Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Chương 1250: ĐỐI THỦ CỦA TRẦN CHÂU ÁNH
Nguyệt Nha
16/09/2022
Như vậy thì các cố vấn không thể tiếp tục làm ban giám khảo, quyết định thí sinh nào đạt giải nhất, nhì, ba nữa.
Vậy nên ban tổ chức quyết định mời những nhà thiết kế khác tới làm ban giám khảo, phụ trách vòng thi chung kết của các thí sinh, còn những cố vấn sẽ chuyên tâm lo cho cuộc thi của mình.
Còn giám khảo cho các cố vấn thì ban tổ chức sẽ mời một số nhà thiết kế hàng đầu thế giới để đảm bảo sự công bằng, công khai của cuộc thi.
Cũng có nghĩa là cho dù các cuộc thi kết thúc sớm, cho dù có đẩy sớm ngày thi của các cố vấn lên thì bọn họ cũng không phải chịu thiệt, đơn vị tổ chức sẽ cố gắng làm đến mức tốt nhất.
Chỉ là nếu như vậy thì mấy người bọn họ sẽ không có kỳ nghỉ, sắp tới đây sẽ bắt đầu trở nên bận rộn.
Bởi vì cuộc thi sẽ phải kết thúc toàn bộ trong vòng một tuần.
Advertisement
Nghe xong lời giải thích của đơn vị tổ chức, những nhà thiết kế tâm trạng đang kích động mới bình tĩnh, ngồi lại xuống ghế.
Vậy cũng được, mặc dù cuộc thi đẩy lên sớm hơn nhưng sẽ không ảnh hưởng đến việc bọn họ giành được suất tham gia thiết kế trang phục xuất hiện tại Đại hội thể thao thế giới, vậy nên nếu có tổ chức sớm hơn cũng không sao.
Hơn nữa, mấy nhà thiết kế bọn họ bình thường đều chạm mặt nhau, đều nghe nói đến nhau, hiểu biết về trình độ, phong cách thiết kế và địa vị trên trường quốc tế của nhau, vậy nên bọn họ vừa là bạn bè, vừa là đối thủ.
Thực ra các nhà thiết kế từ lâu cũng muốn có một cuộc thi giữa bọn họ để xem rốt cuộc ai là người có trình độ cao hơn, nhưng vì cuộc thi giữa các thí sinh vẫn chưa kết thúc nên vẫn chưa có một cuộc thi nào được tổ chức riêng giữa các cố vấn, vì nếu bị điều tra ra thì sẽ bị xóa tư cách tham gia cuộc thi.
Vậy nên từ trước đến nay, bọn họ đều cố kìm nén cảm giác muốn so tài hơn thua để chung sống với nhau nhưng trong lòng đã ngứa ngáy không chịu được, muốn thi đấu với nhau.
Bây giờ cuộc thi của bọn họ được đẩy lên sớm hơn, bọn họ vui mừng còn không hết.
Tống Vy và Trần Châu Ánh nhìn nhau mỉm cười.
“Tốt quá rồi Tống Vy, vậy là chúng ta cũng có thể thi đấu với nhau rồi.” Trần Châu Ánh nắm tay Tống Vy, hào hứng nói.
Tống Vy gật đầu: “Đúng vậy.”
“Hai người chúng ta vẫn chung một nhóm với nhau đấy nhé.” Trần Châu Ánh nói xong, quay đầu nhìn về phía hai nhà thiết kế đang ở cách đó không xa: “Cô Yamamoto Kayako kia là nhà thiết kế trang sức nổi tiếng của nước J bọn họ. Nghe nói rất được phu nhân của các đại gia ở đất nước đó yêu thích. Thiết kế của cô ta rất có hồn nên cô ta có địa vị rất cao trong giới trang sức ở nước J đó, tớ và cô ta cùng được mệnh danh là ngôi sao Song Tử của châu Á.”
“Danh hiệu ngôi sao Song Tử này xuất phát từ người dân của nước J đó nhỉ?” Tống Vy nghiêng đầu.
Cô nhớ đã từng đọc được chuyện này trên tạp chí.
Tạp chí đó chính là của Trần Châu Ánh.
Trần Châu Ánh gật đầu: “Đúng vậy, chòm sao Song Tử của giới trang sức châu Á, danh hiệu này cuồng vọng như thế, tớ nghe thôi cũng thấy xấu hổ nhưng người dân của nước J đó thích nhất là nghĩ ra những cái tên lạ lùng như vậy, cái cô Yamamoto kia vô cùng quan tâm đến cái danh xưng này, thời gian trước cô ta còn chặn tớ lại, nói rằng cô ta không muốn tớ cũng là ngôi sao Song Tử như cô ta, cô ta chỉ muốn mình là ngôi sao sáng nhất, còn nói đợi cuộc thi của các thí sinh kết thúc thì sẽ so tài một trận ra trò với tớ, để xem hai ngôi sao Song Tử bọn tớ rốt cuộc ai mới là người có tài hơn, người nào thua sẽ phải tuyên bố với thế giới mình không phải là Song Tử, không xứng đáng với danh hiệu của vì sao này.”
“Cô ta dám đưa ra lời khiêu chiến như vậy với cậu sao?” Tống Vy kinh ngạc.
Cô chưa từng nghe nói Trần Châu Ánh nói tới chuyện này.
Trần Châu Ánh hừ một tiếng: “Đúng vậy, cô ta không muốn cùng là chòm Song Tử với tớ, còn tớ thì không thèm tranh cái danh hiệu đó với cô ta, vậy nên trong cuộc đối đầu sắp tới, tớ cũng muốn xem thử xem tớ và cô ta rốt cuộc ai mới có thiên phú thiết kế hơn, cuối cùng ai mới phải là người tuyên bố với thế giới từ bỏ danh hiệu sao Song Tử đó. Tống Vy, nhóm của chúng ta không thể để thua nhóm của bọn họ, chúng ta nhất định phải giành được suất thiết kế trang phục và trang sức cho các nhân vật quan ra mắt xuất hiện trong Đại hội thể thao thế giới.”
Nói xong, gương mặt cô hiện rõ sự kiên định và quyết thắng.
Tống Vy nhìn thấy cô nghiêm túc như vậy cũng mỉm cười gật đầu: “Được, nhất định chúng ta sẽ giành được.”
“Nhất định rồi!” Trần Châu Ánh giơ nắm đấm ra.
Tống Vy cũng nắm tay lại, chạm vào nắm đấm của Trần Châu Ánh, cùng ước định như vậy.
Sau khi buổi họp kết thúc, hai người thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi về.
Cuộc thi hôm nay bị hủy bỏ, các thí sinh cũng quay về vì đương nhiên là không cần phải ở lại nữa.
Hơn nữa bắt đầu từ ngày mai, bọn họ cũng không còn là giám khảo nữa mà cũng là các thí sinh, vậy nên bọn họ cũng phải quay về, chuẩn bị cho cuộc thi đấu ngày mai.
Lúc hai người bước ra khỏi hội quán tổ chức cuộc thi thì có người gọi họ lại.
Chính là cái cô Yamamoto Kayako mà Trần Châu Ánh đã nói trong buổi họp.
Yamamoto Kayako không quá xinh đẹp, thân hình cũng thấp bé, rất phù hợp với ngoại hình của phụ nữ ở nước J đó nhưng vẻ tự tin trên gương mặt đó là điều rất hiếm có của phụ nữ trên nước J đó.
“Trần!” Yamamoto Kayako đi tới trước mặt Trần Châu Ánh, dùng một thứ giọng nửa mùa, gọi tên Trần Châu Ánh.
Trần Châu Ánh liếc mắt nhìn sang, trả lời không chút khách sáo: “Cô có chuyện gì không?”
Yamamoto Kayako cũng không tức giận với thái độ của Trần Châu Ánh, ngược lại còn cười rất ôn hòa: “Trần, cô còn nhớ những gì hôm đó mà tôi đã nói với cô không?”
Trần Châu Ánh bĩu môi: “Nói thừa, cô có quên thì tôi cũng không quên được, cô nói cô không thích có người cùng có danh hiệu ngôi sao Song Tử với cô, bởi vì danh xưng đó không hề hoàn hảo mà sẽ không ngừng nhắc nhở cô có người có thiên phú giống như cô, giỏi như cô, khiến cô biết rằng thực ra cô không phải là vì sao sáng nhất, vậy nên cô muốn thách đấu với tôi, muốn so tài với tôi để xem giữa tôi với cô, rốt cuộc ai là người giỏi hơn, ai mới là ngôi sao sáng nhất.”
Yamamoto Kayako gật đầu: “Đúng vậy, đúng là tôi đã nói như vậy, hơn nữa đó cũng là suy nghĩ từ trước đến giờ của tôi.”
“Thật là trùng hợp, tôi cũng nghĩ như vậy.” Trần Châu Ánh khoanh tay: “Rồi sao? Bây giờ cô muốn nói gì với tôi?”
“Tôi chỉ muốn nói với cô là đừng quên những lời lúc đó mà tôi đã nói với cô. Dù sao từ trước đến nay tôi vẫn luôn muốn được thi đấu với cô, lúc trước tôi còn cho rằng sẽ phải đợi hơn một tháng nữa thì mới tới cuộc thi giữa chúng ta, không ngờ cuộc thi sẽ được diễn ra sớm hơn, ngày mai là cuộc thi đã bắt đầu, mấy hôm nữa chúng ta sẽ biết ai là người thắng người thua, vậy nên Trần, tôi mong lúc đó cô sẽ lấy ra toàn bộ thực lực của mình, tôi thật sự muốn biết rốt cuộc và cô hay tôi mạnh hơn.” Yamamoto Kayako trả lời.
Trần Châu Ánh nheo mắt nói: “Không cần cô nói thì tới lúc đó tôi cũng sẽ dùng hết thực lực của mình, bởi vì tôi cũng muốn biết, cô không muốn có người cùng có danh hiệu ngôi sao Song Tử với mình và tôi cũng không muốn như vậy, nếu hai người chúng ta đã muốn có những danh xưng riêng, muốn là người sáng nhất trong giới trang sức thì cứ ra tay đừng ngần ngại gì.”
“Đương nhiên!” Yamamoto Kayako mỉm cười, đưa tay về phía Trần Châu Ánh.
Trần Châu Ánh mặc dù không thích người của nước J những cũng không thể không thừa nhận thực ra Yamamoto Kayako cũng là một đối thủ không tồi, hơn nữa còn không có nhiều tật xấu như người của nước J.
Đương nhiên tính tự phụ là một ngoại lệ.
Nhưng những người có thực tài thì có ai không tự phụ chứ?
Đến bản thân cô cũng như vậy.
Vậy nên cô không hề ghét tính tự phụ của Yamamoto Kayako, hơn nữa cô ta cũng không phải là kiểu người sẽ chơi xấu để giành được phần thắng.
Tóm lại thì Yamamoto Kayako cũng là một đối thủ đáng được tôn trọng, vậy nên cô cũng vui lòng bắt tay với cô ta.
Sau khi bắt tay xong, Yamamoto Kayako lại nhìn về phía Tống Vy đang đứng phía sau Trần Châu Ánh, rồi hành lễ với cô theo phong cách của nước J.
Mặc dù cô chưa từng đến nước J nhưng lúc ở Học viện Thiết kế Hoàng gia Yahill thì cũng có học sinh của nước J này.
Vậy nên kiểu lễ tiết này cô cũng đã từng bắt gặp ở những bạn học nước J, đây là cách hành lễ của bọn họ đối với giáo viên hướng dẫn, nói là một kiểu lễ tiết ở nước J để thể hiện sự tôn trọng, bình thường đều làm với những trưởng bối tôn kính hoặc giáo viên chứ không làm vậy với những người bằng vai phải lứa.
Vậy nên khi nhìn thấy Yamamoto Kayako hành lễ như vậy với mình, Tống Vy vô cùng kinh ngạc.
Trần Châu Ánh ở bên cạnh cũng kinh ngạc đến mức không khép được miệng.
Có chuyện gì vậy?
Vậy nên ban tổ chức quyết định mời những nhà thiết kế khác tới làm ban giám khảo, phụ trách vòng thi chung kết của các thí sinh, còn những cố vấn sẽ chuyên tâm lo cho cuộc thi của mình.
Còn giám khảo cho các cố vấn thì ban tổ chức sẽ mời một số nhà thiết kế hàng đầu thế giới để đảm bảo sự công bằng, công khai của cuộc thi.
Cũng có nghĩa là cho dù các cuộc thi kết thúc sớm, cho dù có đẩy sớm ngày thi của các cố vấn lên thì bọn họ cũng không phải chịu thiệt, đơn vị tổ chức sẽ cố gắng làm đến mức tốt nhất.
Chỉ là nếu như vậy thì mấy người bọn họ sẽ không có kỳ nghỉ, sắp tới đây sẽ bắt đầu trở nên bận rộn.
Bởi vì cuộc thi sẽ phải kết thúc toàn bộ trong vòng một tuần.
Advertisement
Nghe xong lời giải thích của đơn vị tổ chức, những nhà thiết kế tâm trạng đang kích động mới bình tĩnh, ngồi lại xuống ghế.
Vậy cũng được, mặc dù cuộc thi đẩy lên sớm hơn nhưng sẽ không ảnh hưởng đến việc bọn họ giành được suất tham gia thiết kế trang phục xuất hiện tại Đại hội thể thao thế giới, vậy nên nếu có tổ chức sớm hơn cũng không sao.
Hơn nữa, mấy nhà thiết kế bọn họ bình thường đều chạm mặt nhau, đều nghe nói đến nhau, hiểu biết về trình độ, phong cách thiết kế và địa vị trên trường quốc tế của nhau, vậy nên bọn họ vừa là bạn bè, vừa là đối thủ.
Thực ra các nhà thiết kế từ lâu cũng muốn có một cuộc thi giữa bọn họ để xem rốt cuộc ai là người có trình độ cao hơn, nhưng vì cuộc thi giữa các thí sinh vẫn chưa kết thúc nên vẫn chưa có một cuộc thi nào được tổ chức riêng giữa các cố vấn, vì nếu bị điều tra ra thì sẽ bị xóa tư cách tham gia cuộc thi.
Vậy nên từ trước đến nay, bọn họ đều cố kìm nén cảm giác muốn so tài hơn thua để chung sống với nhau nhưng trong lòng đã ngứa ngáy không chịu được, muốn thi đấu với nhau.
Bây giờ cuộc thi của bọn họ được đẩy lên sớm hơn, bọn họ vui mừng còn không hết.
Tống Vy và Trần Châu Ánh nhìn nhau mỉm cười.
“Tốt quá rồi Tống Vy, vậy là chúng ta cũng có thể thi đấu với nhau rồi.” Trần Châu Ánh nắm tay Tống Vy, hào hứng nói.
Tống Vy gật đầu: “Đúng vậy.”
“Hai người chúng ta vẫn chung một nhóm với nhau đấy nhé.” Trần Châu Ánh nói xong, quay đầu nhìn về phía hai nhà thiết kế đang ở cách đó không xa: “Cô Yamamoto Kayako kia là nhà thiết kế trang sức nổi tiếng của nước J bọn họ. Nghe nói rất được phu nhân của các đại gia ở đất nước đó yêu thích. Thiết kế của cô ta rất có hồn nên cô ta có địa vị rất cao trong giới trang sức ở nước J đó, tớ và cô ta cùng được mệnh danh là ngôi sao Song Tử của châu Á.”
“Danh hiệu ngôi sao Song Tử này xuất phát từ người dân của nước J đó nhỉ?” Tống Vy nghiêng đầu.
Cô nhớ đã từng đọc được chuyện này trên tạp chí.
Tạp chí đó chính là của Trần Châu Ánh.
Trần Châu Ánh gật đầu: “Đúng vậy, chòm sao Song Tử của giới trang sức châu Á, danh hiệu này cuồng vọng như thế, tớ nghe thôi cũng thấy xấu hổ nhưng người dân của nước J đó thích nhất là nghĩ ra những cái tên lạ lùng như vậy, cái cô Yamamoto kia vô cùng quan tâm đến cái danh xưng này, thời gian trước cô ta còn chặn tớ lại, nói rằng cô ta không muốn tớ cũng là ngôi sao Song Tử như cô ta, cô ta chỉ muốn mình là ngôi sao sáng nhất, còn nói đợi cuộc thi của các thí sinh kết thúc thì sẽ so tài một trận ra trò với tớ, để xem hai ngôi sao Song Tử bọn tớ rốt cuộc ai mới là người có tài hơn, người nào thua sẽ phải tuyên bố với thế giới mình không phải là Song Tử, không xứng đáng với danh hiệu của vì sao này.”
“Cô ta dám đưa ra lời khiêu chiến như vậy với cậu sao?” Tống Vy kinh ngạc.
Cô chưa từng nghe nói Trần Châu Ánh nói tới chuyện này.
Trần Châu Ánh hừ một tiếng: “Đúng vậy, cô ta không muốn cùng là chòm Song Tử với tớ, còn tớ thì không thèm tranh cái danh hiệu đó với cô ta, vậy nên trong cuộc đối đầu sắp tới, tớ cũng muốn xem thử xem tớ và cô ta rốt cuộc ai mới có thiên phú thiết kế hơn, cuối cùng ai mới phải là người tuyên bố với thế giới từ bỏ danh hiệu sao Song Tử đó. Tống Vy, nhóm của chúng ta không thể để thua nhóm của bọn họ, chúng ta nhất định phải giành được suất thiết kế trang phục và trang sức cho các nhân vật quan ra mắt xuất hiện trong Đại hội thể thao thế giới.”
Nói xong, gương mặt cô hiện rõ sự kiên định và quyết thắng.
Tống Vy nhìn thấy cô nghiêm túc như vậy cũng mỉm cười gật đầu: “Được, nhất định chúng ta sẽ giành được.”
“Nhất định rồi!” Trần Châu Ánh giơ nắm đấm ra.
Tống Vy cũng nắm tay lại, chạm vào nắm đấm của Trần Châu Ánh, cùng ước định như vậy.
Sau khi buổi họp kết thúc, hai người thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi về.
Cuộc thi hôm nay bị hủy bỏ, các thí sinh cũng quay về vì đương nhiên là không cần phải ở lại nữa.
Hơn nữa bắt đầu từ ngày mai, bọn họ cũng không còn là giám khảo nữa mà cũng là các thí sinh, vậy nên bọn họ cũng phải quay về, chuẩn bị cho cuộc thi đấu ngày mai.
Lúc hai người bước ra khỏi hội quán tổ chức cuộc thi thì có người gọi họ lại.
Chính là cái cô Yamamoto Kayako mà Trần Châu Ánh đã nói trong buổi họp.
Yamamoto Kayako không quá xinh đẹp, thân hình cũng thấp bé, rất phù hợp với ngoại hình của phụ nữ ở nước J đó nhưng vẻ tự tin trên gương mặt đó là điều rất hiếm có của phụ nữ trên nước J đó.
“Trần!” Yamamoto Kayako đi tới trước mặt Trần Châu Ánh, dùng một thứ giọng nửa mùa, gọi tên Trần Châu Ánh.
Trần Châu Ánh liếc mắt nhìn sang, trả lời không chút khách sáo: “Cô có chuyện gì không?”
Yamamoto Kayako cũng không tức giận với thái độ của Trần Châu Ánh, ngược lại còn cười rất ôn hòa: “Trần, cô còn nhớ những gì hôm đó mà tôi đã nói với cô không?”
Trần Châu Ánh bĩu môi: “Nói thừa, cô có quên thì tôi cũng không quên được, cô nói cô không thích có người cùng có danh hiệu ngôi sao Song Tử với cô, bởi vì danh xưng đó không hề hoàn hảo mà sẽ không ngừng nhắc nhở cô có người có thiên phú giống như cô, giỏi như cô, khiến cô biết rằng thực ra cô không phải là vì sao sáng nhất, vậy nên cô muốn thách đấu với tôi, muốn so tài với tôi để xem giữa tôi với cô, rốt cuộc ai là người giỏi hơn, ai mới là ngôi sao sáng nhất.”
Yamamoto Kayako gật đầu: “Đúng vậy, đúng là tôi đã nói như vậy, hơn nữa đó cũng là suy nghĩ từ trước đến giờ của tôi.”
“Thật là trùng hợp, tôi cũng nghĩ như vậy.” Trần Châu Ánh khoanh tay: “Rồi sao? Bây giờ cô muốn nói gì với tôi?”
“Tôi chỉ muốn nói với cô là đừng quên những lời lúc đó mà tôi đã nói với cô. Dù sao từ trước đến nay tôi vẫn luôn muốn được thi đấu với cô, lúc trước tôi còn cho rằng sẽ phải đợi hơn một tháng nữa thì mới tới cuộc thi giữa chúng ta, không ngờ cuộc thi sẽ được diễn ra sớm hơn, ngày mai là cuộc thi đã bắt đầu, mấy hôm nữa chúng ta sẽ biết ai là người thắng người thua, vậy nên Trần, tôi mong lúc đó cô sẽ lấy ra toàn bộ thực lực của mình, tôi thật sự muốn biết rốt cuộc và cô hay tôi mạnh hơn.” Yamamoto Kayako trả lời.
Trần Châu Ánh nheo mắt nói: “Không cần cô nói thì tới lúc đó tôi cũng sẽ dùng hết thực lực của mình, bởi vì tôi cũng muốn biết, cô không muốn có người cùng có danh hiệu ngôi sao Song Tử với mình và tôi cũng không muốn như vậy, nếu hai người chúng ta đã muốn có những danh xưng riêng, muốn là người sáng nhất trong giới trang sức thì cứ ra tay đừng ngần ngại gì.”
“Đương nhiên!” Yamamoto Kayako mỉm cười, đưa tay về phía Trần Châu Ánh.
Trần Châu Ánh mặc dù không thích người của nước J những cũng không thể không thừa nhận thực ra Yamamoto Kayako cũng là một đối thủ không tồi, hơn nữa còn không có nhiều tật xấu như người của nước J.
Đương nhiên tính tự phụ là một ngoại lệ.
Nhưng những người có thực tài thì có ai không tự phụ chứ?
Đến bản thân cô cũng như vậy.
Vậy nên cô không hề ghét tính tự phụ của Yamamoto Kayako, hơn nữa cô ta cũng không phải là kiểu người sẽ chơi xấu để giành được phần thắng.
Tóm lại thì Yamamoto Kayako cũng là một đối thủ đáng được tôn trọng, vậy nên cô cũng vui lòng bắt tay với cô ta.
Sau khi bắt tay xong, Yamamoto Kayako lại nhìn về phía Tống Vy đang đứng phía sau Trần Châu Ánh, rồi hành lễ với cô theo phong cách của nước J.
Mặc dù cô chưa từng đến nước J nhưng lúc ở Học viện Thiết kế Hoàng gia Yahill thì cũng có học sinh của nước J này.
Vậy nên kiểu lễ tiết này cô cũng đã từng bắt gặp ở những bạn học nước J, đây là cách hành lễ của bọn họ đối với giáo viên hướng dẫn, nói là một kiểu lễ tiết ở nước J để thể hiện sự tôn trọng, bình thường đều làm với những trưởng bối tôn kính hoặc giáo viên chứ không làm vậy với những người bằng vai phải lứa.
Vậy nên khi nhìn thấy Yamamoto Kayako hành lễ như vậy với mình, Tống Vy vô cùng kinh ngạc.
Trần Châu Ánh ở bên cạnh cũng kinh ngạc đến mức không khép được miệng.
Có chuyện gì vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.