Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Chương 890: ĐƯA VỀ BỆNH VIỆN TÂM THẦN
Nguyệt Nha
14/09/2022
“Chắc được rồi.” Tống Hải Dương nghĩ một chút rồi trả lời, sau đó mở lại giao diện của bức ảnh vừa rồi, quả nhiên đã khôi phục xong.
Tống Hải Dương mỉm cười, ấn kiểm tra bức ảnh sau khi khôi phục.
Rất nhanh, bức ảnh vốn mơ hồ không rõ, dần dần trở nên rõ ràng.
Sau khi bức ảnh càng lúc càng rõ thì sắc mặt của Tống Vy và Đường Hạo Tuấn càng lúc càng khó coi.
“Sao lại là cô ta!” Đồng tử của Tống Vy hơi co rút, lớn tiếng thốt lên.
Đường Hạo Tuấn cũng nắm chặt tay: “Tống Huyền!”
Tô Huyền vậy mà là Tống Huyền!
“Hải Dương, con chắc chắn con không nhầm lẫn chứ?” Tống Vy nhìn Tống Hải Dương.
Tống Hải Dương rất chắc chắn mà lắc đầu: “Tuyệt đối không.”
Advertisement
Tống Vy mím môi, hoàn toàn không lên tiếng nữa, chấp nhận sự thật khiến cô vừa cảm thấy nằm trong dự liệu vừa nằm ngoài dự liệu.
Tô Huyền chính là Tống Huyền.
Thật ra khi Tô Huyền xuất hiện thì cô đã vì tên của Tô Huyền, ghép tên của Tống Huyền và Tô Thu lại thì rất giống, mà từng nảy sinh nghi ngờ.
Chỉ là về sau bởi vì chiều cao vẻ ngoài của Tô Huyền không có điểm nào giống với Tống Huyền, cho nên đã phủ định.
Nhưng bây giờ cô mới hiểu, sự nghi ngờ của cô khi đó, vậy mà là đúng.
Tống Huyền thật sự không chết, sau khi kim thiền thoát xác, chạy ra nước ngoài làm phẫu thuật thẩm mỹ, trở thành một nhà thiết kế trẻ cực kỳ có thiên phú.
Nếu không phải Tô Huyền là Tống Huyền còn tốt, thiết kế của Tô Huyền đó, chắc chắn không có vấn đề gì.
Nhưng bây giờ cô đã biết Tô Huyền là Tống Huyền, vậy thiết kế của vòng thi trước, sợ rằng cũng có vấn đề rồi.
Dù sao thiên phú của Tống Huyền bày ra ở đó, căn bản không thể thiết kế được trang phục xuất sắc như vậy, tóm lại không thể sau khi thay hình đổi dạng, ngay cả thiên phú cũng có.
Cho nên thiết kế của mấy vòng thi này của Tống Huyền làm sao mà có, e rằng có liên quan tới Linda đại sư.
“Cô ta vậy mà chưa chết.” Sắc mặt của Đường Hạo Tuấn ầm trầm khó coi.
Lúc đầu chuyện Tống Huyền nhảy lầu tự sát nháo rất lớn, anh lúc đó từng nghi ngờ, Tống Huyền khả năng chưa chết, nhưng cuối cùng so sánh mẫu gen, thi thể chính là của Tống Huyền, cho nên anh mới tin Tống Huyền có lẽ thật sự chết rồi.
Nhưng bây giờ xem ra, thật nực cười, anh vậy mà bị xoay vòng vòng.
“Phải, cô ta còn sống.” Vẻ mặt của Tống Vy cũng không tốt lắm mà gật đầu: “Có thể thấy việc tự sát lúc đầu của cô ta được nên kế hoạch rất tỉ mỉ, không những đoán được chúng ta sẽ nghi ngờ thi thể rốt cuộc có phải cô ta hay không, còn đoán được chúng ta sẽ dùng thi thể so sánh với mẫu gen mà trước đây cô ta để lại.”
“Xem ra pháp y lúc đầu làm đối chiếu rất có vấn đề.” Đường Hạo Tuấn híp mắt.
Tống Vy cắn môi: “Pháp y là người của cơ quan, Tống Huyền căn bản không có bản lĩnh đó để mua chuộc được đối phương.”
“Cô ta không có, nhưng Lâm Giai Nhi có.” Đường Hạo Tuấn nhìn cô.
Tống Vy sửng sốt: “Ý anh là, Lâm Giai Nhi và Tống Huyền hợp mưu…”
“Anh có suy đoán này.” Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Lúc đầu chân của Tống Huyền bị người ta đánh gãy, bệnh viện mà cô ta điều trị chính là bệnh viện của Mạnh Ngọc, có một lần, anh đã nhìn thấy bọn họ gặp mặt, nhưng anh lúc đó không có nghĩ nhiều.”
Bởi vì lúc đầu Lâm Giai Nhi vừa mới từ trong trạng thái người thực vật tỉnh lại, không ai biết cô ta rốt cuộc có thân phận gì.
Tống Huyền càng không thể biết, cho nên anh chỉ coi bọn họ là tình cờ gặp nhau trong thời gian hồi sức ở bệnh viện, bây giờ nghĩ lại, trong này đã ẩn giấu bao nhiêu chi tiết mà anh đã phớt lờ.
“Nếu thật là Lâm Giai Nhi, cô ta tại sao phải giúp Tống Huyền, đối với cô ta mà nói, Tống Huyền cũng là tình địch của cô ta.” Tống Vy nhíu chặt mày, nghĩ không thông.
Đường Hạo Tuấn nhìn cô bằng ánh mắt thâm tình: “Bởi vì kẻ địch của kẻ địch chính là bạn, tình địch lớn nhất của hai người bọn họ là em, cho nên đương nhiên có khả năng liên minh.”
Nghe vậy, khóe miệng của Tống Vy giật giật, bỗng chốc không nói gì nữa.
Cô nhìn máy tính, ánh mắt rất phức tạp: “Hạo Tuấn, anh nói xem cô ta cần gì phải thế, thay hình đổi dạng, biến bản thân thành một người khác để đối phó em, không mệt sao?”
“Cô ta có mệt hay không anh sao mà biết chứ?” Đường Hạo Tuấn liếc nhìn Tống Huyền trên máy tính, hờ hững nói.
Tống Vy cạn lời mà trợn mắt, sau đó lại nghĩ tới cái gì đó, mở miệng: “Không biết lúc đầu Tống Huyền giả tự sát, Tô Thu và Tống Huy Khanh biết không? Hoặc nói, bọn họ lúc đầu không biết, về sau Tống Huyền sau khi phẫu thuật thẩm mỹ xong, có nói cho bọn họ biết cô ta còn sống không.”
“Không rõ, cũng chả sao cả, nếu lúc đầu Tống Huyền chết rồi, vậy thì để cô ta hoàn toàn biến mất, còn bên này, thân phận của Tống Huyền anh cũng báo cho hội hiệp thiết kế.” Đường Hạo Tuấn trầm giọng nói.
Sự kiện tranh giành suất trong nước thì Tống Huyền đã bị phong sát rồi.
Đương nhiên không thể để cô ta tiếp tục dùng thân phận của Tô Huyền đến tham gia cuộc thi.
Bởi vì cô ta dựa vào thiết kế của Linda mà lọt vào vòng trong, không công bằng với các tuyển thủ đã bị loại.
“Vậy sau đó, anh sẽ đưa Tống Huyền về nước, lần nữa đưa về bệnh viện tâm thần hay sao?” Tống Vy nhìn anh hỏi.
Anh lại lắc đầu: “Không được, cô ta đã không phải là người mang quốc tịch nước chúng ta, anh không thể cưỡng chế đưa cô ta về nước, trừ phi ở bên này khiến cô ta vào bệnh viện tâm thần.”
“Điều này đối với anh mà nói, chắc không phải chuyện khó gì đâu nhỉ? Tống Vy cười nói.
Trong mắt Đường Hạo Tuấn vụt qia một tia tối tăm, hất cằm: “Quả thật không phải.’
“Vậy em đợi tin tốt của anh.” Tống Vy nói.
Khi ở trong nước, Tống Huyền vì phạm tội sao chép, bị phạt tù mấy năm, nhưng giả điên vào bệnh viện tâm thần, thoát ngồi tù, cuối cùng lại tự sát.
Nhưng bây giờ chuyện tự sát của Tống Huyền là giả, nếu Tống Huyền còn sống, nhưng đã thay đổi quốc tịch, không thể khiến cô ta tiếp tục ngồi tù, vậy bệnh viện tâm thần, tóm lại có thể tiếp tục ở.
Đối với loại người không biết xấu hổ như Tống Huyền, không phải sao chép thì là lấy thiết kế của người khác thì nên bị nhốt mãi mãi, đừng ra ngoài gây chuyện nữa.
“Em rất nhanh thì có thể nhìn thấy rồi, muộn nhất hai ngày.” Đường Hạo Tuấn xoa tóc của Tống Vy, bảo đảm với cô.
Tống Vy mỉm cười: “Ừ, em tin anh.”
Sau đó, cô lại nhìn sang Tống Hải Dương: “Cục cưng, không cần tra camera nữa, nếu đã biết Tô Huyền chính là Tống Huyền, trực tiếp đối phó là được, không cần nói chứng cứ gì nữa.”
Còn Linda đại sư, đương nhiên có hiệp hội thiết kế xử lý.
“Con biết rồi mẹ.” Tống Hải Dương gật đầu.
Sau đó, Đường Hạo Tuấn đi sắp xếp chuyện của Tống Huyền.
Tống Vy lại ở trong phòng vẽ bản thiết kế cho tòa soạn.
Hai ngày sau, vòng thi mới lại bắt đầu rồi.
Đường Hạo Tuấn đưa Tống Vy tới.
Sự xuất hiện của anh khiến các nhà thiết kế và người mẫu đều sửng sốt.
Dù sao người đàn ông phương Đông ưu tú như anh là rất ít gặp.
Vì vậy một vài nhà thiết kế và người mẫu đều âm thầm dùng ánh mắt quyến rũ hướng về Đường Hạo Tuấn, ý câu dẫn rất rõ ràng.
Tuy trên mặt Tống Vy có hơi khó coi, nhưng trong lòng lại kiêu ngạo.
Dù sao người đàn ông mà bọn họ muốn dụ dỗ, là của cô.
Nghĩ vậy, Tống Vy trực tiếp khoác cánh tay của Đường Hạo Tuấn, dùng ánh mắt đắc ý nhìn những người có tâm tư này.
Lập tức khiến những người này tức đến đen mặt.
Đường Hạo Tuấn nhìn động tác nhỏ của cô, đôi môi mỏng hơi cong lên, càng cưng chiều mà hôn lên trán của cô, biểu đạt không lời với những người này mình là thuộc về ai.
Trong đó có một số người mẫu và nhà thiết kế tam quan ngay thẳng thì đều ngưỡng mộ.
Chỉ có Tô Huyền cũng chính là Tống Huyền ở trong góc nhìn Tống Vy và Đường Hạo Tuấn với vẻ mặt khó coi, trong lòng bị sự đố kỵ lấp đầy.
Tống Vy luôn âm thầm quan sát cô ta, nhìn thấy hành vi của cô ta, ánh mắt tối lại.
“Chồng à, anh đi trước đi, em ở đây nói chuyện với mọi người.” Tống Vy mỉm cười nói với Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu: “Vậy anh đi đây.”
“Ừ, lát nữa gặp.” Tống Vy kiễng chân, hôn lên mặt anh.
Ánh mắt của Đường Hạo Tuấn hơi lóe lên, trực tiếp nâng cằm của cô lên, hôn đáp lại trên môi cô.
Tống Hải Dương mỉm cười, ấn kiểm tra bức ảnh sau khi khôi phục.
Rất nhanh, bức ảnh vốn mơ hồ không rõ, dần dần trở nên rõ ràng.
Sau khi bức ảnh càng lúc càng rõ thì sắc mặt của Tống Vy và Đường Hạo Tuấn càng lúc càng khó coi.
“Sao lại là cô ta!” Đồng tử của Tống Vy hơi co rút, lớn tiếng thốt lên.
Đường Hạo Tuấn cũng nắm chặt tay: “Tống Huyền!”
Tô Huyền vậy mà là Tống Huyền!
“Hải Dương, con chắc chắn con không nhầm lẫn chứ?” Tống Vy nhìn Tống Hải Dương.
Tống Hải Dương rất chắc chắn mà lắc đầu: “Tuyệt đối không.”
Advertisement
Tống Vy mím môi, hoàn toàn không lên tiếng nữa, chấp nhận sự thật khiến cô vừa cảm thấy nằm trong dự liệu vừa nằm ngoài dự liệu.
Tô Huyền chính là Tống Huyền.
Thật ra khi Tô Huyền xuất hiện thì cô đã vì tên của Tô Huyền, ghép tên của Tống Huyền và Tô Thu lại thì rất giống, mà từng nảy sinh nghi ngờ.
Chỉ là về sau bởi vì chiều cao vẻ ngoài của Tô Huyền không có điểm nào giống với Tống Huyền, cho nên đã phủ định.
Nhưng bây giờ cô mới hiểu, sự nghi ngờ của cô khi đó, vậy mà là đúng.
Tống Huyền thật sự không chết, sau khi kim thiền thoát xác, chạy ra nước ngoài làm phẫu thuật thẩm mỹ, trở thành một nhà thiết kế trẻ cực kỳ có thiên phú.
Nếu không phải Tô Huyền là Tống Huyền còn tốt, thiết kế của Tô Huyền đó, chắc chắn không có vấn đề gì.
Nhưng bây giờ cô đã biết Tô Huyền là Tống Huyền, vậy thiết kế của vòng thi trước, sợ rằng cũng có vấn đề rồi.
Dù sao thiên phú của Tống Huyền bày ra ở đó, căn bản không thể thiết kế được trang phục xuất sắc như vậy, tóm lại không thể sau khi thay hình đổi dạng, ngay cả thiên phú cũng có.
Cho nên thiết kế của mấy vòng thi này của Tống Huyền làm sao mà có, e rằng có liên quan tới Linda đại sư.
“Cô ta vậy mà chưa chết.” Sắc mặt của Đường Hạo Tuấn ầm trầm khó coi.
Lúc đầu chuyện Tống Huyền nhảy lầu tự sát nháo rất lớn, anh lúc đó từng nghi ngờ, Tống Huyền khả năng chưa chết, nhưng cuối cùng so sánh mẫu gen, thi thể chính là của Tống Huyền, cho nên anh mới tin Tống Huyền có lẽ thật sự chết rồi.
Nhưng bây giờ xem ra, thật nực cười, anh vậy mà bị xoay vòng vòng.
“Phải, cô ta còn sống.” Vẻ mặt của Tống Vy cũng không tốt lắm mà gật đầu: “Có thể thấy việc tự sát lúc đầu của cô ta được nên kế hoạch rất tỉ mỉ, không những đoán được chúng ta sẽ nghi ngờ thi thể rốt cuộc có phải cô ta hay không, còn đoán được chúng ta sẽ dùng thi thể so sánh với mẫu gen mà trước đây cô ta để lại.”
“Xem ra pháp y lúc đầu làm đối chiếu rất có vấn đề.” Đường Hạo Tuấn híp mắt.
Tống Vy cắn môi: “Pháp y là người của cơ quan, Tống Huyền căn bản không có bản lĩnh đó để mua chuộc được đối phương.”
“Cô ta không có, nhưng Lâm Giai Nhi có.” Đường Hạo Tuấn nhìn cô.
Tống Vy sửng sốt: “Ý anh là, Lâm Giai Nhi và Tống Huyền hợp mưu…”
“Anh có suy đoán này.” Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Lúc đầu chân của Tống Huyền bị người ta đánh gãy, bệnh viện mà cô ta điều trị chính là bệnh viện của Mạnh Ngọc, có một lần, anh đã nhìn thấy bọn họ gặp mặt, nhưng anh lúc đó không có nghĩ nhiều.”
Bởi vì lúc đầu Lâm Giai Nhi vừa mới từ trong trạng thái người thực vật tỉnh lại, không ai biết cô ta rốt cuộc có thân phận gì.
Tống Huyền càng không thể biết, cho nên anh chỉ coi bọn họ là tình cờ gặp nhau trong thời gian hồi sức ở bệnh viện, bây giờ nghĩ lại, trong này đã ẩn giấu bao nhiêu chi tiết mà anh đã phớt lờ.
“Nếu thật là Lâm Giai Nhi, cô ta tại sao phải giúp Tống Huyền, đối với cô ta mà nói, Tống Huyền cũng là tình địch của cô ta.” Tống Vy nhíu chặt mày, nghĩ không thông.
Đường Hạo Tuấn nhìn cô bằng ánh mắt thâm tình: “Bởi vì kẻ địch của kẻ địch chính là bạn, tình địch lớn nhất của hai người bọn họ là em, cho nên đương nhiên có khả năng liên minh.”
Nghe vậy, khóe miệng của Tống Vy giật giật, bỗng chốc không nói gì nữa.
Cô nhìn máy tính, ánh mắt rất phức tạp: “Hạo Tuấn, anh nói xem cô ta cần gì phải thế, thay hình đổi dạng, biến bản thân thành một người khác để đối phó em, không mệt sao?”
“Cô ta có mệt hay không anh sao mà biết chứ?” Đường Hạo Tuấn liếc nhìn Tống Huyền trên máy tính, hờ hững nói.
Tống Vy cạn lời mà trợn mắt, sau đó lại nghĩ tới cái gì đó, mở miệng: “Không biết lúc đầu Tống Huyền giả tự sát, Tô Thu và Tống Huy Khanh biết không? Hoặc nói, bọn họ lúc đầu không biết, về sau Tống Huyền sau khi phẫu thuật thẩm mỹ xong, có nói cho bọn họ biết cô ta còn sống không.”
“Không rõ, cũng chả sao cả, nếu lúc đầu Tống Huyền chết rồi, vậy thì để cô ta hoàn toàn biến mất, còn bên này, thân phận của Tống Huyền anh cũng báo cho hội hiệp thiết kế.” Đường Hạo Tuấn trầm giọng nói.
Sự kiện tranh giành suất trong nước thì Tống Huyền đã bị phong sát rồi.
Đương nhiên không thể để cô ta tiếp tục dùng thân phận của Tô Huyền đến tham gia cuộc thi.
Bởi vì cô ta dựa vào thiết kế của Linda mà lọt vào vòng trong, không công bằng với các tuyển thủ đã bị loại.
“Vậy sau đó, anh sẽ đưa Tống Huyền về nước, lần nữa đưa về bệnh viện tâm thần hay sao?” Tống Vy nhìn anh hỏi.
Anh lại lắc đầu: “Không được, cô ta đã không phải là người mang quốc tịch nước chúng ta, anh không thể cưỡng chế đưa cô ta về nước, trừ phi ở bên này khiến cô ta vào bệnh viện tâm thần.”
“Điều này đối với anh mà nói, chắc không phải chuyện khó gì đâu nhỉ? Tống Vy cười nói.
Trong mắt Đường Hạo Tuấn vụt qia một tia tối tăm, hất cằm: “Quả thật không phải.’
“Vậy em đợi tin tốt của anh.” Tống Vy nói.
Khi ở trong nước, Tống Huyền vì phạm tội sao chép, bị phạt tù mấy năm, nhưng giả điên vào bệnh viện tâm thần, thoát ngồi tù, cuối cùng lại tự sát.
Nhưng bây giờ chuyện tự sát của Tống Huyền là giả, nếu Tống Huyền còn sống, nhưng đã thay đổi quốc tịch, không thể khiến cô ta tiếp tục ngồi tù, vậy bệnh viện tâm thần, tóm lại có thể tiếp tục ở.
Đối với loại người không biết xấu hổ như Tống Huyền, không phải sao chép thì là lấy thiết kế của người khác thì nên bị nhốt mãi mãi, đừng ra ngoài gây chuyện nữa.
“Em rất nhanh thì có thể nhìn thấy rồi, muộn nhất hai ngày.” Đường Hạo Tuấn xoa tóc của Tống Vy, bảo đảm với cô.
Tống Vy mỉm cười: “Ừ, em tin anh.”
Sau đó, cô lại nhìn sang Tống Hải Dương: “Cục cưng, không cần tra camera nữa, nếu đã biết Tô Huyền chính là Tống Huyền, trực tiếp đối phó là được, không cần nói chứng cứ gì nữa.”
Còn Linda đại sư, đương nhiên có hiệp hội thiết kế xử lý.
“Con biết rồi mẹ.” Tống Hải Dương gật đầu.
Sau đó, Đường Hạo Tuấn đi sắp xếp chuyện của Tống Huyền.
Tống Vy lại ở trong phòng vẽ bản thiết kế cho tòa soạn.
Hai ngày sau, vòng thi mới lại bắt đầu rồi.
Đường Hạo Tuấn đưa Tống Vy tới.
Sự xuất hiện của anh khiến các nhà thiết kế và người mẫu đều sửng sốt.
Dù sao người đàn ông phương Đông ưu tú như anh là rất ít gặp.
Vì vậy một vài nhà thiết kế và người mẫu đều âm thầm dùng ánh mắt quyến rũ hướng về Đường Hạo Tuấn, ý câu dẫn rất rõ ràng.
Tuy trên mặt Tống Vy có hơi khó coi, nhưng trong lòng lại kiêu ngạo.
Dù sao người đàn ông mà bọn họ muốn dụ dỗ, là của cô.
Nghĩ vậy, Tống Vy trực tiếp khoác cánh tay của Đường Hạo Tuấn, dùng ánh mắt đắc ý nhìn những người có tâm tư này.
Lập tức khiến những người này tức đến đen mặt.
Đường Hạo Tuấn nhìn động tác nhỏ của cô, đôi môi mỏng hơi cong lên, càng cưng chiều mà hôn lên trán của cô, biểu đạt không lời với những người này mình là thuộc về ai.
Trong đó có một số người mẫu và nhà thiết kế tam quan ngay thẳng thì đều ngưỡng mộ.
Chỉ có Tô Huyền cũng chính là Tống Huyền ở trong góc nhìn Tống Vy và Đường Hạo Tuấn với vẻ mặt khó coi, trong lòng bị sự đố kỵ lấp đầy.
Tống Vy luôn âm thầm quan sát cô ta, nhìn thấy hành vi của cô ta, ánh mắt tối lại.
“Chồng à, anh đi trước đi, em ở đây nói chuyện với mọi người.” Tống Vy mỉm cười nói với Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu: “Vậy anh đi đây.”
“Ừ, lát nữa gặp.” Tống Vy kiễng chân, hôn lên mặt anh.
Ánh mắt của Đường Hạo Tuấn hơi lóe lên, trực tiếp nâng cằm của cô lên, hôn đáp lại trên môi cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.