Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Chương 1118: SỰ CẢNH GIÁC CỦA GIANG HẠ
Nguyệt Nha
14/09/2022
Từ lần trước, sau khi Giang Hạ nói với anh ta hung thủ thật sự là ai, sau đó nói phải bồi thường cho anh ta. Anh ta rất muốn biết, cô ấy muốn bồi thường như thế nào, nên đã sắp xếp người đi theo Giang Hạ, giúp anh ta theo dõi cô.
Nhưng mấy ngày sau, Giang Hạ chỉ về với ba mẹ, mỗi ngày không phải mua, mua, mua thì chính là ở trong nhà không đi ra ngoài, không hề có ý muốn bồi thường cho anh ta.
Nên, lời nói lúc đó của cô, nói nghiêm túc bao nhiêu, thì bây giờ xem ra nực cười bấy nhiêu. Hơn nữa, người phụ nữ này không phải liên mồm nói thích anh ta, yêu anh ta sao?
Kết quả thì sao, bây giờ lại tiếp xúc gần với người đàn ông khác như vậy, còn cùng nhau từ trong nhà đi ra, cười cười nói nói, đây chính là thích, yêu trong miệng của cô sao?
Vô cùng nực cười!
Advertisement
Kiều Phàm nắm chặt điện thoại, sắc mặt vô cùng khó coi, một lúc sau mới hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, lạnh lùng nói: “Tôi biết rồi, không cần đi theo nữa, cậu trở về nơi làm việc của cậu đi” Một người phụ nữ có mới nới cũ, lẳng lơ, anh ta cần gì phải để ý.
Cúp điện thoại, Kiều Phàm quay người, đi vào bóng râm.
Trong nước, Giang Hà và Tô Cẩm Thành muốn đi trung tâm thương mại, vừa đi đến cửa trung tâm thương mại, cô đột nhiên dừng lại, ngờ vực nhìn về phía sau.
Tô Cẩm Thành nhìn thấy dáng vẻ của cô, hỏi: “Sao vậy?”
A
“Lúc nãy hình như em cảm nhận được có người lén lút nhìn chúng ta, hơn nữa còn chụp ảnh” Giang Hạ cau mày nói. Tô Cẩm Thành nghe thấy vậy nheo mắt mặt: “Chụp lén chúng ta?”
“Ừ, có cảm giác này, nhưng cũng không biết có phải là thật không, bỏ đi, cho dù có phải là thật không cũng không sao, chúng ta đi vào thôi.” Giang Hạ mỉm cười.
Dù sao cô cũng không làm gì, cứ để người trong bóng tối nhìn thấy đi. Có lẽ trong bóng tối không có người, thật sự chỉ là cô nghĩ nhiều thôi. Tô Cẩm Thành thấy Giang Hạ không để tâm những chuyện này, khẽ gật đầu: “Được, đi thôi” Hai người đi vào trung tâm thương mại.
Mà ở trong bóng tối, một người đàn ông mặc áo khoác dài, đội mũ đi ra, thở phào nhẹ nhõm: “Tính cảnh giác của người phụ nữ này thật mạnh, suýt nữa thì bị phát hiện rồi, bỏ đi, bỏ đi, đi thôi, dù sao cũng không cần phải tiếp tục theo dõi nữa. Người đàn ông quay người lại, sau khi đứng ở bên đường bắt một chiếc xe, lên xe rời đi.
Thành phố Giang, lúc này Tống Vy nhận được điện thoại của mẹ Giang, nói cho cô biết tình hình của Giang Hạ.
“Vy Vy, lúc nãy dì đã hỏi rồi, Giang Hạ quả thật có chút khác thường, có chút tâm sự, nhưng con bé không có ý định nói đã xảy ra chuyện gì, cũng không có ý định nói với người mẹ như dì” Mẹ Giang bất lực thở dài.
Lông mày Tống Vy nhíu chặt lại: “Ngay cả dì cậu ấy cũng không có ý định nói?”
Vậy xem ra chuyện này thật sự nghiêm trọng, ngay cả ba mẹ cũng không có ý định nói, vậy chắc chắn chuyện đã xảy ra tuyệt đối không thể nói ra.
Có lẽ nói ra, sẽ có phiền phức rất lớn với Giang Hạ.
(D2
“Đúng vậy, nên bây giờ dì cũng rất đau đầu, lo lắng Giang Hạ ở bên ngoài gây ra phiền phức gì, đến lúc đó người làm ba mẹ như dì cũng không thể giúp đỡ được” Mẹ Giang nói.
Tống Vy gật đầu: “Đúng vậy, cháu cũng nghĩ như vậy.”
Nên Vy Vy, cháu có thể giúp bác điều tra xem rốt cuộc Giang Hạ đã gặp phải chuyện gì không? Dì nghe nói, chồng cháu rất lợi hại, nhờ thằng bé điều tra xem, có lẽ rất dễ dàng, nếu không phải dì và chú của cháu không có bản lĩnh, dì cũng sẽ không làm phiền đến cháu” Mẹ Giang cầu xin. Tống Vy vội vàng xua tay: “Dì đừng nói như vậy, chuyện này không cần dì nói, cháu cũng sẽ đi điều tra, Giang Hạ là bạn tốt nhất của cháu, cháu sao có thể nhìn cô ấy xảy ra chuyện được chứ, nên dì cứ yên tâm, có tin tức cháu sẽ nói với dì và chú
Thương xót cho tấm lòng của ba mẹ trong thiên hạ. Vì Giang Hạ, một trưởng bối như mẹ Giang cũng có thể bỏ phong thái cầu xin một hậu bối như cô. Nên từ trong thâm tâm cô hi vọng Giang Hạ không gây ra phiền phức gì lớn khiến ba mẹ đau lòng, nếu không Giang Hạ thật sự có lỗi với cái cúi đầu của ba mẹ mình.
“Được được, được, vậy làm phiền cháu rồi, Vy Vy” Mẹ Giang vui mừng nói. Tống Vy cười: “Cái này cũng không có gì cả, dì à, cháu cúp máy trước đây”
“Được.” Mẹ Giang gật đầu.
Tống Vy đặt điện thoại xuống, sau đó cầm túi đi ra khỏi phòng làm việc, nói với trợ lý đang ôm tài liệu: “Đồ cứ đặt lên bàn làm việc cho tôi, bây giờ tôi có chuyện cần phải đi đến văn phòng thám tử một chuyển, nên có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.”
“Vâng.” Trợ lý trả lời.
Tống Vy đi qua cô ta, rời khỏi công ty, lái xe về phía văn phòng thám tử, định tìm một thám tử điều tra xem gần đây Giang Hạ đã xảy ra chuyện gì, xem xem rốt cuộc đã gặp chuyện gì.
Buổi tối, trở về biệt phủ nhà họ Đường. Một nhà bốn người đang ngồi trên bàn ăn ăn tối, Đường Hạo Tuấn đột nhiên lên tiếng hỏi: “Nghe nói em đi tìm thám tử?” Tống Vy kinh ngạc nhìn anh: “Sao anh biết?” “Buổi chiều lúc em rời khỏi công ty, anh có đến công ty tìm em, trợ lý nói với anh.” Đường Hạo Tuấn uống một ngụm canh trả lời. Tống Vy gật đầu: “Vậy sao, không sai, buổi chiều quả thật em có đi một chuyển” “Xảy ra chuyện gì sao?” Đường Hạo Tuấn hỏi.
Anh hỏi rất dửng dưng, không hề căng thẳng hay lo lắng. Bởi vì anh không nhìn thấy sự lo lắng trên khuôn mặt cô, nên đoán không có chuyện gì lớn.
Tống Vy đặt đũa trong tay xuống: “Là chuyện của Giang Hạ, hôm nay lúc em đến công ty mới phát hiện Giang Hạ đã giao lại tất cả công việc trong tay, bao gồm cả chức quyền, cái này rõ ràng có ý định rời khỏi công ty, nên em liên lạc với Giang Hạ, hỏi cô ấy tại sao lại làm như vậy, nhưng Giang Hạ không muốn nói, chỉ khóc, sau đó em lại gọi điện thoại cho mẹ của Giang Hạ, phát hiện mấy ngày nay trạng thái của Giang Hạ ở nhà không đúng lắm, nên em đoán Giang Hạ chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó”
“Hóa ra là như vậy? Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Vậy có điều tra ra được không?” Tống Vy lắc đầu: “Vẫn chưa, bên phía văn phòng thám tử vẫn chưa gọi điện thoại cho em” Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng: “Có chuyện gì cần giúp đỡ thì nói với anh.”
Giang Hạ là bạn của cô, hơn nữa cũng chăm sóc cho cô rất nhiều, lúc trước khi cô mất tích, anh chỉ quan tâm đến việc tìm cô, hai đứa bé hầu như đều do Giang Hạ chăm sóc. Vì vậy về tình về lý, anh đều sẽ giúp đỡ Giang Hạ.
“Em biết, nhưng bây giờ vẫn để cho văn phòng thám tử điều tra trước, có lẽ cũng không xảy ra chuyện gì quá lớn, chỉ là Giang Hạ phóng đại nó lên” Tổng Vy nói.
Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu, không nói gì. Tống Vy lại cầm đũa lên, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, hỏi: “Đúng, lúc nãy anh nói buổi chiều đến công ty tìm em, có chuyện gì không?” “Không có gì, buổi chiều anh đi thị sát một công xưởng, đúng lúc đi qua công ty em, nên nhận tiện đi lên xem em thế nào, mang cho em với nhân viên của công ty em ít đồ ăn” Đường Hạo Tuấn khẽ cười nói.
Tổng Vy đột nhiên bừng tỉnh: “Hóa ra mấy món tráng miệng kia là anh đưa cho bọn họ, em nói mà, sao bọn họ lại nói cám ơn với em”
Cô có chút dở khóc dở cười.
Đường Hạo Tuấn cong môi: “Được rồi, mau ăn cơm đi” “Ừ” Tống Vy ừ một tiếng. Ấn cơm xong, Đường Hạo Tuấn đi đến phòng sách, bây giờ ở nước ngoài là ban ngày, anh còn phải mở cuộc họp video với bên nước ngoài.
Mà Tống Vy ở phòng khách xem phim hoạt hình với hai đứa bé, nhìn thấy đã 9h30, Tống Vy tắt ti vi, nói với hai đứa bé: “Được rồi, hai đứa, không còn sớm nữa, phải trở về phòng tắm rửa đi ngủ rồi”
“Con biết rồi mẹ” Hai đứa bé nghe lời nhảy xuống sofa. Tống Hải Dương thì không nói, vốn dĩ không quá hứng thú với phim hoạt hình gì đó.
Mặc dù Tống Dĩnh Nhi thích xem, nhưng lại là một đứa bé biết nghe lời, có kỷ luật, Tống Vy nói không xem nữa, cho dù rất tiếc nuối, cũng không khóc, không làm ầm ĩ, ngoan ngoãn gật đầu không xem nữa.
Nên, điều này khiến Tống Vy vô cùng vui mừng và yên tâm.
Nhưng mấy ngày sau, Giang Hạ chỉ về với ba mẹ, mỗi ngày không phải mua, mua, mua thì chính là ở trong nhà không đi ra ngoài, không hề có ý muốn bồi thường cho anh ta.
Nên, lời nói lúc đó của cô, nói nghiêm túc bao nhiêu, thì bây giờ xem ra nực cười bấy nhiêu. Hơn nữa, người phụ nữ này không phải liên mồm nói thích anh ta, yêu anh ta sao?
Kết quả thì sao, bây giờ lại tiếp xúc gần với người đàn ông khác như vậy, còn cùng nhau từ trong nhà đi ra, cười cười nói nói, đây chính là thích, yêu trong miệng của cô sao?
Vô cùng nực cười!
Advertisement
Kiều Phàm nắm chặt điện thoại, sắc mặt vô cùng khó coi, một lúc sau mới hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, lạnh lùng nói: “Tôi biết rồi, không cần đi theo nữa, cậu trở về nơi làm việc của cậu đi” Một người phụ nữ có mới nới cũ, lẳng lơ, anh ta cần gì phải để ý.
Cúp điện thoại, Kiều Phàm quay người, đi vào bóng râm.
Trong nước, Giang Hà và Tô Cẩm Thành muốn đi trung tâm thương mại, vừa đi đến cửa trung tâm thương mại, cô đột nhiên dừng lại, ngờ vực nhìn về phía sau.
Tô Cẩm Thành nhìn thấy dáng vẻ của cô, hỏi: “Sao vậy?”
A
“Lúc nãy hình như em cảm nhận được có người lén lút nhìn chúng ta, hơn nữa còn chụp ảnh” Giang Hạ cau mày nói. Tô Cẩm Thành nghe thấy vậy nheo mắt mặt: “Chụp lén chúng ta?”
“Ừ, có cảm giác này, nhưng cũng không biết có phải là thật không, bỏ đi, cho dù có phải là thật không cũng không sao, chúng ta đi vào thôi.” Giang Hạ mỉm cười.
Dù sao cô cũng không làm gì, cứ để người trong bóng tối nhìn thấy đi. Có lẽ trong bóng tối không có người, thật sự chỉ là cô nghĩ nhiều thôi. Tô Cẩm Thành thấy Giang Hạ không để tâm những chuyện này, khẽ gật đầu: “Được, đi thôi” Hai người đi vào trung tâm thương mại.
Mà ở trong bóng tối, một người đàn ông mặc áo khoác dài, đội mũ đi ra, thở phào nhẹ nhõm: “Tính cảnh giác của người phụ nữ này thật mạnh, suýt nữa thì bị phát hiện rồi, bỏ đi, bỏ đi, đi thôi, dù sao cũng không cần phải tiếp tục theo dõi nữa. Người đàn ông quay người lại, sau khi đứng ở bên đường bắt một chiếc xe, lên xe rời đi.
Thành phố Giang, lúc này Tống Vy nhận được điện thoại của mẹ Giang, nói cho cô biết tình hình của Giang Hạ.
“Vy Vy, lúc nãy dì đã hỏi rồi, Giang Hạ quả thật có chút khác thường, có chút tâm sự, nhưng con bé không có ý định nói đã xảy ra chuyện gì, cũng không có ý định nói với người mẹ như dì” Mẹ Giang bất lực thở dài.
Lông mày Tống Vy nhíu chặt lại: “Ngay cả dì cậu ấy cũng không có ý định nói?”
Vậy xem ra chuyện này thật sự nghiêm trọng, ngay cả ba mẹ cũng không có ý định nói, vậy chắc chắn chuyện đã xảy ra tuyệt đối không thể nói ra.
Có lẽ nói ra, sẽ có phiền phức rất lớn với Giang Hạ.
(D2
“Đúng vậy, nên bây giờ dì cũng rất đau đầu, lo lắng Giang Hạ ở bên ngoài gây ra phiền phức gì, đến lúc đó người làm ba mẹ như dì cũng không thể giúp đỡ được” Mẹ Giang nói.
Tống Vy gật đầu: “Đúng vậy, cháu cũng nghĩ như vậy.”
Nên Vy Vy, cháu có thể giúp bác điều tra xem rốt cuộc Giang Hạ đã gặp phải chuyện gì không? Dì nghe nói, chồng cháu rất lợi hại, nhờ thằng bé điều tra xem, có lẽ rất dễ dàng, nếu không phải dì và chú của cháu không có bản lĩnh, dì cũng sẽ không làm phiền đến cháu” Mẹ Giang cầu xin. Tống Vy vội vàng xua tay: “Dì đừng nói như vậy, chuyện này không cần dì nói, cháu cũng sẽ đi điều tra, Giang Hạ là bạn tốt nhất của cháu, cháu sao có thể nhìn cô ấy xảy ra chuyện được chứ, nên dì cứ yên tâm, có tin tức cháu sẽ nói với dì và chú
Thương xót cho tấm lòng của ba mẹ trong thiên hạ. Vì Giang Hạ, một trưởng bối như mẹ Giang cũng có thể bỏ phong thái cầu xin một hậu bối như cô. Nên từ trong thâm tâm cô hi vọng Giang Hạ không gây ra phiền phức gì lớn khiến ba mẹ đau lòng, nếu không Giang Hạ thật sự có lỗi với cái cúi đầu của ba mẹ mình.
“Được được, được, vậy làm phiền cháu rồi, Vy Vy” Mẹ Giang vui mừng nói. Tống Vy cười: “Cái này cũng không có gì cả, dì à, cháu cúp máy trước đây”
“Được.” Mẹ Giang gật đầu.
Tống Vy đặt điện thoại xuống, sau đó cầm túi đi ra khỏi phòng làm việc, nói với trợ lý đang ôm tài liệu: “Đồ cứ đặt lên bàn làm việc cho tôi, bây giờ tôi có chuyện cần phải đi đến văn phòng thám tử một chuyển, nên có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.”
“Vâng.” Trợ lý trả lời.
Tống Vy đi qua cô ta, rời khỏi công ty, lái xe về phía văn phòng thám tử, định tìm một thám tử điều tra xem gần đây Giang Hạ đã xảy ra chuyện gì, xem xem rốt cuộc đã gặp chuyện gì.
Buổi tối, trở về biệt phủ nhà họ Đường. Một nhà bốn người đang ngồi trên bàn ăn ăn tối, Đường Hạo Tuấn đột nhiên lên tiếng hỏi: “Nghe nói em đi tìm thám tử?” Tống Vy kinh ngạc nhìn anh: “Sao anh biết?” “Buổi chiều lúc em rời khỏi công ty, anh có đến công ty tìm em, trợ lý nói với anh.” Đường Hạo Tuấn uống một ngụm canh trả lời. Tống Vy gật đầu: “Vậy sao, không sai, buổi chiều quả thật em có đi một chuyển” “Xảy ra chuyện gì sao?” Đường Hạo Tuấn hỏi.
Anh hỏi rất dửng dưng, không hề căng thẳng hay lo lắng. Bởi vì anh không nhìn thấy sự lo lắng trên khuôn mặt cô, nên đoán không có chuyện gì lớn.
Tống Vy đặt đũa trong tay xuống: “Là chuyện của Giang Hạ, hôm nay lúc em đến công ty mới phát hiện Giang Hạ đã giao lại tất cả công việc trong tay, bao gồm cả chức quyền, cái này rõ ràng có ý định rời khỏi công ty, nên em liên lạc với Giang Hạ, hỏi cô ấy tại sao lại làm như vậy, nhưng Giang Hạ không muốn nói, chỉ khóc, sau đó em lại gọi điện thoại cho mẹ của Giang Hạ, phát hiện mấy ngày nay trạng thái của Giang Hạ ở nhà không đúng lắm, nên em đoán Giang Hạ chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó”
“Hóa ra là như vậy? Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Vậy có điều tra ra được không?” Tống Vy lắc đầu: “Vẫn chưa, bên phía văn phòng thám tử vẫn chưa gọi điện thoại cho em” Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng: “Có chuyện gì cần giúp đỡ thì nói với anh.”
Giang Hạ là bạn của cô, hơn nữa cũng chăm sóc cho cô rất nhiều, lúc trước khi cô mất tích, anh chỉ quan tâm đến việc tìm cô, hai đứa bé hầu như đều do Giang Hạ chăm sóc. Vì vậy về tình về lý, anh đều sẽ giúp đỡ Giang Hạ.
“Em biết, nhưng bây giờ vẫn để cho văn phòng thám tử điều tra trước, có lẽ cũng không xảy ra chuyện gì quá lớn, chỉ là Giang Hạ phóng đại nó lên” Tổng Vy nói.
Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu, không nói gì. Tống Vy lại cầm đũa lên, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, hỏi: “Đúng, lúc nãy anh nói buổi chiều đến công ty tìm em, có chuyện gì không?” “Không có gì, buổi chiều anh đi thị sát một công xưởng, đúng lúc đi qua công ty em, nên nhận tiện đi lên xem em thế nào, mang cho em với nhân viên của công ty em ít đồ ăn” Đường Hạo Tuấn khẽ cười nói.
Tổng Vy đột nhiên bừng tỉnh: “Hóa ra mấy món tráng miệng kia là anh đưa cho bọn họ, em nói mà, sao bọn họ lại nói cám ơn với em”
Cô có chút dở khóc dở cười.
Đường Hạo Tuấn cong môi: “Được rồi, mau ăn cơm đi” “Ừ” Tống Vy ừ một tiếng. Ấn cơm xong, Đường Hạo Tuấn đi đến phòng sách, bây giờ ở nước ngoài là ban ngày, anh còn phải mở cuộc họp video với bên nước ngoài.
Mà Tống Vy ở phòng khách xem phim hoạt hình với hai đứa bé, nhìn thấy đã 9h30, Tống Vy tắt ti vi, nói với hai đứa bé: “Được rồi, hai đứa, không còn sớm nữa, phải trở về phòng tắm rửa đi ngủ rồi”
“Con biết rồi mẹ” Hai đứa bé nghe lời nhảy xuống sofa. Tống Hải Dương thì không nói, vốn dĩ không quá hứng thú với phim hoạt hình gì đó.
Mặc dù Tống Dĩnh Nhi thích xem, nhưng lại là một đứa bé biết nghe lời, có kỷ luật, Tống Vy nói không xem nữa, cho dù rất tiếc nuối, cũng không khóc, không làm ầm ĩ, ngoan ngoãn gật đầu không xem nữa.
Nên, điều này khiến Tống Vy vô cùng vui mừng và yên tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.