Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Chương 881: ĐƯỜNG MÃNH BỊ LIỆT
Nguyệt Nha
14/09/2022
Khóc khoảng chừng mấy phút, Tống Vy mới chậm rãi dừng lại.
Hạ Bảo Châu kéo cô đi ra khỏi bệnh viện, để cô ngồi xuống bên cạnh bồn hoa, mình thì đi đến cửa hàng trà sữa gần đó mua hai ly sữa bò nóng.
“Này.” Hạ Bảo Châu đưa một ly cho Tống Vy.
Tống Vy đưa tay nhận lấy, yếu ớt nói cảm ơn.
Hạ Bảo Châu ngồi xuống bên cạnh cô: “Vy Vy, rốt cuộc là tình huống của đứa bé này như thế nào vậy?”
Hai tay Tống Vy cầm ly sữa bò, sữa nóng làm ấm lòng bàn tay cô nhưng mà lại không thể ủ ấm trái tim cô vào lúc này.
Cô hít một hơi thật sâu, giọng nói đau đớn trả lời: “Bác sĩ nói là đứa nhỏ trong bụng tớ phát triển dị dạng, sinh ra sẽ bị thiếu tay hoặc là thiếu chân, hay là thiếu cơ quan nào đó, hoặc là người thực vật, hoặc là thai chết, ông ấy đề nghị tớ bỏ nó.”
“Cái gì?” Hạ Bảo Châu sợ ngây người.
Tình huống lại nghiêm trọng như thế.
“Vy Vy, cậu đồng ý rồi?” Hạ Bảo Châu nhìn bụng Tống Vy rồi hỏi.
Advertisement
Tống Vy lắc đầu: “Tớ không nỡ, cho nên vẫn chưa đồng ý, nhưng mà với tình huống của đứa bé này, nếu như không đồng ý thì không thể nào.”
“Cũng đúng.” Hạ Bảo Châu cắn môi gật đầu.
Tống Vy nhắm mắt lại: “Bảo Châu, cậu nói xem bây giờ tớ nên làm gì đây, tớ thậm chí không biết phải nói với Đường Hạo Tuấn như thế nào, nếu như anh ấy biết đứa nhỏ xuất hiện tình huống như vậy, anh ấy có trách tớ không đây?”
Dù sao thì đứa nhỏ trong bụng cô biến thành như vậy cũng là do cô tạo thành.
Cô thật sự rất sợ phải nhìn thấy ánh mắt trách móc của Đường Hạo Tuấn.
Hạ Bảo Châu vỗ vỗ mu mu bàn tay Tống Vy: “Tớ cảm thấy Đường tổng sẽ không đâu, anh ta yêu cậu như thế, biết được tình huống của đứa nhỏ sẽ chỉ đau lòng cho cậu thôi.”
“Thật không?” Tống Vy ngẩng đầu lên nhìn cô ấy.
Ánh mắt Hạ Bảo Châu chột dạ lóe lên, cười hi ha trả lời: “Chuyện này... tớ cũng không dám đảm bảo nữa, dù sao thì tớ cũng không hiểu rõ Đường tổng cho lắm, nhưng mà rất có thể là thật đó, Vy Vy, cậu đừng lo lắng mà.”
Tống Vy cười khổ một tiếng: “Không sao hết, cho dù anh ấy có trách tớ thì cũng đúng thôi, dù sao thì cũng là do tớ biến đứa nhỏ thành như vậy. Chỉ là tớ không hiểu trước đó đứa nhỏ vẫn còn đang êm đang đẹp, tại sao đột nhiên lại xuất hiện vấn đề như thế.”
Hạ Bảo Châu chớp chớp mắt: “Có khi nào bệnh viện chẩn đoán sai rồi không?”
“Chắc là sẽ không đâu, bệnh viện ngày hôm qua cùng với bệnh viện lúc nãy đều nói là đứa nhỏ có vấn đề, không thể nào chẩn đoán sai được.” Tống Vy lắc đầu.
Cô cũng hi vọng là đã chẩn đoán sai.
Nhưng mà bây giờ rất không có khả năng.
Nhưng mà Hạ Bảo Châu vẫn không đồng ý, cô kéo Tống Vy đứng dậy: “Mọi thứ không có tuyệt đối, nếu như thật sự bọn họ chẩn đoán sai thì sao đây. Đi thôi, chúng ta lại đi bệnh viện khác khám thử.”
Nói xong, cô kéo Tống Vy lên xe.
Hai tiếng đồng hồ sau, Hạ Bảo Châu mang theo Tống Vy với sắc mặt càng thêm tái nhợt bước ra khỏi bệnh viện thứ ba.
Lúc này, rốt cuộc Hạ Bảo Châu đã không nói nên câu là bệnh viện đã chẩn đoán sai.
Hai bệnh viện kia chẩn đoán sai, vậy bệnh viện thứ năm thì sao đây?
“Vy Vy..." Hạ Bảo Châu lo lắng nhìn Tống Vy.
Tống Vy mỏi mệt lắc đầu: “Tớ không sao đâu, tình huống của đứa nhỏ giống y như những gì bác sĩ Peter đã nói, xem ra thật sự không thể giữ lại rồi, chỉ là tớ không biết phải nói với Hạo Tuấn như thế nào.”
“Cứ nói thẳng đi, tớ nghĩ là Đường tổng sẽ hiểu mà.” Hạ Bảo Châu thở dài.
Tống Vy giật giật khóe miệng không đáp lời.
Buổi tối, Tống Vy gọi điện thoại cho Đường Hạo Tuấn.
Lúc này trong nước đang là buổi sáng, còn là trời tờ mờ sáng.
Đường Hạo Tuấn nghe thấy tiếng chuông điện thoại kêu lên, bàn tay duỗi ra khỏi chăn mền lấy điện thoại trên đầu giường, cũng không mở mắt nhìn liền đặt ở bên tai: “A lô?”
Nghe giọng nói mệt mỏi vẫn còn chưa tỉnh táo của người đàn ông, Tống Vy cắn môi: “Là em đây, đánh thức anh hả?”
Đường Hạo Tuấn bỗng chốc mở to mắt, cầm điện thoại để trước mắt nhìn thoáng qua, sau khi xác nhận là Tống Vy, anh vuốt vuốt huyệt thái dương, khẽ cười một tiếng rồi trả lời: “Không có, sao sớm như vậy là gọi điện thoại cho anh rồi?”
“Là vì nhớ anh.” Tống Vy ngồi trên ghế salon.
Con ngươi của Đường Hạo Tuấn co rút, lập tức cúp điện thoại rồi gửi đến lời mời gọi video.
Tống Vy vốn dĩ còn đang kinh ngạc sao anh lại đột nhiên tắt điện thoại, nhưng mà sau khi nhìn thấy lời mời gọi video, cô lại cười rồi ấn nghe.
Cô nhìn người đàn ông mang theo quần thâm mắt trong video, đôi mi thanh tú nhăn lại: “Anh không nghỉ ngơi đàng hoàng hả?”
Đôi mắt sắc bén của Đường Hạo Tuấn lóe lên, vừa muốn nói chuyện, Tống Vy liền đánh gãy lời anh: “Không cho phép nói dối, nói thật đi, có phải là không chịu nghỉ ngơi tốt không?”
Đường Hạo Tuấn nhìn dáng vẻ không vui của cô, đành phải ăn ngay nói thật: “Không kém là bao.”
Bởi vì chuyện của một tên hung thủ còn lại đã khiến anh không thể tĩnh tâm.
Tối ngày hôm qua anh vẫn luôn điều tra mối quan hệ cùng với kẻ thù trước kia của ba mẹ, cho nên mới không nghỉ ngơi đàng hoàng.
“Tối qua mấy giờ mới ngủ?” Tống Vy lại hỏi.
Ánh mắt Đường Hạo Tuấn chột dạ nhìn về nơi khác: “Bốn giờ.”
Tống Vy hít vào một ngụm khí lạnh, cô nổi giận: “Cho nên bây giờ anh mới ngủ được hai tiếng?”
Đường Hạo Tuấn cười khẽ: “Ngủ đủ rồi.”
“Đủ cái gì mà đủ chứ, anh đã là đàn ông hơn ba mươi tuổi, còn tưởng rằng mình là cậu thanh niên mới hơn hai mươi tuổi, có thể liều mạng thức đêm hả?” Tống Vy tức giận lườm anh.
Đường Hạo Tuấn lập tức không vui.
Anh hơn ba mươi thì sao chứ?
Anh cũng đâu có già đâu.
Sao nghe cô nói, anh lại trông giống như là một ông già vậy chứ
“Anh có phải là đàn ông già hay không, chờ sau khi đứa nhỏ trong bụng em ra đời thì em sẽ biết thôi.” Đường Hạo Tuấn híp mắt nhìn chăm chú vào người phụ nữ trong video, dọa dẫm cô.
Nếu như bình thường, Tống Vy sẽ bị lời này của anh chọc cho tức cười, sau đó đỏ mặt.
Nhưng mà bây giờ cô cười không nổi nữa, cũng đỏ mặt không nổi, mí mắt cụp xuống, bầu không khí xung quanh hạ thấp, có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Đường Hạo Tuấn nhìn thấy bộ dạng cô không giống bình thường, mi tâm liền nhíu lại: “Sao vậy?”
“Hạo Tuấn, em..." Tống Vy nhìn anh, muốn nói cái gì đó, nhưng mà lời đến khóe miệng thì lại không nói ra được.
Nét mặt của Đường Hạo Tuấn trở nên dịu dàng, anh nhẹ giọng khuyên nhủ: “Không có gì đâu, có gì thì cứ nói đi, anh luôn ở phía sau em mà.”
Nghe nói như thế, trong lòng Tống Vy vừa ấm áp lại vừa cảm thấy chua chát.
Cô hít mũi, khẽ ngẩng đầu lên, nuốt ngược nước mắt trở vào trong, nghẹn ngào nói: “Em xin lỗi, Hạo Tuấn, con chúng ta có lẽ không giữ được nữa.”
“Cái gì?” Đường Hạo Tuấn biến sắc: “Có ý gì chứ, em sao vậy, có phải là em gặp phải nguy hiểm gì không, cho nên đứa bé mới..."
“Không phải đâu, là..." Tống Vy nhéo nhéo lòng bàn tay, cô kể chuyện ban ngày mình đi bệnh viện kiểm tra cho anh nghe.
Sau khi Đường Hạo Tuấn nghe xong, cả người đều mất tập trung.
Đứa nhỏ thế mà lại dị dạng?
Tống Vy thấy Đường Hạo Tuấn không trả lời, im lặng không nói tiếng nào, trong lòng dần dần vừa khẩn trương lại bất an.
“Hạo Tuấn, em xin lỗi, đều là do em..."
“Không, không phải là em, là do anh.” Đường Hạo Tuấn đánh gãy lời xin lỗi của Tống Vy: “Là do trước đó anh uống thuốc, có lẽ đứa bé đó là do thuốc cho nên mới xuất hiện vấn đề như thế.”
Tống Vy nghe thấy anh không trách mình, cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, đồng phải cũng cảm thấy rất khó chịu: “Vậy chúng ta phải từ bỏ đứa nhỏ này ư?”
Cô sờ bụng mình.
Đường Hạo Tuấn siết chặt điện thoại, kìm nén hận thù trong lòng, anh gật đầu: “Đứa nhỏ đã dị dạng thì chúng ta không cần nữa, em giữ lại sẽ không tốt cho sức khỏe của em, nhưng mà chờ lần sau anh đến sẽ làm phẫu thuật cùng em, bây giờ trước tiên đừng làm.”
“Được.” Tống Vy đáp lời, nhưng mà trong lòng vẫn cảm thấy có lỗi với anh: “Thật sự xin lỗi Hạo Tuấn, khiến cho đứa nhỏ đầu tiên của anh không còn nữa, em thật sự xin lỗi.”
“Không có chuyện gì đâu, sau này chúng ta lại sinh thêm một đứa nhỏ khỏe mạnh.” Đường Hạo Tuấn an ủi cô.
Sau đó, Đường Hạo Tuấn lại nói chuyện với Tống Vy một lúc rồi mới cúp điện thoại.
Sau khi cúp máy, anh lại gọi cho Trình Hiệp, kêu Trình Hiệp cho hai vợ chồng Đường Mãnh một bài học.
Nếu như không phải Đường Mãnh bỏ thuốc anh, hại anh mất đi năng lực sinh sản, anh sẽ không phải uống thuốc chữa trị.
Con của anh cũng sẽ không bởi vì vậy mà xảy ra vấn đề, cho nên tất cả những chuyện này đều là do lỗi của Đường Mãnh.
Hạ Bảo Châu kéo cô đi ra khỏi bệnh viện, để cô ngồi xuống bên cạnh bồn hoa, mình thì đi đến cửa hàng trà sữa gần đó mua hai ly sữa bò nóng.
“Này.” Hạ Bảo Châu đưa một ly cho Tống Vy.
Tống Vy đưa tay nhận lấy, yếu ớt nói cảm ơn.
Hạ Bảo Châu ngồi xuống bên cạnh cô: “Vy Vy, rốt cuộc là tình huống của đứa bé này như thế nào vậy?”
Hai tay Tống Vy cầm ly sữa bò, sữa nóng làm ấm lòng bàn tay cô nhưng mà lại không thể ủ ấm trái tim cô vào lúc này.
Cô hít một hơi thật sâu, giọng nói đau đớn trả lời: “Bác sĩ nói là đứa nhỏ trong bụng tớ phát triển dị dạng, sinh ra sẽ bị thiếu tay hoặc là thiếu chân, hay là thiếu cơ quan nào đó, hoặc là người thực vật, hoặc là thai chết, ông ấy đề nghị tớ bỏ nó.”
“Cái gì?” Hạ Bảo Châu sợ ngây người.
Tình huống lại nghiêm trọng như thế.
“Vy Vy, cậu đồng ý rồi?” Hạ Bảo Châu nhìn bụng Tống Vy rồi hỏi.
Advertisement
Tống Vy lắc đầu: “Tớ không nỡ, cho nên vẫn chưa đồng ý, nhưng mà với tình huống của đứa bé này, nếu như không đồng ý thì không thể nào.”
“Cũng đúng.” Hạ Bảo Châu cắn môi gật đầu.
Tống Vy nhắm mắt lại: “Bảo Châu, cậu nói xem bây giờ tớ nên làm gì đây, tớ thậm chí không biết phải nói với Đường Hạo Tuấn như thế nào, nếu như anh ấy biết đứa nhỏ xuất hiện tình huống như vậy, anh ấy có trách tớ không đây?”
Dù sao thì đứa nhỏ trong bụng cô biến thành như vậy cũng là do cô tạo thành.
Cô thật sự rất sợ phải nhìn thấy ánh mắt trách móc của Đường Hạo Tuấn.
Hạ Bảo Châu vỗ vỗ mu mu bàn tay Tống Vy: “Tớ cảm thấy Đường tổng sẽ không đâu, anh ta yêu cậu như thế, biết được tình huống của đứa nhỏ sẽ chỉ đau lòng cho cậu thôi.”
“Thật không?” Tống Vy ngẩng đầu lên nhìn cô ấy.
Ánh mắt Hạ Bảo Châu chột dạ lóe lên, cười hi ha trả lời: “Chuyện này... tớ cũng không dám đảm bảo nữa, dù sao thì tớ cũng không hiểu rõ Đường tổng cho lắm, nhưng mà rất có thể là thật đó, Vy Vy, cậu đừng lo lắng mà.”
Tống Vy cười khổ một tiếng: “Không sao hết, cho dù anh ấy có trách tớ thì cũng đúng thôi, dù sao thì cũng là do tớ biến đứa nhỏ thành như vậy. Chỉ là tớ không hiểu trước đó đứa nhỏ vẫn còn đang êm đang đẹp, tại sao đột nhiên lại xuất hiện vấn đề như thế.”
Hạ Bảo Châu chớp chớp mắt: “Có khi nào bệnh viện chẩn đoán sai rồi không?”
“Chắc là sẽ không đâu, bệnh viện ngày hôm qua cùng với bệnh viện lúc nãy đều nói là đứa nhỏ có vấn đề, không thể nào chẩn đoán sai được.” Tống Vy lắc đầu.
Cô cũng hi vọng là đã chẩn đoán sai.
Nhưng mà bây giờ rất không có khả năng.
Nhưng mà Hạ Bảo Châu vẫn không đồng ý, cô kéo Tống Vy đứng dậy: “Mọi thứ không có tuyệt đối, nếu như thật sự bọn họ chẩn đoán sai thì sao đây. Đi thôi, chúng ta lại đi bệnh viện khác khám thử.”
Nói xong, cô kéo Tống Vy lên xe.
Hai tiếng đồng hồ sau, Hạ Bảo Châu mang theo Tống Vy với sắc mặt càng thêm tái nhợt bước ra khỏi bệnh viện thứ ba.
Lúc này, rốt cuộc Hạ Bảo Châu đã không nói nên câu là bệnh viện đã chẩn đoán sai.
Hai bệnh viện kia chẩn đoán sai, vậy bệnh viện thứ năm thì sao đây?
“Vy Vy..." Hạ Bảo Châu lo lắng nhìn Tống Vy.
Tống Vy mỏi mệt lắc đầu: “Tớ không sao đâu, tình huống của đứa nhỏ giống y như những gì bác sĩ Peter đã nói, xem ra thật sự không thể giữ lại rồi, chỉ là tớ không biết phải nói với Hạo Tuấn như thế nào.”
“Cứ nói thẳng đi, tớ nghĩ là Đường tổng sẽ hiểu mà.” Hạ Bảo Châu thở dài.
Tống Vy giật giật khóe miệng không đáp lời.
Buổi tối, Tống Vy gọi điện thoại cho Đường Hạo Tuấn.
Lúc này trong nước đang là buổi sáng, còn là trời tờ mờ sáng.
Đường Hạo Tuấn nghe thấy tiếng chuông điện thoại kêu lên, bàn tay duỗi ra khỏi chăn mền lấy điện thoại trên đầu giường, cũng không mở mắt nhìn liền đặt ở bên tai: “A lô?”
Nghe giọng nói mệt mỏi vẫn còn chưa tỉnh táo của người đàn ông, Tống Vy cắn môi: “Là em đây, đánh thức anh hả?”
Đường Hạo Tuấn bỗng chốc mở to mắt, cầm điện thoại để trước mắt nhìn thoáng qua, sau khi xác nhận là Tống Vy, anh vuốt vuốt huyệt thái dương, khẽ cười một tiếng rồi trả lời: “Không có, sao sớm như vậy là gọi điện thoại cho anh rồi?”
“Là vì nhớ anh.” Tống Vy ngồi trên ghế salon.
Con ngươi của Đường Hạo Tuấn co rút, lập tức cúp điện thoại rồi gửi đến lời mời gọi video.
Tống Vy vốn dĩ còn đang kinh ngạc sao anh lại đột nhiên tắt điện thoại, nhưng mà sau khi nhìn thấy lời mời gọi video, cô lại cười rồi ấn nghe.
Cô nhìn người đàn ông mang theo quần thâm mắt trong video, đôi mi thanh tú nhăn lại: “Anh không nghỉ ngơi đàng hoàng hả?”
Đôi mắt sắc bén của Đường Hạo Tuấn lóe lên, vừa muốn nói chuyện, Tống Vy liền đánh gãy lời anh: “Không cho phép nói dối, nói thật đi, có phải là không chịu nghỉ ngơi tốt không?”
Đường Hạo Tuấn nhìn dáng vẻ không vui của cô, đành phải ăn ngay nói thật: “Không kém là bao.”
Bởi vì chuyện của một tên hung thủ còn lại đã khiến anh không thể tĩnh tâm.
Tối ngày hôm qua anh vẫn luôn điều tra mối quan hệ cùng với kẻ thù trước kia của ba mẹ, cho nên mới không nghỉ ngơi đàng hoàng.
“Tối qua mấy giờ mới ngủ?” Tống Vy lại hỏi.
Ánh mắt Đường Hạo Tuấn chột dạ nhìn về nơi khác: “Bốn giờ.”
Tống Vy hít vào một ngụm khí lạnh, cô nổi giận: “Cho nên bây giờ anh mới ngủ được hai tiếng?”
Đường Hạo Tuấn cười khẽ: “Ngủ đủ rồi.”
“Đủ cái gì mà đủ chứ, anh đã là đàn ông hơn ba mươi tuổi, còn tưởng rằng mình là cậu thanh niên mới hơn hai mươi tuổi, có thể liều mạng thức đêm hả?” Tống Vy tức giận lườm anh.
Đường Hạo Tuấn lập tức không vui.
Anh hơn ba mươi thì sao chứ?
Anh cũng đâu có già đâu.
Sao nghe cô nói, anh lại trông giống như là một ông già vậy chứ
“Anh có phải là đàn ông già hay không, chờ sau khi đứa nhỏ trong bụng em ra đời thì em sẽ biết thôi.” Đường Hạo Tuấn híp mắt nhìn chăm chú vào người phụ nữ trong video, dọa dẫm cô.
Nếu như bình thường, Tống Vy sẽ bị lời này của anh chọc cho tức cười, sau đó đỏ mặt.
Nhưng mà bây giờ cô cười không nổi nữa, cũng đỏ mặt không nổi, mí mắt cụp xuống, bầu không khí xung quanh hạ thấp, có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Đường Hạo Tuấn nhìn thấy bộ dạng cô không giống bình thường, mi tâm liền nhíu lại: “Sao vậy?”
“Hạo Tuấn, em..." Tống Vy nhìn anh, muốn nói cái gì đó, nhưng mà lời đến khóe miệng thì lại không nói ra được.
Nét mặt của Đường Hạo Tuấn trở nên dịu dàng, anh nhẹ giọng khuyên nhủ: “Không có gì đâu, có gì thì cứ nói đi, anh luôn ở phía sau em mà.”
Nghe nói như thế, trong lòng Tống Vy vừa ấm áp lại vừa cảm thấy chua chát.
Cô hít mũi, khẽ ngẩng đầu lên, nuốt ngược nước mắt trở vào trong, nghẹn ngào nói: “Em xin lỗi, Hạo Tuấn, con chúng ta có lẽ không giữ được nữa.”
“Cái gì?” Đường Hạo Tuấn biến sắc: “Có ý gì chứ, em sao vậy, có phải là em gặp phải nguy hiểm gì không, cho nên đứa bé mới..."
“Không phải đâu, là..." Tống Vy nhéo nhéo lòng bàn tay, cô kể chuyện ban ngày mình đi bệnh viện kiểm tra cho anh nghe.
Sau khi Đường Hạo Tuấn nghe xong, cả người đều mất tập trung.
Đứa nhỏ thế mà lại dị dạng?
Tống Vy thấy Đường Hạo Tuấn không trả lời, im lặng không nói tiếng nào, trong lòng dần dần vừa khẩn trương lại bất an.
“Hạo Tuấn, em xin lỗi, đều là do em..."
“Không, không phải là em, là do anh.” Đường Hạo Tuấn đánh gãy lời xin lỗi của Tống Vy: “Là do trước đó anh uống thuốc, có lẽ đứa bé đó là do thuốc cho nên mới xuất hiện vấn đề như thế.”
Tống Vy nghe thấy anh không trách mình, cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, đồng phải cũng cảm thấy rất khó chịu: “Vậy chúng ta phải từ bỏ đứa nhỏ này ư?”
Cô sờ bụng mình.
Đường Hạo Tuấn siết chặt điện thoại, kìm nén hận thù trong lòng, anh gật đầu: “Đứa nhỏ đã dị dạng thì chúng ta không cần nữa, em giữ lại sẽ không tốt cho sức khỏe của em, nhưng mà chờ lần sau anh đến sẽ làm phẫu thuật cùng em, bây giờ trước tiên đừng làm.”
“Được.” Tống Vy đáp lời, nhưng mà trong lòng vẫn cảm thấy có lỗi với anh: “Thật sự xin lỗi Hạo Tuấn, khiến cho đứa nhỏ đầu tiên của anh không còn nữa, em thật sự xin lỗi.”
“Không có chuyện gì đâu, sau này chúng ta lại sinh thêm một đứa nhỏ khỏe mạnh.” Đường Hạo Tuấn an ủi cô.
Sau đó, Đường Hạo Tuấn lại nói chuyện với Tống Vy một lúc rồi mới cúp điện thoại.
Sau khi cúp máy, anh lại gọi cho Trình Hiệp, kêu Trình Hiệp cho hai vợ chồng Đường Mãnh một bài học.
Nếu như không phải Đường Mãnh bỏ thuốc anh, hại anh mất đi năng lực sinh sản, anh sẽ không phải uống thuốc chữa trị.
Con của anh cũng sẽ không bởi vì vậy mà xảy ra vấn đề, cho nên tất cả những chuyện này đều là do lỗi của Đường Mãnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.