Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Chương 515: Không ngờ thời gian lại gấp như vậy sao?
Nguyệt Nha
30/11/2021
Đường Hạo Tuấn nhanh chóng nghe máy, giọng nói trầm ấm của anh truyền tới: “A lô?”
“Hạo Tuấn, mẹ em muốn gặp anh.” Tống Vy đặt điện thoại lên tai, quay đầu nhìn thoáng qua Lưu Mộng.
Đường Hạo Tuấn nghe cô nói vậy, không hiểu sao nội tâm trước nay chưa từng kích động lại đột nhiên có chút căng thẳng.
Tuy cảm giác căng thẳng không nhiều, nhưng đúng là có căng thẳng.
Nhưng khuôn mặt anh vẫn duy trì dáng vẻ bình tĩnh lạnh lùng, đôi môi mỏng khẽ mấp máy: “Được, khi nào?”
“Tối nay!” Tống Vy mỉm cười trả lời.
Đường Hạo Tuấn mím môi.
Không ngờ thời gian lại gấp như vậy sao?
“Hạo Tuấn?” Không nghe được tiếng người đàn ông trả lời, Tống Vy không khỏi cất tiếng gọi anh: “Anh nghe thấy không?”
“Ừ.” Đường Hạo Tuấn khẽ nâng cằm: “Anh biết rồi, vậy tối nay gặp.”
“Được, tối nay gặp!”
Kết thúc cuộc trò chuyện, Đường Hạo Tuấn đặt điện thoại xuống, cả người ngồi thẳng trên ghế trong phòng làm việc, dáng vẻ như đang đối mặt với khó khăn cực đại.
Khi Trình Hiệp mang tài liệu vào, thấy cảnh tượng như vậy còn tưởng có chuyện gì, đặt tài liệu xuống hỏi: “Tổng giám đốc, anh sao vậy?”
“Không sao.” Đường Hạo Tuấn có chút mệt mỏi xua tay.
Thấy anh không muốn nói nhiều, Trình Hiệp cũng thức thời không hỏi nữa. Anh ta đặt chồng tài liệu trong tay lên bàn anh: “Tổng giám đốc, đây là báo cáo hàng năm của các công ty con gửi tới, cần anh ký tên.”
Đường Hạo Tuấn “ừ” một tiếng, cầm lấy tờ trên cùng lật ra, vừa xem vừa hỏi: “Sắp cuối năm rồi, bên dưới kiểm kê thế nào?”
“Cũng tàm tạm, sắp xong rồi ạ.” Trình Hiệp nhớ lại ghi chép ngày hôm qua.
Đường Hạo Tuấn nâng cằm: “Sau khi kiểm kê xong thì bảo người phụ trách các công ty con tới tổng bộ họp.”
“Rõ ạ.” Trình Hiệp gật đầu: “Tổng giám đốc, còn có dặn dò gì không?”
“Tạm thời không có.” Đường Hạo Tuấn khẽ mấp máy đôi môi mỏng, đáp lại một câu.
Trình Hiệp đẩy gọng kính: “Vậy tôi ra ngoài trước.”
Dứt lời, anh ta xoay người, nhấc chân rời đi.
Vừa đi được vài bước đã bị Đường Hạo Tuấn gọi lại: “Đợi chút.”
“Tổng giám đốc còn có chuyện gì khác sao ạ?” Trình Hiệp dừng bước chân, xoay người lại.
Đường Hạo Tuấn vuốt ve bút máy trong tay, im lặng mấy giây mới hỏi một vấn đề khiến kính mắt của Trình Hiệp trượt xuống: “Tới gặp phụ huynh của bạn gái thì tôi phải chuẩn bị gì, nói gì?”
Tuy trước đây từng gặp Lưu Mộng, nhưng lúc đó quan hệ của anh và Lưu Mộng chỉ là người lạ có quen biết, mà đối mặt với người lạ, thái độ của anh đều rất lạnh nhạt.
Nhưng lần này không giống vậy, Lưu Mộng sắp trở thành mẹ vợ tương lai của anh rồi, chắc chắn không thể dùng thái độ như trước đây với bà được. Nhưng anh rất mù mịt, vì trước đây anh chưa từng gặp phải chuyện này.
Nghe câu hỏi của Đường Hạo Tuấn, Trình Hiệp ngây người ra một lát.
Anh ta không thể ngờ một tổng giám đốc không gì không làm được, vậy mà lại cảm thấy khó khăn với chuyện gặp phụ huynh.
“Hạo Tuấn, mẹ em muốn gặp anh.” Tống Vy đặt điện thoại lên tai, quay đầu nhìn thoáng qua Lưu Mộng.
Đường Hạo Tuấn nghe cô nói vậy, không hiểu sao nội tâm trước nay chưa từng kích động lại đột nhiên có chút căng thẳng.
Tuy cảm giác căng thẳng không nhiều, nhưng đúng là có căng thẳng.
Nhưng khuôn mặt anh vẫn duy trì dáng vẻ bình tĩnh lạnh lùng, đôi môi mỏng khẽ mấp máy: “Được, khi nào?”
“Tối nay!” Tống Vy mỉm cười trả lời.
Đường Hạo Tuấn mím môi.
Không ngờ thời gian lại gấp như vậy sao?
“Hạo Tuấn?” Không nghe được tiếng người đàn ông trả lời, Tống Vy không khỏi cất tiếng gọi anh: “Anh nghe thấy không?”
“Ừ.” Đường Hạo Tuấn khẽ nâng cằm: “Anh biết rồi, vậy tối nay gặp.”
“Được, tối nay gặp!”
Kết thúc cuộc trò chuyện, Đường Hạo Tuấn đặt điện thoại xuống, cả người ngồi thẳng trên ghế trong phòng làm việc, dáng vẻ như đang đối mặt với khó khăn cực đại.
Khi Trình Hiệp mang tài liệu vào, thấy cảnh tượng như vậy còn tưởng có chuyện gì, đặt tài liệu xuống hỏi: “Tổng giám đốc, anh sao vậy?”
“Không sao.” Đường Hạo Tuấn có chút mệt mỏi xua tay.
Thấy anh không muốn nói nhiều, Trình Hiệp cũng thức thời không hỏi nữa. Anh ta đặt chồng tài liệu trong tay lên bàn anh: “Tổng giám đốc, đây là báo cáo hàng năm của các công ty con gửi tới, cần anh ký tên.”
Đường Hạo Tuấn “ừ” một tiếng, cầm lấy tờ trên cùng lật ra, vừa xem vừa hỏi: “Sắp cuối năm rồi, bên dưới kiểm kê thế nào?”
“Cũng tàm tạm, sắp xong rồi ạ.” Trình Hiệp nhớ lại ghi chép ngày hôm qua.
Đường Hạo Tuấn nâng cằm: “Sau khi kiểm kê xong thì bảo người phụ trách các công ty con tới tổng bộ họp.”
“Rõ ạ.” Trình Hiệp gật đầu: “Tổng giám đốc, còn có dặn dò gì không?”
“Tạm thời không có.” Đường Hạo Tuấn khẽ mấp máy đôi môi mỏng, đáp lại một câu.
Trình Hiệp đẩy gọng kính: “Vậy tôi ra ngoài trước.”
Dứt lời, anh ta xoay người, nhấc chân rời đi.
Vừa đi được vài bước đã bị Đường Hạo Tuấn gọi lại: “Đợi chút.”
“Tổng giám đốc còn có chuyện gì khác sao ạ?” Trình Hiệp dừng bước chân, xoay người lại.
Đường Hạo Tuấn vuốt ve bút máy trong tay, im lặng mấy giây mới hỏi một vấn đề khiến kính mắt của Trình Hiệp trượt xuống: “Tới gặp phụ huynh của bạn gái thì tôi phải chuẩn bị gì, nói gì?”
Tuy trước đây từng gặp Lưu Mộng, nhưng lúc đó quan hệ của anh và Lưu Mộng chỉ là người lạ có quen biết, mà đối mặt với người lạ, thái độ của anh đều rất lạnh nhạt.
Nhưng lần này không giống vậy, Lưu Mộng sắp trở thành mẹ vợ tương lai của anh rồi, chắc chắn không thể dùng thái độ như trước đây với bà được. Nhưng anh rất mù mịt, vì trước đây anh chưa từng gặp phải chuyện này.
Nghe câu hỏi của Đường Hạo Tuấn, Trình Hiệp ngây người ra một lát.
Anh ta không thể ngờ một tổng giám đốc không gì không làm được, vậy mà lại cảm thấy khó khăn với chuyện gặp phụ huynh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.