Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Chương 752: “Không, em đi đi.”
Nguyệt Nha
12/06/2022
Vậy thì cô sẽ chủ động ngủ lại, có thể nhờ vậy mà anh mềm lòng thì sao.
Nhưng Đường Hạo Tuấn không hề dao động, anh vén chăn ngồi dậy, day huyệt thái dương, giọng nói vẫn lạnh lùng: “Không, em đi đi.”
Tống Vy cắn môi dưới: “Hạo Tuấn...”
Advertisement“Ra ngoài!” Đường Hạo Tuấn thấp giọng quát lên.
Ánh mắt Tống Vy dại ra, sắc mặt cũng buồn rười rượi, đứng dậy quay người ra cửa.
Đường Hạo Tuấn nhìn thấy cô thất vọng cô đơn, trong mắt có gì đó không nỡ.
Advertisement Nhưng rồi nghĩ đến hình ảnh ba mẹ bị tai nạn xe cộ, trái tim anh lại nguội lạnh.
Tống Vy đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó dựa vào cánh cửa nhìn lên trần nhà, kìm nén dòng lệ nóng rưng rưng nơi khóe mắt.
Sau một lúc, cô miễn cưỡng điều chỉnh tâm trạng, quay trở lại phòng ngủ.
Đêm đó, Tống Vy lại mất ngủ.
Ngày hôm sau, hai quầng thâm dưới mí mắt cô càng thêm đậm, cô đã phủ một lớp phấn dày nhưng vẫn không thể che giấu được vẻ mệt mỏi trên gương mặt và đôi mắt ấy.
Đường Hạo Tuấn vẫn đi từ rất sớm, hai ngày rồi không ăn sáng ở nhà.
Tống Vy nhìn vào chỗ ngồi thường ngày của anh, cười khổ trong lòng.
Bây giờ, ngay cả dùng bữa với cô mà anh cũng không muốn sao?
“Mẹ.” Giọng nói non nớt của hai đứa trẻ làm cắt ngang dòng suy tư của Tống Vy.
Tống Vy nhìn bọn chúng: “Sao vậy?”
“Bọn con sắp trễ giờ rồi.” Tống Hải Dương nói.
Lúc này Tống Vy mới nhận ra đã gần chín giờ, cô vội đặt đũa xuống: “Xin lỗi, mẹ không để ý, đi thôi, mẹ đưa các con đến trường.”
“Dạ.” Hai đứa trẻ gật đầu.
Tống Vy đưa bọn trẻ ra khỏi biệt thự.
Sau khi đưa hai con đến trường mẫu giáo, Tống Vy lái xe đến công ty của mình.
Thấy cô tiến vào, Giang Hạ cười nói: “Vy Vy, cậu tới thật đúng lúc.”
“Sao vậy?” Tống Vy miễn cưỡng xốc lại tinh thần, hỏi.
Giang Hạ đưa cho cô một tập tài liệu: “Có cuộc phỏng vấn của một tạp chí.”
“Phỏng vấn?” Tống Vy mở tài liệu ra.
Giang Hạ gật đầu: “Đúng vậy, là Tạp chí Thế kỷ. Đây là một trong những tạp chí có ảnh hưởng nhất trong giới thời trang châu Á. Tổng biên tập của họ sáng nay gọi điện đến nói rằng họ muốn có một bài phỏng vấn với cậu.”
“Sao Tạp chí Thế kỷ lại muốn phỏng vấn tớ?” Tống Vy nghi hoặc.
Mặc dù hiện tại cô đã có tiếng tăm nhất định ở trong nước, nhưng cô vẫn chưa đủ tài năng để được lên tạp chí này.
Đợi sau cuộc thi quốc tế, cô công bố thân phận Mina của mình thì lúc đó còn có khả năng.
“Là do phân hội trưởng giới thiệu, cộng với những bộ đồ mà cậu thiết kế trong nước, nên Tạp chí Thế kỷ đã đồng ý. Nhưng đây không phải là một cuộc phỏng vấn cá nhân mà sẽ cùng với một nhà thiết kế khác.” Giang Hạ giải thích.
Tống Vy gật đầu: “Ra vậy, nhà thiết kế kia là ai?”
Không phải độc quyền cũng không sao, được lên bài phỏng vấn của tạp chí này đã là rất tốt rồi.
Nhưng Đường Hạo Tuấn không hề dao động, anh vén chăn ngồi dậy, day huyệt thái dương, giọng nói vẫn lạnh lùng: “Không, em đi đi.”
Tống Vy cắn môi dưới: “Hạo Tuấn...”
Advertisement“Ra ngoài!” Đường Hạo Tuấn thấp giọng quát lên.
Ánh mắt Tống Vy dại ra, sắc mặt cũng buồn rười rượi, đứng dậy quay người ra cửa.
Đường Hạo Tuấn nhìn thấy cô thất vọng cô đơn, trong mắt có gì đó không nỡ.
Advertisement Nhưng rồi nghĩ đến hình ảnh ba mẹ bị tai nạn xe cộ, trái tim anh lại nguội lạnh.
Tống Vy đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó dựa vào cánh cửa nhìn lên trần nhà, kìm nén dòng lệ nóng rưng rưng nơi khóe mắt.
Sau một lúc, cô miễn cưỡng điều chỉnh tâm trạng, quay trở lại phòng ngủ.
Đêm đó, Tống Vy lại mất ngủ.
Ngày hôm sau, hai quầng thâm dưới mí mắt cô càng thêm đậm, cô đã phủ một lớp phấn dày nhưng vẫn không thể che giấu được vẻ mệt mỏi trên gương mặt và đôi mắt ấy.
Đường Hạo Tuấn vẫn đi từ rất sớm, hai ngày rồi không ăn sáng ở nhà.
Tống Vy nhìn vào chỗ ngồi thường ngày của anh, cười khổ trong lòng.
Bây giờ, ngay cả dùng bữa với cô mà anh cũng không muốn sao?
“Mẹ.” Giọng nói non nớt của hai đứa trẻ làm cắt ngang dòng suy tư của Tống Vy.
Tống Vy nhìn bọn chúng: “Sao vậy?”
“Bọn con sắp trễ giờ rồi.” Tống Hải Dương nói.
Lúc này Tống Vy mới nhận ra đã gần chín giờ, cô vội đặt đũa xuống: “Xin lỗi, mẹ không để ý, đi thôi, mẹ đưa các con đến trường.”
“Dạ.” Hai đứa trẻ gật đầu.
Tống Vy đưa bọn trẻ ra khỏi biệt thự.
Sau khi đưa hai con đến trường mẫu giáo, Tống Vy lái xe đến công ty của mình.
Thấy cô tiến vào, Giang Hạ cười nói: “Vy Vy, cậu tới thật đúng lúc.”
“Sao vậy?” Tống Vy miễn cưỡng xốc lại tinh thần, hỏi.
Giang Hạ đưa cho cô một tập tài liệu: “Có cuộc phỏng vấn của một tạp chí.”
“Phỏng vấn?” Tống Vy mở tài liệu ra.
Giang Hạ gật đầu: “Đúng vậy, là Tạp chí Thế kỷ. Đây là một trong những tạp chí có ảnh hưởng nhất trong giới thời trang châu Á. Tổng biên tập của họ sáng nay gọi điện đến nói rằng họ muốn có một bài phỏng vấn với cậu.”
“Sao Tạp chí Thế kỷ lại muốn phỏng vấn tớ?” Tống Vy nghi hoặc.
Mặc dù hiện tại cô đã có tiếng tăm nhất định ở trong nước, nhưng cô vẫn chưa đủ tài năng để được lên tạp chí này.
Đợi sau cuộc thi quốc tế, cô công bố thân phận Mina của mình thì lúc đó còn có khả năng.
“Là do phân hội trưởng giới thiệu, cộng với những bộ đồ mà cậu thiết kế trong nước, nên Tạp chí Thế kỷ đã đồng ý. Nhưng đây không phải là một cuộc phỏng vấn cá nhân mà sẽ cùng với một nhà thiết kế khác.” Giang Hạ giải thích.
Tống Vy gật đầu: “Ra vậy, nhà thiết kế kia là ai?”
Không phải độc quyền cũng không sao, được lên bài phỏng vấn của tạp chí này đã là rất tốt rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.