Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 97: QUẦN ÁO BỊ CẮT RÁCH

Nguyệt Nha

05/10/2021

Mọi người nhìn nhau, không ai trả lời.

Tống Vy dùng ánh mắt sắc bén lướt qua gương mặt của từng người một: “Ai là người đầu tiên phát hiện quần áo bị cắt hư?”

“Là mấy người bọn tôi.” Ba cô gái trẻ tuổi đứng trong nhóm người giơ tay lên.

Tống Vy đi sang: “Vậy các cô nói cho tôi biết, lúc các cô đến là mấy giờ?”

“Chúng tôi không nhớ được thời gian cụ thể, nhưng chắc là khoảng sáu giờ.”

“Vậy lúc các cô vào thì quần áo đã bị cắt rách hết rồi sao?”

“Đúng vậy.” Ba cô gái gật đầu.

Tống Vy rũ mắt, suy nghĩ vài giây, đẩy nhóm trợ lý trang phục ra bước lại cửa, kiểm tra khóa.

Khi nhìn thấy khóa cửa vẫn còn bình thường, mặt cô lạnh như băng.

Trước sáu giờ sáng quần áo đã bị rách, cho nên có thể thấy được, người phạm tội đã lẻn vào đây lúc nửa đêm, hơn nữa còn không phá hư khóa cửa, rõ ràng việc này có nhân viên của hội trường thời trang tham dự.

Nghĩ đến đây, Tống Vy nhìn những trợ lý trang phục, trầm giọng nói: “Tất cả mọi người ở yên đây cho tôi, không có sự cho phép của tôi thì không được rời khỏi phòng trang điểm một bước, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!”

Nói xong, cô nhanh chóng ra khỏi phòng hóa trang, vừa gọi điện thoại báo cảnh sát, vừa đi về phía phòng điều khiển, chuẩn bị đi xem theo dõi.

Tuy cô biết có lẽ cô đi cũng không tìm được điều gì, nhưng vẫn phải đi thử.

Quả nhiên, giống như những gì Tống Vy đoán, trong theo dõi không có bất cứ chỗ nào khả nghi cả.

Cô dùng xem lại hai lần với tốc độ nhân ba, bắt đầu xem từ lúc cô ra khỏi hội trường thời trang ngay hôm qua, xem đến sáu giờ sáng ngày hôm nay, trong lúc này, trong tất cả video theo dõi của phòng trang điểm, hoặc là của các dãy hành lang có thể đi thông đến phòng trang điểm, đều không quay lại được bất cứ người nào vào phòng trang điểm.

Chuyện này là không thể nào, chưa đến phòng trang điểm, quần áo lại bị cắt, rõ ràng là không thể giải thích hợp lý được.

Tống Vy cảm thấy có chỗ gì đó sai sai, nhưng lại không thể nói rõ được, rơi vào đường cùng, đành phải kêu bảo vệ copy đoạn video theo dõi này vào điện thoại của cô, chờ từ từ nghiên cứu.

Bây giờ việc gấp nhất là quần áo!

Quay về phòng trang điểm, phòng trang điểm lại có thêm rất nhiều người, là những người mẫu chuẩn bị biểu diễn.

Những người mẫu nhìn thấy quần áo bị cắt rách, đều ồn ào nhốn nháo.

Tống Vy xoa huyệt Thái Dương, đang định vỗ tay bảo các cô yên lặng, một giọng nữ tràn ngập ác ý vang lên ngay ngoài cửa: “Úi chà, chỗ này nhộn nhịp ghê!”

Tống Huyền!



Tống Vy lập tức xoay người, thấy Tống Huyền cầm túi xách đứng dựa vào khung cửa, hơi nhíu mày: “Sao cô lại đến đây?”

“Nghe nói quần áo biểu diễn bị cắt, tôi đương nhiên đến xem trò hề của cô rồi.” Tống Huyền hả hê nói.

Tống Vy mím môi đỏ: “Cô nghe ai nói?”

“Chuyện này không liên quan đến cô, cô vẫn nên nghĩ xem bây giờ nên làm gì đi, chậc chậc chậc, nhìn mấy bộ đồ kia kìa, bị cắt thành thế này, thảm thật!” Tống Huyền nhìn quần áo trong phòng trang điểm, trong mắt đầy vẻ sung sướng.

Thấy cô hưng phấn điên cuồng như thế, Tống Vy híp mắt: “Là cô đúng không?”

“Hả?” Tống Huyền ngẩn ra.

Tống Vy đến gần cô, giọng điệu chắc chắc: “Cô là người làm hỏng mấy bộ quần áo này đúng không?”

Mắt Tống Huyền lướt qua chút âm u, chỉ chốc lát rồi biến mất, cười nói: “Cô dựa vào đâu mà nói là tôi? Có chứng cứ không?”

“Đúng là tôi không có chứng cứ, nhưng tất cả những điểm khả nghi đều đang chỉ về vô.” Tống Vy nhìn chằm chằm cô.

Tống Huyền không hề hoang mang đối diện cô: “Ồ? Vậy cô nói thử xem, điểm đáng ngờ gì thế.”

Mặt Tống Vy lạnh tanh nói: “Đầu tiên cô không phải là nhân viên của Dục Hỏa Trùng Sinh, lại biết được quần áo bị rách nhanh đến thế, có nghĩa chuyện này vốn có liên quan đến cô, thứ hai, giữa tôi và cô có thù oán, cũng từng nhắm vào tôi rất nhiều lần, cho nên tôi cực kỳ nghi ngờ cô.”

Tống Huyền giống như nghe được chuyện gì buồn cười lắm, ôm bụng cười ha ha: “Không tệ không tệ, trinh thám giỏi thật, chỉ tiếc…”

“Tiếc cái gì?” Tống Vy nhíu mày.

Tống Huyền lau nước mắt chảy ra vì cười: “Chỉ tiếc sai hết rồi, Tống Vy cô tiêu đời rồi, tôi chờ sau ngày hôm nay, cô sẽ bị giới thời trang xóa tên!”

Nói xong, cô mang giày cao gót, xoắn eo đi mất.

Tống Vy nhìn bóng lưng của cô, nhướng mày lẩm bẩm: “Tôi tiêu rồi sao? Sao có thể chứ!”

Thu hồi ánh mắt, Tống Vy lấy điện thoại từ trong túi ra, gọi một cú điện thoại: “Nè, Hạ, mấy món đồ lần trước tớ đưa cho cậu, cậu có thể mang đến cho tớ trong vòng nửa tiếng không?”

“Được, xảy ra chuyện gì sao?” Giang Hạ hỏi.

Tống Vy xoa huyệt Thái Dương: “Chờ cậu đến là biết, cậu nhanh lên, tớ ở ngoài cổng lớn của hội trường thời trang chờ cậu.

“Được!” Giang Hạ gật đầu.

Cúp máy, Tống Vy tìm mấy nhân viên cao to, ra ngoài cổng lớn hội trường thời trang chờ cùng cô.

Hơn hai mươi phút sau, Giang Hạ lái một chiếc xe tải con đến.



Tống Vy bảo nhân viên dọn mấy món đồ trên xe tải con xuống, cô đứng bên cạnh kiểm kê chỉ huy: “Cẩn thận một chút, đừng có va đập, tôi kiểm kê xong rồi, dọn đến phòng trang điểm hết đi, Hạ cậu đi theo bọn họ luôn đi, canh chừng gíp tớ, đừng để bất cứ người nào mở thùng ra, nếu ai không nghe thì cứ đuổi thẳng cổ.”

“Được!” Giang Hạ đồng ý.

Cô đi rồi, một chiếc Phantom ngừng trước mặt Tống Vy, cửa sổ xe ở hàng ghế sau hạ xuống, lộ ra gương mặt điển trai của Đường Hạo Tuấn.

Anh nhìn Tống Vy đang cong người xoay quanh một đống thùng giấy, không khỏi nhíu mày: “Em làm gì đó?”

“Tổng giám đốc Đường?” Tống Vy nghe giọng nói của anh, đứng thẳng người nhìn qua.

Đường Hạo Tuấn ừ: “Đó là gì?”

“Là quần áo?” Tống Vy khép laptop lại.

Đường Hạo Tuấn nhướng mày: “Quần áo?”

Tống Vy gật đầu: “Được rồi tổng giám đốc Đường, tạm thời tôi không nói chuyện với anh được, show thời trang sắp bắt đầu rồi, tôi phải đi chuẩn bị, tạm biệt!”

Nói xong, cô bảo nhân viên khiêng đống thùng còn lại lên, đi theo sau bọn họ đi mất.

Đường Hạo Tuấn nhìn bóng lưng vội vã của cô, híp mắt: “Cậu đi điều tra thử xem, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không.”

“Vâng.” Trình Hiệp ngồi ghế lái đáp.

Hơn mười phút sau, Trình Hiệp đi vào phòng nghỉ của Đường Hạo Tuấn với sắc mặt không được tốt lắm: “Tổng giám đốc, đã điều tra xong, đúng là đã xảy ra chuyện, quần áo chuẩn bị biểu diễn đều bị người ta cắt rách.”

“Cái gì?” Đường Hạo Tuấn sa sầm mặt: “Ai cắt?”

“Tạm thời vẫn chưa biết, nhà thiết kế Tống đã báo cảnh sát, bây giờ cũng đã có cảnh sát đến điều tra, nhưng tạm thời vẫn chưa có kết quả.”

“Vậy sao?!” Đường Hạo Tuấn siết chặt nắm tay, quanh người vô cùng lạnh lẽo: “Vậy tăng cường điều tra kỹ càng hơn, nhất định phải tìm được người đó cho tôi!” Cắt quần áo biểu diễn chẳng những có thể xử lý Tống Vy, mà danh dự của tập đoàn Đường Thị cũng sẽ bị hạ thấp xuống đáy cốc. Cho nên anh chắc chắn sẽ không bỏ qua cho người này! “Vâng!” Trình Hiệp gật đầu. Đường Hạo Tuấn đứng lên, ra khỏi phòng nghỉ đi vào phòng trang điểm. Đến cửa phòng trang điểm, anh không bước vào, chỉ đứng bên ngoài gõ cửa. Người mở cửa là Giang Hạ, thấy anh thì có hơi kinh ngạc: “Tổng giám đốc Đường Đường Hạo Tuấn không hỏi vì sao cô lại ở đây, lạnh nhạt hỏi: “Tống Vy đâu?” “Ở bên trong xem mấy người mẫu trang điểm.” Giang Hạ trả lời. Đường Hạo Tuấn nâng cằm: “Tôi đến tìm cô ấy.” “Được, tôi gọi cô ấy ra ngay.”

Nói xong, Giang Hạ quay đầu gọi với vào trong: “Vy tổng giám đốc Đường tìm cậu kìa.”

“Tới ngay!” Tống Vy trả lời.

Mười mấy giây sau, cô đến cửa: “Tổng giám đốc Đường, tìm tôi có việc gì sao?”

“Đi ra ngoài nói.” Đường Hạo Tuấn chỉ hành lang.

Tống Vy không có ý kiến gì, đi theo sau lưng, dừng lại ở một chỗ khá yên lặng ở cuối hành lang.

“Tôi đã biết chuyện quần áo rồi.” Đường Hạo Tuấn xoay người, mở lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook