Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Chương 405: Hóa ra là anh ta đã đến đây rồi
Nguyệt Nha
12/11/2021
“Được, vậy tớ đi nói cho bọn họ biết.” Giang Hạ gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Tống Vy lại cúi đầu tiếp tục xem những bản thiết kế còn lại.
Đợi tới khi xem bản thiết kế xong thì cũng đã đến lúc tan làm.
Tống Vy gửi bản thiết kế đã chỉnh sửa đi, tắt máy tính rồi đứng dậy đi ra khỏi văn phòng, chuẩn bị đến trường mẫu giáo đón con.
Nhưng ngay khi cô vừa rời khỏi cửa phòng làm việc thì điện thoại trong túi xách chợt reo lên.
Tống Vy vẫn tiếp tục đi về phía thang máy, vừa đi vừa lấy điện thoại di động ra.
Cô lấy điện thoại ra, thấy là thám tử gọi đến thì lập tức trả lời: “A lô.”
“Cô Tống, tôi đã lấy được sợi tóc cô cần rồi.” Thám tử nói lớn trong điện thoại.
“Nhanh như vậy cơ à?” Tống Vy kinh ngạc mở miệng.
Thám tử cười: “Bọn họ không phải là những người có địa vị cao gì nên muốn lấy được tóc cũng không tốn nhiều công sức.”
“Thì ra là thế, tôi biết rồi, anh ở đâu, tôi tới tìm anh.” Tống Vy nói rồi nhấn nút thang máy.
Thám tử nhanh chóng báo địa chỉ cho cô.
Tống Vy suy nghĩ rồi nhíu mày, đây không phải là quán cà phê ngay dưới lầu sao?
Hóa ra là anh ta đã đến đây rồi.
Cũng tốt, cô không cần phải đi thêm một chuyến nữa.
Cúp máy, Tống Vy cất điện thoại lại vào túi xách ròi bước vào thang máy.
Vài phút sau, cô đã đi vào trong quán cà phê.
Từ xa, thám tử đã vẫy tay với cô.
Tống Vy gật đầu bước tới.
Người phục vụ mang thực đơn đến.
Tống Vy gọi cho mình một ly sữa, sau đấy gọi một cốc cà phê cho thám tử.
Sau khi người phục vụ đi rồi, Tống Vy mới nghiêm túc hỏi: “Tóc đâu?”
“Đây.” Thám tử lấy ra bốn chiếc túi chống nước từ trong cặp tài liệu để bên hông, đưa cho cô.
Tống Vy cầm lấy bằng cả hai tay, nhìn thấy bốn cái túi chống nước có dán nhãn, lần lượt viết tên mấy người Tống Huyền và Tống Huy Khanh. Cô mỉm cười hài lòng: “Cảm ơn.”
“Không có gì, lấy tiền làm việc là chuyện tất nhiên thôi.” Thám tử xua tay, tỏ ý không cần cảm ơn.
Tống Vy cất kỹ tóc đi, sau đó người phục vụ đã bưng sữa và cà phê ra.
Tống Vy nhấp một ngụm sữa rồi hỏi: “Tình huống của Tống Huyền gần đây thế nào?”
“Cô ta đã xuất viện rồi, nhưng tình trạng sức khỏe không tốt lắm, cơ thể tàn tạ, chân thì cà nhắc luôn rồi.”
Thám tử khuấy cốc cà phê, tấm tắc hai tiếng rồi nói: “Hơn nữa, cảnh sát cũng đã biết chuyện cô ta giả vờ bị bệnh tâm thần nên đã tăng thêm hai năm thi hành án. Đáng lý ra sau khi xuất viện cô ta phải quay lại nhà tù, nhưng không biết xảy ra chuyện gì mà bên phía cảnh sát không có ý đó, hình như định để cô ta ở lại bệnh viện tâm thần.”
Nghe vậy Tống Vy cũng không hề kinh ngạc.
Bởi vì Đường Hạo Tuấn đã nói với cô chuyện này rồi, cũng là vì anh đã thương lượng với cảnh sát nên Tống Huyền mới không phải quay lại nhà tù.
Những ngày tháng ở bệnh viện tâm thần của Tống Huyền chắc chắn sẽ không thể tốt bằng khi ở nhà tù được đâu.
Tống Vy lại cúi đầu tiếp tục xem những bản thiết kế còn lại.
Đợi tới khi xem bản thiết kế xong thì cũng đã đến lúc tan làm.
Tống Vy gửi bản thiết kế đã chỉnh sửa đi, tắt máy tính rồi đứng dậy đi ra khỏi văn phòng, chuẩn bị đến trường mẫu giáo đón con.
Nhưng ngay khi cô vừa rời khỏi cửa phòng làm việc thì điện thoại trong túi xách chợt reo lên.
Tống Vy vẫn tiếp tục đi về phía thang máy, vừa đi vừa lấy điện thoại di động ra.
Cô lấy điện thoại ra, thấy là thám tử gọi đến thì lập tức trả lời: “A lô.”
“Cô Tống, tôi đã lấy được sợi tóc cô cần rồi.” Thám tử nói lớn trong điện thoại.
“Nhanh như vậy cơ à?” Tống Vy kinh ngạc mở miệng.
Thám tử cười: “Bọn họ không phải là những người có địa vị cao gì nên muốn lấy được tóc cũng không tốn nhiều công sức.”
“Thì ra là thế, tôi biết rồi, anh ở đâu, tôi tới tìm anh.” Tống Vy nói rồi nhấn nút thang máy.
Thám tử nhanh chóng báo địa chỉ cho cô.
Tống Vy suy nghĩ rồi nhíu mày, đây không phải là quán cà phê ngay dưới lầu sao?
Hóa ra là anh ta đã đến đây rồi.
Cũng tốt, cô không cần phải đi thêm một chuyến nữa.
Cúp máy, Tống Vy cất điện thoại lại vào túi xách ròi bước vào thang máy.
Vài phút sau, cô đã đi vào trong quán cà phê.
Từ xa, thám tử đã vẫy tay với cô.
Tống Vy gật đầu bước tới.
Người phục vụ mang thực đơn đến.
Tống Vy gọi cho mình một ly sữa, sau đấy gọi một cốc cà phê cho thám tử.
Sau khi người phục vụ đi rồi, Tống Vy mới nghiêm túc hỏi: “Tóc đâu?”
“Đây.” Thám tử lấy ra bốn chiếc túi chống nước từ trong cặp tài liệu để bên hông, đưa cho cô.
Tống Vy cầm lấy bằng cả hai tay, nhìn thấy bốn cái túi chống nước có dán nhãn, lần lượt viết tên mấy người Tống Huyền và Tống Huy Khanh. Cô mỉm cười hài lòng: “Cảm ơn.”
“Không có gì, lấy tiền làm việc là chuyện tất nhiên thôi.” Thám tử xua tay, tỏ ý không cần cảm ơn.
Tống Vy cất kỹ tóc đi, sau đó người phục vụ đã bưng sữa và cà phê ra.
Tống Vy nhấp một ngụm sữa rồi hỏi: “Tình huống của Tống Huyền gần đây thế nào?”
“Cô ta đã xuất viện rồi, nhưng tình trạng sức khỏe không tốt lắm, cơ thể tàn tạ, chân thì cà nhắc luôn rồi.”
Thám tử khuấy cốc cà phê, tấm tắc hai tiếng rồi nói: “Hơn nữa, cảnh sát cũng đã biết chuyện cô ta giả vờ bị bệnh tâm thần nên đã tăng thêm hai năm thi hành án. Đáng lý ra sau khi xuất viện cô ta phải quay lại nhà tù, nhưng không biết xảy ra chuyện gì mà bên phía cảnh sát không có ý đó, hình như định để cô ta ở lại bệnh viện tâm thần.”
Nghe vậy Tống Vy cũng không hề kinh ngạc.
Bởi vì Đường Hạo Tuấn đã nói với cô chuyện này rồi, cũng là vì anh đã thương lượng với cảnh sát nên Tống Huyền mới không phải quay lại nhà tù.
Những ngày tháng ở bệnh viện tâm thần của Tống Huyền chắc chắn sẽ không thể tốt bằng khi ở nhà tù được đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.