Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Chương 952: TÔ THU HỐI HẬN
Nguyệt Nha
14/09/2022
“Có nghĩa là trước khi Tống Huy Khanh biết chuyện giữa bà và Lâm Quốc Thần, ông ấy đã lập di chúc, trong đó viết rõ ràng rằng 70% tài sản của ông ấy sẽ được giao cho bà, 30% còn lại sẽ cho tôi và Tống Kim, di chúc được lập vào ngay sau hôm ông ấy vào bệnh viện.” Tống Vy lạnh giọng trả lời.
Tô Thu trợn to mắt: "Chuyện này không thể xảy ra!”
Vậy mà Tống Huy Khanh đã lập di chúc từ sớm, còn để lại 70% cho bà ta?
Sao có thể!
Tống Huy Khanh là một người đàn ông cổ hủ, ông ta luôn rất coi trọng tiền bạc của mình, chưa bao giờ nói cho bà ta biết mình để tiền ở đâu, còn bao nhiêu tiền, thậm chí khi bà ta hỏi xin tiền, ông ta đều keo kiệt không cho.
Vậy nên sao ông ta có thể viết di chúc sớm, còn cho bà ta nhiều như vậy.
Không chỉ Tô Thu, ngay cả Giang Hạ cũng rất kinh ngạc: "Vy Vy, thật vậy à?”
“Thật.” Tống Vy lấy điện thoại từ trong túi ra, bấm vào album ảnh mở một bức ảnh lên, sau đó dán điện thoại vào cửa kính: "Bức ảnh này chính là tờ di chúc đó, trên giấy có ngày tháng rõ ràng, là ngay sau ngày Tống Huy Khanh ngã xuống rồi vào bệnh viện, lúc đó ông ấy biết có thể mình sẽ không sống được bao lâu nữa, nên đã quyết định viết di chúc.”
Lúc ấy hỏi luật sư Vương cần bản bản di chúc này,chính là vì giờ phút này.
Advertisement
Cô biết có thể Tô Thu sẽ gặp mình, nên mới chụp bản di chúc lại, bây giờ nó đã phát huy tác dụng.
Tô Thu nhìn vào điện thoại của Tống Vy, nhìn ngày tháng trên giấy, cùng với phần tài sản được phân chia trên di chúc, bà ta thật sự chết lặng.
Vậy mà lại là sự thật!
Trên giấy còn có chữ ký Tống Huy Khanh tự tay ký, bà ta biết rất rõ nét chữ của Tống Huy Khanh, nên đây là thật hay giả bà ta nhìn thoáng qua đã nhận ra được.
Vậy nên lúc đó Tống Huy Khanh thật sự đã chuẩn bị cho bà ta nhiều thứ như vậy.
Nhìn dáng vẻ không thể tin nổi của Tô Thu, Tống Vy thản nhiên rút điện thoại về: "Lúc ấy Tống Huy Khanh vẫn chưa biết chuyện của bà và Lâm Quốc Thần, càng không biết chuyện bà hạ thuốc cho ông ấy mới làm cho ông ấy không sống được bao lâu nữa, vậy nên lúc ông ấy chưa bị đột quỵ, chữ ký trên giấy đều do ông ấy tự hoàn thành, luật sư Vương vẫn còn video có thể làm chứng, vậy nên chỉ cần bà nhịn không nghe điện thoại của Lâm Quốc Thần trước mặt ông ấy thì có lẽ bây giờ đã được thừa kế tài sản của ông ấy.”
Đôi môi Tô Thu lên, bà ta không nói gì, ruột đã tái xanh vì hối hận.
Đúng vậy, nếu lúc ấy bà ta nhẫn nại một chút, không nghe điện thoại thì bây giờ bà ta sẽ không ngồi tù, sẽ không bị phán tử hình.
Nói không chừng bây giờ đã được cầm di chúc cùng Quốc Thần, dẫn theo Đông Đông hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc.
Tống Vy không biết suy nghĩ trong lòng Tô Thu, nếu biết thì chắc chắn cô sẽ cảm thấy Tô Thu đang ảo tưởng.
Bởi vì cho dù Lâm Quốc Thần không biết Tô Thu đã làm những gì, nhưng cô thì biết.
Cô sẽ không bỏ qua cho Tô Thu, vậy nên nói đến cùng, kết quả cuối cùng của Tô Thu đều giống nhau.
“Ngoài tài sản, thậm chí Tống Huy Khanh còn lo lắng sau này bà không được con cái hiếu thuận, nên đã sớm chọn một viện dưỡng lão tốt cho bà, ông ấy đã sắp xếp hết mọi thứ vì nửa đời sau của bà, Tống Huy Khanh thật sự quan tâm đến bà.” Tống Vy lại ném ra một quả bom nặng ký.
Giang Hạ cũng kinh ngạc: "Người ba xấu xa của cậu còn suy nghĩ rất nhiều vì bà ta.”
“Đúng vậy.” Tống Vy không tỏ ý kiến gật đầu.
Nước mắt Tô Thu chảy xuống.
Vậy mà Tống Huy Khanh còn làm những điều này vì bà ta ư?
Nếu như chuyện thừa kế khiến bà ta bắt đầu hối hận vì tất cả những gì mình đã làm với Tống Huy Khanh, thì thêm những chuyện này đã làm bà ta thực sự hối hận.
Phải, Tống Huy Khanh là người đàn ông chủ nghĩa xã hội, xấu tính và bủn xỉn, nhưng những gì bà ta muốn đều có thể có được.
Mà điểm này Quốc Thần không cho bà ta được như vậy, tuy Quốc Thần dịu dàng với bà ta, sẽ dỗ dành bà ta, nhưng những gì bà ta muốn, từ trước đến nay Quốc Thần đều không đáp ứng được, đều là bà ta cho Quốc Thần.
Trước kia bà ta chưa bao giờ lấy Tống Huy Khanh và Quốc Thần ra so sánh, bà ta cảm thấy Quốc Thần hiểu mình như vậy, người đàn ông dịu dàng với mình mới là người đàn ông bà ta muốn, người không hiểu lãng mạn là gì như Tống Huy Khanh vẫn kém Quốc Thần rất nhiều.
Nhưng bây giờ bà ta bắt đầu nghi ngờ, Lâm Quốc Thần thật sự phù hợp với mình sao?
Nếu bà ta không có tiền cho Quốc Thần, Quốc Thần có đối xử dịu dàng với bà ra, có dỗ dành bà ta không?
Chưa chắc sẽ được như vậy.
Có lẽ Quốc Thần cũng không yêu bà ta, nếu yêu bà ta thì sao hơn hai mươi năm trước ông ta lại để bà ta đi quyến rũ người đàn ông có tiền, sau đó luôn để bà ta nuôi mà vẫn không tiến tới chứ?
Giờ phút này, Tô Thu đã thấy rõ rất nhiều sự thật mình không thấy rõ trong quá khứ.
Bà ta hối hận.
Bà ta thật sự hối hận, bà ta không nên hạ thuốc Tống Huy Khanh, không nên hại chết ông ta, càng không nên ở bên ông ta mà còn âm thầm qua lại với Lâm Quốc Thần.
“Tôi... Tôi...” Tô Thu nhìn bàn tay của mình, khóc không thành tiếng.
Giang Hạ đi đến bên cạnh Tống Vy: "Bà ta làm sao vậy?”
Tống Vy trào phúng cười: "Hối hận rồi.”
“Hừ, sớm biết có ngày hôm nay thì sao lúc trước phải làm vậy.” Giang Hạ bĩu môi.
Tống Vy mỉm cười, không nói chuyện.
Tô Thu đã khóc một trận xong, hai mắt tràn ngập hận ý nhìn Tống Vy: "Cô cố ý đúng không?”
Ánh mắt Tống Vy hơi lóe lên: "Bà nói gì vậy?”
“Cô cố tình nói với tôi để tôi hối hận đúng không?” Tô Thu rống to.
Tống Vy cười: "Không sai, tôi cố ý đấy, giết người không dao, để bà chết vẫn chưa đủ, tôi còn muốn làm bà thấu tim, tôi muốn bà sống trong hối hận và áy náy trước khi chết, không thể yên bình.”
“Cô...” Tô Thu tức giận nói không nên lời.
Qua một lúc lâu, bà ta như trút hết sức lực toàn thân, cả người đều ủ rũ.
Trừ điều này ra, ý hận trên mặt bà ta cũng không còn nữa, thay vào đó là đầy vẻ đau khổ và bi thương.
“Tống Vy, cô thắng rồi, cô thật sự đã đày đọa tim tôi, tôi thừa nhận, tôi đã thua cô.” Giọng nói Tô Thu khàn khàn, không còn sức nói.
Tống Vy mím môi, không đáp lại.
Tô Thu nhắm mắt để che dấu vẻ đau khổ trong mắt, nhìn bà ta: "Còn một vấn đề tôi muốn biết, đây cũng là mục đích khác hôm nay tôi gặp cô.”
“Chuyện gì?”
Tô Thu nắm chặt ống nghe: "Đông Đông... Bây giờ Đông Đông thế nào rồi, các người đưa thằng bé đi đâu rồi?”
“Trại trẻ mồ côi.” Tống Vy trả lời.
Tô Thu cắn răng: "Sao các người có thể đưa thằng bé đến trại trẻ mồ côi chứ, đó là nơi nào, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, Đông Đông của tôi thân thể không tốt, từ nhỏ chưa từng chịu khổ chút nào, sao cô có thể...”
“Sao lại không thể? Bà sắp chết rồi, Lâm Quốc Thần cũng vào tù, không đưa thằng bé đến trại trẻ mồ côi, chẳng lẽ bà nghĩ tôi sẽ nuôi nó? Mắc mớ gì, nó là con cháu nhà họ Tống à?”
Tống Vy hỏi ngược lại lập tức làm Tô Thu á khẩu không trả lời được.
Đúng vậy, Đông Đông không phải con cháu nhà họ Tống, sao Tống Vy phải nuôi giúp bà ta.
“Vậy cô có thể đưa Đông Đông đến chỗ Huyền, Huyền là chị ruột của thằng bé.” Tô Thu lại nói.
Tống Vy nhịn không được bật cười: "Không sai, Tống Huyền là là chị ruột của thằng bé, nhưng Tống Huyền đang ở bệnh viện tâm thần, sao có thể nuôi được, hơn nữa tôi nói thẳng, cho dù Tống Huyền không ở bệnh viện tâm thần, cô ta cũng sẽ không nuôi, cô ta đã biết Lâm Đông Đông là em trai ruột của mình, cô ta hận Lâm Đông Đông, cũng hận bà.”
“Cái gì?” Tô Thu sửng sốt: "Huyền hận tôi?”
“Đúng vậy, Tống Huyền đã nói bởi vì khi còn nhỏ cô ta thường xuyên bị bắt nạt vì thân phận con riêng, bà chưa từng bảo vệ cô ta, mọi sự quan tâm đều đặt trên người Lâm Quốc Thần và Tống Huy Khanh, vậy nên cô ta hận bà, Lâm Đông Đông cũng là con riêng của bà, nhưng bà lại đối xử chu đáo với Lâm Đông Đông hơn, chuyện này làm cho Tống Huyền nghĩ tới cô ta khi còn nhỏ, bà nghĩ sao Tống Huyền không hận bà và Lâm Đông Đông chứ, vậy bà còn mong chờ Tống Huyền nuôi nấng Lâm Đông Đông sao?” Tống Vy hỏi bà ta.
Tô Thu há miệng thở dốc, nói không ra lời.
Bởi vì bà ta biết, không thể trông cậy vào.
Huyền hận Đông Đông, nên tuyệt đối không có khả năng nuôi nấng Đông Đông, nói không chừng còn thẳng tay vứt bỏ Đông Đông.
Mà người tạo ra tất cả những chuyện này là chính bà ta.
Tô Thu vừa khóc vừa cười.
Tống Vy yên lặng nhìn bà ta trong chốc lát, nhìn thấy bà ta còn đang cười khổ, cuối cùng treo điện thoại, rời đi cùng Giang Hạ.
Ra khỏi nhà tù, Giang Hạ chỉ về phía trước: "Vy Vy, người đàn ông của cậu tới kìa.”
Tống Vy ngẩng đầu nhìn qua, mỉm cười khi thấy người đàn ông đi tới.
Tô Thu trợn to mắt: "Chuyện này không thể xảy ra!”
Vậy mà Tống Huy Khanh đã lập di chúc từ sớm, còn để lại 70% cho bà ta?
Sao có thể!
Tống Huy Khanh là một người đàn ông cổ hủ, ông ta luôn rất coi trọng tiền bạc của mình, chưa bao giờ nói cho bà ta biết mình để tiền ở đâu, còn bao nhiêu tiền, thậm chí khi bà ta hỏi xin tiền, ông ta đều keo kiệt không cho.
Vậy nên sao ông ta có thể viết di chúc sớm, còn cho bà ta nhiều như vậy.
Không chỉ Tô Thu, ngay cả Giang Hạ cũng rất kinh ngạc: "Vy Vy, thật vậy à?”
“Thật.” Tống Vy lấy điện thoại từ trong túi ra, bấm vào album ảnh mở một bức ảnh lên, sau đó dán điện thoại vào cửa kính: "Bức ảnh này chính là tờ di chúc đó, trên giấy có ngày tháng rõ ràng, là ngay sau ngày Tống Huy Khanh ngã xuống rồi vào bệnh viện, lúc đó ông ấy biết có thể mình sẽ không sống được bao lâu nữa, nên đã quyết định viết di chúc.”
Lúc ấy hỏi luật sư Vương cần bản bản di chúc này,chính là vì giờ phút này.
Advertisement
Cô biết có thể Tô Thu sẽ gặp mình, nên mới chụp bản di chúc lại, bây giờ nó đã phát huy tác dụng.
Tô Thu nhìn vào điện thoại của Tống Vy, nhìn ngày tháng trên giấy, cùng với phần tài sản được phân chia trên di chúc, bà ta thật sự chết lặng.
Vậy mà lại là sự thật!
Trên giấy còn có chữ ký Tống Huy Khanh tự tay ký, bà ta biết rất rõ nét chữ của Tống Huy Khanh, nên đây là thật hay giả bà ta nhìn thoáng qua đã nhận ra được.
Vậy nên lúc đó Tống Huy Khanh thật sự đã chuẩn bị cho bà ta nhiều thứ như vậy.
Nhìn dáng vẻ không thể tin nổi của Tô Thu, Tống Vy thản nhiên rút điện thoại về: "Lúc ấy Tống Huy Khanh vẫn chưa biết chuyện của bà và Lâm Quốc Thần, càng không biết chuyện bà hạ thuốc cho ông ấy mới làm cho ông ấy không sống được bao lâu nữa, vậy nên lúc ông ấy chưa bị đột quỵ, chữ ký trên giấy đều do ông ấy tự hoàn thành, luật sư Vương vẫn còn video có thể làm chứng, vậy nên chỉ cần bà nhịn không nghe điện thoại của Lâm Quốc Thần trước mặt ông ấy thì có lẽ bây giờ đã được thừa kế tài sản của ông ấy.”
Đôi môi Tô Thu lên, bà ta không nói gì, ruột đã tái xanh vì hối hận.
Đúng vậy, nếu lúc ấy bà ta nhẫn nại một chút, không nghe điện thoại thì bây giờ bà ta sẽ không ngồi tù, sẽ không bị phán tử hình.
Nói không chừng bây giờ đã được cầm di chúc cùng Quốc Thần, dẫn theo Đông Đông hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc.
Tống Vy không biết suy nghĩ trong lòng Tô Thu, nếu biết thì chắc chắn cô sẽ cảm thấy Tô Thu đang ảo tưởng.
Bởi vì cho dù Lâm Quốc Thần không biết Tô Thu đã làm những gì, nhưng cô thì biết.
Cô sẽ không bỏ qua cho Tô Thu, vậy nên nói đến cùng, kết quả cuối cùng của Tô Thu đều giống nhau.
“Ngoài tài sản, thậm chí Tống Huy Khanh còn lo lắng sau này bà không được con cái hiếu thuận, nên đã sớm chọn một viện dưỡng lão tốt cho bà, ông ấy đã sắp xếp hết mọi thứ vì nửa đời sau của bà, Tống Huy Khanh thật sự quan tâm đến bà.” Tống Vy lại ném ra một quả bom nặng ký.
Giang Hạ cũng kinh ngạc: "Người ba xấu xa của cậu còn suy nghĩ rất nhiều vì bà ta.”
“Đúng vậy.” Tống Vy không tỏ ý kiến gật đầu.
Nước mắt Tô Thu chảy xuống.
Vậy mà Tống Huy Khanh còn làm những điều này vì bà ta ư?
Nếu như chuyện thừa kế khiến bà ta bắt đầu hối hận vì tất cả những gì mình đã làm với Tống Huy Khanh, thì thêm những chuyện này đã làm bà ta thực sự hối hận.
Phải, Tống Huy Khanh là người đàn ông chủ nghĩa xã hội, xấu tính và bủn xỉn, nhưng những gì bà ta muốn đều có thể có được.
Mà điểm này Quốc Thần không cho bà ta được như vậy, tuy Quốc Thần dịu dàng với bà ta, sẽ dỗ dành bà ta, nhưng những gì bà ta muốn, từ trước đến nay Quốc Thần đều không đáp ứng được, đều là bà ta cho Quốc Thần.
Trước kia bà ta chưa bao giờ lấy Tống Huy Khanh và Quốc Thần ra so sánh, bà ta cảm thấy Quốc Thần hiểu mình như vậy, người đàn ông dịu dàng với mình mới là người đàn ông bà ta muốn, người không hiểu lãng mạn là gì như Tống Huy Khanh vẫn kém Quốc Thần rất nhiều.
Nhưng bây giờ bà ta bắt đầu nghi ngờ, Lâm Quốc Thần thật sự phù hợp với mình sao?
Nếu bà ta không có tiền cho Quốc Thần, Quốc Thần có đối xử dịu dàng với bà ra, có dỗ dành bà ta không?
Chưa chắc sẽ được như vậy.
Có lẽ Quốc Thần cũng không yêu bà ta, nếu yêu bà ta thì sao hơn hai mươi năm trước ông ta lại để bà ta đi quyến rũ người đàn ông có tiền, sau đó luôn để bà ta nuôi mà vẫn không tiến tới chứ?
Giờ phút này, Tô Thu đã thấy rõ rất nhiều sự thật mình không thấy rõ trong quá khứ.
Bà ta hối hận.
Bà ta thật sự hối hận, bà ta không nên hạ thuốc Tống Huy Khanh, không nên hại chết ông ta, càng không nên ở bên ông ta mà còn âm thầm qua lại với Lâm Quốc Thần.
“Tôi... Tôi...” Tô Thu nhìn bàn tay của mình, khóc không thành tiếng.
Giang Hạ đi đến bên cạnh Tống Vy: "Bà ta làm sao vậy?”
Tống Vy trào phúng cười: "Hối hận rồi.”
“Hừ, sớm biết có ngày hôm nay thì sao lúc trước phải làm vậy.” Giang Hạ bĩu môi.
Tống Vy mỉm cười, không nói chuyện.
Tô Thu đã khóc một trận xong, hai mắt tràn ngập hận ý nhìn Tống Vy: "Cô cố ý đúng không?”
Ánh mắt Tống Vy hơi lóe lên: "Bà nói gì vậy?”
“Cô cố tình nói với tôi để tôi hối hận đúng không?” Tô Thu rống to.
Tống Vy cười: "Không sai, tôi cố ý đấy, giết người không dao, để bà chết vẫn chưa đủ, tôi còn muốn làm bà thấu tim, tôi muốn bà sống trong hối hận và áy náy trước khi chết, không thể yên bình.”
“Cô...” Tô Thu tức giận nói không nên lời.
Qua một lúc lâu, bà ta như trút hết sức lực toàn thân, cả người đều ủ rũ.
Trừ điều này ra, ý hận trên mặt bà ta cũng không còn nữa, thay vào đó là đầy vẻ đau khổ và bi thương.
“Tống Vy, cô thắng rồi, cô thật sự đã đày đọa tim tôi, tôi thừa nhận, tôi đã thua cô.” Giọng nói Tô Thu khàn khàn, không còn sức nói.
Tống Vy mím môi, không đáp lại.
Tô Thu nhắm mắt để che dấu vẻ đau khổ trong mắt, nhìn bà ta: "Còn một vấn đề tôi muốn biết, đây cũng là mục đích khác hôm nay tôi gặp cô.”
“Chuyện gì?”
Tô Thu nắm chặt ống nghe: "Đông Đông... Bây giờ Đông Đông thế nào rồi, các người đưa thằng bé đi đâu rồi?”
“Trại trẻ mồ côi.” Tống Vy trả lời.
Tô Thu cắn răng: "Sao các người có thể đưa thằng bé đến trại trẻ mồ côi chứ, đó là nơi nào, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, Đông Đông của tôi thân thể không tốt, từ nhỏ chưa từng chịu khổ chút nào, sao cô có thể...”
“Sao lại không thể? Bà sắp chết rồi, Lâm Quốc Thần cũng vào tù, không đưa thằng bé đến trại trẻ mồ côi, chẳng lẽ bà nghĩ tôi sẽ nuôi nó? Mắc mớ gì, nó là con cháu nhà họ Tống à?”
Tống Vy hỏi ngược lại lập tức làm Tô Thu á khẩu không trả lời được.
Đúng vậy, Đông Đông không phải con cháu nhà họ Tống, sao Tống Vy phải nuôi giúp bà ta.
“Vậy cô có thể đưa Đông Đông đến chỗ Huyền, Huyền là chị ruột của thằng bé.” Tô Thu lại nói.
Tống Vy nhịn không được bật cười: "Không sai, Tống Huyền là là chị ruột của thằng bé, nhưng Tống Huyền đang ở bệnh viện tâm thần, sao có thể nuôi được, hơn nữa tôi nói thẳng, cho dù Tống Huyền không ở bệnh viện tâm thần, cô ta cũng sẽ không nuôi, cô ta đã biết Lâm Đông Đông là em trai ruột của mình, cô ta hận Lâm Đông Đông, cũng hận bà.”
“Cái gì?” Tô Thu sửng sốt: "Huyền hận tôi?”
“Đúng vậy, Tống Huyền đã nói bởi vì khi còn nhỏ cô ta thường xuyên bị bắt nạt vì thân phận con riêng, bà chưa từng bảo vệ cô ta, mọi sự quan tâm đều đặt trên người Lâm Quốc Thần và Tống Huy Khanh, vậy nên cô ta hận bà, Lâm Đông Đông cũng là con riêng của bà, nhưng bà lại đối xử chu đáo với Lâm Đông Đông hơn, chuyện này làm cho Tống Huyền nghĩ tới cô ta khi còn nhỏ, bà nghĩ sao Tống Huyền không hận bà và Lâm Đông Đông chứ, vậy bà còn mong chờ Tống Huyền nuôi nấng Lâm Đông Đông sao?” Tống Vy hỏi bà ta.
Tô Thu há miệng thở dốc, nói không ra lời.
Bởi vì bà ta biết, không thể trông cậy vào.
Huyền hận Đông Đông, nên tuyệt đối không có khả năng nuôi nấng Đông Đông, nói không chừng còn thẳng tay vứt bỏ Đông Đông.
Mà người tạo ra tất cả những chuyện này là chính bà ta.
Tô Thu vừa khóc vừa cười.
Tống Vy yên lặng nhìn bà ta trong chốc lát, nhìn thấy bà ta còn đang cười khổ, cuối cùng treo điện thoại, rời đi cùng Giang Hạ.
Ra khỏi nhà tù, Giang Hạ chỉ về phía trước: "Vy Vy, người đàn ông của cậu tới kìa.”
Tống Vy ngẩng đầu nhìn qua, mỉm cười khi thấy người đàn ông đi tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.