Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Chương 917: LỜI XIN LỖI CỦA KIỀU PHÀM
Nguyệt Nha
14/09/2022
Bà Trần gật đầu: “Bà Lâm từng là bạn thân của tôi, có điều đã xảy ra mâu thuẫn từ lâu rồi, chúng tôi cũng không qua lại nữa, nhưng tôi biết bà ta và ông Lâm đều là người tốt. Vậy mà lại sinh ra đứa con gái như ma quỷ, tôi nghe nói…”
“Bà nghe nói chuyện gì?” Tống Vy nhìn bà ấy.
Bà Trần cau mày: “Tôi cũng không biết có phải là thật hay không nữa. Dù sao lúc trước tôi nghe được từ mấy quý bà kia. Họ nói là lúc bà Lâm mang thai bốn năm tháng, tới bệnh viện kiểm tra, bác sĩ khám ra đứa bé trong bụng bà ta có tính cách chống đối xã hội, đề nghị phá bỏ. Nhưng cuối cùng bà Lâm không đồng ý, còn nói rằng bác sĩ nói vớ vẩn.”
“Sao chuyện này có thể nói nhăng nói cuội được chứ? Lúc thai nhi còn trong bụng, quả thật có thể tra ra được tính cách mà.” Tống Vy nghiêm túc nói.
Chuyện này rất phổ biến ở nước ngoài, nhưng điều này tương đối hiếm ở trong nước, hầu như không kiểm tra kiểu này.
Chỉ sợ kiểm tra xảy ra sơ sót, phá thai mù quáng.
“Đúng vậy. Nhưng bà Lâm không tin, còn nói cho dù con mình có tính cách chống đối xã hội thì bà ta cũng có thể dạy dỗ tốt. Kết quả là đến khi Lâm Giai Nhi được vài tuổi, cũng không dạy đàng hoàng, ngược lại còn hại chết người.” Bà Trần nói với vẻ bí hiểm.
Tống Vy hít sâu một hơi: “Ý bà là lúc nhỏ Lâm Giai Nhi từng giết người?”
Advertisement
“Không phải giết người, là gián tiếp hại chết người. Đương nhiên, chuyện này có phải là sự thật hay không thì tôi cũng không biết, chỉ nghe nhóm mấy quỳ bà kia nói thôi.” Bà Trần lắc đầu.
Tống Vy nuốt nước bọt: “Bà nghe được từ lúc nào?”
“Mười tám năm trước thì phải.” Bà Trần nhớ lại rồi đáp.
Tống Vy chỉ cảm thấy da đầu tê rần.
Mười tám năm trước, Lâm Giai Nhi mới mười tuổi chứ mấy?
Một đứa trẻ mười tuổi mà đã hại chết người. Thật quá đáng sợ!
Rốt cuộc Lâm Giai Nhi là ma quỷ gì thế?
“Bà Trần, cô ta hại chết ai vậy?” Tống Vy lại hỏi.
Bà Trần lắc đầu lần nữa: “Chuyện này thì tôi không biết, mấy quý bà kia cũng không biết. Người truyền tin này ra ngoài cũng chỉ nói thỉnh thoảng bà ta nghe được bà Lâm đang quở trách Lâm Giai Nhi, nói là ‘họ đối xử tốt với con như thế, sao con lại ác độc hại chết họ như vậy’. Nhưng cụ thể hại chết ai thì bà Lâm không chịu tiết lộ.”
“Thế à? Tôi biết rồi, cảm ơn bà Trần đã kể mấy chuyện này.” Tống Vy nói lời cảm ơn.
Bà Trần xua tay: “Không có gì đâu. Chuyện này tôi cũng chỉ nghe nói thôi, có phải thật hay không cũng chưa chắc.”
“Không cần biết có phải sự thật hay không, ít nhất chúng ta biết con người Lâm Giai Nhi quá đáng sợ là được.” Tống Vy cười nói, nhưng trong lòng lại không hề buồn cười chút nào.
Lâm Giai Nhi chắc chắn sẽ bị bắt về trừng trị.
Người như vậy ở bên ngoài, quá mức nguy hiểm.
Tâm trạng của Tống Vy chùng xuống, cô về tới bệnh viện chỉ ước gì lập tức đưa hai đứa trẻ rời khỏi nơi này, ra nước ngoài mới an tâm.
Thật ra, bà Trần kể cho cô nghe mấy chuyện này đã dọa cô một phen, khiến cô phải cảnh giác hơn.
Đến mức cô vẫn luôn ủ rũ.
“Vy Vy, cậu sao vậy?” Buổi chiều, Giang Hạ xách theo trái cây và đồ chơi tới thăm hai đứa trẻ, thấy Tống Vy đang ngẩn ngơ, không kìm lòng được mà quan tâm hỏi.
Tống Vy miễn cưỡng mỉm cười một cái: “Tớ không sao.”
“Không sao thật không đấy? Tớ thấy cậu cứ nhíu chặt mày, có phải cơ thể khó chịu không?” Giang Hạ nhìn bụng của cô: “Bé con đạp cậu hả?”
“Không phải.” Tống Vy lắc đầu.
“Vậy cậu…”
“Được rồi Giang Hạ, tớ thật sự không sao đâu. Cậu ở đây chơi với Hải Dương đi, tớ đưa Dĩnh Nhi đi làm thủ tục xuất viện.” Tống Vy đứng lên rồi nói.
Dù gì ngày mai hai đứa trẻ sẽ phải theo cô ra nước ngoài, qua bên đó tiếp nhận chữa trị, dĩ nhiên phải làm thủ tục xuất viện bên này rồi.
“Đi đi, cậu đi đi.” Giang Hạ thấy cô không muốn nói, biết là cô có chuyện muốn giấu nên cũng không miễn cưỡng, bèn xua tay kêu cô đi.
Tống Vy đứng dậy rời khỏi phòng bệnh, đi làm thủ tục xuất viện.
Sau khi làm xong, vừa trở về phòng bệnh thì nghe tiếng gọi quen thuộc: “Vy Vy!”
Tống Vy thẳng lưng, quay sang đã trông thấy người đàn ông cao ráo, mặc áo khoác trắng tao nhã đang đi về phía mình. Trên mặt cô không hề có vẻ vui mừng ngạc nhiên khi gặp lại bạn mình, chỉ có vẻ mặt rối bời: “Là anh à Kiều Phàm.”
Thái độ lạnh nhạt của Tống Vy khiến Kiều Phàm thầm nhíu mày, nhưng chẳng mấy chốc anh ta đã lấy lại nụ cười ôn hoà: “Sao vậy, nhìn thấy tôi mà em không vui hả?”
“Đâu có.” Tống Vy cụp mi mắt xuống.
Kiều Phàm mím môi dưới, sau đó lại dịu dàng lên tiếng: “Vy Vy, em như vậy làm gì giống đâu có. Em biết tôi không chỉ là bác sĩ khoa ngoại mà còn là bác sĩ tâm lý nữa, em không giấu được tôi đâu. Tôi nhìn ra được em đang trách tôi, là tôi đã làm gì sai à?”
Tống Vy siết chặt tay. Dường như quyết định điều gì, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào anh ta: “Nay anh đã nói thẳng tôi đang trách anh, vậy tôi cũng không giấu anh làm gì. Kiều Phàm, lúc tôi vừa về nước, có phải Hải Dương đã nhờ anh làm xét nghiệm quan hệ huyết thống với Hạo Tuấn đúng không?”
Kiều Phàm nghe xong, con ngươi khẽ co rụt lại.
Anh ta nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của cô, biết rằng mình đã không thể giấu được chuyện này nữa, chỉ đành thừa nhận: “Đúng.”
“Anh đã làm giả.” Tống Vy nói.
Kiều Phàm gật đầu: “Phải, xin lỗi Vy Vy. Lúc đó tôi là vì…”
“Tôi không cần biết anh vì nguyên nhân gì. Kiều Phàm, anh thừa biết hai đứa luôn khao khát sự tồn tại của ba tụi nó, bởi vì lúc ở nước ngoài chúng từng bị bắt nạt như vậy. Tôi không mong bọn trẻ có thể nhận Hạo Tuấn, vì khi đó anh ấy và Tống Huyền đã đính hôn rồi, tôi cũng không thể dẫn hai đứa trẻ đến tận cửa. Tôi chỉ hy vọng…”
Giọng của Tống Vy trở nên nghẹn ngào: “Hy vọng bọn trẻ biết tụi nó cũng có ba là được, có nhận lại ba hay không cũng không quan trọng. Nhưng anh lại thẳng thừng phủ nhận mong mỏi trong lòng Hải Dương.”
“Tôi xin lỗi Vy Vy.” Kiều Phàm cúi đầu, xin lỗi lần nữa: “Tôi thừa nhận lúc đó tôi ích kỷ, vì khi đó tôi yêu em, tôi sợ em sẽ dẫn hai đứa trẻ đi tìm Đường Hạo Tuấn. Tôi sợ sẽ đánh mất em, chưa từng nghĩ mình sẽ làm như thế sẽ khiến Hải Dương thất vọng.”
“Thôi đi, chuyện cũng đã xảy ra rồi, anh…”
“Em nói với anh ta những lời này làm gì?” Tống Vy còn chưa nói xong thì Đường Hạo Tuấn đã cắt ngang.
Tống Vy và Kiều Phàm đều nhìn sang.
Tay của Đường Hạo Tuấn đút trong túi, nhấc đôi chân thon dài bước tới, sau đó kéo cánh tay của Tống Vy, ánh mắt u ám nhìn sang Kiều Phàm: “Tôi nể tình anh ở nước ngoài chăm sóc tận tình cho mấy mẹ con Vy Vy nên không truy cứu chuyện này. Anh tự liệu mà làm đi.”
Anh nói xong, thu lại ánh mắt rồi nhìn Tống Vy: “Chúng ta đi thôi.”
Tống Vy gật đầu.
Hai người đi xa.
Kiều Phàm nhìn theo bóng lưng của họ, tháo kính xuống, khóe miệng từ từ nhếch lên. Trên mặt làm gì có vẻ áy náy, chỉ có vẻ u ám đáng sợ.
Lúc này, điện thoại của Kiều Phàm reo lên, anh ta lấy ra xem, là một cuộc gọi không có trong danh bạ.
Rõ ràng anh ta biết người ở đầu dây bên kia là ai. Trên mặt anh ta không hề có biểu cảm gì, nghe máy: “Có chuyện gì?”
Giọng của Lâm Giai Nhi khàn khàn hung dữ truyền đến: “Kiều Phàm, anh nghĩ cách đưa tôi ra nước ngoài đi, bây giờ khắp các ngõ ngách trong thành phố Giang đều bị phong toả, tôi không sao ra ngoài được. Giờ bên nhà họ Cố cũng không cử được người tới đón tôi. Tôi đã ở hầm cầu mấy ngày trời rồi, thật sự không chịu nổi nữa. Anh phải đưa tôi ra nước ngoài.”
Cô ta không thể ở lại trong nước được nữa, bị Hạo Tuấn tìm thấy thì cô ta coi như xong đời.
Chỉ có ra nước ngoài, cô ta mới có thể bắt đầu lại.
“Tại sao tôi phải đưa cô ra nước ngoài? Sau khi cô thoát ra ngoài, tôi giúp cô tránh sự truy bắt của Đường Hạo Tuấn đã là tình nghĩa lắm rồi, cô còn nhờ tôi giúp đưa ra nước ngoài à?” Trên mặt Kiều Phàm hiện lên nụ cười giễu cợt.
“Ý của anh là… anh không muốn giúp tôi?” Giọng nói của Lâm Giai Nhi trở nên chói tai.
“Không giúp, cô muốn tìm người giúp thì đi mà tìm Đường Hạo Minh ấy. Không phải cô và anh ta mới là đồng minh à?” Kiều Phàm đeo kính lên, hờ hững nói.
“Bà nghe nói chuyện gì?” Tống Vy nhìn bà ấy.
Bà Trần cau mày: “Tôi cũng không biết có phải là thật hay không nữa. Dù sao lúc trước tôi nghe được từ mấy quý bà kia. Họ nói là lúc bà Lâm mang thai bốn năm tháng, tới bệnh viện kiểm tra, bác sĩ khám ra đứa bé trong bụng bà ta có tính cách chống đối xã hội, đề nghị phá bỏ. Nhưng cuối cùng bà Lâm không đồng ý, còn nói rằng bác sĩ nói vớ vẩn.”
“Sao chuyện này có thể nói nhăng nói cuội được chứ? Lúc thai nhi còn trong bụng, quả thật có thể tra ra được tính cách mà.” Tống Vy nghiêm túc nói.
Chuyện này rất phổ biến ở nước ngoài, nhưng điều này tương đối hiếm ở trong nước, hầu như không kiểm tra kiểu này.
Chỉ sợ kiểm tra xảy ra sơ sót, phá thai mù quáng.
“Đúng vậy. Nhưng bà Lâm không tin, còn nói cho dù con mình có tính cách chống đối xã hội thì bà ta cũng có thể dạy dỗ tốt. Kết quả là đến khi Lâm Giai Nhi được vài tuổi, cũng không dạy đàng hoàng, ngược lại còn hại chết người.” Bà Trần nói với vẻ bí hiểm.
Tống Vy hít sâu một hơi: “Ý bà là lúc nhỏ Lâm Giai Nhi từng giết người?”
Advertisement
“Không phải giết người, là gián tiếp hại chết người. Đương nhiên, chuyện này có phải là sự thật hay không thì tôi cũng không biết, chỉ nghe nhóm mấy quỳ bà kia nói thôi.” Bà Trần lắc đầu.
Tống Vy nuốt nước bọt: “Bà nghe được từ lúc nào?”
“Mười tám năm trước thì phải.” Bà Trần nhớ lại rồi đáp.
Tống Vy chỉ cảm thấy da đầu tê rần.
Mười tám năm trước, Lâm Giai Nhi mới mười tuổi chứ mấy?
Một đứa trẻ mười tuổi mà đã hại chết người. Thật quá đáng sợ!
Rốt cuộc Lâm Giai Nhi là ma quỷ gì thế?
“Bà Trần, cô ta hại chết ai vậy?” Tống Vy lại hỏi.
Bà Trần lắc đầu lần nữa: “Chuyện này thì tôi không biết, mấy quý bà kia cũng không biết. Người truyền tin này ra ngoài cũng chỉ nói thỉnh thoảng bà ta nghe được bà Lâm đang quở trách Lâm Giai Nhi, nói là ‘họ đối xử tốt với con như thế, sao con lại ác độc hại chết họ như vậy’. Nhưng cụ thể hại chết ai thì bà Lâm không chịu tiết lộ.”
“Thế à? Tôi biết rồi, cảm ơn bà Trần đã kể mấy chuyện này.” Tống Vy nói lời cảm ơn.
Bà Trần xua tay: “Không có gì đâu. Chuyện này tôi cũng chỉ nghe nói thôi, có phải thật hay không cũng chưa chắc.”
“Không cần biết có phải sự thật hay không, ít nhất chúng ta biết con người Lâm Giai Nhi quá đáng sợ là được.” Tống Vy cười nói, nhưng trong lòng lại không hề buồn cười chút nào.
Lâm Giai Nhi chắc chắn sẽ bị bắt về trừng trị.
Người như vậy ở bên ngoài, quá mức nguy hiểm.
Tâm trạng của Tống Vy chùng xuống, cô về tới bệnh viện chỉ ước gì lập tức đưa hai đứa trẻ rời khỏi nơi này, ra nước ngoài mới an tâm.
Thật ra, bà Trần kể cho cô nghe mấy chuyện này đã dọa cô một phen, khiến cô phải cảnh giác hơn.
Đến mức cô vẫn luôn ủ rũ.
“Vy Vy, cậu sao vậy?” Buổi chiều, Giang Hạ xách theo trái cây và đồ chơi tới thăm hai đứa trẻ, thấy Tống Vy đang ngẩn ngơ, không kìm lòng được mà quan tâm hỏi.
Tống Vy miễn cưỡng mỉm cười một cái: “Tớ không sao.”
“Không sao thật không đấy? Tớ thấy cậu cứ nhíu chặt mày, có phải cơ thể khó chịu không?” Giang Hạ nhìn bụng của cô: “Bé con đạp cậu hả?”
“Không phải.” Tống Vy lắc đầu.
“Vậy cậu…”
“Được rồi Giang Hạ, tớ thật sự không sao đâu. Cậu ở đây chơi với Hải Dương đi, tớ đưa Dĩnh Nhi đi làm thủ tục xuất viện.” Tống Vy đứng lên rồi nói.
Dù gì ngày mai hai đứa trẻ sẽ phải theo cô ra nước ngoài, qua bên đó tiếp nhận chữa trị, dĩ nhiên phải làm thủ tục xuất viện bên này rồi.
“Đi đi, cậu đi đi.” Giang Hạ thấy cô không muốn nói, biết là cô có chuyện muốn giấu nên cũng không miễn cưỡng, bèn xua tay kêu cô đi.
Tống Vy đứng dậy rời khỏi phòng bệnh, đi làm thủ tục xuất viện.
Sau khi làm xong, vừa trở về phòng bệnh thì nghe tiếng gọi quen thuộc: “Vy Vy!”
Tống Vy thẳng lưng, quay sang đã trông thấy người đàn ông cao ráo, mặc áo khoác trắng tao nhã đang đi về phía mình. Trên mặt cô không hề có vẻ vui mừng ngạc nhiên khi gặp lại bạn mình, chỉ có vẻ mặt rối bời: “Là anh à Kiều Phàm.”
Thái độ lạnh nhạt của Tống Vy khiến Kiều Phàm thầm nhíu mày, nhưng chẳng mấy chốc anh ta đã lấy lại nụ cười ôn hoà: “Sao vậy, nhìn thấy tôi mà em không vui hả?”
“Đâu có.” Tống Vy cụp mi mắt xuống.
Kiều Phàm mím môi dưới, sau đó lại dịu dàng lên tiếng: “Vy Vy, em như vậy làm gì giống đâu có. Em biết tôi không chỉ là bác sĩ khoa ngoại mà còn là bác sĩ tâm lý nữa, em không giấu được tôi đâu. Tôi nhìn ra được em đang trách tôi, là tôi đã làm gì sai à?”
Tống Vy siết chặt tay. Dường như quyết định điều gì, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào anh ta: “Nay anh đã nói thẳng tôi đang trách anh, vậy tôi cũng không giấu anh làm gì. Kiều Phàm, lúc tôi vừa về nước, có phải Hải Dương đã nhờ anh làm xét nghiệm quan hệ huyết thống với Hạo Tuấn đúng không?”
Kiều Phàm nghe xong, con ngươi khẽ co rụt lại.
Anh ta nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của cô, biết rằng mình đã không thể giấu được chuyện này nữa, chỉ đành thừa nhận: “Đúng.”
“Anh đã làm giả.” Tống Vy nói.
Kiều Phàm gật đầu: “Phải, xin lỗi Vy Vy. Lúc đó tôi là vì…”
“Tôi không cần biết anh vì nguyên nhân gì. Kiều Phàm, anh thừa biết hai đứa luôn khao khát sự tồn tại của ba tụi nó, bởi vì lúc ở nước ngoài chúng từng bị bắt nạt như vậy. Tôi không mong bọn trẻ có thể nhận Hạo Tuấn, vì khi đó anh ấy và Tống Huyền đã đính hôn rồi, tôi cũng không thể dẫn hai đứa trẻ đến tận cửa. Tôi chỉ hy vọng…”
Giọng của Tống Vy trở nên nghẹn ngào: “Hy vọng bọn trẻ biết tụi nó cũng có ba là được, có nhận lại ba hay không cũng không quan trọng. Nhưng anh lại thẳng thừng phủ nhận mong mỏi trong lòng Hải Dương.”
“Tôi xin lỗi Vy Vy.” Kiều Phàm cúi đầu, xin lỗi lần nữa: “Tôi thừa nhận lúc đó tôi ích kỷ, vì khi đó tôi yêu em, tôi sợ em sẽ dẫn hai đứa trẻ đi tìm Đường Hạo Tuấn. Tôi sợ sẽ đánh mất em, chưa từng nghĩ mình sẽ làm như thế sẽ khiến Hải Dương thất vọng.”
“Thôi đi, chuyện cũng đã xảy ra rồi, anh…”
“Em nói với anh ta những lời này làm gì?” Tống Vy còn chưa nói xong thì Đường Hạo Tuấn đã cắt ngang.
Tống Vy và Kiều Phàm đều nhìn sang.
Tay của Đường Hạo Tuấn đút trong túi, nhấc đôi chân thon dài bước tới, sau đó kéo cánh tay của Tống Vy, ánh mắt u ám nhìn sang Kiều Phàm: “Tôi nể tình anh ở nước ngoài chăm sóc tận tình cho mấy mẹ con Vy Vy nên không truy cứu chuyện này. Anh tự liệu mà làm đi.”
Anh nói xong, thu lại ánh mắt rồi nhìn Tống Vy: “Chúng ta đi thôi.”
Tống Vy gật đầu.
Hai người đi xa.
Kiều Phàm nhìn theo bóng lưng của họ, tháo kính xuống, khóe miệng từ từ nhếch lên. Trên mặt làm gì có vẻ áy náy, chỉ có vẻ u ám đáng sợ.
Lúc này, điện thoại của Kiều Phàm reo lên, anh ta lấy ra xem, là một cuộc gọi không có trong danh bạ.
Rõ ràng anh ta biết người ở đầu dây bên kia là ai. Trên mặt anh ta không hề có biểu cảm gì, nghe máy: “Có chuyện gì?”
Giọng của Lâm Giai Nhi khàn khàn hung dữ truyền đến: “Kiều Phàm, anh nghĩ cách đưa tôi ra nước ngoài đi, bây giờ khắp các ngõ ngách trong thành phố Giang đều bị phong toả, tôi không sao ra ngoài được. Giờ bên nhà họ Cố cũng không cử được người tới đón tôi. Tôi đã ở hầm cầu mấy ngày trời rồi, thật sự không chịu nổi nữa. Anh phải đưa tôi ra nước ngoài.”
Cô ta không thể ở lại trong nước được nữa, bị Hạo Tuấn tìm thấy thì cô ta coi như xong đời.
Chỉ có ra nước ngoài, cô ta mới có thể bắt đầu lại.
“Tại sao tôi phải đưa cô ra nước ngoài? Sau khi cô thoát ra ngoài, tôi giúp cô tránh sự truy bắt của Đường Hạo Tuấn đã là tình nghĩa lắm rồi, cô còn nhờ tôi giúp đưa ra nước ngoài à?” Trên mặt Kiều Phàm hiện lên nụ cười giễu cợt.
“Ý của anh là… anh không muốn giúp tôi?” Giọng nói của Lâm Giai Nhi trở nên chói tai.
“Không giúp, cô muốn tìm người giúp thì đi mà tìm Đường Hạo Minh ấy. Không phải cô và anh ta mới là đồng minh à?” Kiều Phàm đeo kính lên, hờ hững nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.