Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1049: GIANG VÂN KHÊ CHẤT VẤN

Nguyệt Nha

14/09/2022

Thấy vậy, sắc mặt Đường Hạo Tuấn càng thêm khó coi: “Rốt cuộc cô muốn gì!”

Giang Vân Khê cắn môi: “Sao anh lại sa thải em?”

Cô ta nhìn anh với ánh mắt không phục.

Đường Hạo Tuấn tức quá hoá cười: “Tại sao? Sao cô không nghĩ xem thời gian này mình đã làm gì?”

“Em đâu có làm gì.” Giang Vân Khê tỏ vẻ khó hiểu.

Đường Hạo Tuấn lúc này mới hiểu ra, cô ta là một kẻ ngốc, không cần hỏi cô ta câu hỏi này, chẳng bằng nói thẳng ra.

Nghĩ đến đây, Đường Hạo Tuấn lạnh lùng nhìn cô ta: “Là nhân viên bộ phận vệ sinh, bộ phận vệ sinh có nói với cô không được phép lên tầng cao nhất không? Còn cô thì sao? Năm lần bảy lượt lên đó là định làm gì? Ăn trộm cơ mật à?”

“Không, em không định trộm cơ mật.” Giang Vân Khê liên tục xua tay phủ nhận: “Em chỉ muốn nhìn anh thôi, anh biết đấy, em...”

Advertisement

“Tôi không muốn biết, tôi nói rồi, nếu có thể, tôi không muốn cô cứu tôi chút nào, nếu sự giúp đỡ của cô chỉ mang lại rắc rối và phiền phức cho tôi, vậy sự giúp đỡ của cô sẽ trở nên chẳng đáng một đồng.” Đường Hạo Tuấn lạnh lùng ngắt lời cô ta.

Giang Vân Khê rớt nước mắt: “Sao anh lại đối xử với em như vậy, anh không có trái tim à?”

Cô ta cứu anh nhưng anh lại nói không muốn cô ta cứu, còn nói cô ta mang lại rắc rối cho anh, nhưng rõ ràng cô ta không có ý đó.

“Là cô không có trái tim đấy!” Đường Hạo Tuấn lại nói: “Chẳng những không có trái tim còn không biết xấu hổ, yêu một người không có gì sai, nhưng cô không thể mong chờ người đó cũng yêu mình, huống hồ người đó còn đã có gia đình, mấy lần cô nhìn tôi bằng ánh mắt thâm tình, theo đuổi tôi là muốn làm gì, muốn phá vỡ hạnh phúc gia đình tôi sao?”

“Em...” Giang Vân Khê định nói mình không có ý đó, nhưng lời đến bên miệng lại không thể thốt ra được.

Trong mắt Đường Hạo Tuấn đầy vẻ châm chọc: “Cô xem đi, chính cô cũng không thể phủ nhận, vậy nên tình cảm này là không nên có, hôm qua cô còn có ý đồ phá đám cưới của tôi, cô nghĩ tôi sẽ buông tha cho cô sao? Ơn cứu mạng của cô, tôi đã dùng tiền để trả, tiền đã chuyển cho ba cô, từ nay về sau tôi và cô không còn ân tình gì nữa, vậy nên cô đi đi, đừng để tôi nhìn thấy cô nữa, nếu còn gặp lại cô, tôi sẽ không nương tay đâu.”

Nói xong anh lên xe, lái xe đi lướt qua Giang Vân Khê.

Giang Vân Khê thất thần nhìn theo hướng xe rời đi, cuối cùng không nhịn được nữa, ngồi xổm xuống đất bật khóc nức nở.

Tại sao? Tại sao ông trời lại đối xử với cô ta như vậy?

Cô ta chỉ muốn theo đuổi tình yêu của mình, tại sao mọi người đều coi thường cô ta, cho rằng cô ta sai?

Cô ta thật sự đã sai sao?

Đang miên man suy nghĩ thì điện thoại đột nhiên vang lên.



Giang Vân Khê lấy điện thoại ra xem, thấy là Đường Hạo Minh gọi, sắc mặt cô ta thay đổi, vội vàng lau nước mắt trả lời: “Alo...”

“Cô thật vô dụng, tôi bảo cô ở lại tập đoàn Đường Thị làm việc giúp tôi, tôi còn chưa bảo cô làm gì thì cô đã bị đuổi việc, thật sự khiến tôi thất vọng.” Tuy giọng Đường Hạo Minh nghe có vẻ dịu dàng nhưng sự lạnh nhạt ẩn trong đó vẫn khiến Giang Vân Khê rùng mình.

Cô ta nắm chặt điện thoại bằng cả hai tay, run giọng hỏi: “Anh... Sao anh biết tôi bị...”

“Đương nhiên là tôi đã nghe thấy.” Đường Hạo Minh nhếch cánh môi mỏng.

Giang Vân Khê trợn to mắt; “Anh lắp đặt thiết bị nghe lén trên người tôi?”

Đường Hạo Minh khẽ cười: “Nếu tôi không lắp thì sao biết được động thái mới nhất của cô kịp thời? Lỡ như cô nhất thời ấm đầu bán đứng tôi thì sao?”

“Tôi không làm.” Giang Vân Khê nhanh chóng phản bác lại.

Đường Hạo Minh khịt mũi: “Tôi biết cô không làm, nhưng cũng chẳng sao, hợp tác giữa chúng ta kết thúc ở đây. Cô ngu xuẩn như thế, có lẽ ngay từ đầu tôi không nên trông cậy nhờ cô giúp đỡ.”

Anh ta biết tình cảm Giang Vân Khê dành cho Đường Hạo Tuấn, nhưng không ngờ người phụ nữ này lại si tình đến vậy.

Sau khi vào tập đoàn Đường Thị nên tìm được chỗ đứng vững trước, đến khi ổn định rồi, khiến bản thân trở nên xuất sắc hơn sau đó mới tiếp xúc với Đường Hạo Tuấn, cô ta thì ngược lại, vừa vào tập đoàn đã quấn lấy Đường Hạo Tuấn, mài mòn hết ân tình lúc trước.

Anh ta đúng là sai lầm khi hợp tác với người phụ nữ này.

Đây cũng là lần đầu tiên Đường Hạo Minh thấy mình nhìn nhầm người, trong lòng không khỏi có chút khó chịu.

Giang Vân Khê nghe anh ta nói mình ngu xuẩn thì mặt đỏ bừng tức giận: “Anh... Sao anh có thể nói tôi như vậy!”

“Tôi nói sai à? Nhiều lời với kẻ ngốc như cô đúng là lãng phí thời gian.”

Nói xong, Đường Hạo Minh thẳng thừng cúp máy.

Giang Vân Khê tức giận dậm chân, định ném điện thoại nhưng lại không nỡ, cuối cùng chỉ đành buông điện thoại xuống, cho vào túi rồi quay đầu, lại tủi thân buồn bã nhìn hướng Đường Hạo Tuấn rời đi, cúi đầu bước tiếp.

Trở về khu chung cư, Giang Vân Khê vừa ra khỏi thang máy đã thấy hành lý của mình trên hành lang, cô ta lập tức sững sờ.

“Chuyện... Chuyện gì thế này?” Giang Vân Khê trợn to mắt.

Sao hành lý của cô ta lại ở ngoài?

Ai đã vào mang hành lý của cô ta ra?

Không phải trộm đấy chứ?

Nghĩ vậy, tim Giang Vân Khê đập thình thịch, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi.



Sau đó cô ta nắm chặt túi, đi về phía cửa căn hộ.

Cửa căn hộ đang mở, bên trong còn có tiếng người nói chuyện, là một giọng nữ trung niên: “Cảm ơn cậu Trình nhé.”

“Không có gì, đây là điều chúng tôi nên làm thôi, tôi đi trước đây.” Giọng một người đàn ông khác vang lên.

Là Trình Hiệp!

Giang Vân Khê vừa nghe đã nhận ra, vẻ mặt cô ta lập tức trở nên mừng rỡ, đặt túi trong tay xuống, sự sợ hãi trong lòng cũng biến mất.

Hẳn là trợ lý Trình cũng biết nhà cô ta có trộm nên mới đến giúp cô ta xử lý.

Cô ta đang suy nghĩ thì tiếng bước chân vang lên, Trình Hiệp cầm cặp công văn bước ra, nhìn thấy Giang Vân Khê thì giật mình sau đó mỉm cười: “Cô Giang tới đúng lúc lắm, tôi đang có chuyện muốn nói với cô đây, cô...”

“Trợ lý Trình, bắt được trộm chưa?” Giang Vân Khê vội vàng ngắt lời anh ta.

Trình Hiệp nhướng mày: “Trộm? Trộm gì?”

“Tên trộm đã vào căn hộ của tôi và lấy trộm đồ đấy, hắn ta còn ném hành lý của tôi trên hành lang này, thật đáng ghét!” Giang Vân Khê nắm chặt tay, phẫn nộ nói.

Trình Hiệp cuối cùng cũng hiểu ra, trong mắt hiện lên một tia trào phúng, anh ta đẩy gọng kính rồi bảo: “Có lẽ cô Giang hiểu lầm rồi, ở đây không có trộm.”

“Không có trộm?” Giang Vân Khê sững sờ: “Vậy hành lý của tôi...”

“Là tôi bảo người ta ném ra ngoài.” Trình Hiệp nhẹ giọng nói.

Giang Vân Khê biến sắc, ngẩng đầu nhìn anh ta với vẻ không thể tin được: “Anh? Sao anh lại làm như vậy?”

Trong lòng cô ta đầy khó hiểu và bất an.

Trình Hiệp đáp: “Đây là lệnh của tổng giám đốc. Tổng giám đốc nói anh ấy đã báo đáp ân tình rồi, không còn nợ cô Giang bất cứ thứ gì nữa, vậy nên căn hộ này cũng nên lấy lại. Tôi tới đây để chấm dứt hợp đồng thuê nhà với chủ hộ, còn miễn phí thay một loạt đồ mới trong nhà giúp bác ấy luôn.”

Anh ta vỗ nhẹ vào tài liệu trong tay.

Giang Vân Khê lạnh cả người, môi trắng bệch: “Tại sao? Tại sao các anh lại đối xử với tôi như vậy?”

Cô ta lớn tiếng chất vấn.

Vẻ mặt Trình Hiệp thờ ơ: “Điều này thì phải hỏi bản thân cô Giang chứ? Nếu không phải cô tự mài mòn ân tình của tổng giám đốc dành cho cô, cô nghĩ tổng giám đốc sẽ làm vậy với cô sao? Cô có thể yêu tổng giám đốc, dù sao trong tập đoàn cũng có rất nhiều cô gái yêu tổng giám đốc, mợ chủ cũng biết nhưng chưa bao giờ bất mãn, cô biết vì sao không?”

Giang Vân Khê mấp máy môi, vẻ mặt mờ mịt: “Vì... Vì sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook