Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Chương 1166: GIANG VÂN KHÊ LÀ TUYỂN THỦ
Nguyệt Nha
16/09/2022
"Vì vậy, có một số việc nên thận trọng hơn, không nên làm thì đừng làm, chúng ta không thể kiểm soát những giám khảo khác, nhưng chúng ta, tốt hơn hết là không nên kết giao với những tuyển thủ đó trước khi phân nhóm, kẻo sau này xảy ra những chuyện không cần thiết, ảnh hưởng đến danh tiếng thì không nói, như vậy cũng chả đẹp đẽ gì." Tống Vy vỗ vỗ xấp thông tin tuyển thủ trong tay nói.
Trần Châu Ánh ừm một tiếng: "Đúng vậy, vừa rồi tớ đã quá bốc đồng, chỉ muốn giành được slot thiết kế cho Thế vận hội Thế giới, căn bản không nghĩ đến bất cứ điều gì khác, cũng may cậu đã nhắc nhở tớ."
"Nên làm thôi, chúng ta là bạn bè, cũng là đối tác mà." Tống Vy mỉm cười.
Trần Châu Ánh cũng cười: "Được rồi, Vy Vy, không nói mấy cái này nữa, tiếp tục xem đi."
"Ừm." Tống Vy gật đầu.
Cả hai cúi đầu, tiếp tục tìm hiểu những tuyển thủ khác.
Mặc dù họ sẽ không kết giao với những tuyển thủ này trước khi phân nhóm, nhưng tìm hiểu một chút thì vẫn được.
Như vậy, sau khi chia nhóm xong, không cần phải tìm hiểu lại nữa.
Advertisement
"Hả?" Ngay lúc Tống Vy đang nghiêm túc xem, ánh mắt cô đột nhiên bị một bức ảnh thu hút.
"Châu Ánh, đưa tư liệu trong tay cậu cho tớ." Tống Vy cau mày rất sâu, ngữ khí cũng có chút nghiêm túc nói.
Trần Châu Ánh cúi đầu nhìn xuống tư liệu trong tay: "Cậu nói cái này à?"
"Ừm." Tống Vy híp mắt: "Tớ muốn xem thử có phải tớ nhìn lầm rồi không."
Hồi nãy khi cô xem tài liệu, vô tình liếc mắt nhìn thấy tấm ảnh tư liệu mà Trần Châu Ánh đang cầm trên tay.
Người trong ảnh giống Giang Vân Khê cực, khiến cô không thể không chú ý.
Trần Châu Ánh đưa tư liệu trong tay: "Đây."
"Cảm ơn." Tống Vy nói lời cảm ơn, cầm lấy tư liệu, cúi đầu xem.
Xem xong, bàn tay cầm tài liệu chợt siết chặt, đến nỗi tư liệu đều nhăn nhúm, khuôn mặt nhỏ lạnh như băng: "Thật sự là cô ta!"
Cô còn tưởng mình đã nhìn lầm rồi.
Không ngờ, đó thực sự là Giang Vân Khê.
Giang Vân Khê vậy mà lại chạy tới tham gia cuộc thi thiết kế quần áo dành cho thanh niên châu Á này!
"Vy Vy, cậu quen sao?" Trần Châu Ánh nhìn tư liệu trong tay Tống Vy, tò mò hỏi.
Tống Vy mím đôi môi đỏ mọng trả lời: "Quen, cô ta chính là người đã ra tay giúp Hạo Tuấn khi Hạo Tuấn gặp nạn, sau đó đã yêu Hạo Tuấn ngay từ cái nhìn đầu tiên, hoang tưởng muốn che giấu bá chiếm Hạo Tuấn thành riêng mình. "
"Vậy mà lại là cô ta!" Trần Châu Ánh tròn mắt ngạc nhiên.
Cô ta đúng là chưa bao giờ gặp Giang Vân Khê đó, nhưng đã nghe Vy Vy nhắc tới.
Nghiêm túc mà nói, ngoài Lâm Giai Nhi kia, Giang Vân Khê này là người phụ nữ ghê tởm thứ hai mà cô ta từng thấy.
Sếp Đường đẹp trai như vậy, cô ta không có gì ngạc nhiên khi Giang Vân Khê yêu Sếp Đường, dù sao cũng là chuyện bình thường.
Nhưng điều này không có nghĩa là Giang Vân Khê có thể giấu Sếp Đường, không cho cấp dưới của Sếp Đường và Vy Vy tìm được.
Mặc dù cuối cùng Vy Vy và cấp dưới của Sếp Đường cũng tìm được Sếp Đường rồi, Giang Vân Khê cũng biết rằng Sếp Đường đã là người có vợ, nhưng Giang Vân Khê vẫn không từ bỏ ý định muốn có được Sếp Đường, thậm chí còn đi theo đến tập đoàn Đường Thị làm việc nữa.
Đi làm thì không nói, an phận một chút thì đã không có gì, nhưng Giang Vân Khê lại không hề an phận, căn bản chả nghiêm túc đi làm, mà đi làm cũng chả thật sự vì để làm việc, mà là nhắm vào Sếp Đường, mấy lần đi làm còn đi tìm Sếp Đường, còn tỏ tình với Sếp Đường nữa.
Khi nghe Vy Vy nói về điều này, cô ta đã kinh tởm đến mức muốn nôn mửa.
Cũng may cuối cùng Giang Vân Khê đó đã bị Sếp Đường đuổi đi, cô ta cũng không nghe Vy Vy nhắc tới người này nữa.
Không ngờ, người phụ nữ này vậy mà lại xuất hiện, còn chạy đến tham gia cuộc thi thiết kế.
"Là cô ta." Tống Vy gật đầu, sau đó chỉ vào cột tên trên hồ sơ nói: "Nè, đây không phải là tên của cô ta sao?
Trần Châu Ánh cúi đầu nhìn xuống: "Hồi nãy tớ nhìn thấy rồi, nhưng không có nghĩ nhiều, chỉ tưởng là trùng tên, nhưng không ngờ lại là người phụ nữ ghê tởm đó, tớ nhớ người phụ nữ đó đâu phải học thiết kế đâu nhỉ? "
"Không sai, tớ đã xem thông tin mà Hạo Tuấn điều tra về cô ta, cô ta căn bản chưa từng học thiết kế quần áo." Tống Vy gật đầu.
Trần Châu Ánh nheo mắt: "Thảo nào tớ đọc thông tin thì người này chưa từng đoạt giải thưởng nào, cũng chẳng có danh vọng gì, lúc đó tớ còn thắc mắc, làm sao một người như vậy lại vượt qua được sự xét duyệt của ban tổ chức và được vào cuộc thi chứ, bây giờ được biết Giang Vân Khê này chính là ả Giang Vân Khê kinh tởm kia, còn chưa học qua thiết kế gì, nhưng đã vượt qua sự xét duyệt của ban tổ chức để tham gia cuộc thi, hẳn là có vấn đề ở đây. "
Tống Vy hất cằm: "Cậu nói không sai, phải điều tra mới được."
"Đúng là phải tra." Trần Châu Ánh gật đầu đồng ý, sau đó nhìn cô: "Vy Vy, Sếp Đường cũng là một trong những nhà đầu tư vào cuộc thi này đúng chứ?
Tống Vy ậm ừ một tiếng: "Ừm."
Ban đầu Đường Hạo Tuấn không phải là nhà đầu tư.
Nhưng từ khi cuộc thi mời cô làm giám khảo, Đường Hạo Tuấn đã chủ động liên hệ với ban tổ chức và đầu tư cho cuộc thi.
Nói trắng ra, Đường Hạo Tuấn chỉ muốn ban tổ chức làm chỗ ở của giám khảo tốt hơn, để cô có thể sống thoải mái hơn trong hai, ba tháng ở đây.
Lúc đó khi biết chuyện, cô vừa cảm động vừa buồn cười.
"Nếu Sếp Đường đã là bên đầu tư thì tiện rồi, cậu có thể kêu Sếp Đường tra dùm." Trần Châu Ánh gợi ý.
Tống Vy khẽ gật đầu: "Được, tớ sẽ liên hệ với anh ấy ngay."
Vừa nói, cô vừa lấy điện thoại di động ra, nhìn chằm chằm ảnh chụp Giang Vân Khê trên tài liệu, gọi cho Đường Hạo Tuấn.
Cô cần biết tại sao Giang Vân Khê này lại đến tham gia cuộc thi và bằng cách nào mà cô ta vào được.
Còn bên ban tổ chức, tại sao lại cho người này thông qua xét duyệt.
Rất nhanh, Đường Hạo Tuấn đã bắt máy, giọng nói nhẹ nhàng trầm thấp truyền đến: "Mới cúp máy không lâu em lại gọi cho anh rồi, nhớ anh rồi sao?"
Tống Vy nghe giọng điệu châm chọc của người đàn ông, không khỏi cười khẽ một tiếng: "Đúng, đúng, đúng, em nhớ anh rồi, nhưng bây giờ em tìm anh là có chính sự."
"Ồ?" Đường Hạo Tuấn nhướng mày: "Chính sự gì, em nói xem."
Vẻ mặt Tống Vy trở nên nghiêm túc: "Là Giang Vân Khê."
"Cô ta?" Đường Hạo Tuấn lập tức nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia chán ghét: "Cô ta làm sao?"
"Cô ta đã được thả ra khỏi trại giam, bây giờ lại chạy đến chỗ em rồi." Tống Vy nói.
Sắc mặt Đường Hạo Tuấn khẽ thay đổi: "Chạy tới chỗ của em? Có phải cô ta làm gì em rồi không?"
Anh còn tưởng, Giang Vân Khê lúc này đang ở trước mặt Tống Vy, liền bị vệ sĩ bên cạnh Tống Vy bắt được.
Tống Vy lắc đầu: "Không phải, cô ta không làm gì em, ý em là, cô ta cũng đến nước mà em đang ở, anh biết không? Cô ta còn là tuyển thủ trong cuộc thi thiết kế này nữa đó."
"Cái gì?" Đường Hạo Tuấn nhíu mày: "Tuyển thủ? Cô ta?"
Giọng điệu khinh thường của anh không hề có chút che giấu nào.
Chẳng trách Đường Hạo Tuấn khinh thường, thật sự là Giang Vân Khê trông không giống người biết thiết kế quần áo chút nào.
Giang Vân Khê vốn cũng không phải học thứ này, cũng chưa từng vẽ qua, cho nên người như vậy, vậy mà lại chạy đến tham gia cuộc thi thiết kế thời trang, đúng là khiến người khác kinh ngạc.
Và điều quan trọng nhất, đây không phải là một cuộc thi nhỏ không thuộc dòng chính thống, mà còn là một cuộc thi tầm trung quốc tế.
Một người chưa từng học thiết kế, cũng chưa từng vẽ thiết kế, chưa từng giành được danh hiệu nào trong lĩnh vực này, làm sao mà có thể tham gia cuộc thi này chứ, điều này khiến người ta không thể không nghĩ ngợi.
"Đúng vậy, Giang Vân Khê là thí sinh." Tống Vy gật đầu, sau đó nói thêm: "Cho nên em rất tò mò không biết cô ta làm sao mà tham gia được, sau đó Châu Ánh đã kêu em tìm anh, nhờ anh kiểm tra xem nguyên nhân là sao."
"Không cần em nói, anh cũng sẽ điều tra." Trong mắt Đường Hạo Tuấn lóe qua một tia lạnh lẽo mà nói.
Trần Châu Ánh ừm một tiếng: "Đúng vậy, vừa rồi tớ đã quá bốc đồng, chỉ muốn giành được slot thiết kế cho Thế vận hội Thế giới, căn bản không nghĩ đến bất cứ điều gì khác, cũng may cậu đã nhắc nhở tớ."
"Nên làm thôi, chúng ta là bạn bè, cũng là đối tác mà." Tống Vy mỉm cười.
Trần Châu Ánh cũng cười: "Được rồi, Vy Vy, không nói mấy cái này nữa, tiếp tục xem đi."
"Ừm." Tống Vy gật đầu.
Cả hai cúi đầu, tiếp tục tìm hiểu những tuyển thủ khác.
Mặc dù họ sẽ không kết giao với những tuyển thủ này trước khi phân nhóm, nhưng tìm hiểu một chút thì vẫn được.
Như vậy, sau khi chia nhóm xong, không cần phải tìm hiểu lại nữa.
Advertisement
"Hả?" Ngay lúc Tống Vy đang nghiêm túc xem, ánh mắt cô đột nhiên bị một bức ảnh thu hút.
"Châu Ánh, đưa tư liệu trong tay cậu cho tớ." Tống Vy cau mày rất sâu, ngữ khí cũng có chút nghiêm túc nói.
Trần Châu Ánh cúi đầu nhìn xuống tư liệu trong tay: "Cậu nói cái này à?"
"Ừm." Tống Vy híp mắt: "Tớ muốn xem thử có phải tớ nhìn lầm rồi không."
Hồi nãy khi cô xem tài liệu, vô tình liếc mắt nhìn thấy tấm ảnh tư liệu mà Trần Châu Ánh đang cầm trên tay.
Người trong ảnh giống Giang Vân Khê cực, khiến cô không thể không chú ý.
Trần Châu Ánh đưa tư liệu trong tay: "Đây."
"Cảm ơn." Tống Vy nói lời cảm ơn, cầm lấy tư liệu, cúi đầu xem.
Xem xong, bàn tay cầm tài liệu chợt siết chặt, đến nỗi tư liệu đều nhăn nhúm, khuôn mặt nhỏ lạnh như băng: "Thật sự là cô ta!"
Cô còn tưởng mình đã nhìn lầm rồi.
Không ngờ, đó thực sự là Giang Vân Khê.
Giang Vân Khê vậy mà lại chạy tới tham gia cuộc thi thiết kế quần áo dành cho thanh niên châu Á này!
"Vy Vy, cậu quen sao?" Trần Châu Ánh nhìn tư liệu trong tay Tống Vy, tò mò hỏi.
Tống Vy mím đôi môi đỏ mọng trả lời: "Quen, cô ta chính là người đã ra tay giúp Hạo Tuấn khi Hạo Tuấn gặp nạn, sau đó đã yêu Hạo Tuấn ngay từ cái nhìn đầu tiên, hoang tưởng muốn che giấu bá chiếm Hạo Tuấn thành riêng mình. "
"Vậy mà lại là cô ta!" Trần Châu Ánh tròn mắt ngạc nhiên.
Cô ta đúng là chưa bao giờ gặp Giang Vân Khê đó, nhưng đã nghe Vy Vy nhắc tới.
Nghiêm túc mà nói, ngoài Lâm Giai Nhi kia, Giang Vân Khê này là người phụ nữ ghê tởm thứ hai mà cô ta từng thấy.
Sếp Đường đẹp trai như vậy, cô ta không có gì ngạc nhiên khi Giang Vân Khê yêu Sếp Đường, dù sao cũng là chuyện bình thường.
Nhưng điều này không có nghĩa là Giang Vân Khê có thể giấu Sếp Đường, không cho cấp dưới của Sếp Đường và Vy Vy tìm được.
Mặc dù cuối cùng Vy Vy và cấp dưới của Sếp Đường cũng tìm được Sếp Đường rồi, Giang Vân Khê cũng biết rằng Sếp Đường đã là người có vợ, nhưng Giang Vân Khê vẫn không từ bỏ ý định muốn có được Sếp Đường, thậm chí còn đi theo đến tập đoàn Đường Thị làm việc nữa.
Đi làm thì không nói, an phận một chút thì đã không có gì, nhưng Giang Vân Khê lại không hề an phận, căn bản chả nghiêm túc đi làm, mà đi làm cũng chả thật sự vì để làm việc, mà là nhắm vào Sếp Đường, mấy lần đi làm còn đi tìm Sếp Đường, còn tỏ tình với Sếp Đường nữa.
Khi nghe Vy Vy nói về điều này, cô ta đã kinh tởm đến mức muốn nôn mửa.
Cũng may cuối cùng Giang Vân Khê đó đã bị Sếp Đường đuổi đi, cô ta cũng không nghe Vy Vy nhắc tới người này nữa.
Không ngờ, người phụ nữ này vậy mà lại xuất hiện, còn chạy đến tham gia cuộc thi thiết kế.
"Là cô ta." Tống Vy gật đầu, sau đó chỉ vào cột tên trên hồ sơ nói: "Nè, đây không phải là tên của cô ta sao?
Trần Châu Ánh cúi đầu nhìn xuống: "Hồi nãy tớ nhìn thấy rồi, nhưng không có nghĩ nhiều, chỉ tưởng là trùng tên, nhưng không ngờ lại là người phụ nữ ghê tởm đó, tớ nhớ người phụ nữ đó đâu phải học thiết kế đâu nhỉ? "
"Không sai, tớ đã xem thông tin mà Hạo Tuấn điều tra về cô ta, cô ta căn bản chưa từng học thiết kế quần áo." Tống Vy gật đầu.
Trần Châu Ánh nheo mắt: "Thảo nào tớ đọc thông tin thì người này chưa từng đoạt giải thưởng nào, cũng chẳng có danh vọng gì, lúc đó tớ còn thắc mắc, làm sao một người như vậy lại vượt qua được sự xét duyệt của ban tổ chức và được vào cuộc thi chứ, bây giờ được biết Giang Vân Khê này chính là ả Giang Vân Khê kinh tởm kia, còn chưa học qua thiết kế gì, nhưng đã vượt qua sự xét duyệt của ban tổ chức để tham gia cuộc thi, hẳn là có vấn đề ở đây. "
Tống Vy hất cằm: "Cậu nói không sai, phải điều tra mới được."
"Đúng là phải tra." Trần Châu Ánh gật đầu đồng ý, sau đó nhìn cô: "Vy Vy, Sếp Đường cũng là một trong những nhà đầu tư vào cuộc thi này đúng chứ?
Tống Vy ậm ừ một tiếng: "Ừm."
Ban đầu Đường Hạo Tuấn không phải là nhà đầu tư.
Nhưng từ khi cuộc thi mời cô làm giám khảo, Đường Hạo Tuấn đã chủ động liên hệ với ban tổ chức và đầu tư cho cuộc thi.
Nói trắng ra, Đường Hạo Tuấn chỉ muốn ban tổ chức làm chỗ ở của giám khảo tốt hơn, để cô có thể sống thoải mái hơn trong hai, ba tháng ở đây.
Lúc đó khi biết chuyện, cô vừa cảm động vừa buồn cười.
"Nếu Sếp Đường đã là bên đầu tư thì tiện rồi, cậu có thể kêu Sếp Đường tra dùm." Trần Châu Ánh gợi ý.
Tống Vy khẽ gật đầu: "Được, tớ sẽ liên hệ với anh ấy ngay."
Vừa nói, cô vừa lấy điện thoại di động ra, nhìn chằm chằm ảnh chụp Giang Vân Khê trên tài liệu, gọi cho Đường Hạo Tuấn.
Cô cần biết tại sao Giang Vân Khê này lại đến tham gia cuộc thi và bằng cách nào mà cô ta vào được.
Còn bên ban tổ chức, tại sao lại cho người này thông qua xét duyệt.
Rất nhanh, Đường Hạo Tuấn đã bắt máy, giọng nói nhẹ nhàng trầm thấp truyền đến: "Mới cúp máy không lâu em lại gọi cho anh rồi, nhớ anh rồi sao?"
Tống Vy nghe giọng điệu châm chọc của người đàn ông, không khỏi cười khẽ một tiếng: "Đúng, đúng, đúng, em nhớ anh rồi, nhưng bây giờ em tìm anh là có chính sự."
"Ồ?" Đường Hạo Tuấn nhướng mày: "Chính sự gì, em nói xem."
Vẻ mặt Tống Vy trở nên nghiêm túc: "Là Giang Vân Khê."
"Cô ta?" Đường Hạo Tuấn lập tức nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia chán ghét: "Cô ta làm sao?"
"Cô ta đã được thả ra khỏi trại giam, bây giờ lại chạy đến chỗ em rồi." Tống Vy nói.
Sắc mặt Đường Hạo Tuấn khẽ thay đổi: "Chạy tới chỗ của em? Có phải cô ta làm gì em rồi không?"
Anh còn tưởng, Giang Vân Khê lúc này đang ở trước mặt Tống Vy, liền bị vệ sĩ bên cạnh Tống Vy bắt được.
Tống Vy lắc đầu: "Không phải, cô ta không làm gì em, ý em là, cô ta cũng đến nước mà em đang ở, anh biết không? Cô ta còn là tuyển thủ trong cuộc thi thiết kế này nữa đó."
"Cái gì?" Đường Hạo Tuấn nhíu mày: "Tuyển thủ? Cô ta?"
Giọng điệu khinh thường của anh không hề có chút che giấu nào.
Chẳng trách Đường Hạo Tuấn khinh thường, thật sự là Giang Vân Khê trông không giống người biết thiết kế quần áo chút nào.
Giang Vân Khê vốn cũng không phải học thứ này, cũng chưa từng vẽ qua, cho nên người như vậy, vậy mà lại chạy đến tham gia cuộc thi thiết kế thời trang, đúng là khiến người khác kinh ngạc.
Và điều quan trọng nhất, đây không phải là một cuộc thi nhỏ không thuộc dòng chính thống, mà còn là một cuộc thi tầm trung quốc tế.
Một người chưa từng học thiết kế, cũng chưa từng vẽ thiết kế, chưa từng giành được danh hiệu nào trong lĩnh vực này, làm sao mà có thể tham gia cuộc thi này chứ, điều này khiến người ta không thể không nghĩ ngợi.
"Đúng vậy, Giang Vân Khê là thí sinh." Tống Vy gật đầu, sau đó nói thêm: "Cho nên em rất tò mò không biết cô ta làm sao mà tham gia được, sau đó Châu Ánh đã kêu em tìm anh, nhờ anh kiểm tra xem nguyên nhân là sao."
"Không cần em nói, anh cũng sẽ điều tra." Trong mắt Đường Hạo Tuấn lóe qua một tia lạnh lẽo mà nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.