Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Chương 116: Không có ai trả lời.
Nguyệt Nha
05/10/2021
Sau khi ném lại quả bom ngầm này, Lưu Mộng kéo tay Tống Vy rời đi.
Có thể tưởng tượng được sau khi bọn họ đi rồi, giữa Tống Huy Khanh và Tô Thu sẽ xảy ra cuộc cãi vã kịch liệt tới mức nào.
“Mẹ, mẹ thật lợi hại, Tô Thu kia chắc phải hận mẹ chết đi được.” Tống Vy đối Lưu Mộng giơ ngón tay cái lên.
Lưu Mộng khẽ nói: “Hận thì hận, mẹ còn sợ bà ta sao? Đi thôi, hôm nay mẹ vui vẻ, lại mua thêm mấy bộ quần áo.”
Tống Vy dở khóc dở cười.
Sau đó bọn họ đến cửa hàng quần áo, Lưu Mộng không chọn quần áo cho mình mà liên tục chọn cho Tống Vy, còn giục cô đi thử đồ.
Tống Vy không muốn phá hỏng tâm trạng của Lưu Mộng, cũng chẳng có cách nào, chỉ đành chấp nhận số phận ôm một đống quần áo đi vào phòng thử đồ.
Trong phòng thử đồ Vip ở trên tầng hai của cửa hàng, Lâm Giai Nhi thay xong chiếc váy liền màu trắng bước từ bên trong ra, vừa cúi đầu chỉnh lại làn váy, vừa dịu dàng hỏi: “Hạo Tuấn, cậu thấy tôi mặc cái váy này thế nào?”
Không có ai trả lời.
Lâm Giai Nhi chợt dừng tay, sau đó ngẩng đầu nghi ngờ nhìn về phía khu vực chờ, thấy ở đó không có ai thì hơi cuống lên, vội vàng tìm kiếm xung quanh, cuối cùng nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông đứng ở chỗ lan can hình tròn cách đó không xa.
Người đàn ông đang hơi rủ mắt nhìn xuống, cũng không biết đang nhìn gì.
Đôi môi Lâm Giai Nhi mím chặt tới mức trắng bệch vì không vui, nhưng đã nhanh chóng điều chỉnh lại sắc mặt, cười dịu dàng bước tới: “Hạo Tuấn, cậu đang nhìn gì mà chăm chú tới mức tôi gọi cậu cũng không phản ứng vậy?”
Đường Hạo Tuấn nghe được giọng cô ta thì quay đầu lại nhìn cô ta: “Không có gì, cậu thay xong rồi à?”
“Ừ.” Lâm Giai Nhi gật đầu, sau đó nắm làn váy chậm rãi xoay một vòng, đỏ mặt hỏi: “Thế nào, trông đẹp không?”
“Cũng không tệ.” Đường Hạo Tuấn hất cằm.
Lâm Giai Nhi thả làn váy xuống: “Tôi đại khái đã không mặc váy gần mười năm rồi, bây giờ đột nhiên mặc vào, vẫn thấy có chút không quen.”
“Không sao, chờ cậu khỏe lại hoàn toàn, muốn mặc gì cũng được.” Đường Hạo Tuấn đút tay trong túi quần, khẽ nói.
Lâm Giai Nhi liếc nhìn anh hờn dỗi: “Cậu chỉ biết nói dối để dỗ cho tôi vui thôi.”
“Tôi không nói dối cậu. Được rồi, cậu còn có muốn thử nữa không?” Đường Hạo Tuấn khẽ cười và hỏi.
“Không, chỉ có mấy thứ này thôi. Cậu trả tiền đi, coi như quà nhận lỗi cậu đã cho tôi leo cây tối qua.” Lâm Giai Nhi lắc đầu nói.
Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Được.”
Lâm Giai Nhi cười, bất chợt nghe được một giọng nói quen thuộc, vô thức nhìn xuống dưới lan can.
Lúc này cô ta vừa nhìn đã thấy được hình ảnh Tống Vy cũng mặc chiếc váy liền màu trắng, đang đứng xoay một vòng ở trước gương.
So với dáng người gầy như que củi, không có cảm giác nữ tính của cô ta, hình ảnh Tống Vy với đường cong cơ thể rõ nét mặc chiếc váy xoay tròn bồng bềnh đẹp như một bức tranh, khiến người ta phải thán phục.
Sự tương phản rõ nét đã đâm nát lòng tin của Lâm Giai Nhi.
Cô ta rủ mí mắt, che giấu sự ghen tuông và hâm mộ điên cuồng trong mắt, nói với vẻ khó chịu: “Hạo Tuấn, cậu vừa nhìn cô Tống sao?”
Màu mắt Đường Hạo Tuấn chợt lóe lên, “Ừ” một tiếng: “Tôi tình cờ nhìn thấy cô ấy cũng ở trong cửa hàng này.”
“Phải mà.” Lâm Giai Nhi khẽ thì thầm một tiếng khó hiểu. Ở chỗ anh không nhìn thấy được, móng tay cô ta bấm chặt vào lòng bàn tay: “Cô Tống thật xinh đẹp. Tôi cũng rất muốn có được một cơ thể khỏe mạnh, mặc quần áo đẹp đi dưới ánh mặt trời giống như cô ấy. Đáng tiếc… đại khái cả đời này tôi cũng không thể thực hiện được nguyện vọng này của mình.”
Đường Hạo Tuấn nhíu mày: “Cậu đừng nói vậy, cậu sẽ không sao đâu.”
Lâm Giai Nhi cười cay đắng: “Hạo Tuấn, cậu đâu phải không biết tình trạng sức khỏe của tôi. Bác sĩ Kiều nói rồi, cho dù tôi có khỏe mạnh ra viện cũng không sống quá mười năm!”
Cô ta nói xong câu này lại xoay người rời đi với dáng vẻ cô đơn.
Đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn mím lại, cuối cùng liếc nhìn về phía dưới lan can rồi đuổi theo.
Có thể tưởng tượng được sau khi bọn họ đi rồi, giữa Tống Huy Khanh và Tô Thu sẽ xảy ra cuộc cãi vã kịch liệt tới mức nào.
“Mẹ, mẹ thật lợi hại, Tô Thu kia chắc phải hận mẹ chết đi được.” Tống Vy đối Lưu Mộng giơ ngón tay cái lên.
Lưu Mộng khẽ nói: “Hận thì hận, mẹ còn sợ bà ta sao? Đi thôi, hôm nay mẹ vui vẻ, lại mua thêm mấy bộ quần áo.”
Tống Vy dở khóc dở cười.
Sau đó bọn họ đến cửa hàng quần áo, Lưu Mộng không chọn quần áo cho mình mà liên tục chọn cho Tống Vy, còn giục cô đi thử đồ.
Tống Vy không muốn phá hỏng tâm trạng của Lưu Mộng, cũng chẳng có cách nào, chỉ đành chấp nhận số phận ôm một đống quần áo đi vào phòng thử đồ.
Trong phòng thử đồ Vip ở trên tầng hai của cửa hàng, Lâm Giai Nhi thay xong chiếc váy liền màu trắng bước từ bên trong ra, vừa cúi đầu chỉnh lại làn váy, vừa dịu dàng hỏi: “Hạo Tuấn, cậu thấy tôi mặc cái váy này thế nào?”
Không có ai trả lời.
Lâm Giai Nhi chợt dừng tay, sau đó ngẩng đầu nghi ngờ nhìn về phía khu vực chờ, thấy ở đó không có ai thì hơi cuống lên, vội vàng tìm kiếm xung quanh, cuối cùng nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông đứng ở chỗ lan can hình tròn cách đó không xa.
Người đàn ông đang hơi rủ mắt nhìn xuống, cũng không biết đang nhìn gì.
Đôi môi Lâm Giai Nhi mím chặt tới mức trắng bệch vì không vui, nhưng đã nhanh chóng điều chỉnh lại sắc mặt, cười dịu dàng bước tới: “Hạo Tuấn, cậu đang nhìn gì mà chăm chú tới mức tôi gọi cậu cũng không phản ứng vậy?”
Đường Hạo Tuấn nghe được giọng cô ta thì quay đầu lại nhìn cô ta: “Không có gì, cậu thay xong rồi à?”
“Ừ.” Lâm Giai Nhi gật đầu, sau đó nắm làn váy chậm rãi xoay một vòng, đỏ mặt hỏi: “Thế nào, trông đẹp không?”
“Cũng không tệ.” Đường Hạo Tuấn hất cằm.
Lâm Giai Nhi thả làn váy xuống: “Tôi đại khái đã không mặc váy gần mười năm rồi, bây giờ đột nhiên mặc vào, vẫn thấy có chút không quen.”
“Không sao, chờ cậu khỏe lại hoàn toàn, muốn mặc gì cũng được.” Đường Hạo Tuấn đút tay trong túi quần, khẽ nói.
Lâm Giai Nhi liếc nhìn anh hờn dỗi: “Cậu chỉ biết nói dối để dỗ cho tôi vui thôi.”
“Tôi không nói dối cậu. Được rồi, cậu còn có muốn thử nữa không?” Đường Hạo Tuấn khẽ cười và hỏi.
“Không, chỉ có mấy thứ này thôi. Cậu trả tiền đi, coi như quà nhận lỗi cậu đã cho tôi leo cây tối qua.” Lâm Giai Nhi lắc đầu nói.
Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Được.”
Lâm Giai Nhi cười, bất chợt nghe được một giọng nói quen thuộc, vô thức nhìn xuống dưới lan can.
Lúc này cô ta vừa nhìn đã thấy được hình ảnh Tống Vy cũng mặc chiếc váy liền màu trắng, đang đứng xoay một vòng ở trước gương.
So với dáng người gầy như que củi, không có cảm giác nữ tính của cô ta, hình ảnh Tống Vy với đường cong cơ thể rõ nét mặc chiếc váy xoay tròn bồng bềnh đẹp như một bức tranh, khiến người ta phải thán phục.
Sự tương phản rõ nét đã đâm nát lòng tin của Lâm Giai Nhi.
Cô ta rủ mí mắt, che giấu sự ghen tuông và hâm mộ điên cuồng trong mắt, nói với vẻ khó chịu: “Hạo Tuấn, cậu vừa nhìn cô Tống sao?”
Màu mắt Đường Hạo Tuấn chợt lóe lên, “Ừ” một tiếng: “Tôi tình cờ nhìn thấy cô ấy cũng ở trong cửa hàng này.”
“Phải mà.” Lâm Giai Nhi khẽ thì thầm một tiếng khó hiểu. Ở chỗ anh không nhìn thấy được, móng tay cô ta bấm chặt vào lòng bàn tay: “Cô Tống thật xinh đẹp. Tôi cũng rất muốn có được một cơ thể khỏe mạnh, mặc quần áo đẹp đi dưới ánh mặt trời giống như cô ấy. Đáng tiếc… đại khái cả đời này tôi cũng không thể thực hiện được nguyện vọng này của mình.”
Đường Hạo Tuấn nhíu mày: “Cậu đừng nói vậy, cậu sẽ không sao đâu.”
Lâm Giai Nhi cười cay đắng: “Hạo Tuấn, cậu đâu phải không biết tình trạng sức khỏe của tôi. Bác sĩ Kiều nói rồi, cho dù tôi có khỏe mạnh ra viện cũng không sống quá mười năm!”
Cô ta nói xong câu này lại xoay người rời đi với dáng vẻ cô đơn.
Đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn mím lại, cuối cùng liếc nhìn về phía dưới lan can rồi đuổi theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.