Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Chương 1093: TÔ CẨM THÀNH
Nguyệt Nha
14/09/2022
Bàn tay trong chiếc áo blouse trắng của Kiều Phàm siết lại, nắm rất chặt, mu bàn tay nổi hết gân xanh, do đó có thể thấy trong lòng anh ta tức giận cỡ nào.
Có điều rất nhanh, anh ta lại buông tay ra, nhắm mắt lại, điều chỉnh cảm xúc, cất bước đi vào thang máy.
Ở một bên khác, người đàn ông đưa Giang Hạ tới bên đường.
Giang Hạ từ trong túi lấy ra chìa khóa xe ấn một cái.
Chiếc xe kêu hai tiếng, đồng nghĩa xe đã mở khóa, Giang Hạ cúi người trước người đàn ông: “Anh gì ơi, cảm ơn anh đưa tôi tới xe, nếu không tôi khả năng sẽ bị ướt hết.”
“Chuyện này không có gì, nên làm.” Người đàn ông mỉm cười dịu dàng.
Giang Hạ bỗng nghĩ ra điều gì đó, nhìn người đàn ông hỏi: “Đúng anh ơi, lâu như vậy rồi, còn chưa hỏi tên của anh, tôi tên Giang Hạ, Giang trong sông Giang, Hạ trong mùa hạ.”
“Giang Hạ, tên rất hay.” Người đàn ông đọc một lần tên của cô ấy, sau đó khen.
Advertisement
Giang Hạ có hơi đỏ mặt mà mỉm cười: “Là ba tôi đặt cho tôi, lúc đầu ba vì để đặt cái tên khác với mọi người cho tôi đã nghĩ rất lâu, nhưng cũng không nghĩ ra cái tên thích hợp, vừa hay lúc đó diễn viên trên phim đọc một câu mùa hạ đến rồi, ba tôi lập tức có sáng kiến, đặt tên Hạ cho tôi, vì vậy tôi tên Giang Hạ.”
“Thì ra là như vậy, ba cô là một người rất dễ thương.” Người đàn ông khẽ mỉm cười.
Giang Hạ vén tóc ra sau tai: “Phải, ba tôi rất dễ thương, có điều anh gì ơi, anh vẫn chưa nói cho tôi biết, anh tên gì.”
“Xin lỗi xin lỗi, tôi họ Tô, tên Cẩm Thành.” Người đàn ông giới thiệu bản thân.
Giang Hạ cũng đọc một lượt cái tên này: “Tôi nhớ rồi, vậy anh Tô tôi cáo từ trước, sau này có duyên gặp lại.”
“Được, tạm biệt.” Tô Cẩm Thành gật đầu.
Giang Hạ mở cửa xe ở ghế lái rồi chui vào, sau đó khởi động xe rời đi.
Tô Cẩm Thành cầm ô đứng tại chỗ, mắt dõi theo tới khi xe của cô ấy đi ra, rồi không nhìn thấy nữa mới đi về một phía khác.
Trên đường, điện thoại của Tô Cẩm Thành đổ chuông.
Anh ta rút ra xem, nhìn thấy cái tên hiển thị, khẽ mỉm cười nghe máy: “Alo, mẹ.”
“Con trai, tìm được ân nhân con nói chưa?” Đầu dây bên kia, giọng nói dịu dàng hiền từ của phụ nữ truyền tới.
Tô Cẩm Thành lại liếc nhìn về phía Giang Hạ rời đi: “Tìm được rồi, có điều cô ấy hình như không nhớ con nữa.”
Nghe thấy tên của anh ta, cô ấy cũng không có phản ứng gì cả.
“Không nhớ cũng là điều bình thường, lúc đó các con mới bao nhiêu tuổi, giờ cũng sắp 20 năm rồi.” Người phụ nữ thở dài nói.
Mí mắt của Tô Cẩm Thành cụp xuống: “Phải, gần 20 năm rồi, có điều không sao, sau này cô ấy nhất định có thể nhớ ra con.”
Trước khi đến Thành phố Giang, anh ta đã tra thông tin của Hạ.
Phát hiện trong 20 năm anh ta và Hạ xa cách, cô ấy sống không hạnh phúc.
Sau khi Hạ và anh ta xa nhau thì theo ba mẹ chuyển nhà, chuyển đến một thành phố khác, làm hàng xóm của nhà họ Kiều.
Mà thanh mai trúc mã của Hạ, cũng từ anh ta biến thành con trai của nhà họ Kiều, Kiều Phàm.
Tuy nhiên Kiều Phàm đó lại không đối xử tốt với Hạ, mà Hạ vẫn yêu tên Kiều Phàm đó.
Anh ta không hiểu, Kiều Phàm kia có cái gì tốt, chưa từng dịu dàng với cô ấy, chỉ biết lạnh lùng với cô ấy, như vậy, cô ấy vậy mà vẫn không quên được.
Có điều không sao cả, bây giờ anh ta tìm được Hạ rồi, cũng đến bên cạnh Hạ, anh ta sẽ lần nữa cướp Hạ lại, khiến trong tim và trong mắt của Hạ, sau này đều chỉ có anh ta.
Kiều Phàm kia, căn bản không xứng với cô ấy!
…
Biệt phủ nhà họ Đường.
Tống Vy nhìn cơn mưa lớn bên ngoài, trong lòng rất lo lắng cho Giang Hạ, không biết Hạ bây giờ như thế nào rồi.
Cô hiểu Hạ, Hạ sau khi rời khỏi đây, chắc chắn sẽ đi tìm Phàm, chỉ là không biết Phàm sẽ làm gì với Hạ.
Nghĩ tới đây, Tống Vy gọi điện cho Kiều Phàm.
Giọng nói của Kiều Phàm rất nhanh đã truyền tới, kèm theo sự mệt mỏi: “Vy Vy, tìm tôi có chuyện gì sao?”
“Phàm, Hạ có đến tìm anh không?” Tống Vy hỏi.
Kiều Phàm trầm mặc, một lát sau mới lại phát ra âm thanh: “Có.”
Quả nhiên!
Trong lòng Tống Vy thầm nói một câu, sau đó vuốt mặt, lại nói: “Phàm, Hạ chắc đã nói với anh rồi nhỉ, chuyện hung thủ và…”
“Nói rồi.” Kiều Phàm biết cô muốn nói cái gì, trước khi cô chưa nói hết thì trực tiếp đáp hai chữ.
Đôi môi đỏ của Tống Vy há ra: “Vậy anh…”
“Cô là muốn hỏi, tôi có thái độ gì với cô ta sao?” Kiều Phàm cụp mắt hỏi.
Tống Vy không phủ nhận: “Phải.”
“Tôi còn có thể có thái độ gì với cô ta chứ? Chỉ là thái độ trước đây mà thôi.” Kiều Phàm lạnh nhạt nói.
Không tăng thêm hận ý, cũng không giảm bớt.
Bởi vì anh ta trước đây đã biết cái chết của ba mẹ mình là vì vợ chồng nhà họ Giang không cẩn thận làm lộ hành tung, cho nên mới ghét Giang Hạ như vậy, mới hận nhà họ Giang.
Mà bây giờ, vẫn như vậy, sẽ không vì Giang Hạ nói cho anh ta hung thủ là ai mà thay đổi.
Nghe thấy thái độ của Kiều Phàm đối với Giang Hạ, không có trở nên tồi tệ hơn, Tống Vy đã thở phào.
Không có trở nên tồi tệ, vậy thì tốt rồi.
Cô sợ trở nên tồi tệ, Hạ sẽ không chịu nổi.
“Phàm, tôi biết anh không thể tha thứ cho chú dì Giang, nhưng chú dì Giang không phải cố ý, bọn họ cũng không ngờ sẽ bị theo dõi, bọn họ chỉ là hai người bình thường, tôi hy vọng anh có thể hiểu.” Tống Vy thở dài, khuyên.
Kiều Phàm siết chặt điện thoại: “Tôi hiểu ý của cô, tôi cũng biết bọn họ là vì đưa đồ dùng sinh hoạt cho gia đình tôi mới làm lộ hành tung của gia đình tôi, nhưng ba mẹ tôi thật sự là vì bọn họ làm lộ mới chết, cho dù bọn họ là có lòng tốt, chút lòng tốt này, hơn được hai mạng người sao? Vy Vy cô nói cho tôi biết, hơn được không?”
Anh ta trước kia cũng có một gia đình hành phúc, anh ta có thể không học y.
Anh ta vốn không thích học y, anh ta thích làm phi công.
Là ba mẹ của anh ta phát hiện anh ta có thiên phú học y mới hy vọng anh ta học y, nhưng anh ta luôn từ chối, không muốn đi học, mãi sau khi ba mẹ qua đời, anh ta mới ôm hy vọng của ba mẹ, học ngành y mà mình không thích.
Rõ ràng anh ta vốn có thể làm phi công, rõ ràng anh ta vốn có một gia đình hạnh phúc.
Nhưng tất cả chuyện này đều bị hung thủ và nhà họ Giang hủy hoại.
Nghe thấy lời chất vấn của Kiều Phàm, trong lòng Tống Vy cũng có hơi khó chịu, cười khổ đáp: “Tôi biết, quả thật không so được, nhưng Phàm à, anh cũng phải đổi một góc độ nhìn nhận vấn đề, ba mẹ anh là nhân tài mà tổ chức để ý, mà chú dì Giang chỉ là người bình thường, bọn họ cũng vốn nên sống những ngày tháng bình thường, nhưng cũng vì ba mẹ của anh mà bị dính vào việc ba mẹ anh bị truy sát, chú dì Giang biết rõ ba mẹ anh bị người ta truy sát, nhưng vẫn không lựa chọn phủi sạch quan hệ với ba mẹ anh, thậm chí âm thầm mạo hiểm giúp đỡ, chỉ dựa vào điểm này, chú dì Giang thật sự rất hiếm có rồi.”
Bởi vì không phải tất cả người bình thường cũng có thể làm được chuyện biết rõ bạn bị thế lực tàn ác truy sát, còn không màng mọi thứ mà giúp đỡ che giấu hành tung đưa đồ ăn đồ uống, hận không thể sạch quan hệ, tránh xa, sợ bị liên lụy.
Dù sao loại thế lực tàn ác này căn bản không có lương tri, bọn họ nói không chừng sẽ giết cả chú dì Giang, nhưng chú Giang vẫn chọn giúp đỡ ba mẹ của Phàm.
Điều này chứng tỏ điều gì, chứng tỏ đây mới là tình bạn thật sự.
Kiều Phàm nghe thấy lời của Tống Vy, ánh mắt tối lại, không có trả lời.
Rõ ràng trong lòng anh ta, thật ra cũng biết điểm này, chỉ là không thể ngộ ra.
Dù sao cái chết của ba mẹ, quả thật là do vợ chồng nhà họ Giang làm lộ hành tung mới dẫn tới.
Tống Vy xoa huyệt thái dương, lại nói: “Phàm, còn có một điểm anh có từng nghĩ, nếu không có sự giúp đỡ lúc đầu của chú dì Giang, có lẽ anh và ba mẹ anh sớm đã bị giết rồi không!”
Có điều rất nhanh, anh ta lại buông tay ra, nhắm mắt lại, điều chỉnh cảm xúc, cất bước đi vào thang máy.
Ở một bên khác, người đàn ông đưa Giang Hạ tới bên đường.
Giang Hạ từ trong túi lấy ra chìa khóa xe ấn một cái.
Chiếc xe kêu hai tiếng, đồng nghĩa xe đã mở khóa, Giang Hạ cúi người trước người đàn ông: “Anh gì ơi, cảm ơn anh đưa tôi tới xe, nếu không tôi khả năng sẽ bị ướt hết.”
“Chuyện này không có gì, nên làm.” Người đàn ông mỉm cười dịu dàng.
Giang Hạ bỗng nghĩ ra điều gì đó, nhìn người đàn ông hỏi: “Đúng anh ơi, lâu như vậy rồi, còn chưa hỏi tên của anh, tôi tên Giang Hạ, Giang trong sông Giang, Hạ trong mùa hạ.”
“Giang Hạ, tên rất hay.” Người đàn ông đọc một lần tên của cô ấy, sau đó khen.
Advertisement
Giang Hạ có hơi đỏ mặt mà mỉm cười: “Là ba tôi đặt cho tôi, lúc đầu ba vì để đặt cái tên khác với mọi người cho tôi đã nghĩ rất lâu, nhưng cũng không nghĩ ra cái tên thích hợp, vừa hay lúc đó diễn viên trên phim đọc một câu mùa hạ đến rồi, ba tôi lập tức có sáng kiến, đặt tên Hạ cho tôi, vì vậy tôi tên Giang Hạ.”
“Thì ra là như vậy, ba cô là một người rất dễ thương.” Người đàn ông khẽ mỉm cười.
Giang Hạ vén tóc ra sau tai: “Phải, ba tôi rất dễ thương, có điều anh gì ơi, anh vẫn chưa nói cho tôi biết, anh tên gì.”
“Xin lỗi xin lỗi, tôi họ Tô, tên Cẩm Thành.” Người đàn ông giới thiệu bản thân.
Giang Hạ cũng đọc một lượt cái tên này: “Tôi nhớ rồi, vậy anh Tô tôi cáo từ trước, sau này có duyên gặp lại.”
“Được, tạm biệt.” Tô Cẩm Thành gật đầu.
Giang Hạ mở cửa xe ở ghế lái rồi chui vào, sau đó khởi động xe rời đi.
Tô Cẩm Thành cầm ô đứng tại chỗ, mắt dõi theo tới khi xe của cô ấy đi ra, rồi không nhìn thấy nữa mới đi về một phía khác.
Trên đường, điện thoại của Tô Cẩm Thành đổ chuông.
Anh ta rút ra xem, nhìn thấy cái tên hiển thị, khẽ mỉm cười nghe máy: “Alo, mẹ.”
“Con trai, tìm được ân nhân con nói chưa?” Đầu dây bên kia, giọng nói dịu dàng hiền từ của phụ nữ truyền tới.
Tô Cẩm Thành lại liếc nhìn về phía Giang Hạ rời đi: “Tìm được rồi, có điều cô ấy hình như không nhớ con nữa.”
Nghe thấy tên của anh ta, cô ấy cũng không có phản ứng gì cả.
“Không nhớ cũng là điều bình thường, lúc đó các con mới bao nhiêu tuổi, giờ cũng sắp 20 năm rồi.” Người phụ nữ thở dài nói.
Mí mắt của Tô Cẩm Thành cụp xuống: “Phải, gần 20 năm rồi, có điều không sao, sau này cô ấy nhất định có thể nhớ ra con.”
Trước khi đến Thành phố Giang, anh ta đã tra thông tin của Hạ.
Phát hiện trong 20 năm anh ta và Hạ xa cách, cô ấy sống không hạnh phúc.
Sau khi Hạ và anh ta xa nhau thì theo ba mẹ chuyển nhà, chuyển đến một thành phố khác, làm hàng xóm của nhà họ Kiều.
Mà thanh mai trúc mã của Hạ, cũng từ anh ta biến thành con trai của nhà họ Kiều, Kiều Phàm.
Tuy nhiên Kiều Phàm đó lại không đối xử tốt với Hạ, mà Hạ vẫn yêu tên Kiều Phàm đó.
Anh ta không hiểu, Kiều Phàm kia có cái gì tốt, chưa từng dịu dàng với cô ấy, chỉ biết lạnh lùng với cô ấy, như vậy, cô ấy vậy mà vẫn không quên được.
Có điều không sao cả, bây giờ anh ta tìm được Hạ rồi, cũng đến bên cạnh Hạ, anh ta sẽ lần nữa cướp Hạ lại, khiến trong tim và trong mắt của Hạ, sau này đều chỉ có anh ta.
Kiều Phàm kia, căn bản không xứng với cô ấy!
…
Biệt phủ nhà họ Đường.
Tống Vy nhìn cơn mưa lớn bên ngoài, trong lòng rất lo lắng cho Giang Hạ, không biết Hạ bây giờ như thế nào rồi.
Cô hiểu Hạ, Hạ sau khi rời khỏi đây, chắc chắn sẽ đi tìm Phàm, chỉ là không biết Phàm sẽ làm gì với Hạ.
Nghĩ tới đây, Tống Vy gọi điện cho Kiều Phàm.
Giọng nói của Kiều Phàm rất nhanh đã truyền tới, kèm theo sự mệt mỏi: “Vy Vy, tìm tôi có chuyện gì sao?”
“Phàm, Hạ có đến tìm anh không?” Tống Vy hỏi.
Kiều Phàm trầm mặc, một lát sau mới lại phát ra âm thanh: “Có.”
Quả nhiên!
Trong lòng Tống Vy thầm nói một câu, sau đó vuốt mặt, lại nói: “Phàm, Hạ chắc đã nói với anh rồi nhỉ, chuyện hung thủ và…”
“Nói rồi.” Kiều Phàm biết cô muốn nói cái gì, trước khi cô chưa nói hết thì trực tiếp đáp hai chữ.
Đôi môi đỏ của Tống Vy há ra: “Vậy anh…”
“Cô là muốn hỏi, tôi có thái độ gì với cô ta sao?” Kiều Phàm cụp mắt hỏi.
Tống Vy không phủ nhận: “Phải.”
“Tôi còn có thể có thái độ gì với cô ta chứ? Chỉ là thái độ trước đây mà thôi.” Kiều Phàm lạnh nhạt nói.
Không tăng thêm hận ý, cũng không giảm bớt.
Bởi vì anh ta trước đây đã biết cái chết của ba mẹ mình là vì vợ chồng nhà họ Giang không cẩn thận làm lộ hành tung, cho nên mới ghét Giang Hạ như vậy, mới hận nhà họ Giang.
Mà bây giờ, vẫn như vậy, sẽ không vì Giang Hạ nói cho anh ta hung thủ là ai mà thay đổi.
Nghe thấy thái độ của Kiều Phàm đối với Giang Hạ, không có trở nên tồi tệ hơn, Tống Vy đã thở phào.
Không có trở nên tồi tệ, vậy thì tốt rồi.
Cô sợ trở nên tồi tệ, Hạ sẽ không chịu nổi.
“Phàm, tôi biết anh không thể tha thứ cho chú dì Giang, nhưng chú dì Giang không phải cố ý, bọn họ cũng không ngờ sẽ bị theo dõi, bọn họ chỉ là hai người bình thường, tôi hy vọng anh có thể hiểu.” Tống Vy thở dài, khuyên.
Kiều Phàm siết chặt điện thoại: “Tôi hiểu ý của cô, tôi cũng biết bọn họ là vì đưa đồ dùng sinh hoạt cho gia đình tôi mới làm lộ hành tung của gia đình tôi, nhưng ba mẹ tôi thật sự là vì bọn họ làm lộ mới chết, cho dù bọn họ là có lòng tốt, chút lòng tốt này, hơn được hai mạng người sao? Vy Vy cô nói cho tôi biết, hơn được không?”
Anh ta trước kia cũng có một gia đình hành phúc, anh ta có thể không học y.
Anh ta vốn không thích học y, anh ta thích làm phi công.
Là ba mẹ của anh ta phát hiện anh ta có thiên phú học y mới hy vọng anh ta học y, nhưng anh ta luôn từ chối, không muốn đi học, mãi sau khi ba mẹ qua đời, anh ta mới ôm hy vọng của ba mẹ, học ngành y mà mình không thích.
Rõ ràng anh ta vốn có thể làm phi công, rõ ràng anh ta vốn có một gia đình hạnh phúc.
Nhưng tất cả chuyện này đều bị hung thủ và nhà họ Giang hủy hoại.
Nghe thấy lời chất vấn của Kiều Phàm, trong lòng Tống Vy cũng có hơi khó chịu, cười khổ đáp: “Tôi biết, quả thật không so được, nhưng Phàm à, anh cũng phải đổi một góc độ nhìn nhận vấn đề, ba mẹ anh là nhân tài mà tổ chức để ý, mà chú dì Giang chỉ là người bình thường, bọn họ cũng vốn nên sống những ngày tháng bình thường, nhưng cũng vì ba mẹ của anh mà bị dính vào việc ba mẹ anh bị truy sát, chú dì Giang biết rõ ba mẹ anh bị người ta truy sát, nhưng vẫn không lựa chọn phủi sạch quan hệ với ba mẹ anh, thậm chí âm thầm mạo hiểm giúp đỡ, chỉ dựa vào điểm này, chú dì Giang thật sự rất hiếm có rồi.”
Bởi vì không phải tất cả người bình thường cũng có thể làm được chuyện biết rõ bạn bị thế lực tàn ác truy sát, còn không màng mọi thứ mà giúp đỡ che giấu hành tung đưa đồ ăn đồ uống, hận không thể sạch quan hệ, tránh xa, sợ bị liên lụy.
Dù sao loại thế lực tàn ác này căn bản không có lương tri, bọn họ nói không chừng sẽ giết cả chú dì Giang, nhưng chú Giang vẫn chọn giúp đỡ ba mẹ của Phàm.
Điều này chứng tỏ điều gì, chứng tỏ đây mới là tình bạn thật sự.
Kiều Phàm nghe thấy lời của Tống Vy, ánh mắt tối lại, không có trả lời.
Rõ ràng trong lòng anh ta, thật ra cũng biết điểm này, chỉ là không thể ngộ ra.
Dù sao cái chết của ba mẹ, quả thật là do vợ chồng nhà họ Giang làm lộ hành tung mới dẫn tới.
Tống Vy xoa huyệt thái dương, lại nói: “Phàm, còn có một điểm anh có từng nghĩ, nếu không có sự giúp đỡ lúc đầu của chú dì Giang, có lẽ anh và ba mẹ anh sớm đã bị giết rồi không!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.