Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 879: TÊN HUNG THỦ CÒN LẠI LÀ AI.

Nguyệt Nha

14/09/2022

Đường Mãnh hừ lạnh: “Nó biết không có nghĩa là tôi cũng biết, năm đó có người gửi tin nhắn cho tôi nói rằng ba mẹ cậu đi ra ngoài thăm hỏi ai đó, xe đã bị hư. Người đó nói rằng biết tôi có suy nghĩ muốn giết ba mẹ cậu, ông ta nói là ông ta sẽ dẫn ba mẹ cậu đi trên con đường đó, kêu người của tôi nhanh chóng chạy đến, chuyện chính là như vậy.”

Đường Hạo Tuấn không lên tiếng.

Xem ra Đường Mãnh thật sự không biết tên hung thủ đó là ai.

Người duy nhất biết tới cũng chỉ có Đường Hạo Minh.

Nhưng mà tại sao Đường Hạo Minh lại biết chứ?

Có rất nhiều câu hỏi xuất hiện trong đầu Đường Hạo Tuấn, nhưng mà lại không nhận được câu trả lời, làm bầu không khí xung quanh anh dần dần trầm xuống.

Hai vợ chồng Đường Mãnh cảm nhận được một nguồn áp lực rất lớn, bọn họ đều yên lặng không dám lên tiếng.

Một lúc sau, Đường Hạo Tuấn mới khẽ mấp máy đôi môi mỏng: “Cho dù là người kia hay là ông, tôi sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai, tôi nhất định sẽ tìm được di chúc của ông nội.”

Sắc mặt Đường Mãnh trắng bệch, nắm chặt tay không dám nói tiếng nào.

Advertisement

Đường Hạo Tuấn cũng không muốn phải lãng phí thời gian ở nơi này, anh quay người đi ra khỏi cửa.

Lúc đi ra khỏi cửa, anh hơi nghiêng đầu dặn dò mấy tên bảo vệ đang đứng canh ở ngoài cửa: “Canh chừng bọn họ, có động tĩnh gì thì lập tức báo cho tôi biết.”

“Vâng.” Đám bảo vệ đồng loạt đáp lời.

Đường Hạo Tuấn lái xe đi khỏi.

Những người bảo vệ này là do khoảng thời gian trước khi anh biết được Đường Mãnh mới chính là hung thủ sát hại ba mẹ anh, anh đã đặc biệt tìm đến đây, trước mắt là để canh chừng gia đình Đường Mãnh.

Đường Hạo Minh đã chạy trốn, đương nhiên anh phải khống chế hai vợ chồng Đường Mãnh, nếu không sau khi tìm được di chúc của ông nội mà không tìm thấy gia đình Đường Mãnh thì cũng vô dụng thôi.

Cho nên, ngay từ đầu anh đã trực tiếp bắt nhốt gia đình Đường Mãnh.

“Ông à, ông không sao đó chứ?” Sau khi Đường Hạo Tuấn đã đi rồi, lúc này bà Đường mới dám bước lên hỏi thăm.

Đường Mãnh xoa xoa phần bụng đau đớn kịch liệt, bực bội đẩy bà ta ra: “Thôi đi, lúc nãy không thấy bà lại quan tâm tôi, bây giờ mới đến đây quan tâm tôi, đồ dối trá.”

Nét mặt bà Đường có chút khó coi: “Lúc nãy không phải là bởi vì tôi..."

“Đủ rồi, cho dù là vì cái gì đi nữa thì lúc nãy bà không lập tức đến quan tâm tôi cũng là sự thật.” Đường Mãnh cắt ngang lời bà ta.

Bà Đường mím môi không phản đối.

Đường Mãnh vịn vào ghế ngồi xuống, ánh mắt âm trầm quét nhìn một mảnh hỗn độn dưới đất: “Cả gia đình Đường Thần đúng là trời sinh một sống một còn với tôi.”

Từ nhỏ đến lớn, ông ta đều sống trong cái bóng của Đường Thần.



Lúc còn bé, cũng bởi vì sức khỏe của Đường Thần không tốt cho nên ba mẹ lại thiên vị Đường Thần, thậm chí có một vài người bạn thân thiết cũng thích Đường Thần hơn là ông ta, cảm thấy ông ta không đẹp trai bằng Đường Thần, đầu óc không thông minh bằng Đường Thần, cũng không ngoan ngoãn hiểu chuyện như Đường Thần.

Thậm chí cũng bởi vì chuyện này mà ba còn trực tiếp nhận định Đường Thần là người thừa kế tập đoàn Đường thị.

Dựa vào cái gì chứ? Ông ta mới là con trai cả.

Từ lúc nhỏ, bọn họ yêu thương Đường Thần thì coi như thôi đi, dựa vào cái gì mà tập đoàn Đường thị cũng phải tặng cho Đường Thần? Ông ta không phục! Cho nên đã đi hỏi ba mình, kết quả nhận được đó chính là ba nói mình kém hơn Đường Thần, tập đoàn Đường thị chỉ có thể phát triển lớn mạnh khi ở trong tay của Đường Thần.

Ông ta cảm thấy vô cùng bất công, ba đã không giao tập đoàn Đường thị cho ông ta thì lấy cớ gì mà nói ông ta kém hơn Đường Thần? Nếu đã như vậy, ông ta phải tự mình tranh đoạt, giành lại tập đoàn Đường thị.

Nhưng mà không ngờ rằng hai vợ chồng Đường Thần qua đời mà ba vẫn không giao tập đoàn cho ông ta, trái lại còn giao cho Đường Hạo Tuấn là con trai của Đường Thần.

Nghĩ như vậy, trong mắt Đường Mãnh tràn đầy hận thù: “Cái ông già đó đúng là ngay cả chết cũng không để tôi yên.”

“Đúng vậy.” Bà Đường cũng tức giận: “Ông nói xem năm đó ba hủy đi những chứng cứ ấy, tại sao lại không hủy sạch sẽ một chút, nhất định phải làm ra di chúc để khống chế ông, đúng là khiến người khác tức giận.”

“Không sai, thật sự rất giận. Nhưng mà cũng may là ông ta không nói cho Đường Hạo Tuấn biết vị trí của di chúc ở đâu.” Đường Mãnh âm u nói.

Bà Đường có hơi lo lắng: “Vậy nếu như cuối cùng Đường Hạo Tuấn vẫn tìm được di chúc thì làm sao bây giờ? Bây giờ nó không đối phó với chúng ta là bởi vì trong tay không có chứng cứ, nếu như để nó tìm thấy di chúc, chúng ta..."

“Đủ rồi, đừng có nghĩ mấy cái chuyện có với không, còn về chuyện di chúc thì tôi nhất định sẽ tìm trước nó một bước, còn bà thì gọi điện thoại cho Hạo Minh hỏi xem xem rốt cuộc là nó muốn làm cái gì, tại sao lại muốn nói cho Đường Hạo Tuấn biết tên hung thủ còn lại.” Đường Mãnh bực bội khoát khoát tay.

Bà Đường uất ức: “Tôi liên lạc với nó bằng cách nào đây, ông quên rồi à, mỗi lần đều là do nó liên lạc với chúng ta, sau khi liên lạc xong thì số điện thoại liền thay đổi. Với lại không phải là ông không biết thằng bé Hạo Minh, căn bản là nó không đồng lòng với chúng ta, suy nghĩ của nó thật sự rất lớn.”

“Cũng đúng.” Đường Mãnh có chút đau đầu.

Sau đó ông ta khoác tay: “Được rồi được rồi, trước tiên bà dọn dẹp đồ đạc ở dưới đất đi, tôi đi vào trong phòng của ông già xem một chút, xem xem có manh mối gì của di chúc không.”

Đường Hạo Tuấn không biết là sau khi mình đi thì hai vợ chồng Đường Mãnh nói gì với nhau.

Anh trở về Đường thị, Trình Hiệp liền bước đến chào đón: “Tổng giám đốc, tôi đã điều tra được số điện thoại kia rồi, nhưng mà lại là một dãy số không có đăng ký.”

“Không có đăng ký?” Đường Hạo Tuấn nhíu chặt lông mày.

“Đúng vậy, số điện thoại đó mới được mua hồi một tuần trước, hơn nữa còn không được đăng ký tên. Nói cách khác, mấy số điện thoại như thế này bình thường đều được dùng để lén lút truyền đạt tin tức, xài không bao lâu thì sẽ ném đi, cho nên tôi đã thử liên lạc với đối phương một lần rồi, số đó đã không còn.”

“Cho nên không thể điều tra được rốt cuộc là ai có đúng không?” Đường Hạo Tuấn mím môi.

Trình Hiệp gật đầu: “Vâng, nhưng mà tôi đã liên hệ với công ty dữ liệu, ở bên kia kiểm tra một chút, bọn họ nói người mua sim là một người phụ nữ, ngoại trừ thông tin đó ra thì không còn gì nữa.”

“Phụ nữ..." Đường Hạo Tuấn thấp giọng lặp lại hai chữ này.

Chẳng lẽ là một trong hai người phụ nữ lần trước đã nhốt Tống Vy ở trong nhà vệ sinh, còn đánh Hạ Bảo Châu ngất xỉu?

Nghĩ đến đây, Đường Hạo Tuấn nhìn Trình Hiệp rồi nói: “Còn về chuyện của Hạ Bảo Châu, bên phía tổ chức cuộc thi đã điều tra như thế nào rồi?”

“Tôi còn chưa hỏi, bọn họ cũng không liên lạc với tôi, chắc là vẫn chưa điều tra ra kết quả gì.” Trình Hiệp suy nghĩ một lúc rồi trả lời.

Đường Hạo Tuấn gật gật đầu: “Một lát nữa hỏi thử đi.”



“Vâng.”

“Cậu đi ra ngoài trước đi.” Đường Hạo Tuấn phất phất tay.

Trình Hiệp đáp lời rồi quay người đi ra khỏi.

Đường Hạo Tuấn đứng dậy đi đến ban công, nhìn phong cảnh ở bên ngoài, châm một điếu thuốc rít vài ngụm, khí tức quanh người vô cùng kém.

Ngày hôm sau cuộc thi lại bắt đầu.

Tống Vy và Hạ Bảo Châu cùng đến hội quán.

Vừa mới đến không bao lâu thì liền được thông báo toàn thể người mẫu và nhà thiết kế vào phòng hội nghị tổ chức cuộc họp.

Hạ Bảo Châu và Tống Vy đi cùng nhau: “Vy Vy, rốt cuộc là cuộc họp này có chuyện gì không vậy?”

Tống Vy lắc đầu, biểu thị rằng mình cũng không biết.

Hạ Bảo Châu nhìn người phía trước phía sau, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, kề sát bên tai cô nhỏ giọng thì thầm: “Vy Vy, cậu nói xem có khi nào là chuyện lần đó đã có kết quả rồi không, cho nên mới tổ chức cuộc họp?”

Tống Vy hơi híp mắt lại: “Cũng không phải là không có khả năng, nhưng mà cuối cùng có phải hay không thì một hồi nữa là biết thôi.”

“Cậu nói cũng đúng.” Hạ Bảo Châu gật đầu không nói gì thêm.

Rất nhanh, trong phòng họp đã ngồi kín người.

Người chủ trì cuộc họp bước lên bục, biểu cảm nghiêm túc: “Tất cả mọi người đã đến đông đủ rồi nhỉ?”

“Chưa, còn Amy và Tiffany.” Có người đứng dậy trả lời.

Người chủ trì nhìn thoáng qua hai vị trí bị bỏ trống, biểu cảm vẫn không thay đổi: “Bọn họ không phải là đến trễ mà là đã vào nhà giam rồi.”

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều sợ đến ngây người, nghị luận sôi nổi.

Tống Vy và Hạ Bảo Châu liếc mắt nhìn nhau, dường như đã xác định suy đoán lúc mới đến đây.

“Tại sao bọn họ lại vào nhà giam?” Lúc này, có người lên tiếng hỏi.

Người chủ trì trả lời: “Bởi vì bọn họ ghen ghét thành thói, làm ra loại chuyện không thể tha thứ, Amy bởi vì ghen tị với tài năng của Tống nên cố ý nhốt Tống trong nhà vệ sinh, muốn để Tống đến trễ. Người mẫu của Tống muốn xem camera để tìm ra người nhốt Tống, không ngờ lại bị người mẫu Tiffany của Amy đánh cho ngất xỉu, đồng thời còn xóa đi đoạn camera. Nhà thiết kế và người mẫu ác độc như thế này, đương nhiên không thể giữ lại.”

“Hóa ra là như vậy.” Đám người gật đầu tỏ ra mình đã hiểu.

Hạ Bảo Châu lại càng thích thú vỗ tay: “Tốt quá đi thôi, Vy Vy, người như bọn họ đúng là đáng đời mà.”

Tống Vy không nói gì, cô nhíu mày, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó.

“Sao vậy Vy Vy?” Hạ Bảo Châu hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook