Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Chương 1193: THÍCH SƯ HUYNH
Nguyệt Nha
16/09/2022
Trần Châu Ánh nghe thấy câu hỏi của cô, không biết làm sao, trong lòng dấy lên một chút ngại ngùng.
Sự ngại ngùng này khiến cô ấy không khỏi cúi đầu, ho khẽ hai tiếng rồi đáp: “Đã nói chuyện xong rồi.”
“Vậy sao?” Tống Vy khoanh tay, dáng vẻ không tin: “Vừa rồi khi tớ xuống, cậu và đối phương còn nói chuyện rất hăng say, cười rất vui vẻ, sao thoáng cái thì nói chuyện điện thoại xong rồi? Hơn nữa tớ không nghe thấy cậu nói lời đại loại như tạm biệt với đối phương, ngược lại giống như là nhìn thấy tớ, ngại nói tiếp nữa, sợ tớ nghe thấy cái gì hả?”
“Đâu có!” Trần Châu Ánh giống như con mèo bị giẫm phải đuôi, lập tức nhảy lên: “Tớ sao có thể có lời gì sợ cậu nghe thấy chứ.”
“Ổ? Không phải sao?” Độ cong của khóe miệng của Tống Vy càng sâu: “Nếu đã như vậy, vậy cậu tại sao trực tiếp cúp máy, không nói tạm biệt với đối phương?”
Vừa rồi cuộc điện thoại của cô ấy cúp máy vội vàng, rõ ràng là biểu hiện chột dạ.
“Ai nói cúp máy thì nhất định phải nói tạm biệt chứ, dù... dù sao tớ không nói tạm biệt, cái này đâu có gì đâu.” Ánh mắt của Trần Châu Ánh lóe lên, nói.
Tống Vy cầm ly nước lên, thong dong uống: “Vậy sao? Được thôi, cậu có nói tạm biệt không tớ không hỏi nữa, có điều tớ có thể biết, người vừa rồi cậu nói chuyện điện thoại là nam đúng không?”
Advertisement
Trần Châu Ánh gật đầu: “Phải.”
Trong mắt Tống Vy lóe lên một tia sáng: “Xem ra là thật rồi.”
“Cái gì?” Trần Châu Ánh nhìn cô.
Tống Vy mỉm cười: “Cậu có người mình thích rồi, chính là người vừa nói chuyện điện thoại với cậu.”
“Không thể nào!” Trần Châu Ánh lập tức quỷ nhận: “Tớ làm sao có thể thích anh ấy được! Vy Vy cậu đừng nói linh tinh, anh ấy không phải gu của tớ, anh ấy trông không đẹp trai, chiều cao cũng chỉ bình thường, dáng người cũng không tính là đẹp lắm, ngoài tính cách dịu dàng, biết nấu cơm, biết quan tâm người khác ra thì không được gì cả, cho nên tớ làm sao có thể thích người như vậy chứ.’
“Ồ...” Tống Vy thích thú kéo dài âm cuối: “Tính cách dịu dàng, biết nấu ăn, biết quan tâm người khác, quả thật là một người đàn ông không tồi, chẳng trách cậu lại động lòng.”
“Vy Vy cậu nói gì thế, tớ đã nói rồi, anh ấy không phải gu của tớ, tớ sao có thể...”
“Nếu cậu không thích anh ta, sao cậu lại biết những ưu điểm này của anh ta, hơn nữa khi chê anh ta cũng không quên chèn vào ưu điểm của anh ta?” Tống Vy rất buồn cười mà nhìn cô ấy.
Sắc mặt của Trần Châu Ánh thay đổi, cả người rõ ràng sững ra.
Phải, mình tại sao lại nhớ rõ ưu điểm của anh ấy như vậy chứ?
Thấy Trần Châu Ánh không lên tiếng, Tống Vy lắc ly nước, lại nói: “Được rồi Châu Ánh, cậu thừa nhận đi, thừa nhận mình thích anh ta là được rồi, có thể nhớ rõ ưu điểm của đối phương như vậy, không phải là thích thì là gì, nếu không cậu sẽ không nói chuyện điện thoại với anh ta, không lưu phương thức liên lạc của anh ta.”
Lời này khiến Trần Châu Ánh càng thêm trầm mặc, trong mắt vụt qua thần sắc mờ mịt phức tạp.
Cô thật sự thích anh ta sao?
Nhưng nếu không phải, cô tại sao phải nhớ rõ ưu điểm của anh ta như vậy, còn sẽ liên lạc với anh ta.
Nếu không thích một người, đừng nói sẽ gọi điện thoại với người đó, ngay cả phương thức liên lạc cũng sẽ không lưu.
Mà cô không những lưu, về cơ bản, mỗi ngày đều sẽ có một cuộc điện thoại.
Vậy nên, cô thật sự thích anh ta sao?
Nghĩ tới khả năng này, mặt của Trần Châu Ánh đỏ cả lên, tim đập thình thịch không ngừng, giống như sét đánh.
Tống Vy nhìn cô ấy rồi nói: “Nói ra thì tớ nên sớm phát hiện cậu có thể thích ai đó rồi.”
“Sao... sao lại nói vậy?” Trần Châu Ánh kinh ngạc nhìn cô.
Sớm phát hiện cô thích ai đó rồi, chuyện này sao có thể chứ!
Dường như nhìn ra sự không tin của Trần Châu Ánh, Tống Vy cười gật đầu: “Là thật, trước đó cậu có mấy lần ở trước mặt tớ nói gì mà muốn yêu đương thì tớ thấp thoáng có cảm giác rồi, tớ và cậu quen nhau lâu như vậy, cậu trước giờ chưa từng nói lời như vậy, nhưng lần này cậu mượn cớ tình cảm giữa tớ và Hạo Tuấn, sau đó liên tiếp nói hai ba lần muốn yêu đường, đây rõ ràng là tiết lộ, cậu có thể có người mình thích rồi, sau đó mới muốn yêu đường, nếu không cậu sẽ không nói những điều này.”
“Vậy mà là như vậy...” Trần Châu Ánh cảm khái.
Bởi vì có người mình thích cho nên mới nói muốn yêu đương.
Vậy xem ra, cô ấy thật sự thích anh ta rồi.
Thấy Trần Châu Ánh không phủ nhận lời của mình, Tống Vy vỗ nhẹ vào vai của cô ấy: “Nói với tớ thử coi, anh ta là ai?”
Trần Châu Ánh cúi đầu cười khổ một tiếng: “Là sư huynh của tớ.”
“Ặc?” Tống Vy khá kinh ngạc: “Sư huynh sao?”
“Ừ.” Trần Châu Ánh day mi tâm: “Cậu chắc chắn không ngờ nhỉ, tớ vậy mà lại thích sư huynh của mình...”
Cô và sư huynh gần như là lớn lên cùng nhau từ bé, lại cùng nhau bái sư, quen thuộc tới mức không thể quen thuộc hơn.
Hơn nữa cô từ bé đến lớn, đối với sư huynh đều là tình cảm giống như anh trai.
Sao bây giờ đột nhiên biến dị rồi...
Điểm này khiến Trần Châu Ánh nghĩ không thông.
“Đúng vậy.” Tống Vy gật đầu: “Tớ cũng không ngờ cậu vậy mà thích sư huynh của mình, có điều cậu sao lại thích anh ta?”
Trần Châu Ánh trợn ngược mắt: “Tớ làm sao mà biết? Nếu tớ biết, tớ cũng sẽ không bị cậu nhắc nhở mới biết mình thích anh ấy.”
Khóe miệng của Tống Vy giật giật: “Cậu nói cũng đúng, có điều cậu định làm như nào? Định ở bên sư huynh của cậu sao?”
Trần Châu Ánh cụp mí mắt, biểu cảm trở nên có chút phức tạp: “Tớ không biết, bởi vì tớ cũng không thích sư huynh của tớ có thích tớ không, anh ấy nếu không thích tớ, tớ làm sao ở bên anh ấy được.”
Nói tới cùng, cô bây giờ nói không chừng chỉ là yêu đơn phương mà thôi.
Trời ạ!
Cô rốt cuộc tại sao lại thích sư huynh chứ?
Trần Châu Ánh ôm mặt của mình, cả người sắp sụp đổ rồi.
Rõ ràng sư huynh phương diện nào cũng không phải tiêu chuẩn chọn lựa của cô, thậm chí kém hơn rất nhiều so với tiêu chuẩn chọn lựa của cô.
Nhưng cô ấy lại cứ thích anh ta, đây gọi là chuyện gì chứ.
“Hay là cậu trực tiếp tỏ tình với sư huynh của cậu, cậu cũng nói rồi, sư huynh của cậu cũng không biết cậu thích anh ta, cậu cũng không biết sư huynh của cậu có thích cậu hay không, có lẽ sư huynh của cậu thích cậu thì sao, có cần cậu tỏ tình, có lẽ hai người sẽ ở bên nhau.” Tống Vy nhìn Trần Châu Ánh rồi đề nghị.
Trần Châu Ánh siết lòng bàn tay, giống như thật sự đang suy nghĩ lời của cô.
Có điều rất nhanh, cô ấy lại lắc đầu: “Vẫn là bỏ đi, ngộ nhỡ sư huynh không thích tớ, tớ tỏ tình với anh ấy, há chẳng phải là rất mất mặt rất ngại hay sao? Hơn nữa bọn tớ quen thuộc như vậy, nếu tớ tỏ tình, nếu tớ tỏ tình, vậy tình cảm của tớ và sư huynh sẽ hoàn toàn biến dị, sau này nói không chừng không thể quay lại tình cảm sư huynh sư muội như trước được nữa.”
Lời này khiến Tống Vy lập tức không nói gì nữa, một lát sau mới thở dài: “Cậu nói cũng đúng, vậy quả thật không thể trực tiếp tỏ tình rồi, có điều cậu có thể thăm dò anh ta.”
“Thăm dò sao?” Tai của Trần Châu Ánh động đậy: “Vy Vy, ý của cậu là...”
“Tống Vy gật đầu: “Không sai, cậu nói bóng nói gió thăm dò anh ta, thăm dò anh ta có loại tình cảm đó với cậu không, xem thử anh ta có thể ở bên cậu không, nếu có thể thì cậu tỏ tình không phải là được rồi sao? Nếu không được, vậy cậu...”
Lời phía sau, cô không nói nữa, nhưng ý mọi người đều hiểu.
Nếu đối phương không thể, vậy Trần Châu Ánh không cần tỏ tình thì có thể thu liễm đoạn tình cảm này.
Như vậy cô ấy và sư huynh của cô ấy sẽ không ngại ngùng, tình cảm cũng có thể khôi phục về tình cảm giữa sư huynh sư muội bình thường.
Trần Châu Ánh cũng cảm thấy như vậy ổn, gật đầu: “Tớ biết rồi Vy Vy, được, tớ làm như vậy đi, tìm cơ hội thăm dò thử anh ấy.”
“Ừ, cố lên.” Tống Vy vỗ vai của cô ấy
Lúc này, người giúp việc đi tới: “Bà chủ, cô Trần, ăn trưa ạ.”
“Đi thôi Châu Ánh.” Tống Vy để ly nước xuống rồi đứng dậy.
Sự ngại ngùng này khiến cô ấy không khỏi cúi đầu, ho khẽ hai tiếng rồi đáp: “Đã nói chuyện xong rồi.”
“Vậy sao?” Tống Vy khoanh tay, dáng vẻ không tin: “Vừa rồi khi tớ xuống, cậu và đối phương còn nói chuyện rất hăng say, cười rất vui vẻ, sao thoáng cái thì nói chuyện điện thoại xong rồi? Hơn nữa tớ không nghe thấy cậu nói lời đại loại như tạm biệt với đối phương, ngược lại giống như là nhìn thấy tớ, ngại nói tiếp nữa, sợ tớ nghe thấy cái gì hả?”
“Đâu có!” Trần Châu Ánh giống như con mèo bị giẫm phải đuôi, lập tức nhảy lên: “Tớ sao có thể có lời gì sợ cậu nghe thấy chứ.”
“Ổ? Không phải sao?” Độ cong của khóe miệng của Tống Vy càng sâu: “Nếu đã như vậy, vậy cậu tại sao trực tiếp cúp máy, không nói tạm biệt với đối phương?”
Vừa rồi cuộc điện thoại của cô ấy cúp máy vội vàng, rõ ràng là biểu hiện chột dạ.
“Ai nói cúp máy thì nhất định phải nói tạm biệt chứ, dù... dù sao tớ không nói tạm biệt, cái này đâu có gì đâu.” Ánh mắt của Trần Châu Ánh lóe lên, nói.
Tống Vy cầm ly nước lên, thong dong uống: “Vậy sao? Được thôi, cậu có nói tạm biệt không tớ không hỏi nữa, có điều tớ có thể biết, người vừa rồi cậu nói chuyện điện thoại là nam đúng không?”
Advertisement
Trần Châu Ánh gật đầu: “Phải.”
Trong mắt Tống Vy lóe lên một tia sáng: “Xem ra là thật rồi.”
“Cái gì?” Trần Châu Ánh nhìn cô.
Tống Vy mỉm cười: “Cậu có người mình thích rồi, chính là người vừa nói chuyện điện thoại với cậu.”
“Không thể nào!” Trần Châu Ánh lập tức quỷ nhận: “Tớ làm sao có thể thích anh ấy được! Vy Vy cậu đừng nói linh tinh, anh ấy không phải gu của tớ, anh ấy trông không đẹp trai, chiều cao cũng chỉ bình thường, dáng người cũng không tính là đẹp lắm, ngoài tính cách dịu dàng, biết nấu cơm, biết quan tâm người khác ra thì không được gì cả, cho nên tớ làm sao có thể thích người như vậy chứ.’
“Ồ...” Tống Vy thích thú kéo dài âm cuối: “Tính cách dịu dàng, biết nấu ăn, biết quan tâm người khác, quả thật là một người đàn ông không tồi, chẳng trách cậu lại động lòng.”
“Vy Vy cậu nói gì thế, tớ đã nói rồi, anh ấy không phải gu của tớ, tớ sao có thể...”
“Nếu cậu không thích anh ta, sao cậu lại biết những ưu điểm này của anh ta, hơn nữa khi chê anh ta cũng không quên chèn vào ưu điểm của anh ta?” Tống Vy rất buồn cười mà nhìn cô ấy.
Sắc mặt của Trần Châu Ánh thay đổi, cả người rõ ràng sững ra.
Phải, mình tại sao lại nhớ rõ ưu điểm của anh ấy như vậy chứ?
Thấy Trần Châu Ánh không lên tiếng, Tống Vy lắc ly nước, lại nói: “Được rồi Châu Ánh, cậu thừa nhận đi, thừa nhận mình thích anh ta là được rồi, có thể nhớ rõ ưu điểm của đối phương như vậy, không phải là thích thì là gì, nếu không cậu sẽ không nói chuyện điện thoại với anh ta, không lưu phương thức liên lạc của anh ta.”
Lời này khiến Trần Châu Ánh càng thêm trầm mặc, trong mắt vụt qua thần sắc mờ mịt phức tạp.
Cô thật sự thích anh ta sao?
Nhưng nếu không phải, cô tại sao phải nhớ rõ ưu điểm của anh ta như vậy, còn sẽ liên lạc với anh ta.
Nếu không thích một người, đừng nói sẽ gọi điện thoại với người đó, ngay cả phương thức liên lạc cũng sẽ không lưu.
Mà cô không những lưu, về cơ bản, mỗi ngày đều sẽ có một cuộc điện thoại.
Vậy nên, cô thật sự thích anh ta sao?
Nghĩ tới khả năng này, mặt của Trần Châu Ánh đỏ cả lên, tim đập thình thịch không ngừng, giống như sét đánh.
Tống Vy nhìn cô ấy rồi nói: “Nói ra thì tớ nên sớm phát hiện cậu có thể thích ai đó rồi.”
“Sao... sao lại nói vậy?” Trần Châu Ánh kinh ngạc nhìn cô.
Sớm phát hiện cô thích ai đó rồi, chuyện này sao có thể chứ!
Dường như nhìn ra sự không tin của Trần Châu Ánh, Tống Vy cười gật đầu: “Là thật, trước đó cậu có mấy lần ở trước mặt tớ nói gì mà muốn yêu đương thì tớ thấp thoáng có cảm giác rồi, tớ và cậu quen nhau lâu như vậy, cậu trước giờ chưa từng nói lời như vậy, nhưng lần này cậu mượn cớ tình cảm giữa tớ và Hạo Tuấn, sau đó liên tiếp nói hai ba lần muốn yêu đường, đây rõ ràng là tiết lộ, cậu có thể có người mình thích rồi, sau đó mới muốn yêu đường, nếu không cậu sẽ không nói những điều này.”
“Vậy mà là như vậy...” Trần Châu Ánh cảm khái.
Bởi vì có người mình thích cho nên mới nói muốn yêu đương.
Vậy xem ra, cô ấy thật sự thích anh ta rồi.
Thấy Trần Châu Ánh không phủ nhận lời của mình, Tống Vy vỗ nhẹ vào vai của cô ấy: “Nói với tớ thử coi, anh ta là ai?”
Trần Châu Ánh cúi đầu cười khổ một tiếng: “Là sư huynh của tớ.”
“Ặc?” Tống Vy khá kinh ngạc: “Sư huynh sao?”
“Ừ.” Trần Châu Ánh day mi tâm: “Cậu chắc chắn không ngờ nhỉ, tớ vậy mà lại thích sư huynh của mình...”
Cô và sư huynh gần như là lớn lên cùng nhau từ bé, lại cùng nhau bái sư, quen thuộc tới mức không thể quen thuộc hơn.
Hơn nữa cô từ bé đến lớn, đối với sư huynh đều là tình cảm giống như anh trai.
Sao bây giờ đột nhiên biến dị rồi...
Điểm này khiến Trần Châu Ánh nghĩ không thông.
“Đúng vậy.” Tống Vy gật đầu: “Tớ cũng không ngờ cậu vậy mà thích sư huynh của mình, có điều cậu sao lại thích anh ta?”
Trần Châu Ánh trợn ngược mắt: “Tớ làm sao mà biết? Nếu tớ biết, tớ cũng sẽ không bị cậu nhắc nhở mới biết mình thích anh ấy.”
Khóe miệng của Tống Vy giật giật: “Cậu nói cũng đúng, có điều cậu định làm như nào? Định ở bên sư huynh của cậu sao?”
Trần Châu Ánh cụp mí mắt, biểu cảm trở nên có chút phức tạp: “Tớ không biết, bởi vì tớ cũng không thích sư huynh của tớ có thích tớ không, anh ấy nếu không thích tớ, tớ làm sao ở bên anh ấy được.”
Nói tới cùng, cô bây giờ nói không chừng chỉ là yêu đơn phương mà thôi.
Trời ạ!
Cô rốt cuộc tại sao lại thích sư huynh chứ?
Trần Châu Ánh ôm mặt của mình, cả người sắp sụp đổ rồi.
Rõ ràng sư huynh phương diện nào cũng không phải tiêu chuẩn chọn lựa của cô, thậm chí kém hơn rất nhiều so với tiêu chuẩn chọn lựa của cô.
Nhưng cô ấy lại cứ thích anh ta, đây gọi là chuyện gì chứ.
“Hay là cậu trực tiếp tỏ tình với sư huynh của cậu, cậu cũng nói rồi, sư huynh của cậu cũng không biết cậu thích anh ta, cậu cũng không biết sư huynh của cậu có thích cậu hay không, có lẽ sư huynh của cậu thích cậu thì sao, có cần cậu tỏ tình, có lẽ hai người sẽ ở bên nhau.” Tống Vy nhìn Trần Châu Ánh rồi đề nghị.
Trần Châu Ánh siết lòng bàn tay, giống như thật sự đang suy nghĩ lời của cô.
Có điều rất nhanh, cô ấy lại lắc đầu: “Vẫn là bỏ đi, ngộ nhỡ sư huynh không thích tớ, tớ tỏ tình với anh ấy, há chẳng phải là rất mất mặt rất ngại hay sao? Hơn nữa bọn tớ quen thuộc như vậy, nếu tớ tỏ tình, nếu tớ tỏ tình, vậy tình cảm của tớ và sư huynh sẽ hoàn toàn biến dị, sau này nói không chừng không thể quay lại tình cảm sư huynh sư muội như trước được nữa.”
Lời này khiến Tống Vy lập tức không nói gì nữa, một lát sau mới thở dài: “Cậu nói cũng đúng, vậy quả thật không thể trực tiếp tỏ tình rồi, có điều cậu có thể thăm dò anh ta.”
“Thăm dò sao?” Tai của Trần Châu Ánh động đậy: “Vy Vy, ý của cậu là...”
“Tống Vy gật đầu: “Không sai, cậu nói bóng nói gió thăm dò anh ta, thăm dò anh ta có loại tình cảm đó với cậu không, xem thử anh ta có thể ở bên cậu không, nếu có thể thì cậu tỏ tình không phải là được rồi sao? Nếu không được, vậy cậu...”
Lời phía sau, cô không nói nữa, nhưng ý mọi người đều hiểu.
Nếu đối phương không thể, vậy Trần Châu Ánh không cần tỏ tình thì có thể thu liễm đoạn tình cảm này.
Như vậy cô ấy và sư huynh của cô ấy sẽ không ngại ngùng, tình cảm cũng có thể khôi phục về tình cảm giữa sư huynh sư muội bình thường.
Trần Châu Ánh cũng cảm thấy như vậy ổn, gật đầu: “Tớ biết rồi Vy Vy, được, tớ làm như vậy đi, tìm cơ hội thăm dò thử anh ấy.”
“Ừ, cố lên.” Tống Vy vỗ vai của cô ấy
Lúc này, người giúp việc đi tới: “Bà chủ, cô Trần, ăn trưa ạ.”
“Đi thôi Châu Ánh.” Tống Vy để ly nước xuống rồi đứng dậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.