Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Chương 854: GIANG HẠ BẤT CHẤP TẤT CẢ
Nguyệt Nha
14/09/2022
“Cô Lâm, cô Tống bảo cô đến đúng không?” Lâm Giai Nhi duỗi tay, muốn đi túm tay Giang Hạ.
Giang Hạ chán ghét tránh đi: “Không sai, cô gửi ảnh chụp cho Vy Vy, còn không phải là muốn để Vy Vy cử người lại đây phát hiện cô và tổng giám đốc Đường nằm cạnh nhau sao? Cứ như thế chuyện giữa cô và tổng giám đốc Đường không giấu được nữa, không phải cô có mục địch này sao.”
“Không phải.” Lâm Giai Nhi liên tục chảy nước mắt: “Tôi gửi ảnh cho cô Tống chỉ là muốn nói cho cô Tống tôi bị Hạo Tuấn ăn hiếp, thật sự không có ý gì khác, tôi chỉ muốn nói cho cô Tống biết, chuyện này không phải là tôi tự nguyện.”
“Thôi đi, cô tưởng tôi sẽ tin mấy chuyện nhảm nhí này của cô sao?” Giang Hạ ôm cánh tay: “Tôi cảm thấy cô gửi ảnh chụp cho Vy Vy là có ý định khiêu khích, cố ý chọc giận chính cung Vy Vy, còn nữa, cô nói tổng giám đốc Đường ăn hiếp cô, cô thấy có khả năng sao?”
Giang Hạ đi xung quanh cô đánh giá: “Cô cũng không nhìn xem cô, trên đầu giống như có một con rết đang bò, đàn ông nhìn thấy cô chỉ sợ sẽ mơ thấy ác mộng, còn ăn hiếp cô? Nếu tổng giám đốc Đường muốn ăn hiếp đã ăn hiếp từ lâu rồi, còn cần chờ đến bây giờ?”
Trình Hiệp đang quay clip cũng gật đầu: “Đúng vậy.”
Lâm Giai Nhi văn vẹo sắc mặt cúi đầu, nghe Giang Hạ nói trên đầu cô giống như có một con rết đang bò, cảm giác trúng một đòn nặng nề.
Không có tóc, cộng với vệt sẹo để lại do phẫu thuật trên đầu chính là nỗi đau cô không muốn nhắc đến nhất.
Advertisement
Nhưng Giang Hạ lại dám đâm vào vết sẹo của cô.
Trong lòng hung ác ghim Giang Hạ, nhưng Lâm Giai Nhi lại không biểu hiện ra ngoài, vội vàng lắc đầu xua tay giải thích: “Không có, tôi nói thật, Hạo Tuấn bị người ta bỏ thuốc trong bữa tiệc, tôi cứu Hạo Tuấn, sau đó Hạo Tuấn tưởng tôi là cô Tống, cho nên...”
Nói đến đây, mặt cô đỏ lên, hình như rất khó nó nên lời: “Tôi rất yếu, không thoát được, không còn cách nào, chờ Hạo Tuấn làm xong, tôi lập tức chụp ảnh cho cô Tống, nói cho cô ấy biết tôi không có cố ý.”
“Nghe ra hình như cô cũng không muốn xảy ra mối quan hệ này với tổng giám Đường nhỉ?” Giang Hạ cong môi cười lạnh.
Lâm Giai Nhi gật đầu: “Tôi là bạn gái của anh Ngọc, đương nhiên không muốn, tôi không thể có lỗi với anh Ngọc.”
“Ha, cô nói nghe hay thật, nếu cô thật sự không muốn xảy ra quan hệ với tổng giám đốc Đường, vậy tại sao cô không cầu cứu, khách sạn có cả đống người, chỉ cần cô la lên, tôi không tin là không có ai chạy đến, cho dù cô không kêu được, cô cũng có thể gọi điện thoại mà, cô có làm sao?” Giang Hạ nhìn cô.
Lâm Giai Nhi cắn môi: “Tôi không đem theo điện thoại.”
“Ồ, thì ra là không có điện thoại, xem ra đến cả ông trời cũng muốn cô thất thân rồi.” Giang Hạ trợn trắng mắt.
Lâm Giai Nhi cúi đầu không nói gì.
Giang Hạ bĩu môi lại nói: “Vậy làm xong mọi việc thì thế nào, cô cũng đã nói không muốn có lỗi với bác sĩ Mạnh, vậy tại sao sau khi xong chuyện rồi cô không yên lặng rời đi, ngược lại vẫn cứ ở yên nơi này, còn chụp ảnh gửi cho Vy Vy, rõ ràng là muốn cho mọi người biết cô đã ấy ấy với tổng giám đốc Đường, sau đó chờ tổng giám đốc Đường tỉnh lại chịu trách nhiệm với cô.”
“Tôi không có, chỉ là tôi đau quá không đi được thôi.” Lâm Giai Nhi nức nở nói.
“A, còn chói, tôi không tin bất cứ câu nói nào của cô, thậm chí tôi còn cho rằng cô và tổng giám đốc Đường chưa hề làm gì cả.”
“Nếu chưa làm cái gì, vậy dấu vết trên người tôi...”
“Cô có thể tự tạo ra dấu vết, không tin thì cô nhìn đây.”
Giang Hạ khom lưng, nhanh chóng vươn tay, nhéo mạnh lên vai Lâm Giai Nhi.
Lâm Giai Nhi đau kêu thành tiếng: “Cô làm gì thế?”
“Chế tạo dấu hôn cho cô đó, cô xem, không phải có rồi sao?” Giang Hạ lấy tay ra, vừa lòng nhìn kiệt tác của chính cô.
Lâm Giai Nhi thay đổi sắc mặt liên tục: “Cô...”
“Sao nào, không phục, được thôi, vậy tôi làm cho cô tâm phục khẩu phục, nằm xuống cho tôi.”
Giang Hạ đẩy ngã Lâm Giai Nhi ra giường, sau đó giở trò.
Lâm Giai Nhi sợ đến mặt mày tái mét: “Cô định làm gì?”
“Không phải sau khi làm xong chuyện này trong cơ thể phụ nữ sẽ có cái gì của đàn ông sao? Tôi kiểm tra giúp cô xem rốt cuộc trong người cô có để lại thứ gì không, nếu không có vậy có nghĩa tôi nói đúng, nếu có, chúng tôi đi xét nghiệm thử xem rốt cuộc có phải của tổng giám đốc Đường hay không.” Giang Hạ cười dữ tợn nói.
Đồng tử của Lâm Giai Nhi rụt lại chỉ nhỏ bằng lỗ kim, không thể nào ngờ được người phụ nữ lại không chịu đi theo kịch bản, trực tiếp kiểm tra cơ thể cô.
Mà cô lại không khỏe bằng người phụ nữ này, cũng không biết tiếp theo phải làm như thế nào.
Trong lúc nhất thời, Lâm Giai Nhi hoảng loạn thất thố, tất cả đường lui đều bị Giang Hạ phá hủy tất cả, làm cô không thể nào tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch, chỉ có thể giống như một cá nằm trên thớt, bị Giang Hạ muốn làm gì thì làm.
“Trợ lý Trình, làm phiền anh đến gần một chút, quay lại toàn bộ quá trình kiểm tra của tôi, nếu anh không muốn xem thì có thể nhắm mắt lại.” Lúc Giang Hạ cởi quần Lâm Giai Nhi ra, còn không quên quay đầu ra lệnh Trình Hiệp.
Trình Hiệp giật giật khóe miệng, cực kỳ cạn lời.
Tuy anh cũng rất khiếp sợ trước hành động của Giang Hạ, nhưng không thể không nói, đúng là rất có tác dụng.
Vì sự trong sạch của tổng giám đốc, cũng vì mợ chủ, anh bất chấp tất cả.
Thở sâu, Trình Hiệp đến gần hơn, nhắm mắt.
Lúc này Lâm Giai Nhi mới ý thức được anh còn đang quay video, không thể khống chế cơ thể, cuối cùng cũng không giả vờ được, hoảng sợ rống to: “Biến, buông tôi ra, cô buông tôi ra.”
Giang Hạ không buông cô, cố kềm cơn buồn nôn duỗi tay sờ xuống phía dưới cô, vừa sờ, sạch sẽ, không có gì cả.
Trái tim đang lo lắng của Giang Hạ lập tức yên lòng.
Nói thật, cô thật sự sợ Lâm Giai Nhi có chuyện gì với tổng giám đốc Đường thật.
Cũng may kết quả cuối cùng cũng giống như những gì cô nói, không có.
Như vậy Vy Vy có thể yên tâm, tổng giám đốc Đường vẫn còn trong sạch.
Giang Hạ lấy tay ra, đồng thời cũng buông Lâm Giai Nhi ra.
Lâm Giai Nhi nằm trên giường giống như một miếng giẻ rách, trợn trừng mắt nhìn cô, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Giang Hạ không những không sợ, ngược lại còn giơ bàn tay vừa mới sờ Lâm Giai Nhi lên: “Bây giờ cô còn muốn nói cô và tổng giám đốc Đường có cái gì sao?”
Lâm Giai Nhi giận đến phát run, không nói gì.
Giang Hạ cười: “Nhìn cô như thế này, hình như cũng đã thừa nhận cô và tổng giám đốc Đường không có gì, cho nên tất cả đều bị cô gài bẫy, cô muốn tạo ra hiện trường giả rằng cô bị tổng giám đốc Đường ăn hiếp, như vậy cô có thể yêu cầu tổng giám đốc Đường chịu trách nhiệm, đồng thời còn có thể phá hư hôn nhân hạnh phúc của tổng giám đốc Đường, đúng là không biết xấu hổ.”
“...” Sắc mặt Lâm Giai Nhi trở nên dữ tợn, nhưng vẫn không nói gì.
Giang Hạ chỉnh sửa tóc: “Xem ra cô không cam tâm lắm thì phải, đáng tiếc, cho dù không cam lòng, kế hoạch của cô cũng thất bại, trợ lý Trình, anh mặc quần áo cho ông chủ của anh, chúng ta đi.”
Nói xong, cô dẫn đầu đi ra khỏi phòng, gọi điện thoại cho Hạ Bảo Châu, thông báo tình hình.
Nước ngoài, Hạ Bảo Châu vừa mới làm ướt môi cho Tống Vy, điện thoại lập tức vang lên.
Cô cầm lấy nhìn thoáng qua, vội vàng nghe máy: “Alo, bắt được chưa?”
“Bắt được, cô không ngờ được đâu, quay xe bất ngờ luôn.” Giang Hạ hưng phấn nói.
Hạ Bảo Châu chớp mắt: “Quay xe gì?”
“Bảo Châu, là Hạ sao?” Cô vừa hỏi, người phụ nữ nằm trên giường bệnh đã tỉnh, đang mở mắt ra, mặt mày tái nhợt nói.
Hạ Bảo Châu nhìn về phía cô: “Vy Vy, cậu tỉnh rồi.”
Tống Vy khẽ ừ, muốn ngồi dậy.
Hạ Bảo Châu vội vản cô lại: “Đừng nhúc nhích, cậu bị động thai, nằm yên.”
“Con tớ...”
Hạ Bảo Châu cười an ủi cô: “Cục cưng không sao, rất kiên cường, yên tâm đi.”
Tống Vy thở phào nhẹ nhõm, miễn cưỡng cười: “Bảo Châu, cảm ơn cậu.”
“Không cần khách sao, bây giờ cậu có khó chịu ở đâu không? Tớ kêu bác sẽ đến kiểm tra nha?” Hạ Bảo Châu hỏi.
Giang Hạ chán ghét tránh đi: “Không sai, cô gửi ảnh chụp cho Vy Vy, còn không phải là muốn để Vy Vy cử người lại đây phát hiện cô và tổng giám đốc Đường nằm cạnh nhau sao? Cứ như thế chuyện giữa cô và tổng giám đốc Đường không giấu được nữa, không phải cô có mục địch này sao.”
“Không phải.” Lâm Giai Nhi liên tục chảy nước mắt: “Tôi gửi ảnh cho cô Tống chỉ là muốn nói cho cô Tống tôi bị Hạo Tuấn ăn hiếp, thật sự không có ý gì khác, tôi chỉ muốn nói cho cô Tống biết, chuyện này không phải là tôi tự nguyện.”
“Thôi đi, cô tưởng tôi sẽ tin mấy chuyện nhảm nhí này của cô sao?” Giang Hạ ôm cánh tay: “Tôi cảm thấy cô gửi ảnh chụp cho Vy Vy là có ý định khiêu khích, cố ý chọc giận chính cung Vy Vy, còn nữa, cô nói tổng giám đốc Đường ăn hiếp cô, cô thấy có khả năng sao?”
Giang Hạ đi xung quanh cô đánh giá: “Cô cũng không nhìn xem cô, trên đầu giống như có một con rết đang bò, đàn ông nhìn thấy cô chỉ sợ sẽ mơ thấy ác mộng, còn ăn hiếp cô? Nếu tổng giám đốc Đường muốn ăn hiếp đã ăn hiếp từ lâu rồi, còn cần chờ đến bây giờ?”
Trình Hiệp đang quay clip cũng gật đầu: “Đúng vậy.”
Lâm Giai Nhi văn vẹo sắc mặt cúi đầu, nghe Giang Hạ nói trên đầu cô giống như có một con rết đang bò, cảm giác trúng một đòn nặng nề.
Không có tóc, cộng với vệt sẹo để lại do phẫu thuật trên đầu chính là nỗi đau cô không muốn nhắc đến nhất.
Advertisement
Nhưng Giang Hạ lại dám đâm vào vết sẹo của cô.
Trong lòng hung ác ghim Giang Hạ, nhưng Lâm Giai Nhi lại không biểu hiện ra ngoài, vội vàng lắc đầu xua tay giải thích: “Không có, tôi nói thật, Hạo Tuấn bị người ta bỏ thuốc trong bữa tiệc, tôi cứu Hạo Tuấn, sau đó Hạo Tuấn tưởng tôi là cô Tống, cho nên...”
Nói đến đây, mặt cô đỏ lên, hình như rất khó nó nên lời: “Tôi rất yếu, không thoát được, không còn cách nào, chờ Hạo Tuấn làm xong, tôi lập tức chụp ảnh cho cô Tống, nói cho cô ấy biết tôi không có cố ý.”
“Nghe ra hình như cô cũng không muốn xảy ra mối quan hệ này với tổng giám Đường nhỉ?” Giang Hạ cong môi cười lạnh.
Lâm Giai Nhi gật đầu: “Tôi là bạn gái của anh Ngọc, đương nhiên không muốn, tôi không thể có lỗi với anh Ngọc.”
“Ha, cô nói nghe hay thật, nếu cô thật sự không muốn xảy ra quan hệ với tổng giám đốc Đường, vậy tại sao cô không cầu cứu, khách sạn có cả đống người, chỉ cần cô la lên, tôi không tin là không có ai chạy đến, cho dù cô không kêu được, cô cũng có thể gọi điện thoại mà, cô có làm sao?” Giang Hạ nhìn cô.
Lâm Giai Nhi cắn môi: “Tôi không đem theo điện thoại.”
“Ồ, thì ra là không có điện thoại, xem ra đến cả ông trời cũng muốn cô thất thân rồi.” Giang Hạ trợn trắng mắt.
Lâm Giai Nhi cúi đầu không nói gì.
Giang Hạ bĩu môi lại nói: “Vậy làm xong mọi việc thì thế nào, cô cũng đã nói không muốn có lỗi với bác sĩ Mạnh, vậy tại sao sau khi xong chuyện rồi cô không yên lặng rời đi, ngược lại vẫn cứ ở yên nơi này, còn chụp ảnh gửi cho Vy Vy, rõ ràng là muốn cho mọi người biết cô đã ấy ấy với tổng giám đốc Đường, sau đó chờ tổng giám đốc Đường tỉnh lại chịu trách nhiệm với cô.”
“Tôi không có, chỉ là tôi đau quá không đi được thôi.” Lâm Giai Nhi nức nở nói.
“A, còn chói, tôi không tin bất cứ câu nói nào của cô, thậm chí tôi còn cho rằng cô và tổng giám đốc Đường chưa hề làm gì cả.”
“Nếu chưa làm cái gì, vậy dấu vết trên người tôi...”
“Cô có thể tự tạo ra dấu vết, không tin thì cô nhìn đây.”
Giang Hạ khom lưng, nhanh chóng vươn tay, nhéo mạnh lên vai Lâm Giai Nhi.
Lâm Giai Nhi đau kêu thành tiếng: “Cô làm gì thế?”
“Chế tạo dấu hôn cho cô đó, cô xem, không phải có rồi sao?” Giang Hạ lấy tay ra, vừa lòng nhìn kiệt tác của chính cô.
Lâm Giai Nhi thay đổi sắc mặt liên tục: “Cô...”
“Sao nào, không phục, được thôi, vậy tôi làm cho cô tâm phục khẩu phục, nằm xuống cho tôi.”
Giang Hạ đẩy ngã Lâm Giai Nhi ra giường, sau đó giở trò.
Lâm Giai Nhi sợ đến mặt mày tái mét: “Cô định làm gì?”
“Không phải sau khi làm xong chuyện này trong cơ thể phụ nữ sẽ có cái gì của đàn ông sao? Tôi kiểm tra giúp cô xem rốt cuộc trong người cô có để lại thứ gì không, nếu không có vậy có nghĩa tôi nói đúng, nếu có, chúng tôi đi xét nghiệm thử xem rốt cuộc có phải của tổng giám đốc Đường hay không.” Giang Hạ cười dữ tợn nói.
Đồng tử của Lâm Giai Nhi rụt lại chỉ nhỏ bằng lỗ kim, không thể nào ngờ được người phụ nữ lại không chịu đi theo kịch bản, trực tiếp kiểm tra cơ thể cô.
Mà cô lại không khỏe bằng người phụ nữ này, cũng không biết tiếp theo phải làm như thế nào.
Trong lúc nhất thời, Lâm Giai Nhi hoảng loạn thất thố, tất cả đường lui đều bị Giang Hạ phá hủy tất cả, làm cô không thể nào tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch, chỉ có thể giống như một cá nằm trên thớt, bị Giang Hạ muốn làm gì thì làm.
“Trợ lý Trình, làm phiền anh đến gần một chút, quay lại toàn bộ quá trình kiểm tra của tôi, nếu anh không muốn xem thì có thể nhắm mắt lại.” Lúc Giang Hạ cởi quần Lâm Giai Nhi ra, còn không quên quay đầu ra lệnh Trình Hiệp.
Trình Hiệp giật giật khóe miệng, cực kỳ cạn lời.
Tuy anh cũng rất khiếp sợ trước hành động của Giang Hạ, nhưng không thể không nói, đúng là rất có tác dụng.
Vì sự trong sạch của tổng giám đốc, cũng vì mợ chủ, anh bất chấp tất cả.
Thở sâu, Trình Hiệp đến gần hơn, nhắm mắt.
Lúc này Lâm Giai Nhi mới ý thức được anh còn đang quay video, không thể khống chế cơ thể, cuối cùng cũng không giả vờ được, hoảng sợ rống to: “Biến, buông tôi ra, cô buông tôi ra.”
Giang Hạ không buông cô, cố kềm cơn buồn nôn duỗi tay sờ xuống phía dưới cô, vừa sờ, sạch sẽ, không có gì cả.
Trái tim đang lo lắng của Giang Hạ lập tức yên lòng.
Nói thật, cô thật sự sợ Lâm Giai Nhi có chuyện gì với tổng giám đốc Đường thật.
Cũng may kết quả cuối cùng cũng giống như những gì cô nói, không có.
Như vậy Vy Vy có thể yên tâm, tổng giám đốc Đường vẫn còn trong sạch.
Giang Hạ lấy tay ra, đồng thời cũng buông Lâm Giai Nhi ra.
Lâm Giai Nhi nằm trên giường giống như một miếng giẻ rách, trợn trừng mắt nhìn cô, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Giang Hạ không những không sợ, ngược lại còn giơ bàn tay vừa mới sờ Lâm Giai Nhi lên: “Bây giờ cô còn muốn nói cô và tổng giám đốc Đường có cái gì sao?”
Lâm Giai Nhi giận đến phát run, không nói gì.
Giang Hạ cười: “Nhìn cô như thế này, hình như cũng đã thừa nhận cô và tổng giám đốc Đường không có gì, cho nên tất cả đều bị cô gài bẫy, cô muốn tạo ra hiện trường giả rằng cô bị tổng giám đốc Đường ăn hiếp, như vậy cô có thể yêu cầu tổng giám đốc Đường chịu trách nhiệm, đồng thời còn có thể phá hư hôn nhân hạnh phúc của tổng giám đốc Đường, đúng là không biết xấu hổ.”
“...” Sắc mặt Lâm Giai Nhi trở nên dữ tợn, nhưng vẫn không nói gì.
Giang Hạ chỉnh sửa tóc: “Xem ra cô không cam tâm lắm thì phải, đáng tiếc, cho dù không cam lòng, kế hoạch của cô cũng thất bại, trợ lý Trình, anh mặc quần áo cho ông chủ của anh, chúng ta đi.”
Nói xong, cô dẫn đầu đi ra khỏi phòng, gọi điện thoại cho Hạ Bảo Châu, thông báo tình hình.
Nước ngoài, Hạ Bảo Châu vừa mới làm ướt môi cho Tống Vy, điện thoại lập tức vang lên.
Cô cầm lấy nhìn thoáng qua, vội vàng nghe máy: “Alo, bắt được chưa?”
“Bắt được, cô không ngờ được đâu, quay xe bất ngờ luôn.” Giang Hạ hưng phấn nói.
Hạ Bảo Châu chớp mắt: “Quay xe gì?”
“Bảo Châu, là Hạ sao?” Cô vừa hỏi, người phụ nữ nằm trên giường bệnh đã tỉnh, đang mở mắt ra, mặt mày tái nhợt nói.
Hạ Bảo Châu nhìn về phía cô: “Vy Vy, cậu tỉnh rồi.”
Tống Vy khẽ ừ, muốn ngồi dậy.
Hạ Bảo Châu vội vản cô lại: “Đừng nhúc nhích, cậu bị động thai, nằm yên.”
“Con tớ...”
Hạ Bảo Châu cười an ủi cô: “Cục cưng không sao, rất kiên cường, yên tâm đi.”
Tống Vy thở phào nhẹ nhõm, miễn cưỡng cười: “Bảo Châu, cảm ơn cậu.”
“Không cần khách sao, bây giờ cậu có khó chịu ở đâu không? Tớ kêu bác sẽ đến kiểm tra nha?” Hạ Bảo Châu hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.