Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Chương 1217: ÔM AN AN
Nguyệt Nha
16/09/2022
“Tại sao?” Hạ Bảo Châu mờ mịt hỏi.
Trình Hiệp lại vỗ trán: “Đương nhiên là sẽ khiến tổng giám đốc tức giận rồi, nếu như tổng giám đốc mà tức giận, em nghĩ xem hai người chúng ta có thể thoải mái không hả.”
Hạ Bảo Châu chẳng thèm quan tâm, khoác khoác tay: “Ôi chao, anh yên tâm đi, sẽ không đâu. sếp Đường không tức giận đâu, anh ấy quý anh mà, anh không thấy là lúc nãy em vừa mới nói xong câu nói kia thì trong mắt sếp Đường đều là ánh sáng hả? Hơn nữa, tại sao anh biết rằng em chắc chắn là sếp Đường sẽ không tức giận không?”
“Tại sao?” Lần này, đến lượt Trình Hiệp không hiểu.
Cái này không hợp lý, anh ta mới là trợ lý thân cận của tổng giám đốc, theo lý mà nói thì mình mới là người hiểu rõ tổng giám đốc nhất.
Sao bây giờ, người hiểu rõ tổng giám đốc lại biến thành bạn gái của mình.
Hạ Bảo Châu che miệng cười nham nhở: “Đương nhiên là bởi vì Vy Vy rồi, trước đó em đã hỏi Vy Vy, hỏi chuyện về phương diện kia của cô ấy và tổng giám đốc, Vy Vy nói có đôi khi mình không cởi mở làm sếp Đường không thể thỏa mãn, cho nên em mới nói em sẽ nói chuyện với Vy Vy, để Vy Vy cho sếp Đường thêm chút phúc lợi, sếp Đường mới không tức giận, bởi vì em đã nắm chắc rồi. Sao nào chồng, có phải là em rất lợi hại không.”
Advertisement
Cô co tay lại thành nắm đấm, bộ dạng như là mình rất tuyệt vời.
Trình Hiệp dở khóc dở cười: “Đúng là em khiến anh không biết nên nói cái gì, lần này thì thoát rồi, nhưng mà sau này đừng có nói vậy nữa. Được rồi, ngồi đàng hoàng lại, để anh lái xe.”
“Tuân lệnh.” Hạ Bảo Châu gật đầu, ngồi ngay ngắn.
Trình Hiệp giẫm chân ga, khởi động xe.
Buổi tối, Đường Hạo Tuấn đi đón hai đứa nhỏ trở về nhà họ Đường rồi gọi điện thoại cho Tống Vy, anh nói cho cô nghe chuyện Kiều Phàm đi tìm Tô Cẩm Thành.
Tống Vy nghe xong, cô thở dài: “Em biết chắc chắn là anh ta sẽ đi tìm Tô Cẩm Thành mà, quả nhiên đã bị em đoán trúng.”
“Nhưng mà cho dù anh ta có tìm Tô Cẩm Thành thì cũng không làm gì được, Tô Cẩm Thành không biết gì hết.” Đường Hạo Tuấn nói.
Tống Vy gật đầu: “Vậy là tốt rồi, cứ để cho Phàm sống trong mờ mịt đi.”
“À đúng rồi, còn có một chuyện muốn nói với em.” Đường Hạo Tuấn cầm ly cà phê lên nhấp một ngụm.
Tống Vy bỏ cây bút chì ở trong tay xuống, chớp chớp mắt hỏi: “Gì vậy anh.”
“Hôm nay Mạnh Ngọc nói là Kiều Phàm thích Giang Hạ.”
“Cái gì?” Tống Vy kinh ngạc đáp lời: “Phàm thích Hạ hả?”
“Đúng vậy.” Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Mạnh Ngọc nói rất có lý, với lại anh thấy có lẽ là thật.”
Tống Vy mấp máy môi, một lúc lâu sau mới thoát khỏi kinh ngạc, tìm lại giọng nói của mình: “Không thể nào, Phàm lại thích Hạ á? Chuyện này... chuyện này sao có thể.”
“Đúng là chuyện này làm mọi người rất kinh ngạc, nhưng mà nói ra thì cũng có khả năng mà.” Đường Hạo Tuấn thấp giọng nói.
Tống Vy nắm chặt điện thoại: “Nếu như Kiều Phàm thật lòng thích Hạ, vậy tại sao anh ta lại muốn đối xử với Hạ như thế, chẳng lẽ anh ta không nên đối xử tốt với Hạ à?”
Chuyện này, cô nghĩ mãi mà không hiểu.
Khóe miệng Đường Hạo Tuấn kéo ra một độ cong mỉa mai: “Đó là bởi vì ngay cả bản thân Kiều Phàm cũng không biết là mình thích Giang Hạ.”
“Không biết?” Tống Vy kinh ngạc mở to mắt.
Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Không sai, bởi vì không biết, cho nên mới có thể ác đến nỗi quyết tâm làm tổn thương người mình yêu, hận thù của anh ta đối với nhà họ Giang quá sâu đậm, đã trở thành chấp niệm, phần chấp niệm này đã che đậy hai mắt, làm cho anh ta không nhận ra tình cảm chân thật nhất trong lòng. Cho nên, anh ta không biết là mình đã thích Giang Hạ.”
“Nghe anh nói thế cũng có khả năng đó.” Tống Vy gật đầu.
Có điều là Kiều Phàm thích Giang Hạ, trước đó Kiều Phàm luôn miệng nói yêu cô, chuyện này là sao đây?
Tống Vy nhăn chặt đôi mi thanh tú, cô nghĩ mãi mà không hiểu.
Nhưng mà Tống Vy cũng không suy nghĩ nhiều, bởi vì Kiều Phàm không thích cô, đối với cô mà nói là một chuyện tốt.
Cô có thể không cần phải cảm thấy áp lực, cũng có thể không cần phải cảm thấy làm tổn thương Kiều Phàm.
Đồng thời, Đường Hạo Tuấn hay ghen cũng sẽ không còn ghen lung tung vô cớ nữa.
“À đúng rồi chồng, thế thì có cần nói chuyện này cho Hạ biết không?” Tống Vy cắn môi, do dự hỏi.
Đường Hạo Tuấn híp mắt: “Không cần đâu, Giang Hạ không biết mới là tốt nhất, nếu như cô ta biết Kiều Phàm rung động với cô ta, chỉ sợ là bây giờ cô ta sẽ bắt đầu sinh ra cảm giác tò mò với Kiều Phàm, từ đó lại muốn đi tìm hiểu anh ta. Có lẽ như thế, cô ta lại yêu anh ta một lần nữa, đồng thời còn có thể tìm lại đoạn ký ức trước kia, điều này đối với Giang Hạ mà nói không phải là một chuyện tốt. Bởi vì Kiều Phàm yêu cô ta, ngay cả bản thân Kiều Phàm còn không biết, anh ta vẫn còn hận cô ta như thế, cho đến cuối cùng, giữa bọn họ vẫn sẽ lập lại cảnh tượng trước khi Giang Hạ quên Kiều Phàm.”
Nghe anh nói như vậy, Tống Vy cảm thấy cũng có đạo lý, cô lập tức dẹp bỏ suy nghĩ muốn nói tin tức này cho Giang Hạ biết.
“Anh nói đúng, nếu như bây giờ Hạ đã quên anh ta, vậy thì cứ tiếp tục quên thôi, bây giờ Hạ rất vui vẻ, có ba mẹ, có con cái, không cần phải đau lòng vì tình cảm, sau này sẽ sống tốt hơn, như thế này mới là ổn nhất.” Tống Vy thở dài.
Có lẽ là Hạ và Phàm thực sự có duyên mà không phận.
Một người thì lúc cô yêu anh ta, anh ta không yêu cô.
Bây giờ, cô không yêu anh ta, thế mà anh ta lại yêu cô.
Có phải là điều này rất châm chọc không?
Hai người kia, luôn có một người không yêu, cho nên không bằng cứ như vậy đi.
“Cứ coi như chuyện này là bí mật của chúng ta, không được nhắc nhở Phàm, anh ta có tình cảm với Hạ là sự thật, cũng không cần phải nhắc nhở Hạ, để Hạ cảm thấy tò mò về Phàm, có lẽ là ngay từ đầu hai người đó đã không nên thành một đôi.” Tống Vy nói.
Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Cứ thế đi, hôm nay ở bên kia như thế nào?”
Anh di chuyển chủ đề.
Tống Vy cười nói: “Tốt lắm, đã loại được hai nhóm rồi, còn nửa tháng nữa thì cuộc thi sẽ kết thúc.”
“Vậy là tốt rồi, ngày mai anh sẽ dẫn theo hai đứa nhỏ đến thăm em.” Đường Hạo Tuấn nói.
Nụ cười trên mặt Tống Vy càng ngọt ngào hơn: “Được.”
Nhanh như thế đã đến cuối tuần.
Bây giờ, đều mà cô mong đợi nhất chính là cuối tuần, vậy là cô đã có thể gặp chồng và con trai con gái bằng da bằng thịt.
Mà không cần mỗi ngày gọi video, nhìn thấy được nhưng không cảm nhận được, làm cho lòng người ngứa ngáy khó chịu.
“À đúng rồi chồng, An An sao rồi, hôm nay anh có đi thăm thằng bé không?” Tống Vy nhìn Đường Hạo Tuấn, mong chờ hỏi.
Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Đương nhiên là có, ngày nào anh cũng đến thăm thằng bé, tình huống của An An rất tốt, càng ngày càng tốt hơn, hơn nữa thời gian tỉnh lại bắt đầu dài hơn, hôm qua An An tỉnh lại ba mươi phút, hôm nay bốn mươi phút, anh còn ôm thằng bé nữa.”
Nói đến đây, cả gương mặt Đường Hạo Tuấn đều là nụ cười từ ái, đó là tình cảm chân thật nhất được bộc lộ khi một người ba nhắc đến con mình.
Tống Vy kích động không thôi: “Ông xã, anh vừa mới nói là anh ôm An An hả, chẳng lẽ là bây giờ An An đã có thể ra khỏi lồng hấp rồi?”
“Có thể ra rồi, nhưng mà thời gian không dài, cùng lắm chỉ được mấy phút, cho nên bác sĩ đồng ý cho anh ôm An An một lúc. Em có biết không, thằng bé thật là nhỏ, rất nhẹ, ôm vào trong ngực hoàn toàn không có trọng lượng, thậm chí anh còn không dám dùng sức.” Đường Hạo Tuấn nhớ đến cảm giác lúc đó mình ôm con.
Tống Vy vui mừng muốn phát khóc: “Tốt quá, tốt quá đi thôi! Rốt cuộc An An cũng đã có thể ra khỏi lồng hấp rồi.”
Chẳng phải điều này đã dự báo rằng không lâu nữa, An An đã có thể hoàn toàn ra khỏi lồng hấp?
“Đúng vậy, chờ sau khi cuộc thi kết thúc, An An đã có thể ra ngoài, đến lúc đó em có thể tự tay ôm thằng bé.” Đường Hạo Tuấn dịu dàng an ủi.
Tống Vy gật đầu liên tục: “Đương nhiên, em nhất định phải ôm thằng bé, thằng bé ra đời lâu như thế, em chưa ôm thằng bé được một lần nào. Ngược lại là anh, thế mà anh lại còn ôm trước em.”
Cô ai oán, ghen tị nhìn anh.
Trình Hiệp lại vỗ trán: “Đương nhiên là sẽ khiến tổng giám đốc tức giận rồi, nếu như tổng giám đốc mà tức giận, em nghĩ xem hai người chúng ta có thể thoải mái không hả.”
Hạ Bảo Châu chẳng thèm quan tâm, khoác khoác tay: “Ôi chao, anh yên tâm đi, sẽ không đâu. sếp Đường không tức giận đâu, anh ấy quý anh mà, anh không thấy là lúc nãy em vừa mới nói xong câu nói kia thì trong mắt sếp Đường đều là ánh sáng hả? Hơn nữa, tại sao anh biết rằng em chắc chắn là sếp Đường sẽ không tức giận không?”
“Tại sao?” Lần này, đến lượt Trình Hiệp không hiểu.
Cái này không hợp lý, anh ta mới là trợ lý thân cận của tổng giám đốc, theo lý mà nói thì mình mới là người hiểu rõ tổng giám đốc nhất.
Sao bây giờ, người hiểu rõ tổng giám đốc lại biến thành bạn gái của mình.
Hạ Bảo Châu che miệng cười nham nhở: “Đương nhiên là bởi vì Vy Vy rồi, trước đó em đã hỏi Vy Vy, hỏi chuyện về phương diện kia của cô ấy và tổng giám đốc, Vy Vy nói có đôi khi mình không cởi mở làm sếp Đường không thể thỏa mãn, cho nên em mới nói em sẽ nói chuyện với Vy Vy, để Vy Vy cho sếp Đường thêm chút phúc lợi, sếp Đường mới không tức giận, bởi vì em đã nắm chắc rồi. Sao nào chồng, có phải là em rất lợi hại không.”
Advertisement
Cô co tay lại thành nắm đấm, bộ dạng như là mình rất tuyệt vời.
Trình Hiệp dở khóc dở cười: “Đúng là em khiến anh không biết nên nói cái gì, lần này thì thoát rồi, nhưng mà sau này đừng có nói vậy nữa. Được rồi, ngồi đàng hoàng lại, để anh lái xe.”
“Tuân lệnh.” Hạ Bảo Châu gật đầu, ngồi ngay ngắn.
Trình Hiệp giẫm chân ga, khởi động xe.
Buổi tối, Đường Hạo Tuấn đi đón hai đứa nhỏ trở về nhà họ Đường rồi gọi điện thoại cho Tống Vy, anh nói cho cô nghe chuyện Kiều Phàm đi tìm Tô Cẩm Thành.
Tống Vy nghe xong, cô thở dài: “Em biết chắc chắn là anh ta sẽ đi tìm Tô Cẩm Thành mà, quả nhiên đã bị em đoán trúng.”
“Nhưng mà cho dù anh ta có tìm Tô Cẩm Thành thì cũng không làm gì được, Tô Cẩm Thành không biết gì hết.” Đường Hạo Tuấn nói.
Tống Vy gật đầu: “Vậy là tốt rồi, cứ để cho Phàm sống trong mờ mịt đi.”
“À đúng rồi, còn có một chuyện muốn nói với em.” Đường Hạo Tuấn cầm ly cà phê lên nhấp một ngụm.
Tống Vy bỏ cây bút chì ở trong tay xuống, chớp chớp mắt hỏi: “Gì vậy anh.”
“Hôm nay Mạnh Ngọc nói là Kiều Phàm thích Giang Hạ.”
“Cái gì?” Tống Vy kinh ngạc đáp lời: “Phàm thích Hạ hả?”
“Đúng vậy.” Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Mạnh Ngọc nói rất có lý, với lại anh thấy có lẽ là thật.”
Tống Vy mấp máy môi, một lúc lâu sau mới thoát khỏi kinh ngạc, tìm lại giọng nói của mình: “Không thể nào, Phàm lại thích Hạ á? Chuyện này... chuyện này sao có thể.”
“Đúng là chuyện này làm mọi người rất kinh ngạc, nhưng mà nói ra thì cũng có khả năng mà.” Đường Hạo Tuấn thấp giọng nói.
Tống Vy nắm chặt điện thoại: “Nếu như Kiều Phàm thật lòng thích Hạ, vậy tại sao anh ta lại muốn đối xử với Hạ như thế, chẳng lẽ anh ta không nên đối xử tốt với Hạ à?”
Chuyện này, cô nghĩ mãi mà không hiểu.
Khóe miệng Đường Hạo Tuấn kéo ra một độ cong mỉa mai: “Đó là bởi vì ngay cả bản thân Kiều Phàm cũng không biết là mình thích Giang Hạ.”
“Không biết?” Tống Vy kinh ngạc mở to mắt.
Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Không sai, bởi vì không biết, cho nên mới có thể ác đến nỗi quyết tâm làm tổn thương người mình yêu, hận thù của anh ta đối với nhà họ Giang quá sâu đậm, đã trở thành chấp niệm, phần chấp niệm này đã che đậy hai mắt, làm cho anh ta không nhận ra tình cảm chân thật nhất trong lòng. Cho nên, anh ta không biết là mình đã thích Giang Hạ.”
“Nghe anh nói thế cũng có khả năng đó.” Tống Vy gật đầu.
Có điều là Kiều Phàm thích Giang Hạ, trước đó Kiều Phàm luôn miệng nói yêu cô, chuyện này là sao đây?
Tống Vy nhăn chặt đôi mi thanh tú, cô nghĩ mãi mà không hiểu.
Nhưng mà Tống Vy cũng không suy nghĩ nhiều, bởi vì Kiều Phàm không thích cô, đối với cô mà nói là một chuyện tốt.
Cô có thể không cần phải cảm thấy áp lực, cũng có thể không cần phải cảm thấy làm tổn thương Kiều Phàm.
Đồng thời, Đường Hạo Tuấn hay ghen cũng sẽ không còn ghen lung tung vô cớ nữa.
“À đúng rồi chồng, thế thì có cần nói chuyện này cho Hạ biết không?” Tống Vy cắn môi, do dự hỏi.
Đường Hạo Tuấn híp mắt: “Không cần đâu, Giang Hạ không biết mới là tốt nhất, nếu như cô ta biết Kiều Phàm rung động với cô ta, chỉ sợ là bây giờ cô ta sẽ bắt đầu sinh ra cảm giác tò mò với Kiều Phàm, từ đó lại muốn đi tìm hiểu anh ta. Có lẽ như thế, cô ta lại yêu anh ta một lần nữa, đồng thời còn có thể tìm lại đoạn ký ức trước kia, điều này đối với Giang Hạ mà nói không phải là một chuyện tốt. Bởi vì Kiều Phàm yêu cô ta, ngay cả bản thân Kiều Phàm còn không biết, anh ta vẫn còn hận cô ta như thế, cho đến cuối cùng, giữa bọn họ vẫn sẽ lập lại cảnh tượng trước khi Giang Hạ quên Kiều Phàm.”
Nghe anh nói như vậy, Tống Vy cảm thấy cũng có đạo lý, cô lập tức dẹp bỏ suy nghĩ muốn nói tin tức này cho Giang Hạ biết.
“Anh nói đúng, nếu như bây giờ Hạ đã quên anh ta, vậy thì cứ tiếp tục quên thôi, bây giờ Hạ rất vui vẻ, có ba mẹ, có con cái, không cần phải đau lòng vì tình cảm, sau này sẽ sống tốt hơn, như thế này mới là ổn nhất.” Tống Vy thở dài.
Có lẽ là Hạ và Phàm thực sự có duyên mà không phận.
Một người thì lúc cô yêu anh ta, anh ta không yêu cô.
Bây giờ, cô không yêu anh ta, thế mà anh ta lại yêu cô.
Có phải là điều này rất châm chọc không?
Hai người kia, luôn có một người không yêu, cho nên không bằng cứ như vậy đi.
“Cứ coi như chuyện này là bí mật của chúng ta, không được nhắc nhở Phàm, anh ta có tình cảm với Hạ là sự thật, cũng không cần phải nhắc nhở Hạ, để Hạ cảm thấy tò mò về Phàm, có lẽ là ngay từ đầu hai người đó đã không nên thành một đôi.” Tống Vy nói.
Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Cứ thế đi, hôm nay ở bên kia như thế nào?”
Anh di chuyển chủ đề.
Tống Vy cười nói: “Tốt lắm, đã loại được hai nhóm rồi, còn nửa tháng nữa thì cuộc thi sẽ kết thúc.”
“Vậy là tốt rồi, ngày mai anh sẽ dẫn theo hai đứa nhỏ đến thăm em.” Đường Hạo Tuấn nói.
Nụ cười trên mặt Tống Vy càng ngọt ngào hơn: “Được.”
Nhanh như thế đã đến cuối tuần.
Bây giờ, đều mà cô mong đợi nhất chính là cuối tuần, vậy là cô đã có thể gặp chồng và con trai con gái bằng da bằng thịt.
Mà không cần mỗi ngày gọi video, nhìn thấy được nhưng không cảm nhận được, làm cho lòng người ngứa ngáy khó chịu.
“À đúng rồi chồng, An An sao rồi, hôm nay anh có đi thăm thằng bé không?” Tống Vy nhìn Đường Hạo Tuấn, mong chờ hỏi.
Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Đương nhiên là có, ngày nào anh cũng đến thăm thằng bé, tình huống của An An rất tốt, càng ngày càng tốt hơn, hơn nữa thời gian tỉnh lại bắt đầu dài hơn, hôm qua An An tỉnh lại ba mươi phút, hôm nay bốn mươi phút, anh còn ôm thằng bé nữa.”
Nói đến đây, cả gương mặt Đường Hạo Tuấn đều là nụ cười từ ái, đó là tình cảm chân thật nhất được bộc lộ khi một người ba nhắc đến con mình.
Tống Vy kích động không thôi: “Ông xã, anh vừa mới nói là anh ôm An An hả, chẳng lẽ là bây giờ An An đã có thể ra khỏi lồng hấp rồi?”
“Có thể ra rồi, nhưng mà thời gian không dài, cùng lắm chỉ được mấy phút, cho nên bác sĩ đồng ý cho anh ôm An An một lúc. Em có biết không, thằng bé thật là nhỏ, rất nhẹ, ôm vào trong ngực hoàn toàn không có trọng lượng, thậm chí anh còn không dám dùng sức.” Đường Hạo Tuấn nhớ đến cảm giác lúc đó mình ôm con.
Tống Vy vui mừng muốn phát khóc: “Tốt quá, tốt quá đi thôi! Rốt cuộc An An cũng đã có thể ra khỏi lồng hấp rồi.”
Chẳng phải điều này đã dự báo rằng không lâu nữa, An An đã có thể hoàn toàn ra khỏi lồng hấp?
“Đúng vậy, chờ sau khi cuộc thi kết thúc, An An đã có thể ra ngoài, đến lúc đó em có thể tự tay ôm thằng bé.” Đường Hạo Tuấn dịu dàng an ủi.
Tống Vy gật đầu liên tục: “Đương nhiên, em nhất định phải ôm thằng bé, thằng bé ra đời lâu như thế, em chưa ôm thằng bé được một lần nào. Ngược lại là anh, thế mà anh lại còn ôm trước em.”
Cô ai oán, ghen tị nhìn anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.