Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Chương 1302: LO SỢ CỦA TỐNG VY
Nguyệt Nha
18/09/2022
Tống Vy ừ một tiếng, coi như đáp lại: “Mấy giờ rồi?”
Cô vừa mở miệng chính là giọng nói vô cùng khàn đặc, hoàn toàn không có sự uyển chuyển dễ nghe như mọi khi.
Bản thân Tống Vy cũng bị giọng nói của mình dọa giật mình, vội vàng bịt miệng, vẻ mặt rất sững sờ.
Giọng nói của cô...
Giọng nói của cô sao lại biến thành âm thanh như vịt đực thế này?
Đừng nói bản thân Tống Vy sững người, Đường Hạo Tuấn cũng sửng sốt, thế nào cũng không ngờ, giọng nói của Tống Vy vậy mà biến thành như này.
Có điều rất nhanh thì Đường Hạo Tuấn đã phản ứng lại, đã cười: “Giọng của em chắc là rất lâu không uống nước mới như vậy.”
Nghe thấy anh nói như vậy, Tống Vy lúc này mới phản ứng lại, cô quả thật có hơi khát.
Advertisement
Chẳng trách giọng nói sẽ biến thành như này, luôn không uống nước, không phải sẽ khàn sao?
Tống Vy yên tâm rồi, day lông mày, lại hỏi lần nữa: “Chồng, anh còn chưa trả lời em, bây giờ mấy giờ rồi.”
Đường Hạo Tuấn đứng dậy đi về phía giường lớn, vừa đi, vừa nhìn đồng hồ ở cổ tay: “8 giờ rồi.”
“8 giờ?” Tống Vy sững người: “8 giờ sáng sao?”
Nhưng không đúng, cô tối qua bị anh dày vò cả một buổi tối, mãi tới khi trời sáng mới ngủ thiếp đi.
Trong lúc ngủ say, cô còn nằm mơ không ít, cho nên không giống như mới ngủ một-hai tiếng.
Đường Hạo Tuấn đi tới bên giường nhìn biểu cảm mờ mịt của Tống Vy thì đoán được suy nghĩ trong lòng cô, khẽ cười một tiếng: “Là tám giờ tối.”
Anh nhắc nhở cô.
Tống Vy sững người, rất lâu sau mới hồi lại: “Tám giờ tối? Chồng, anh là nói, em đã ngủ một ngày một đêm sao?”
Không phải chứ!
Tuy nhiên sự thật là như vậy, Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu: “Ừ, em đã ngủ một ngày một đêm, nếu không phải chắc chắn em quả thật chỉ là quá mệt, mới ngủ lâu như vậy thì anh cũng lo lắng em có phải bị bệnh rồi không.”
Nói xong, anh ngồi xuống ở bên cạnh giường, sờ trán của cô.
Tống Vy không khách khí mà đánh tay của anh ra, hừ một tiếng: “Anh còn nói nữa, em ngủ lâu như vậy đều là vì ai?”
Đường Hạo Tuấn nhìn dáng vẻ tức giận của cô, tự biết đuối lý thì ho một tiếng: “Xin lỗi.”
“Đúng là anh nên xin lỗi em.” Tống Vy đưa tay, để anh kéo mình dậy.
Anh nắm tay của cô, thuận thế đỡ cô từ trên giường dậy, để cô dựa vào đầu giường, sau đó để ở sau lưng cô một cái gối, để cô có thể dựa thoải mái hơn một chút.
Tuy anh chu đao như vậy, nhưng Tống Vy vẫn không có cho sắc mặt tôi: “Em vẫn là lần đầu tiên ngủ lâu như vậy, lần này Châu Ánh chắc chắn sẽ cười chết em, còn nữa, em ở trước mặt bọn trẻ cũng mất hết mặt mũi.”
Nói xong, cô ôm mặt, thật sự không thiết sống nữa mà.
Đường Hạo Tuấn lấy tay của cô xuống: “Người phụ nữ Trần Châu Ánh đó muốn cười thì cười, còn chuyện mất mặt ở trước mặt bọn trẻ ấy à? Không đâu.”
“Sao lại không chứ!” Tống Vy không khách sáo mà lườm anh: “Dĩnh Nhi còn đỡ, vẫn không hiểu những chuyện này, Hải Dương hiểu, chúng ta là ba mẹ, vậy mà...”
“Yên tâm đi, anh nói không là không.” Đường Hạo Tuấn chỉnh lại mái tóc rối cho cô, giọng nói rất dịu dàng; “Anh đã đưa hai đứa trẻ đi rồi.”
“Cái gì?” Tống Vy sững người, sau đó sắc mặt thay đổi, nhìn chằm chằm anh, cảm xúc có hơi kích động: “Đưa đi? Chồng, anh đừng dọa em, đưa đi mà anh nói, rốt cuộc là có ý gì? Anh còn mang các con cho người khác?”
Nghĩ tới khả năng này, cả người cô trở nên run rẩy, trong tim cũng lạnh lẽo.
Đường Hạo Tuấn thấy cô hoảng sợ như vậy, không khỏi bật cười: “Nghĩ cái gì thế?”
Anh ấn nhẹ vào trán của cô: “Đó là con của Đường Hạo Tuấn anh, anh sao có thể tặng con của mình cho người khác.”
Nghe vậy, Tống Vy thở phào: “Không tặng cho người khác thì tốt, không tặng cho người khác thì tốt.”
Cô vỗ ngực.
Do cô vừa mới thức dậy, trên người không có mặc quần áo, chỉ có chăn che cả người cô.
Nhưng vì cô vừa rồi nghe thấy bọn trẻ bị đưa đi, cảm xúc kích động, chăn trên người trượt xuống, lộ ra bờ vai trắng nõn, và xương quai xanh đầy gợi cảm.
Không chỉ như vậy, còn lộ ra cặp núi đồi mềm mại chập trùng khiến người ta say đắm nữa.
Cô vừa vỗ ngực như vậy, đương nhiên là vỗ vào cặp núi đùi, ở dưới ánh nhìn của Đường Hạo Tuấn, không khỏi hơi run lên, Đường Hạo Tuấn nhìn mà ánh mắt tối đi, yết hầu hơi chuyển động.
Có điều may mà anh biết bây giờ là lúc nào, cô mới vì loại chuyện này mà vừa tỉnh lại, cơ thể còn chưa hồi phục, cho dù anh muốn, cũng sẽ không cầm thù như vậy.
Nghĩ tới đây, Đường Hạo Tuấn mím môi ho một tiếng, điều chỉnh cảm xúc, bình tĩnh lại, giọng nói có hơi ẩn nhẫn khàn khàn: “Yên tâm đi, đó là con của chúng ta, là ba, anh tuyệt đối không thể làm ra loại chuyện tặng con cho người khác được, anh sẽ không làm em thất vọng đâu.”
Tống Vy gật mạnh đầu: “Em tin anh, chỉ là câu anh nói đưa các con đi, rốt cuộc là có ý gì?”
Đường Hạo Tuấn đột nhiên đưa tay, ôm cô vào lòng, vừa nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài xõa trên vai của cô, vừa nhìn khoảng hư không vô tận đằng sau cô, ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ: “Vốn chuyện này anh không định nói cho em, nhưng ban sáng ngày hôm nay anh đã suy nghĩ rất lâu, vẫn quyết định nói cho em, bởi vì chuyện này không thể giấu được em.”
“Rốt cuộc là làm sao?” Tống Vy cảm nhận được sự tức giận và ý lạnh tỏa ra từ trên người của anh, đưa tay vỗ nhẹ vào lưng của anh, ý bảo anh bình tĩnh lại trước, sau đó quan tâm hỏi: “Có phải đã xảy ra chuyện gì lớn không? Chính là nguyên nhân khiến tâm trạng của anh tối qua không tốt sao?”
Tối qua sau khi cô tắm xong đi ra thì cảm xúc của anh không đúng lắm, cô biết anh chắc chắn đã gặp phải chuyện gì rồi, nhưng hỏi anh, anh lại không nói.
Hết cách, cô chỉ có thể thôi.
Nhưng bây giờ xem ra, anh dường như vẫn quyết định nói cho cô.
Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng: “Là nguyên nhân tâm trạng của anh tối qua không tốt.”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tống Vy lại hỏi lần nữa.
Anh càng ôm chặt hơn: “Anh luôn không nói cho em, lần này trước khi anh tới đây, đã nhận được một bức thư của Đường Hạo Minh.”
“Thư?” Cơ thể của Tống Vy chợt cứng đờ, sau đó hơi đẩy anh ra, nhìn anh rồi hỏi: “Đường Hạo Minh gửi anh thư sao?”
Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu: “Phải.”
“Anh ta viết gì trong thư?” Tống Vy rất tò mò.
Đường Hạo Tuấn lạnh mặt: “Khiêu khích.”
Anh không có nói nội dung trong thư, chỉ nói hai chữ này.
Nhưng hai chữ này đã khiến Tống Vy không cần biết nội dung thì đã hiểu được tất cả hàm ý của bức thư đó.
“Đường Hạo Minh, anh ta khiêu khích anh sao?” Tống Vy nhíu mày.
Đường Hạo Tuấn gật đầu lại lắc đầu: “Không chỉ vậy, đó không chỉ là một bức thư khiêu khích, còn là một bức thư quyết chiến.”
Nghe thấy ba chữ thư quyết chiến, sắc mặt của Tống Vy lần nữa thay đổi, ý lạnh vốn rút đi, lúc này lại lần nữa bao phủ toàn thân.
“Thư khiêu chiến...” Đôi môi đỏ của Tống Vy há ra, giọng nói run rẩy: “Đường Hạo Minh anh ta điên rồi sao? Anh ta muốn quyết đấu với anh sao?”
Cô không ngốc, với ân oán và thù hận giữa hai anh em Đường Hạo Minh và Đường Hạo Tuấn, cái gọi là quyết đấu, tuyệt đối không phải là đánh đấm thông thường, mà là quyết đấu sẽ tổn hại tới tính mạng.
Cho nên cô mới nói Đường Hạo Minh điên rồi, tự dưng muốn quyết đấu với Đường Hạo Tuấn.
“Chồng à, anh đồng ý rồi sao?” Tống Vy giữ mặt của anh, vội xác nhận.
Môi của anh mím thành đường thẳng, không có trả lời, nhưng cũng không phủ nhận.
Tống Vy hiểu anh, sao có thể không biết dáng vẻ này của anh là dáng vẻ đã đồng ý chứ?
Nhất thời, trái tim của Tống Vy rơi xuống đáy cốc, chỉ cảm thấy cả người lạnh toát, trái tim cũng hoàn toàn treo ngược lên, không bình tĩnh được.
Cô vừa mở miệng chính là giọng nói vô cùng khàn đặc, hoàn toàn không có sự uyển chuyển dễ nghe như mọi khi.
Bản thân Tống Vy cũng bị giọng nói của mình dọa giật mình, vội vàng bịt miệng, vẻ mặt rất sững sờ.
Giọng nói của cô...
Giọng nói của cô sao lại biến thành âm thanh như vịt đực thế này?
Đừng nói bản thân Tống Vy sững người, Đường Hạo Tuấn cũng sửng sốt, thế nào cũng không ngờ, giọng nói của Tống Vy vậy mà biến thành như này.
Có điều rất nhanh thì Đường Hạo Tuấn đã phản ứng lại, đã cười: “Giọng của em chắc là rất lâu không uống nước mới như vậy.”
Nghe thấy anh nói như vậy, Tống Vy lúc này mới phản ứng lại, cô quả thật có hơi khát.
Advertisement
Chẳng trách giọng nói sẽ biến thành như này, luôn không uống nước, không phải sẽ khàn sao?
Tống Vy yên tâm rồi, day lông mày, lại hỏi lần nữa: “Chồng, anh còn chưa trả lời em, bây giờ mấy giờ rồi.”
Đường Hạo Tuấn đứng dậy đi về phía giường lớn, vừa đi, vừa nhìn đồng hồ ở cổ tay: “8 giờ rồi.”
“8 giờ?” Tống Vy sững người: “8 giờ sáng sao?”
Nhưng không đúng, cô tối qua bị anh dày vò cả một buổi tối, mãi tới khi trời sáng mới ngủ thiếp đi.
Trong lúc ngủ say, cô còn nằm mơ không ít, cho nên không giống như mới ngủ một-hai tiếng.
Đường Hạo Tuấn đi tới bên giường nhìn biểu cảm mờ mịt của Tống Vy thì đoán được suy nghĩ trong lòng cô, khẽ cười một tiếng: “Là tám giờ tối.”
Anh nhắc nhở cô.
Tống Vy sững người, rất lâu sau mới hồi lại: “Tám giờ tối? Chồng, anh là nói, em đã ngủ một ngày một đêm sao?”
Không phải chứ!
Tuy nhiên sự thật là như vậy, Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu: “Ừ, em đã ngủ một ngày một đêm, nếu không phải chắc chắn em quả thật chỉ là quá mệt, mới ngủ lâu như vậy thì anh cũng lo lắng em có phải bị bệnh rồi không.”
Nói xong, anh ngồi xuống ở bên cạnh giường, sờ trán của cô.
Tống Vy không khách khí mà đánh tay của anh ra, hừ một tiếng: “Anh còn nói nữa, em ngủ lâu như vậy đều là vì ai?”
Đường Hạo Tuấn nhìn dáng vẻ tức giận của cô, tự biết đuối lý thì ho một tiếng: “Xin lỗi.”
“Đúng là anh nên xin lỗi em.” Tống Vy đưa tay, để anh kéo mình dậy.
Anh nắm tay của cô, thuận thế đỡ cô từ trên giường dậy, để cô dựa vào đầu giường, sau đó để ở sau lưng cô một cái gối, để cô có thể dựa thoải mái hơn một chút.
Tuy anh chu đao như vậy, nhưng Tống Vy vẫn không có cho sắc mặt tôi: “Em vẫn là lần đầu tiên ngủ lâu như vậy, lần này Châu Ánh chắc chắn sẽ cười chết em, còn nữa, em ở trước mặt bọn trẻ cũng mất hết mặt mũi.”
Nói xong, cô ôm mặt, thật sự không thiết sống nữa mà.
Đường Hạo Tuấn lấy tay của cô xuống: “Người phụ nữ Trần Châu Ánh đó muốn cười thì cười, còn chuyện mất mặt ở trước mặt bọn trẻ ấy à? Không đâu.”
“Sao lại không chứ!” Tống Vy không khách sáo mà lườm anh: “Dĩnh Nhi còn đỡ, vẫn không hiểu những chuyện này, Hải Dương hiểu, chúng ta là ba mẹ, vậy mà...”
“Yên tâm đi, anh nói không là không.” Đường Hạo Tuấn chỉnh lại mái tóc rối cho cô, giọng nói rất dịu dàng; “Anh đã đưa hai đứa trẻ đi rồi.”
“Cái gì?” Tống Vy sững người, sau đó sắc mặt thay đổi, nhìn chằm chằm anh, cảm xúc có hơi kích động: “Đưa đi? Chồng, anh đừng dọa em, đưa đi mà anh nói, rốt cuộc là có ý gì? Anh còn mang các con cho người khác?”
Nghĩ tới khả năng này, cả người cô trở nên run rẩy, trong tim cũng lạnh lẽo.
Đường Hạo Tuấn thấy cô hoảng sợ như vậy, không khỏi bật cười: “Nghĩ cái gì thế?”
Anh ấn nhẹ vào trán của cô: “Đó là con của Đường Hạo Tuấn anh, anh sao có thể tặng con của mình cho người khác.”
Nghe vậy, Tống Vy thở phào: “Không tặng cho người khác thì tốt, không tặng cho người khác thì tốt.”
Cô vỗ ngực.
Do cô vừa mới thức dậy, trên người không có mặc quần áo, chỉ có chăn che cả người cô.
Nhưng vì cô vừa rồi nghe thấy bọn trẻ bị đưa đi, cảm xúc kích động, chăn trên người trượt xuống, lộ ra bờ vai trắng nõn, và xương quai xanh đầy gợi cảm.
Không chỉ như vậy, còn lộ ra cặp núi đồi mềm mại chập trùng khiến người ta say đắm nữa.
Cô vừa vỗ ngực như vậy, đương nhiên là vỗ vào cặp núi đùi, ở dưới ánh nhìn của Đường Hạo Tuấn, không khỏi hơi run lên, Đường Hạo Tuấn nhìn mà ánh mắt tối đi, yết hầu hơi chuyển động.
Có điều may mà anh biết bây giờ là lúc nào, cô mới vì loại chuyện này mà vừa tỉnh lại, cơ thể còn chưa hồi phục, cho dù anh muốn, cũng sẽ không cầm thù như vậy.
Nghĩ tới đây, Đường Hạo Tuấn mím môi ho một tiếng, điều chỉnh cảm xúc, bình tĩnh lại, giọng nói có hơi ẩn nhẫn khàn khàn: “Yên tâm đi, đó là con của chúng ta, là ba, anh tuyệt đối không thể làm ra loại chuyện tặng con cho người khác được, anh sẽ không làm em thất vọng đâu.”
Tống Vy gật mạnh đầu: “Em tin anh, chỉ là câu anh nói đưa các con đi, rốt cuộc là có ý gì?”
Đường Hạo Tuấn đột nhiên đưa tay, ôm cô vào lòng, vừa nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài xõa trên vai của cô, vừa nhìn khoảng hư không vô tận đằng sau cô, ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ: “Vốn chuyện này anh không định nói cho em, nhưng ban sáng ngày hôm nay anh đã suy nghĩ rất lâu, vẫn quyết định nói cho em, bởi vì chuyện này không thể giấu được em.”
“Rốt cuộc là làm sao?” Tống Vy cảm nhận được sự tức giận và ý lạnh tỏa ra từ trên người của anh, đưa tay vỗ nhẹ vào lưng của anh, ý bảo anh bình tĩnh lại trước, sau đó quan tâm hỏi: “Có phải đã xảy ra chuyện gì lớn không? Chính là nguyên nhân khiến tâm trạng của anh tối qua không tốt sao?”
Tối qua sau khi cô tắm xong đi ra thì cảm xúc của anh không đúng lắm, cô biết anh chắc chắn đã gặp phải chuyện gì rồi, nhưng hỏi anh, anh lại không nói.
Hết cách, cô chỉ có thể thôi.
Nhưng bây giờ xem ra, anh dường như vẫn quyết định nói cho cô.
Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng: “Là nguyên nhân tâm trạng của anh tối qua không tốt.”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tống Vy lại hỏi lần nữa.
Anh càng ôm chặt hơn: “Anh luôn không nói cho em, lần này trước khi anh tới đây, đã nhận được một bức thư của Đường Hạo Minh.”
“Thư?” Cơ thể của Tống Vy chợt cứng đờ, sau đó hơi đẩy anh ra, nhìn anh rồi hỏi: “Đường Hạo Minh gửi anh thư sao?”
Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu: “Phải.”
“Anh ta viết gì trong thư?” Tống Vy rất tò mò.
Đường Hạo Tuấn lạnh mặt: “Khiêu khích.”
Anh không có nói nội dung trong thư, chỉ nói hai chữ này.
Nhưng hai chữ này đã khiến Tống Vy không cần biết nội dung thì đã hiểu được tất cả hàm ý của bức thư đó.
“Đường Hạo Minh, anh ta khiêu khích anh sao?” Tống Vy nhíu mày.
Đường Hạo Tuấn gật đầu lại lắc đầu: “Không chỉ vậy, đó không chỉ là một bức thư khiêu khích, còn là một bức thư quyết chiến.”
Nghe thấy ba chữ thư quyết chiến, sắc mặt của Tống Vy lần nữa thay đổi, ý lạnh vốn rút đi, lúc này lại lần nữa bao phủ toàn thân.
“Thư khiêu chiến...” Đôi môi đỏ của Tống Vy há ra, giọng nói run rẩy: “Đường Hạo Minh anh ta điên rồi sao? Anh ta muốn quyết đấu với anh sao?”
Cô không ngốc, với ân oán và thù hận giữa hai anh em Đường Hạo Minh và Đường Hạo Tuấn, cái gọi là quyết đấu, tuyệt đối không phải là đánh đấm thông thường, mà là quyết đấu sẽ tổn hại tới tính mạng.
Cho nên cô mới nói Đường Hạo Minh điên rồi, tự dưng muốn quyết đấu với Đường Hạo Tuấn.
“Chồng à, anh đồng ý rồi sao?” Tống Vy giữ mặt của anh, vội xác nhận.
Môi của anh mím thành đường thẳng, không có trả lời, nhưng cũng không phủ nhận.
Tống Vy hiểu anh, sao có thể không biết dáng vẻ này của anh là dáng vẻ đã đồng ý chứ?
Nhất thời, trái tim của Tống Vy rơi xuống đáy cốc, chỉ cảm thấy cả người lạnh toát, trái tim cũng hoàn toàn treo ngược lên, không bình tĩnh được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.