Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Chương 798: “Đừng khách sáo.”
Nguyệt Nha
14/09/2022
Bỗng nhiên, Tống Vy như nghĩ đến điều gì, cô lại hỏi: “Vậy các anh có điều tra được xem năm đó mẹ tôi lái xe gì không? Nhân chứng nói mẹ tôi đụng, chắc chắn lúc ấy mẹ tôi đang lái xe sao?”
“Đúng vậy, lúc ấy mẹ cô lái xe màu đỏ.” Thám tử đáp.
Advertisement
Ầm!
Đầu Tống Vy như bị sét đánh, cả người đờ đẫn ngồi ở đó không động đậy.
Màu đỏ...
Đúng như Đường Hạo Tuấn nói.
Nước mắt của cô bỗng rơi xuống: “Mẹ tôi ghét màu đỏ như thế, tại sao lại lái xe đỏ chứ?”
Thám tử thấy cô như vậy thì hơi đồng cảm nhưng vẫn đáp: “Cô Tống, tại sao cô cho rằng mẹ cô ghét màu đỏ. Mười tám năm trước, màu mà mẹ cô thích nhất chính là màu đỏ, chỉ là sau này mới ghét nó. Đây là điều chúng tôi điều tra mới biết được, mà cũng không quá khó để tìm hiểu.”
Tống Vy bối rối trước câu hỏi của thám tử.
Đúng thế, vì sao cô lại cảm thấy mẹ ghét màu đỏ.
Trong trí nhớ của mình, mẹ chưa bao giờ nói ghét màu đỏ nhưng cô lại cảm thấy bà ấy ghét nó, rốt cuộc là vì sao?
Tống Vy chợt cảm thấy có chỗ là lạ, một cảm giác khủng hoảng khó hiểu dâng lên.
Nhưng cô lại không biết nó bất ổn ở đâu, tâm trạng vô cùng nặng nề.
“Đây là những gì mà trước mắt văn phòng thám tử chúng tôi điều tra được, bởi vì chuyện quá lâu nên những thứ khác tạm thời chưa rõ. Nếu như cô Tống muốn biết nhiều thêm thì có thể hỏi ba cô, hẳn ông ấy biết nhiều thứ.” Thám tử đề nghị.
Tống Vy siết chặt nắm tay.
Không phải cô không biết rằng Tống Huy Khanh có thể biết chuyện năm đó.
Nhưng cô không muốn gặp ông ta nên không định đến hỏi.
Nhưng bây giờ...
Tống Vy hít một hơi, đứng dậy: “Tôi biết rồi, cảm ơn anh.”
“Đừng khách sáo.”
Thám tử tiễn Tống Vy ra ngoài.
Tống Vy đứng dưới lầu, ngước mắt nhìn bầu trời.
Rõ ràng bầu trời sáng sủa một khoảng không nhưng cô lại cảm thấy rất lạnh, không chỉ cơ thể mà còn cả trái tim.
Mẹ, mười tám năm trước, mẹ thật sự gây tai nạn sao?
Tống Vy đau khổ nhắm mắt lại, một giọt nước mắt lăn dài, sau đó, cô kéo lê thân thể mệt mỏi nặng nề rời khỏi nơi này, lái xe đến nhà họ Tống.
Quản gia nhà họ Tống thấy cô đến thì vô cùng ngạc nhiên: “Cô Tống, cô tìm ông chủ sao?”
Tống Vy gật đầu: “Ông ta đâu rồi?”
“Ông chủ vắng nhà rồi ạ, hay là lần sau cô lại đến đi.” Quản gia khéo léo nói.
Tống Vy mấp máy môi: “Không được, tôi có chuyện muốn hỏi Tống Huy Khanh.”
“Nhưng mà ông chủ...”
“Ông ta chưa về thì tôi vào nhà chờ, ông gọi điện bảo ông ta về ngay đi, không thì đừng trách tôi lại làm gì đấy.” Tống Vy buông một câu đầy tính uy hiếp rồi đi vào trong biệt thự với gương mặt lạnh lùng.
Quản gia không ngăn được cô, ngoài là con gái của Tống Huy Khanh thì cô còn là mợ chủ tập toàn Đường Thị.
Không dây được, không dây được.
“Đúng vậy, lúc ấy mẹ cô lái xe màu đỏ.” Thám tử đáp.
Advertisement
Ầm!
Đầu Tống Vy như bị sét đánh, cả người đờ đẫn ngồi ở đó không động đậy.
Màu đỏ...
Đúng như Đường Hạo Tuấn nói.
Nước mắt của cô bỗng rơi xuống: “Mẹ tôi ghét màu đỏ như thế, tại sao lại lái xe đỏ chứ?”
Thám tử thấy cô như vậy thì hơi đồng cảm nhưng vẫn đáp: “Cô Tống, tại sao cô cho rằng mẹ cô ghét màu đỏ. Mười tám năm trước, màu mà mẹ cô thích nhất chính là màu đỏ, chỉ là sau này mới ghét nó. Đây là điều chúng tôi điều tra mới biết được, mà cũng không quá khó để tìm hiểu.”
Tống Vy bối rối trước câu hỏi của thám tử.
Đúng thế, vì sao cô lại cảm thấy mẹ ghét màu đỏ.
Trong trí nhớ của mình, mẹ chưa bao giờ nói ghét màu đỏ nhưng cô lại cảm thấy bà ấy ghét nó, rốt cuộc là vì sao?
Tống Vy chợt cảm thấy có chỗ là lạ, một cảm giác khủng hoảng khó hiểu dâng lên.
Nhưng cô lại không biết nó bất ổn ở đâu, tâm trạng vô cùng nặng nề.
“Đây là những gì mà trước mắt văn phòng thám tử chúng tôi điều tra được, bởi vì chuyện quá lâu nên những thứ khác tạm thời chưa rõ. Nếu như cô Tống muốn biết nhiều thêm thì có thể hỏi ba cô, hẳn ông ấy biết nhiều thứ.” Thám tử đề nghị.
Tống Vy siết chặt nắm tay.
Không phải cô không biết rằng Tống Huy Khanh có thể biết chuyện năm đó.
Nhưng cô không muốn gặp ông ta nên không định đến hỏi.
Nhưng bây giờ...
Tống Vy hít một hơi, đứng dậy: “Tôi biết rồi, cảm ơn anh.”
“Đừng khách sáo.”
Thám tử tiễn Tống Vy ra ngoài.
Tống Vy đứng dưới lầu, ngước mắt nhìn bầu trời.
Rõ ràng bầu trời sáng sủa một khoảng không nhưng cô lại cảm thấy rất lạnh, không chỉ cơ thể mà còn cả trái tim.
Mẹ, mười tám năm trước, mẹ thật sự gây tai nạn sao?
Tống Vy đau khổ nhắm mắt lại, một giọt nước mắt lăn dài, sau đó, cô kéo lê thân thể mệt mỏi nặng nề rời khỏi nơi này, lái xe đến nhà họ Tống.
Quản gia nhà họ Tống thấy cô đến thì vô cùng ngạc nhiên: “Cô Tống, cô tìm ông chủ sao?”
Tống Vy gật đầu: “Ông ta đâu rồi?”
“Ông chủ vắng nhà rồi ạ, hay là lần sau cô lại đến đi.” Quản gia khéo léo nói.
Tống Vy mấp máy môi: “Không được, tôi có chuyện muốn hỏi Tống Huy Khanh.”
“Nhưng mà ông chủ...”
“Ông ta chưa về thì tôi vào nhà chờ, ông gọi điện bảo ông ta về ngay đi, không thì đừng trách tôi lại làm gì đấy.” Tống Vy buông một câu đầy tính uy hiếp rồi đi vào trong biệt thự với gương mặt lạnh lùng.
Quản gia không ngăn được cô, ngoài là con gái của Tống Huy Khanh thì cô còn là mợ chủ tập toàn Đường Thị.
Không dây được, không dây được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.