Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Chương 471: “Một người phụ nữ?”
Nguyệt Nha
21/11/2021
Tuy nói hai chữ “kiếm tiền” có chút thẳng thừng, nhưng hiện giờ họ vẫn chưa đi theo tuyến cao cấp sang trọng, không kiếm tiền thì làm gì?
Không kiếm nhiều tiền chút, lấy đâu tiền mua vải vóc tốt hơn để may trang phục đẹp hơn.
Tống Vy cũng không cảm thấy Giang Hạ nói gì không đúng, gật đầu nói: “Thế thì giao cho cậu xử lý nhé, ngày kia tớ phải ra nước ngoài một chuyến, sắp sinh nhật thầy rồi.”
“Ừ, tính ra thì hai ngày nữa là sinh nhật thầy Mercedes rồi.” Giang Hạ buông tay xuống: “Được, cậu đi đi, nhân tiện mang giúp tớ một món quà.”
“Được.” Tống Vy gật đầu.
Sau đó, Giang Hạ lại nói với cô một chút về kế hoạch mở shop online rồi đứng dậy ra ngoài.
Sau khi cô ấy rời đi, Tống Vy cũng không rảnh rỗi, cúi đầu bận rộn làm việc.
Buổi chiều, Tống Vy đi tới đài truyền hình, muốn thương lượng với tổ tiết mục về trang phục mà các thần tượng muốn mặc trong số tiếp theo.
Kỳ tới, những thần tượng đó muốn tới bãi biển, nên chủ đề mà tổ tiết mục đưa ra là biển cả.
Chủ đề này đối với các nhà thiết kế thời trang là một chủ đề rất bình thường, vì thế không hề khó. Tống Vy cảm thấy chỉ cần bản thân nhắm mắt lại là có thể nghĩ ra rất nhiều thiết kế.
“Được, tôi biết rồi. Tôi sẽ vẽ ra bản thiết kế trong thời gian ngắn thôi.” Tống Vy đứng lên, vươn tay về phía người trong tổ tiết mục.
Đối phương cũng duỗi tay ra, nắm lấy tay cô: “Vậy phiền nhà thiết kế Tống rồi.”
“Không cần khách sáo.” Tống Vy mỉm cười, sau đó xin phép rời đi.
Nhà sản xuất còn tiễn cô tới ngoài phòng làm việc mới quay người trở về.
Tống Vy ra khỏi thang máy, tới trước đại sảnh đài truyền hình, đột nhiên nghĩ tới gì đó, ánh mắt thoáng động, đi tới quầy lễ tân.
“Xin chào, tôi muốn hỏi một chút, Lâm Quốc Thần còn làm việc ở đài truyền hình không?” Tống Vy mỉm cười hỏi nhân viên lễ tân.
Lễ tân đánh giá cô: “Cô hỏi chuyện này làm gì?”
Tống Vy vuốt tóc, nói dối mặt không đổi sắc: “Ông ấy là chú tôi, đã lâu không về quê rồi, ông nội tôi rất lo cho chú ấy nên bảo tôi tới hỏi xem.”
“Hóa ra là vậy, tôi giúp cô kiểm tra.” Lễ tân gật đầu, bắt đầu kiểm tra trên máy tính.
Tống Vy nói cảm ơn, đứng trước quầy lễ tân, kiên nhẫn chờ đợi.
Đợi tầm mấy phút, nhân viên lễ tiên kiểm tra xong, nhìn cô nói: “Xin lỗi, một thời gian trước, Lâm Quốc Thần đã bị sa thải rồi!”
“Sa thải?” Tống Vy ngạc nhiên.
Nhân viên lễ tân “ừ” một tiếng: “Đúng vậy, vì ông ta vô cớ kích động bảo vệ đài truyền hình, gây náo loạn trong đài nên giám đốc sa thải ông ta rồi, xin lỗi.”
“Không không không, chuyện này không liên quan gì tới mọi người.” Tống Vy xua tay, ý bảo không cần xin lỗi, sau đó đảo mắt, lại tiếp tục hỏi: “Thế cô có biết, sau khi ông ấy bị sa thải đã đi đâu không?”
“Chuyện này chúng tôi cũng không biết, có điều khi ông ta đi, có một người phụ nữ tới đón.”
“Một người phụ nữ?”
“Đúng vậy, người phụ nữ đó có quan hệ rất thân thiết với ông ta, thường xuyên tới tìm ông ta.” Nhân viên lễ tân nói.
Tống Vy cụp mắt nhìn cuống.
Có vẻ cô biết người phụ đó là ai rồi, chắc chắn là Tô Thu.
Chỉ là không biết, Tô Thu đã đưa Lâm Quốc Thần đi đâu.
“Được, tôi biết rồi, cảm ơn cô.” Tống Vy cảm kích mỉm cười với nhân viên lễ tân, sau đó đi ra cửa.
Vừa ra ngoài đã nghe có người gọi.
“Tống Vy? Là Tống Vy sao?”
Không kiếm nhiều tiền chút, lấy đâu tiền mua vải vóc tốt hơn để may trang phục đẹp hơn.
Tống Vy cũng không cảm thấy Giang Hạ nói gì không đúng, gật đầu nói: “Thế thì giao cho cậu xử lý nhé, ngày kia tớ phải ra nước ngoài một chuyến, sắp sinh nhật thầy rồi.”
“Ừ, tính ra thì hai ngày nữa là sinh nhật thầy Mercedes rồi.” Giang Hạ buông tay xuống: “Được, cậu đi đi, nhân tiện mang giúp tớ một món quà.”
“Được.” Tống Vy gật đầu.
Sau đó, Giang Hạ lại nói với cô một chút về kế hoạch mở shop online rồi đứng dậy ra ngoài.
Sau khi cô ấy rời đi, Tống Vy cũng không rảnh rỗi, cúi đầu bận rộn làm việc.
Buổi chiều, Tống Vy đi tới đài truyền hình, muốn thương lượng với tổ tiết mục về trang phục mà các thần tượng muốn mặc trong số tiếp theo.
Kỳ tới, những thần tượng đó muốn tới bãi biển, nên chủ đề mà tổ tiết mục đưa ra là biển cả.
Chủ đề này đối với các nhà thiết kế thời trang là một chủ đề rất bình thường, vì thế không hề khó. Tống Vy cảm thấy chỉ cần bản thân nhắm mắt lại là có thể nghĩ ra rất nhiều thiết kế.
“Được, tôi biết rồi. Tôi sẽ vẽ ra bản thiết kế trong thời gian ngắn thôi.” Tống Vy đứng lên, vươn tay về phía người trong tổ tiết mục.
Đối phương cũng duỗi tay ra, nắm lấy tay cô: “Vậy phiền nhà thiết kế Tống rồi.”
“Không cần khách sáo.” Tống Vy mỉm cười, sau đó xin phép rời đi.
Nhà sản xuất còn tiễn cô tới ngoài phòng làm việc mới quay người trở về.
Tống Vy ra khỏi thang máy, tới trước đại sảnh đài truyền hình, đột nhiên nghĩ tới gì đó, ánh mắt thoáng động, đi tới quầy lễ tân.
“Xin chào, tôi muốn hỏi một chút, Lâm Quốc Thần còn làm việc ở đài truyền hình không?” Tống Vy mỉm cười hỏi nhân viên lễ tân.
Lễ tân đánh giá cô: “Cô hỏi chuyện này làm gì?”
Tống Vy vuốt tóc, nói dối mặt không đổi sắc: “Ông ấy là chú tôi, đã lâu không về quê rồi, ông nội tôi rất lo cho chú ấy nên bảo tôi tới hỏi xem.”
“Hóa ra là vậy, tôi giúp cô kiểm tra.” Lễ tân gật đầu, bắt đầu kiểm tra trên máy tính.
Tống Vy nói cảm ơn, đứng trước quầy lễ tân, kiên nhẫn chờ đợi.
Đợi tầm mấy phút, nhân viên lễ tiên kiểm tra xong, nhìn cô nói: “Xin lỗi, một thời gian trước, Lâm Quốc Thần đã bị sa thải rồi!”
“Sa thải?” Tống Vy ngạc nhiên.
Nhân viên lễ tân “ừ” một tiếng: “Đúng vậy, vì ông ta vô cớ kích động bảo vệ đài truyền hình, gây náo loạn trong đài nên giám đốc sa thải ông ta rồi, xin lỗi.”
“Không không không, chuyện này không liên quan gì tới mọi người.” Tống Vy xua tay, ý bảo không cần xin lỗi, sau đó đảo mắt, lại tiếp tục hỏi: “Thế cô có biết, sau khi ông ấy bị sa thải đã đi đâu không?”
“Chuyện này chúng tôi cũng không biết, có điều khi ông ta đi, có một người phụ nữ tới đón.”
“Một người phụ nữ?”
“Đúng vậy, người phụ nữ đó có quan hệ rất thân thiết với ông ta, thường xuyên tới tìm ông ta.” Nhân viên lễ tân nói.
Tống Vy cụp mắt nhìn cuống.
Có vẻ cô biết người phụ đó là ai rồi, chắc chắn là Tô Thu.
Chỉ là không biết, Tô Thu đã đưa Lâm Quốc Thần đi đâu.
“Được, tôi biết rồi, cảm ơn cô.” Tống Vy cảm kích mỉm cười với nhân viên lễ tân, sau đó đi ra cửa.
Vừa ra ngoài đã nghe có người gọi.
“Tống Vy? Là Tống Vy sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.