi, lòng dạ quá ác độc.”
“Đúng vậy, quá ác độc, đợi tôi bắt được cô ta, tôi nhất định sẽ khiến cô ta nếm thử mùi vị suýt mất mạng.” Tống Vy siết tay, cố ra vẻ độc ác.
“Đúng thế.” Lâm Giai Nhi tán thành gật đầu.
Tống Vy hơi nhíu mày.
Cô cố ý nói với Lâm Giai Nhi có người muốn giết mình, cũng cố ý nói sẽ bắt người giết mình, muốn trả thù như thế nào, chính là muốn xem Lâm Giai Nhi có phản ứng khác thường không.
Nhưng tiếc là Lâm Giai Nhi không có phản ứng gì lạ cả, chuyện thế này một là Lâm Giai Nhi diễn quá giỏi, lừa được cô, hai là cô ta thật sự vô tội.
“Cô Tống, cô đang nghĩ gì vậy?” Lâm Giai Nhi giơ tay quơ quơ trước mặt Tống Vy.
Tống Vy lấy lại tinh thần, nhếch miệng cười: “Không có gì, đang nghĩ sao Kiều Phàm vẫn chưa tới.”
“Hay là cô điện thoại hỏi thử đi?” Lâm Giai Nhi chỉ vào túi xách của cô, đề nghị.
Tống Vy chột dạ lắc đầu: “Thôi không cần, có lẽ anh ấy tạm thời có bệnh nhân, tôi đợi thêm lát nữa.”
“Cô Tống đúng là kiên nhẫn.” Lâm Giai Nhi đổi tư thế ngồi.
“Đợi người mà, nên làm thôi.” Tống Vy cười.
Lâm Giai Nhi nhìn cô cười tươi, trong mắt thoáng hiện vẻ ghen tị, nhưng chỉ trong nháy mắt đã biến mất: “Cô Tống, có ai từng nói với cô là cô rất đẹp chưa, đặc biệt là đôi mắt của cô, là đôi mắt sáng nhất, đẹp nhất mà tôi từng gặp đấy.”
Lời khen bất ngờ khiến Tống Vy không khỏi sửng sốt, sau đó cô ngượng ngùng vén tóc: “Làm gì mà khoa trương thế.”
“Tôi nói thật mà, tôi có thể sờ vào mắt cô một cái không?” Lâm Giai Nhi nhìn cô với ánh mắt ước ao.
Tống Vỹ vốn định từ chối, nhưng nhưng ánh mắt của Lâm Giai Nhi khiến cô không tiện nói lời từ chối, sau khi do dự một lát vẫn đồng ý.
“Tốt quá, cảm ơn cô Tống.” Lâm Giai Nhi vui vẻ vỗ tay.
Tống Vy cúi đầu, đưa mặt đến gần cô ta.
Lâm Giai Nhi nâng tay lên, sờ vào mắt Tống Vy.
Ngón tay lạnh như băng của cô ta vuốt ve gần khoé mắt Tống Vy, động tác dịu dàng như đang chạm vào bảo vật hiếm thấy, một lúc lâu vẫn không nỡ buông ra.
“Đúng là rất đẹp, tôi thật sự thích đôi mắt này quá, cô Tống, cô nhất định phải bảo vệ chúng thật tốt, đừng để chúng bị gì đấy.”
Lâm Giai Nhi dịu dàng nói.
Nhưng không biết tại sao, Tống Vy nghe vào lại vô thức rùng mình, không thoải mái lắm.
Có điều cô cũng không biểu hiện ra, mỉm cười trả lời: “Đương nhiên, đây là mắt của tôi, làm nhà thiết kế thời trang, đương nhiên tôi phải bảo vệ chúng rồi.”
“Vậy thì tốt.” Dường như Lâm Giai Nhi rất hài lòng với đáp án này, yên tâm gật đầu.
Tống Vy đứng lên: “Cô Lâm, nếu Kiều Phàm vẫn chưa đến thì tôi sẽ đi tìm anh ấy luôn, cô nghỉ ngơi cho khỏe, tôi không làm phiền nữa.”
Cô đến đây vốn là để dò xét Lâm Giai Nhi.
Nhưng không dò xét được gì, đương nhiên cũng không còn lý do ở lại nữa.
Lâm Giai Nhi nghe thấy Tống Vy muốn đi thì cũng không ngăn cản, ừ một tiếng: “Được, cô Tống đi thong thả.”
Tống Vy gật đầu.
Sau khi cô đi, nụ cười trên mặt Lâm Giai Nhi biến mất, trở nên lạnh như băng.
Sau đó, cô ta kéo tủ đầu giường, lấy một tờ tài liệu trong ra, mấy chữ to “tổn thương giác mạc mắt” khiến mắt cô ta đau nhói.
Nhưng cô ta nhanh chóng nghĩ đến điều gì, chậm rãi sờ vào mấy chữ này, khóe miệng nở một nụ cười khiến người ta kinh hồn bạt vía.
Sau khi rời khỏi phòng bệnh của Tống Giai Nhi, Tống Vy đi tới khoa Não, chuẩn bị nói một tiếng với Kiều Phàm.
Nếu không đến lúc Lâm Giai Nhi hỏi Kiều Phàm cô có đến tìm anh ta không thì không ổn lắm.
“Kiều Phàm.” Tống Vy đứng trước cửa phòng khám của Kiều Phàm, nhẹ nhàng gõ cửa.
Kiều Phàm đang cúi đầu viết gì đó trên bàn làm việc, nghe thấy giọng nói của cô thì ngạc nhiên ngẩng đầu lên: “Sao em lại đến đây?”
“Tôi đến bệnh viện lấy thuốc.” Tống Vy bình tĩnh nói dối.
Kiều Phàm đứng lên, căng thẳng đi tới bên cạnh cô: “Lấy thuốc, em bị bệnh sao?”
“Không có, chỉ là thay thuốc trên cánh tay thôi.” Tống Vy sờ cánh tay bị thương hôm qua.
Kiều Phàm thở phào nhẹ nhõm: “Thì ra là thế.”
Tống Vy đi vào phòng khám của anh ta.
Kiều Phàm rót nước cho cô: “Đúng rồi, chuyện tối qua điều tra thế nào rồi, có kết quả chưa?”
Tống Vy bưng ly nước, mệt mỏi lắc đầu: “Vẫn chưa, hơn nữa sáng nay tôi lại suýt mất mạng một lần nữa.”
“Cái gì.” Kiều Phàm siết chặt ly giấy trong tay mình, bóp nát cái ly, nước bên trong thấm ướt tay anh ta, nhưng anh ta không hề thấy nóng, vẻ mặt nặng nề.
Đây là lần đầu tiên Tống Vy thấy Kiều Phàm tức giận như vậy, không khỏi sợ hết hồn, vừa định cất tiếng nói gì đó.
Thì Kiều Phàm chợt vứt ly giấy, giữ vai cô, vội hỏi: “Vy Vy, em không bị thương chứ?”
“Khóc đủ chưa hả?” Dù chẳng muốn chút nào, nhưng Tư Đồ Không cũng đành chấp nhận một việc, để Liễu Ảnh lúc này tự mình phát hiện ra anh ta là một chuyện bất khả thi. Người phụ nữ này đang khóc chết đi sống lại, vốn chẳng có lòng dạ nào để ý đến thứ gì khác nữa.
Vậy là anh ta chỉ đành lên tiếng trước. Nhìn cô khóc đến mức này, trong lòng anh ta thật sự vô cùng khó chịu. Cô khóc đến mức như vậy vì một người đàn ông khác trước mặt anh ta, anh ta thấy mình chưa bóp cổ cô chết ngay tức khắc là đã khoan dung độ lượng lắm rồi.
Đang nằm khóc đứt ruột trên sô pha thì nghe thấy giọng nói ấy, Liễu Ảnh cứng đờ người. Bấy giờ mới chầm chậm ngẩng đầu lên, trông thấy Tư Đồ Không đang đứng ngay trước mặt mình.
Cô đang nằm trên sô pha nên phải cố ngước lên mới có thể thấy được gương mặt của Tư Đồ Không.
Khi trông thấy gương mặt của Tư Đồ Không, mất một lúc sững sờ, sau đấy cô mới đột ngột ngồi thẳng lên, vội vàng quệt nước mắt đọng trên mặt, sắc mặt cũng sa sầm xuống.
Thấy phản ứng này của cô, Tư Đồ Không thầm tức giận nghiến răng. Giỏi lắm, cô giỏi lắm.
Khóc đến chết đi sống lại vì Bùi Dật Duy, mà khi thấy anh ta thì lại lập tức sa sầm mặt, tỏ rõ thái độ với anh ta.
“Khóc đủ rồi à?” Giọng nói của Tư Đồ Không lúc này tỏ rõ cơn giận. Chỉ cần nghĩ đến việc cô khóc sưng cả mắt lên vì một người đàn ông khác là anh ta chẳng cách nào kìm được ngọn lửa giận bùng lên trong lồng ngực.
Liễu Ảnh nhìn anh ta, chẳng nói chẳng rằng, vì giờ cô vẫn còn đang nghĩ xem mình nên mở lời như thế nào. Cô thừa biết Tư Đồ Không xảo quyệt ra sao, cho nên cô nên hỏi kiểu gì để Tư Đồ Không không thể cãi lại được đây?
Nãy giờ chỉ mãi khóc lóc nên cô chưa kịp nghĩ về vấn đề ấy. Cô không ngờ Tư Đồ Không lại về nhà lúc này. Cô còn tưởng phải đến tối anh ta mới trở về.
Cho nên cô mới chắc mẩm mình vẫn còn rất nhiều thời gian, định là sẽ khóc thỏa thuê một trận trước, khóc cho hết nỗi niềm rồi mới có tinh thần nghĩ về vấn đề này được.
Thế nhưng hiện giờ Tư Đồ Không đã trở về rồi, cô cũng ngay lập tức phải đối diện với chuyện này. Tư Đồ Không quá gian xảo, cô biết hỏi như thế nào đây?
Cô không thể để anh ta kiếm cớ lừa gạt cô thêm lần nào nữa. Anh ta đã lừa cô những năm năm rồi, cô không thể để anh ta có cơ hội lừa mình nữa, tuyệt đối không thể.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Liễu Ảnh lại càng trầm xuống, ánh mắt khi cô nhìn Tư Đồ Không cũng thấy rõ sự lạnh lùng.
Tư Đồ Không ngẩn ra, rồi sau đấy tức đến mức bật cười. Thái độ này của cô là sao đây?
Hằm hằm với anh ta, rồi còn lạnh lùng nhìn anh ta nữa?
Cô khóc chết đi sống lại vì Bùi Dật Duy, anh ta còn chưa nói cô câu nào thì thôi, cô còn tỏ thái độ với anh ta.
Xem ra dạo gần đây đúng là anh ta đã dung túng cho cô quá rồi.
“Nói tôi nghe thử xem, tại sao lại khóc?” Dù trong lòng Tư Đồ Không đã có sẵn câu trả lời, nhưng lúc này anh ta vẫn cất lời hỏi, có khi, biết đâu cô không khóc vì Bùi Dật Duy thì sao.
Dù trong lòng thừa biết khả năng ấy quá nhỏ nhoi, nhưng thâm tâm anh ta thật sự vẫn muốn nghe thấy một câu trả lời khác với dự đoán của mình.
Liễu Ảnh nhìn anh ta, đôi mắt vốn chỉ trầm lắng lạnh tanh giờ đây len lỏi thêm vài phần giận dữ và cả căm hận. Do tin tức cô vừa nhận được khi nãy thật sự quá sốc, lúc này đây, cô không thể nào che đậy được cảm xúc của mình Mà cô cũng chẳng buồn che giấu làm gì nữa. Cô quay về đây lúc này là vì muốn chất vấn anh ta, thế thì cần gì phải che giấu chứ, cô chẳng thể ra vẻ giả tạo như bà Tư Đồ kia được.
Nhưng hiện giờ, việc anh ta hỏi cô vì sao lại khóc càng khiến trái tim Liễu Ảnh đau đớn, cô không nên khóc.
Bị anh ta lừa gạt những năm năm trời, cô phải tức giận, phải căm hận, chứ không nên khóc.
Lúc này, Liễu Ảnh đã thôi không khóc nữa, nước mắt trên mặt đã được lau khô, dòng lệ chất chứa trong đôi mắt cũng đã cạn.
Nhờ đó mà hiện giờ, Tư Đồ Không mới thấy rõ nỗi phẫn uất, và cả sự căm thù trong mắt Liễu Ảnh…
Tư Đồ Không ngẩn người. Việc cô tức giận thì anh ta hiểu được, anh ta không cho cô đến gặp Bùi Dật Duy nên cô giận cũng là phản ứng thông thường, nhưng cô hận anh ta ư?
Chỉ vì anh ta cấm cô gặp Bùi Dật Duy mà cô hận anh ta sao?
“Liễu Ảnh, có phải tôi dung túng cô quá rồi không.” Lúc này Tư Đồ Không đã thật sự nổi giận rồi. Anh ta đã quá khoan dung, cũng đã quá nhường nhịn. Tối hôm qua, anh ta có nói không cho phép cô đến gặp Bùi Dật Duy nữa.
Nhưng anh ta không hề hạn chế tự do đi lại của cô, không hề cấm cô ra ngoài. Chẳng phải hôm nay cô còn ra khỏi nhà đấy ư?
Anh ta cũng đâu có cản cô!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.