Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Chương 857: SỐ PHẬN CỦA NGƯỜI PHỤ NỮ
Nguyệt Nha
14/09/2022
Mắt Mạnh Ngọc bỗng thu nhỏ lại, cả người cứng đờ.
Ý Đường Hạo Tuấn là, sẽ không lấy mạng Lâm Giai Nhi, nhưng sẽ xử mạnh tay cô ta.
Còn mạnh đến cỡ nào, nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo không chút tình cảm của Hạo Tuấn, Mạnh Ngọc đã biết rất rõ, chắc chắn kết quả sẽ là điều mà anh không dám nghĩ tới.
“Hạo Tuấn...”
“Được rồi, cậu ra ngoài đi.” Đường Hạo Tuấn xua tay, hạ lệnh đuổi khách.
Mạnh Ngọc mấp máy môi, như vẫn muốn nói gì đó, nhưng thấy gương mặt lạnh lùng của Đường Hạo Tuấn, cuối cùng vẫn không nói gì cả, mà thở dài, xoay người rời đi.
Đường Hạo Tuấn thấy anh ta rời đi, thì nhắm mắt lại, nằm xuống giường lần nữa.
Đầu anh vẫn còn hơi mơ màng, là di chứng của thuốc mê, nên anh cần phải nghỉ ngơi một lúc mới được.
Advertisement
Đường Hạo Tuấn ngủ đến chiều, cả người mới hoàn toàn bình phục, rồi xuất viện, đi tới khách sạn.
Anh không đi tìm Lâm Giai Nhi, mà đi gặp người phụ nữ tối qua trước.
Người phụ nữ vốn bị nhốt lại đã rất sợ hãi rồi, lúc nhìn thấy Đường Hạo Tuấn xuất hiện, cô ta càng sợ đến mức sắc mặt trắng bệch.
“Tổng... tổng giám đốc Đường.” Người phụ nữ run rẩy gọi.
Đường Hạo Tuấn mặt không cảm xúc nhìn cô: “Lâm Giai Nhi đã cho cô bao nhiêu tiền?”
Người phụ nữ hiểu ý cả anh, nên quỳ xuống cầu xin ngay: “Tổng giám đốc Đường, tôi biết sai rồi, tôi không nên nhất thời tham lam chút tiền đó, mà làm việc giúp cô Lâm, tôi xin lỗi, mong anh bỏ qua cho tôi được không, sau này tôi sẽ không dám nữa.”
Dứt lời, cô ta quỳ tới chỗ Đường Hạo Tuấn, định ôm đùi anh.
Nhưng Đường Hạo Tuấn đã sớm đoán trước, nên đá cô ta ra ngay.
Người phụ nữ nằm dưới sàn như tấm giẻ rách, mặt mày sợ hãi: “Tổng giám đốc Đường...”
“Cô nghe không hiểu lời tôi mới nói đúng không, Lâm Giai Nhi đã cho cô bao nhiêu tiền?” Đường Hạo Tuấn nhìn chằm chằm người phụ nữ bằng cặp mắt sát ý.
Người phụ nữ run rẩy, không dám khóc nữa, vội đáp: “Chín... chín trăm triệu.”
Nghe thấy con số này, Đường Hạo Tuấn cười khẩy: “Chỉ chín trăm triệu mà cô đã giúp cô ta gánh tội bỏ thuốc, cô thật rẻ tiền, cô có từng nghĩ rằng, cô không những không lấy được chín trăm triệu, mà ngay cả mạng cũng chẳng còn không?”
Người phụ nữ hít ngụm khí lạnh, cả người sợ đến phát ngốc: “Tổng... tổng giám đốc Đường, anh định giết tôi ư?”
“Cô dám tính kế tôi, cô tưởng tôi sẽ bỏ qua cho cô à?”
Người phụ nữ run rẩy: “Tổng giám đốc Đường, không phải tôi, là cô Lâm, tôi không có bỏ thuốc, mà tôi chỉ ra mặt phụ trách đưa anh về phòng nghỉ ngơi, rồi tiết lộ với anh rằng tôi đã bỏ thuốc mà thôi, như vậy anh sẽ không nghi ngờ cô Lâm, nên mọi chuyện đều do cô Lâm sắp xếp, chứ không liên quan đến tôi.”
“Quả thật là cô không bỏ thuốc, nhưng những chuyện cô làm đủ để phá hoại gia đình tôi, nên tôi sẽ không bao giờ tha cho người như cô.” Dứt lời, Đường Hạo Tuấn liền xoay người rời đi.
Người phụ nữ chết lặng, ngồi ngơ ngác dưới sàn, nước mắt rơi lã chã.
Cô hối hận rồi, cô thật sự hối hận rồi, sao cô lại bị chín trăm triệu đó che mờ mắt, rồi quên mất người mình định tính kế, là tổng giám đốc tập đoàn Đường thị.
Anh là Diêm Vương sống trong giới kinh doanh ở thành phố Giang, nếu bị anh bắt được, dù không chết cũng bị lột da, tại sao lúc đó cô lại tin tưởng câu nói có thể an toàn rút lui của Lâm Giai Nhi chứ?
Lâm Giai Nhi còn bảo, nếu cô thật sự bị tổng giám đốc Đường bắt được, thì cô ta sẽ tới cứu cô, nhưng giờ cô ta đang ở đâu?
Nghĩ đến đây, người phụ nữ bi thương vừa khóc vừa cười, về tương lai tối tăm của mình.
Đường Hạo Tuấn ra khỏi phòng nhốt người phụ nữ, rồi đi về phía thang máy.
Trình Hiệp theo sát phía sau hỏi: “Tổng giám đốc Đường, người phụ nữ đó phải xử trí thế nào?”
“Cậu đã tra ra thân phận của cô ta chưa?” Đường Hạo Tuấn không trả lời mà hỏi ngược lại.
Trình Hiệp gật đầu: “Tôi đã tra ra rồi, người phụ nữ đó là gái hồng lâu, có danh tiếng nhất định ở trong giới, khoảng thời gian trước nhà họ Lưu cũng vì cô ta mà ầm ĩ đến mức tối mày tối mặt.”
“Ồ?” Đường Hạo Tuấn nhướng mày: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Trình Hiệp bấm thang máy nói: “Người phụ nữ này từng quan hệ lén lút với tổng giám đốc Lưu, khoảng thời gian trước còn giả vờ mang thai tới nhà thách thức, chọc bà Lưu tức đến mức suýt nhảy lầu, nhưng tổng giám đốc Lưu vẫn đứng về phía cô ta, đến khi ba mẹ bà Lưu ra mặt, chèn ép tổng giám đốc Lưu mới dẹp được mọi chuyện.”
Đường Hạo Tuấn híp mắt cười khẩy: “Xem ra, về chuyện khác, người phụ nữ này cũng không sạch sẽ, nếu đã như thế, thì đưa cô ta tới Phi Bộ đi, tiện thể nói với bà Lưu một tiếng.”
“Tôi hiểu rồi.” Trình Hiệp đẩy mắt kính lên gật đầu.
Phi Bộ là nơi rất không sạch sẽ, rất hỗn loạn.
Nếu người phụ nữ này được đưa đến đó, thì có thể tưởng tượng được số phận sau này của cô ta, không bị nhiễm bệnh, cũng chết trong tay đủ loại đàn ông.
Đáng đời, vì chút tiền mà dám tính kế tổng giám đốc Đường.
Số phận của người phụ nữ cứ thế bị định đoạt.
Đường Hạo Tuấn đi tới phòng mà Lâm Giai Nhi đang bị nhốt, cũng chính là phòng nghỉ ngơi tối qua.
Đường Hạo Tuấn liếc nhìn Trình Hiệp.
Trình Hiệp đi tới, cầm thẻ phòng mở cửa.
Lúc mở cửa, đèn trong phòng cũng sáng lên.
Đường Hạo Tuấn vừa đi vào, đã nhìn thấy Lâm Giai Nhi đang ngồi trên giường, sắc mặt trắng bệch.
Nếu là trước kia, nhìn thấy dáng vẻ đầy bệnh trạng này của cô, chắc chắn anh sẽ quan tâm hỏi han rốt cuộc cô bị làm sao.
Nhưng giờ, anh chỉ làm như không nhìn thấy.
Đường Hạo Tuấn nhấc chân đi vào, rồi ngừng trước mặt Lâm Giai Nhi: “Tôi luôn cho rằng cậu là cô gái ngây thơ lương thiện.”
Lâm Giai Nhi nghe vậy thì nở nụ cười tự giễu: “Vì vậy giờ cậu đang rất thất vọng đúng không, Hạo Tuấn?”
Đường Hạo Tuấn mím môi: “Không có, điều thật sự khiến tôi thất vọng, không phải là vì cậu không ngây thơ.”
Lâm Giai Nhi nghe vậy thì ngạc nhiên nhìn anh, như thể không hiểu ý anh là sao.
Đường Hạo Tuấn bình tĩnh nhìn vào mắt cô: “Quả thật sống trong giới này, thì ngây thơ lương thiện là phẩm chất cực kỳ hiếm thấy, nhưng không có nó không có nghĩa là không tốt, bởi vì người như vậy mới có thể bảo vệ tốt bản thân, rồi tồn tại trong giới này.”
“Rốt cuộc cậu thất vọng vì điều gì?” Lâm Giai Nhi không hiểu.
Đường Hạo Tuấn xoa mi tâm đáp: “Điều khiến tôi thất vọng là cậu đã dùng thủ đoạn lên người tôi.”
Lâm Giai Nhi cắn môi: “Tôi đã dùng sai rồi ư?”
“Chẳng lẽ lại không?” Đường Hạo Tuấn nhìn chằm chằm cô ta.
Lâm Giai Nhi bướng bỉnh ngẩng đầu lên: “Tất nhiên là không rồi, tôi giành lại người mình yêu và hạnh phúc của mình, thì có gì sai chứ?”
“Nhưng tôi không yêu cậu.” Đường Hạo Tuấn tuyệt tình đáp.
Tim Lâm Giai Nhi không khỏi nhói đau, vành mắt đỏ hoe nói: “Tôi biết, cậu không yêu tôi cũng không sao, chỉ cần tôi yêu cậu là được, Hạo Tuấn, hồi còn bé, tôi đã yêu cậu rồi, tôi luôn mơ mộng rằng mình sẽ ở bên cậu, và cũng cho rằng mình sẽ có cơ hội đó, ai dè nửa đường lại nhảy ra một Tống Vy.”
Nói đến đây, mặt cô ta đầy vặn vẹo.
Đường Hạo Tuấn thấy thế thì lạnh lùng chất vấn: “Cậu hận cô ấy?”
“Đúng vậy, tôi hận cô ta, tôi hận cô ta đến chết!” Lâm Giai Nhi quát lớn: “Rõ ràng người cậu biết trước nhất là tôi, nhưng cuối cùng, cậu lại ở bên cô ta, cậu bảo tôi làm sao cam tâm, không thể hận cô ta đây?”
“Vì vậy cậu muốn nhắm vào cô ấy, nên bỏ thuốc tôi?” Giọng nói của Đường Hạo Tuấn vẫn lạnh lùng như trước.
Lâm Giai Nhi mặt đầy nước mắt: “Tôi đố kỵ cô ta, ngày nào cậu cũng nói chuyện anh anh em em với cô ta, sao tôi có thể không nhắm vào cô ta chứ, tôi vốn cho rằng lần trước hai người sẽ ly hôn, nhưng tôi đợi mãi, cuối cùng lại đợi được tin hai người lại hòa thuận, nên tôi không muốn đợi nữa, mà muốn chủ động xuất kích.”
Nói đến đây, cô cười quỷ dị nói: “Nếu hai người không rời xa nhau, thì tôi chỉ có thể dùng cách này để có được cậu, nhưng cuối cùng bởi vì tôi mềm lòng, dẫn đến toàn bộ kế hoạch đều thất bại.”
Ý Đường Hạo Tuấn là, sẽ không lấy mạng Lâm Giai Nhi, nhưng sẽ xử mạnh tay cô ta.
Còn mạnh đến cỡ nào, nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo không chút tình cảm của Hạo Tuấn, Mạnh Ngọc đã biết rất rõ, chắc chắn kết quả sẽ là điều mà anh không dám nghĩ tới.
“Hạo Tuấn...”
“Được rồi, cậu ra ngoài đi.” Đường Hạo Tuấn xua tay, hạ lệnh đuổi khách.
Mạnh Ngọc mấp máy môi, như vẫn muốn nói gì đó, nhưng thấy gương mặt lạnh lùng của Đường Hạo Tuấn, cuối cùng vẫn không nói gì cả, mà thở dài, xoay người rời đi.
Đường Hạo Tuấn thấy anh ta rời đi, thì nhắm mắt lại, nằm xuống giường lần nữa.
Đầu anh vẫn còn hơi mơ màng, là di chứng của thuốc mê, nên anh cần phải nghỉ ngơi một lúc mới được.
Advertisement
Đường Hạo Tuấn ngủ đến chiều, cả người mới hoàn toàn bình phục, rồi xuất viện, đi tới khách sạn.
Anh không đi tìm Lâm Giai Nhi, mà đi gặp người phụ nữ tối qua trước.
Người phụ nữ vốn bị nhốt lại đã rất sợ hãi rồi, lúc nhìn thấy Đường Hạo Tuấn xuất hiện, cô ta càng sợ đến mức sắc mặt trắng bệch.
“Tổng... tổng giám đốc Đường.” Người phụ nữ run rẩy gọi.
Đường Hạo Tuấn mặt không cảm xúc nhìn cô: “Lâm Giai Nhi đã cho cô bao nhiêu tiền?”
Người phụ nữ hiểu ý cả anh, nên quỳ xuống cầu xin ngay: “Tổng giám đốc Đường, tôi biết sai rồi, tôi không nên nhất thời tham lam chút tiền đó, mà làm việc giúp cô Lâm, tôi xin lỗi, mong anh bỏ qua cho tôi được không, sau này tôi sẽ không dám nữa.”
Dứt lời, cô ta quỳ tới chỗ Đường Hạo Tuấn, định ôm đùi anh.
Nhưng Đường Hạo Tuấn đã sớm đoán trước, nên đá cô ta ra ngay.
Người phụ nữ nằm dưới sàn như tấm giẻ rách, mặt mày sợ hãi: “Tổng giám đốc Đường...”
“Cô nghe không hiểu lời tôi mới nói đúng không, Lâm Giai Nhi đã cho cô bao nhiêu tiền?” Đường Hạo Tuấn nhìn chằm chằm người phụ nữ bằng cặp mắt sát ý.
Người phụ nữ run rẩy, không dám khóc nữa, vội đáp: “Chín... chín trăm triệu.”
Nghe thấy con số này, Đường Hạo Tuấn cười khẩy: “Chỉ chín trăm triệu mà cô đã giúp cô ta gánh tội bỏ thuốc, cô thật rẻ tiền, cô có từng nghĩ rằng, cô không những không lấy được chín trăm triệu, mà ngay cả mạng cũng chẳng còn không?”
Người phụ nữ hít ngụm khí lạnh, cả người sợ đến phát ngốc: “Tổng... tổng giám đốc Đường, anh định giết tôi ư?”
“Cô dám tính kế tôi, cô tưởng tôi sẽ bỏ qua cho cô à?”
Người phụ nữ run rẩy: “Tổng giám đốc Đường, không phải tôi, là cô Lâm, tôi không có bỏ thuốc, mà tôi chỉ ra mặt phụ trách đưa anh về phòng nghỉ ngơi, rồi tiết lộ với anh rằng tôi đã bỏ thuốc mà thôi, như vậy anh sẽ không nghi ngờ cô Lâm, nên mọi chuyện đều do cô Lâm sắp xếp, chứ không liên quan đến tôi.”
“Quả thật là cô không bỏ thuốc, nhưng những chuyện cô làm đủ để phá hoại gia đình tôi, nên tôi sẽ không bao giờ tha cho người như cô.” Dứt lời, Đường Hạo Tuấn liền xoay người rời đi.
Người phụ nữ chết lặng, ngồi ngơ ngác dưới sàn, nước mắt rơi lã chã.
Cô hối hận rồi, cô thật sự hối hận rồi, sao cô lại bị chín trăm triệu đó che mờ mắt, rồi quên mất người mình định tính kế, là tổng giám đốc tập đoàn Đường thị.
Anh là Diêm Vương sống trong giới kinh doanh ở thành phố Giang, nếu bị anh bắt được, dù không chết cũng bị lột da, tại sao lúc đó cô lại tin tưởng câu nói có thể an toàn rút lui của Lâm Giai Nhi chứ?
Lâm Giai Nhi còn bảo, nếu cô thật sự bị tổng giám đốc Đường bắt được, thì cô ta sẽ tới cứu cô, nhưng giờ cô ta đang ở đâu?
Nghĩ đến đây, người phụ nữ bi thương vừa khóc vừa cười, về tương lai tối tăm của mình.
Đường Hạo Tuấn ra khỏi phòng nhốt người phụ nữ, rồi đi về phía thang máy.
Trình Hiệp theo sát phía sau hỏi: “Tổng giám đốc Đường, người phụ nữ đó phải xử trí thế nào?”
“Cậu đã tra ra thân phận của cô ta chưa?” Đường Hạo Tuấn không trả lời mà hỏi ngược lại.
Trình Hiệp gật đầu: “Tôi đã tra ra rồi, người phụ nữ đó là gái hồng lâu, có danh tiếng nhất định ở trong giới, khoảng thời gian trước nhà họ Lưu cũng vì cô ta mà ầm ĩ đến mức tối mày tối mặt.”
“Ồ?” Đường Hạo Tuấn nhướng mày: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Trình Hiệp bấm thang máy nói: “Người phụ nữ này từng quan hệ lén lút với tổng giám đốc Lưu, khoảng thời gian trước còn giả vờ mang thai tới nhà thách thức, chọc bà Lưu tức đến mức suýt nhảy lầu, nhưng tổng giám đốc Lưu vẫn đứng về phía cô ta, đến khi ba mẹ bà Lưu ra mặt, chèn ép tổng giám đốc Lưu mới dẹp được mọi chuyện.”
Đường Hạo Tuấn híp mắt cười khẩy: “Xem ra, về chuyện khác, người phụ nữ này cũng không sạch sẽ, nếu đã như thế, thì đưa cô ta tới Phi Bộ đi, tiện thể nói với bà Lưu một tiếng.”
“Tôi hiểu rồi.” Trình Hiệp đẩy mắt kính lên gật đầu.
Phi Bộ là nơi rất không sạch sẽ, rất hỗn loạn.
Nếu người phụ nữ này được đưa đến đó, thì có thể tưởng tượng được số phận sau này của cô ta, không bị nhiễm bệnh, cũng chết trong tay đủ loại đàn ông.
Đáng đời, vì chút tiền mà dám tính kế tổng giám đốc Đường.
Số phận của người phụ nữ cứ thế bị định đoạt.
Đường Hạo Tuấn đi tới phòng mà Lâm Giai Nhi đang bị nhốt, cũng chính là phòng nghỉ ngơi tối qua.
Đường Hạo Tuấn liếc nhìn Trình Hiệp.
Trình Hiệp đi tới, cầm thẻ phòng mở cửa.
Lúc mở cửa, đèn trong phòng cũng sáng lên.
Đường Hạo Tuấn vừa đi vào, đã nhìn thấy Lâm Giai Nhi đang ngồi trên giường, sắc mặt trắng bệch.
Nếu là trước kia, nhìn thấy dáng vẻ đầy bệnh trạng này của cô, chắc chắn anh sẽ quan tâm hỏi han rốt cuộc cô bị làm sao.
Nhưng giờ, anh chỉ làm như không nhìn thấy.
Đường Hạo Tuấn nhấc chân đi vào, rồi ngừng trước mặt Lâm Giai Nhi: “Tôi luôn cho rằng cậu là cô gái ngây thơ lương thiện.”
Lâm Giai Nhi nghe vậy thì nở nụ cười tự giễu: “Vì vậy giờ cậu đang rất thất vọng đúng không, Hạo Tuấn?”
Đường Hạo Tuấn mím môi: “Không có, điều thật sự khiến tôi thất vọng, không phải là vì cậu không ngây thơ.”
Lâm Giai Nhi nghe vậy thì ngạc nhiên nhìn anh, như thể không hiểu ý anh là sao.
Đường Hạo Tuấn bình tĩnh nhìn vào mắt cô: “Quả thật sống trong giới này, thì ngây thơ lương thiện là phẩm chất cực kỳ hiếm thấy, nhưng không có nó không có nghĩa là không tốt, bởi vì người như vậy mới có thể bảo vệ tốt bản thân, rồi tồn tại trong giới này.”
“Rốt cuộc cậu thất vọng vì điều gì?” Lâm Giai Nhi không hiểu.
Đường Hạo Tuấn xoa mi tâm đáp: “Điều khiến tôi thất vọng là cậu đã dùng thủ đoạn lên người tôi.”
Lâm Giai Nhi cắn môi: “Tôi đã dùng sai rồi ư?”
“Chẳng lẽ lại không?” Đường Hạo Tuấn nhìn chằm chằm cô ta.
Lâm Giai Nhi bướng bỉnh ngẩng đầu lên: “Tất nhiên là không rồi, tôi giành lại người mình yêu và hạnh phúc của mình, thì có gì sai chứ?”
“Nhưng tôi không yêu cậu.” Đường Hạo Tuấn tuyệt tình đáp.
Tim Lâm Giai Nhi không khỏi nhói đau, vành mắt đỏ hoe nói: “Tôi biết, cậu không yêu tôi cũng không sao, chỉ cần tôi yêu cậu là được, Hạo Tuấn, hồi còn bé, tôi đã yêu cậu rồi, tôi luôn mơ mộng rằng mình sẽ ở bên cậu, và cũng cho rằng mình sẽ có cơ hội đó, ai dè nửa đường lại nhảy ra một Tống Vy.”
Nói đến đây, mặt cô ta đầy vặn vẹo.
Đường Hạo Tuấn thấy thế thì lạnh lùng chất vấn: “Cậu hận cô ấy?”
“Đúng vậy, tôi hận cô ta, tôi hận cô ta đến chết!” Lâm Giai Nhi quát lớn: “Rõ ràng người cậu biết trước nhất là tôi, nhưng cuối cùng, cậu lại ở bên cô ta, cậu bảo tôi làm sao cam tâm, không thể hận cô ta đây?”
“Vì vậy cậu muốn nhắm vào cô ấy, nên bỏ thuốc tôi?” Giọng nói của Đường Hạo Tuấn vẫn lạnh lùng như trước.
Lâm Giai Nhi mặt đầy nước mắt: “Tôi đố kỵ cô ta, ngày nào cậu cũng nói chuyện anh anh em em với cô ta, sao tôi có thể không nhắm vào cô ta chứ, tôi vốn cho rằng lần trước hai người sẽ ly hôn, nhưng tôi đợi mãi, cuối cùng lại đợi được tin hai người lại hòa thuận, nên tôi không muốn đợi nữa, mà muốn chủ động xuất kích.”
Nói đến đây, cô cười quỷ dị nói: “Nếu hai người không rời xa nhau, thì tôi chỉ có thể dùng cách này để có được cậu, nhưng cuối cùng bởi vì tôi mềm lòng, dẫn đến toàn bộ kế hoạch đều thất bại.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.