Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Chương 1060: LẠI LÀ BỌN HỌ
Nguyệt Nha
14/09/2022
Nghĩ đến đây, Tống Vy buông tay nắm cửa ra, trở về căn phòng ban đầu mình đã ở.
Cô sợ cô đứng ngoài cửa một căn phòng khác quá lâu, bị người giúp việc nhìn thấy rồi nói cho chủ nhà thì thật sự rất phiền phức.
Người giúp việc thì dễ lừa gạt, nhưng mà chủ nhân của căn biệt thự này chắc chắn không hề dễ lừa.
Trở về phòng, Tống Vy mở đèn lên.
Ánh đèn màu vàng nhạt mang đến cho cô cảm giác an toàn và như được an ủi ở một hoàn cảnh xa lạ như thế này.
Nhưng mà cô biết rằng, cho dù ánh đèn có thể khiến cô cảm thấy an toàn, nhưng mà cảm giác an toàn này cũng không phải là thật sự an toàn.
Cô không biết người đưa cô đến đây là ai, bọn họ lại có mục đích gì.
Nhưng mà cô biết chắc chắn không phải là chuyện gì tốt.
Thật ra cô đang nghi ngờ người mang cô đến đây là Đường Hạo Minh và Lâm Giai Nhi, lại xưng hô ông chủ cô chủ như vậy, cũng rất thích hợp với Đường Hạo Minh và Lâm Giai Nhi.
Advertisement
Chỉ là trước khi không nhìn thấy hai người bọn họ thì cô không thể hoàn toàn kết luận.
Tất cả mọi việc chỉ có thể chờ đến tối mới có thể biết được.
Tống Vy ngồi ngay ngắn trên giường, lẳng lặng chờ trời tối.
Đợi mấy tiếng đồng hồ, rốt cuộc trời cũng đã tối xuống.
Tống Vy nghe thấy tiếng quạt truyền đến từ trên đỉnh biệt thự.
Cô vội vàng đứng dậy, nhanh chóng đi về phía ban công, ngẩng đầu lên nhìn, cô nhìn thấy giữa bầu trời là chiếc máy bay trực thăng, hai mắt cô liền phát sáng.
Là máy bay.
Đây chính là phương tiện giao thông đầu tiên mà cô nhìn thấy cho đến ngày hôm nay, hơn nữa còn là máy bay.
Có máy bay, xem ra cô muốn chạy trốn cũng không phải là không có khả năng.
Có điều, vấn đề nan giải hiện tại là cô không biết lái.
Chút kích động vừa mới xuất hiện trong lòng Tống Vy lập tức hoàn toàn tiêu tan.
Cô mặt không đổi sắc nhìn máy bay dần dần hạ cánh, nó đáp xuống mặt đất ở cách đó không xa.
Cửa khoang mở ra, có hai người nhảy xuống từ bên trong.
Người thứ nhất bước ra là một người phụ nữ.
Bởi vì khoảng cách có hơi xa nên Tống Vy không nhìn thấy rõ diện mạo của người phụ nữ đó, nhưng mà thân hình của người phụ nữ đó lại làm cho sắc mặt cô phải thay đổi.
Đó là... Lâm Giai Nhi.
Là một chuyên gia thiết kế thời trang, cô có một tiêu chuẩn án chừng của mình đối với vóc dáng của người khác.
Hơn nữa, ánh mắt của các chuyên gia thiết kế thời trang đều rất chuẩn xác, vừa nhìn thì có thể đoán được số đo dáng người của đối phương.
Cho nên sau khi nhìn thấy người phụ nữ đó, Tống Vy lập tức nhận ra đó chính là Lâm Giai Nhi, bởi vì dáng người của người phụ nữ đó giống hệt với Lâm Giai Nhi.
Lúc Tống Vy đang nắm chặt lan can ban công, toàn thân run rẩy, người xuống máy bay tiếp theo rốt cuộc cũng đã xuất hiện trong tầm mắt cô, là một người đàn ông.
Nhìn thấy người đàn ông đó, sắc mặt Tống Vy không thay đổi là bao, chỉ là bàn tay đang nắm lấy lan can lại càng chặt hơn nữa.
Đường Hạo Minh!
Quả nhiên là suy đoán ngay từ đầu của cô đã đúng rồi, người đưa cô đến đây là Đường Hạo Minh và Lâm Giai Nhi.
Hòn đảo này chính là đại bản doanh của Đường Hạo Minh và Lâm Giai Nhi.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Tống Vy, Đường Hạo Minh quay người ngẩng đầu nhìn qua, nhìn thấy Tống Vy đang đứng ở ban công lầu ba biệt thự, trong mắt anh ta lóe lên tia sáng, sau đó phất tay nở nụ cười chào hỏi với Tống Vy.
Hành động của anh ta đã thu hút sự chú ý của Lâm Giai Nhi, Lâm Giai Nhi nhìn theo, nhìn thấy là Tống Vy, sắc mặt cô ta lập tức thay đổi nhanh như chớp.
“Cô ta tỉnh rồi.” Lâm Giai Nhi nắm chặt tay, nghiến răng gạt ra bốn chữ.
Đường Hạo Minh bỏ tay xuống, gương mặt lạnh lẽo nhìn cô ta: “Tôi vẫn là câu nói đó, đừng ra tay với cô ấy, nếu không thì tôi sẽ lột da cô.”
Lâm Giai Nhi nheo mắt: “Tôi biết rồi, tôi sẽ cố nhịn, nhưng mà tôi không hiểu một chuyện.”
“Chuyện gì?” Đường Hạo Minh đẩy đẩy mắt kính.
Lâm Giai Nhi khoanh tay lại: “Anh bắt Tống Vy đến đây là muốn làm thế thân cho thím hai của anh à, hay là..."
Khi nghe thấy hai chữ thím hai.
Sắc mặt của Đường Hạo Minh liền trầm xuống, đột nhiên đưa ta ra bóp lấy mặt của Lâm Giai Nhi, giọng nói âm trầm: “Đừng có nhắc tới thím hai với tôi, cô không xứng!”
Lâm Giai Nhi đau đến nỗi cơ mặt vặn vẹo, thái dương rịn ra một lớp màu hôi mỏng, giọng nói khàn khàn: “Tôi biết rồi, tôi... tôi không nhắc đến nữa, buông ra đi..."
“Hừ!” Trong mắt Đường Hạo Minh toát ra một tia chán ghét, hất mạnh cô ta một cái.
Lâm Giai Nhi té ngã xuống đất, tầm nhìn tối đi một chút, qua mấy giây mới lấy lại ánh sáng.
Nhưng mà tầm nhìn của cô ta liền khôi phục rất nhanh, tay nắm lấy hạt cát, đứng dậy, trong lòng vô cùng phẫn nộ.
Đôi mắt của cô ta sắp không thể dùng được rồi.
Vốn dĩ Mạnh Ngọc đã thay giác mạc cho cô ta, đôi mắt của cô ta ít nhất cũng có thể được sử dụng mấy năm mới có thể bị các tế bào u trong não ăn mòn rồi dẫn đến mù lòa một lần nữa.
Đúng vậy, là các khối u.
Trong lúc là người thực vật, trong não của cô ta đã xuất hiện khối u, đã làm phẫu thuật mấy lần. Mặc dù cô ta không biết gì về những lần phẫu thuật đó, cũng chưa từng tỉnh lại, nhưng mà những vết sẹo trên da đầu phía dưới bộ tóc giả chính là chứng cứ.
Khối u trong não của cô ta rất cố chấp, cho dù có làm phẫu thuật bao nhiêu lần nhưng cũng không có cách nào bài trừ tận gốc, bởi vì đầu chính là nơi thần bí nhất của con người, không thể tùy ý cắt bỏ, cho nên gốc khối u vẫn còn ở trong não cô ta, cho dù là thiên tài khoa não như Kiều Phàm cũng không có cách nào cắt bỏ khối u, Kiều Phàm chỉ có thể cố gắng loại trừ khối u càng nhiều càng tốt mà thôi.
Nói cách khác, sau mỗi lần phẫu thuật giải quyết khối u, chỉ cần gốc khối u vẫn còn đang ở đó thì khối u vẫn sẽ phát triển một lần nữa, đồng thời tốc độ phát triển càng lúc càng nhanh.
Nửa năm trước, khối u trong não đã ăn mòn giác mạc của cô ta, khiến cho cô ta thiếu chút nữa là bị mù, sau đó Mạnh Ngọc mới thay giác mạc cho cô ta.
Giác mạc của người mà cô ta coi trọng là Tống Vy, nhưng mà Tống Vy lại được Đường Hạo Tuấn bảo vệ, cô ta đã ra tay muốn hại chết Tống Vy nhiều lần để có được giác mạc của Tống Vy, nhưng mà cuối cùng không thể thành công. Cho nên không có cách nào khác, cuối cùng vẫn chỉ có thể nhận lấy giác mạc mà Mạnh Ngọc đã tìm.
Sau khi đổi giác mạc, ánh mắt của cô ta đã khôi phục lại ánh sáng như trước kia, Mạnh Ngọc nói với cô ta là hãy bảo vệ mắt mình cho thật tốt, có thể dùng được mấy năm.
Nhưng mà sau khi cô ta đi theo Đường Hạo Minh, bị ép phải tiếp nhận một vài đợt huấn luyện, nội dung của những bài huấn luyện đó còn có khí độc, mắt của cô ta bị ảnh hưởng, kết quả là mắt đã xuất hiện tình trạng bị hoại tử, thỉnh thoảng sẽ không nhìn thấy trong mấy giây. Càng về sau, thời gian không thể nhìn thấy càng dài hơn.
Mà tất cả những thứ này đều là Đường Hạo Minh mang đến cho cô ta.
Chờ đó đi, cô ta sẽ trả thù từng người một, móc mắt của Đường Hạo Minh ra, để Đường Hạo Minh cảm nhận được cảm giác khủng hoảng khi mù lòa.
Không chỉ như vậy, cô ta còn muốn lấy giác mạc của Tống Vy để cấy ghép vào trong mắt mình, lần trước để Tống Vy trốn thoát, lần này cô ta tuyệt đối sẽ không để cho Tống Vy có cơ hội chạy trốn.
Nghĩ đến đây, Lâm Giai Nhi ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm vào Tống Vy đang đứng ở ban công trên lầu ba cách đó không xa.
Tống Vy cảm nhận được ánh mắt tràn ngập ác ý của Lâm Giai Nhi, đôi mắt xinh đẹp liền cau lại.
Xem ra là ngày tháng tiếp theo cô và Lâm Giai Nhi lại phải ở chung một mái nhà, sau đó sẽ xảy ra một vài chuyện.
“Thu hồi ánh mắt của cô lại đi, đừng có dọa cô ấy.” Đường Hạo Minh đột nhiên đá vào người Lâm Giai Nhi.
Lâm Giai Nhi bị đá vào hông, bị đau rên lên một tiếng, trong lòng lại càng hận hơn.
Đường Hạo Minh nhìn cô ta giống như là nhìn một đống rác: “Tôi biết là bề ngoài có vẻ như là cô nghe lời cảnh cáo của tôi, nhưng mà trong lòng lại không xem ra gì, luôn muốn đối phó với Tống Vy. Nhưng mà tôi nói trước cho cô biết, chỉ cần tôi nhìn thấy Tống Vy bị một chút thương tích nào, cho dù có phải là cô làm hay không thì tôi cũng sẽ xem như là tội của cô, có biết chưa?”
Lâm Giai Nhi trừng to mắt: “Anh..."
“Hiểu chưa?” Đường Hạo Minh nghiêm giọng nhắc lại hai chữ này.
Lâm Giai Nhi run lên, buông thõng mi mắt: “Hiểu rồi.”
Không thể xúc động, tuyệt đối không thể xúc động.
Bây giờ cô ta vẫn còn chưa có năng lực đối phó với Đường Hạo Minh, phải nhẫn nhịn.
Đợi sau khi lấy được lệnh bài của Đường Hạo Minh rồi, cô ta đã có thể trả lại tất cả những nỗi sỉ nhục mà ngày hôm nay cô ta gánh chịu.
Đường Hạo Minh nhìn Lâm Giai Nhi ở dưới đất với ánh nhìn mỉa mai, sau đó liền thu hồi tầm mắt.
Trên ban công lầu ba, Tống Vy không biết giữa hai người kia đã xảy ra chuyện gì, tại sao Đường Hạo Minh lại đánh Lâm Giai Nhi?
Nhưng mà chuyện này không liên quan gì đến cô, cô cũng không thèm quan tâm.
Thứ mà cô quan tâm chính là chiếc máy bay trực thăng đó.
Cô sợ cô đứng ngoài cửa một căn phòng khác quá lâu, bị người giúp việc nhìn thấy rồi nói cho chủ nhà thì thật sự rất phiền phức.
Người giúp việc thì dễ lừa gạt, nhưng mà chủ nhân của căn biệt thự này chắc chắn không hề dễ lừa.
Trở về phòng, Tống Vy mở đèn lên.
Ánh đèn màu vàng nhạt mang đến cho cô cảm giác an toàn và như được an ủi ở một hoàn cảnh xa lạ như thế này.
Nhưng mà cô biết rằng, cho dù ánh đèn có thể khiến cô cảm thấy an toàn, nhưng mà cảm giác an toàn này cũng không phải là thật sự an toàn.
Cô không biết người đưa cô đến đây là ai, bọn họ lại có mục đích gì.
Nhưng mà cô biết chắc chắn không phải là chuyện gì tốt.
Thật ra cô đang nghi ngờ người mang cô đến đây là Đường Hạo Minh và Lâm Giai Nhi, lại xưng hô ông chủ cô chủ như vậy, cũng rất thích hợp với Đường Hạo Minh và Lâm Giai Nhi.
Advertisement
Chỉ là trước khi không nhìn thấy hai người bọn họ thì cô không thể hoàn toàn kết luận.
Tất cả mọi việc chỉ có thể chờ đến tối mới có thể biết được.
Tống Vy ngồi ngay ngắn trên giường, lẳng lặng chờ trời tối.
Đợi mấy tiếng đồng hồ, rốt cuộc trời cũng đã tối xuống.
Tống Vy nghe thấy tiếng quạt truyền đến từ trên đỉnh biệt thự.
Cô vội vàng đứng dậy, nhanh chóng đi về phía ban công, ngẩng đầu lên nhìn, cô nhìn thấy giữa bầu trời là chiếc máy bay trực thăng, hai mắt cô liền phát sáng.
Là máy bay.
Đây chính là phương tiện giao thông đầu tiên mà cô nhìn thấy cho đến ngày hôm nay, hơn nữa còn là máy bay.
Có máy bay, xem ra cô muốn chạy trốn cũng không phải là không có khả năng.
Có điều, vấn đề nan giải hiện tại là cô không biết lái.
Chút kích động vừa mới xuất hiện trong lòng Tống Vy lập tức hoàn toàn tiêu tan.
Cô mặt không đổi sắc nhìn máy bay dần dần hạ cánh, nó đáp xuống mặt đất ở cách đó không xa.
Cửa khoang mở ra, có hai người nhảy xuống từ bên trong.
Người thứ nhất bước ra là một người phụ nữ.
Bởi vì khoảng cách có hơi xa nên Tống Vy không nhìn thấy rõ diện mạo của người phụ nữ đó, nhưng mà thân hình của người phụ nữ đó lại làm cho sắc mặt cô phải thay đổi.
Đó là... Lâm Giai Nhi.
Là một chuyên gia thiết kế thời trang, cô có một tiêu chuẩn án chừng của mình đối với vóc dáng của người khác.
Hơn nữa, ánh mắt của các chuyên gia thiết kế thời trang đều rất chuẩn xác, vừa nhìn thì có thể đoán được số đo dáng người của đối phương.
Cho nên sau khi nhìn thấy người phụ nữ đó, Tống Vy lập tức nhận ra đó chính là Lâm Giai Nhi, bởi vì dáng người của người phụ nữ đó giống hệt với Lâm Giai Nhi.
Lúc Tống Vy đang nắm chặt lan can ban công, toàn thân run rẩy, người xuống máy bay tiếp theo rốt cuộc cũng đã xuất hiện trong tầm mắt cô, là một người đàn ông.
Nhìn thấy người đàn ông đó, sắc mặt Tống Vy không thay đổi là bao, chỉ là bàn tay đang nắm lấy lan can lại càng chặt hơn nữa.
Đường Hạo Minh!
Quả nhiên là suy đoán ngay từ đầu của cô đã đúng rồi, người đưa cô đến đây là Đường Hạo Minh và Lâm Giai Nhi.
Hòn đảo này chính là đại bản doanh của Đường Hạo Minh và Lâm Giai Nhi.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Tống Vy, Đường Hạo Minh quay người ngẩng đầu nhìn qua, nhìn thấy Tống Vy đang đứng ở ban công lầu ba biệt thự, trong mắt anh ta lóe lên tia sáng, sau đó phất tay nở nụ cười chào hỏi với Tống Vy.
Hành động của anh ta đã thu hút sự chú ý của Lâm Giai Nhi, Lâm Giai Nhi nhìn theo, nhìn thấy là Tống Vy, sắc mặt cô ta lập tức thay đổi nhanh như chớp.
“Cô ta tỉnh rồi.” Lâm Giai Nhi nắm chặt tay, nghiến răng gạt ra bốn chữ.
Đường Hạo Minh bỏ tay xuống, gương mặt lạnh lẽo nhìn cô ta: “Tôi vẫn là câu nói đó, đừng ra tay với cô ấy, nếu không thì tôi sẽ lột da cô.”
Lâm Giai Nhi nheo mắt: “Tôi biết rồi, tôi sẽ cố nhịn, nhưng mà tôi không hiểu một chuyện.”
“Chuyện gì?” Đường Hạo Minh đẩy đẩy mắt kính.
Lâm Giai Nhi khoanh tay lại: “Anh bắt Tống Vy đến đây là muốn làm thế thân cho thím hai của anh à, hay là..."
Khi nghe thấy hai chữ thím hai.
Sắc mặt của Đường Hạo Minh liền trầm xuống, đột nhiên đưa ta ra bóp lấy mặt của Lâm Giai Nhi, giọng nói âm trầm: “Đừng có nhắc tới thím hai với tôi, cô không xứng!”
Lâm Giai Nhi đau đến nỗi cơ mặt vặn vẹo, thái dương rịn ra một lớp màu hôi mỏng, giọng nói khàn khàn: “Tôi biết rồi, tôi... tôi không nhắc đến nữa, buông ra đi..."
“Hừ!” Trong mắt Đường Hạo Minh toát ra một tia chán ghét, hất mạnh cô ta một cái.
Lâm Giai Nhi té ngã xuống đất, tầm nhìn tối đi một chút, qua mấy giây mới lấy lại ánh sáng.
Nhưng mà tầm nhìn của cô ta liền khôi phục rất nhanh, tay nắm lấy hạt cát, đứng dậy, trong lòng vô cùng phẫn nộ.
Đôi mắt của cô ta sắp không thể dùng được rồi.
Vốn dĩ Mạnh Ngọc đã thay giác mạc cho cô ta, đôi mắt của cô ta ít nhất cũng có thể được sử dụng mấy năm mới có thể bị các tế bào u trong não ăn mòn rồi dẫn đến mù lòa một lần nữa.
Đúng vậy, là các khối u.
Trong lúc là người thực vật, trong não của cô ta đã xuất hiện khối u, đã làm phẫu thuật mấy lần. Mặc dù cô ta không biết gì về những lần phẫu thuật đó, cũng chưa từng tỉnh lại, nhưng mà những vết sẹo trên da đầu phía dưới bộ tóc giả chính là chứng cứ.
Khối u trong não của cô ta rất cố chấp, cho dù có làm phẫu thuật bao nhiêu lần nhưng cũng không có cách nào bài trừ tận gốc, bởi vì đầu chính là nơi thần bí nhất của con người, không thể tùy ý cắt bỏ, cho nên gốc khối u vẫn còn ở trong não cô ta, cho dù là thiên tài khoa não như Kiều Phàm cũng không có cách nào cắt bỏ khối u, Kiều Phàm chỉ có thể cố gắng loại trừ khối u càng nhiều càng tốt mà thôi.
Nói cách khác, sau mỗi lần phẫu thuật giải quyết khối u, chỉ cần gốc khối u vẫn còn đang ở đó thì khối u vẫn sẽ phát triển một lần nữa, đồng thời tốc độ phát triển càng lúc càng nhanh.
Nửa năm trước, khối u trong não đã ăn mòn giác mạc của cô ta, khiến cho cô ta thiếu chút nữa là bị mù, sau đó Mạnh Ngọc mới thay giác mạc cho cô ta.
Giác mạc của người mà cô ta coi trọng là Tống Vy, nhưng mà Tống Vy lại được Đường Hạo Tuấn bảo vệ, cô ta đã ra tay muốn hại chết Tống Vy nhiều lần để có được giác mạc của Tống Vy, nhưng mà cuối cùng không thể thành công. Cho nên không có cách nào khác, cuối cùng vẫn chỉ có thể nhận lấy giác mạc mà Mạnh Ngọc đã tìm.
Sau khi đổi giác mạc, ánh mắt của cô ta đã khôi phục lại ánh sáng như trước kia, Mạnh Ngọc nói với cô ta là hãy bảo vệ mắt mình cho thật tốt, có thể dùng được mấy năm.
Nhưng mà sau khi cô ta đi theo Đường Hạo Minh, bị ép phải tiếp nhận một vài đợt huấn luyện, nội dung của những bài huấn luyện đó còn có khí độc, mắt của cô ta bị ảnh hưởng, kết quả là mắt đã xuất hiện tình trạng bị hoại tử, thỉnh thoảng sẽ không nhìn thấy trong mấy giây. Càng về sau, thời gian không thể nhìn thấy càng dài hơn.
Mà tất cả những thứ này đều là Đường Hạo Minh mang đến cho cô ta.
Chờ đó đi, cô ta sẽ trả thù từng người một, móc mắt của Đường Hạo Minh ra, để Đường Hạo Minh cảm nhận được cảm giác khủng hoảng khi mù lòa.
Không chỉ như vậy, cô ta còn muốn lấy giác mạc của Tống Vy để cấy ghép vào trong mắt mình, lần trước để Tống Vy trốn thoát, lần này cô ta tuyệt đối sẽ không để cho Tống Vy có cơ hội chạy trốn.
Nghĩ đến đây, Lâm Giai Nhi ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm vào Tống Vy đang đứng ở ban công trên lầu ba cách đó không xa.
Tống Vy cảm nhận được ánh mắt tràn ngập ác ý của Lâm Giai Nhi, đôi mắt xinh đẹp liền cau lại.
Xem ra là ngày tháng tiếp theo cô và Lâm Giai Nhi lại phải ở chung một mái nhà, sau đó sẽ xảy ra một vài chuyện.
“Thu hồi ánh mắt của cô lại đi, đừng có dọa cô ấy.” Đường Hạo Minh đột nhiên đá vào người Lâm Giai Nhi.
Lâm Giai Nhi bị đá vào hông, bị đau rên lên một tiếng, trong lòng lại càng hận hơn.
Đường Hạo Minh nhìn cô ta giống như là nhìn một đống rác: “Tôi biết là bề ngoài có vẻ như là cô nghe lời cảnh cáo của tôi, nhưng mà trong lòng lại không xem ra gì, luôn muốn đối phó với Tống Vy. Nhưng mà tôi nói trước cho cô biết, chỉ cần tôi nhìn thấy Tống Vy bị một chút thương tích nào, cho dù có phải là cô làm hay không thì tôi cũng sẽ xem như là tội của cô, có biết chưa?”
Lâm Giai Nhi trừng to mắt: “Anh..."
“Hiểu chưa?” Đường Hạo Minh nghiêm giọng nhắc lại hai chữ này.
Lâm Giai Nhi run lên, buông thõng mi mắt: “Hiểu rồi.”
Không thể xúc động, tuyệt đối không thể xúc động.
Bây giờ cô ta vẫn còn chưa có năng lực đối phó với Đường Hạo Minh, phải nhẫn nhịn.
Đợi sau khi lấy được lệnh bài của Đường Hạo Minh rồi, cô ta đã có thể trả lại tất cả những nỗi sỉ nhục mà ngày hôm nay cô ta gánh chịu.
Đường Hạo Minh nhìn Lâm Giai Nhi ở dưới đất với ánh nhìn mỉa mai, sau đó liền thu hồi tầm mắt.
Trên ban công lầu ba, Tống Vy không biết giữa hai người kia đã xảy ra chuyện gì, tại sao Đường Hạo Minh lại đánh Lâm Giai Nhi?
Nhưng mà chuyện này không liên quan gì đến cô, cô cũng không thèm quan tâm.
Thứ mà cô quan tâm chính là chiếc máy bay trực thăng đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.