Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Chương 235: Tống Vy nhắm mắt tuyệt vọng
Nguyệt Nha
17/10/2021
Người quản lý lắc đầu: “Lúc xảy ra hỏa hoạn, đúng lúc là giờ nghỉ trưa, chúng tôi đều đang ngồi ăn cơm ở bên ngoài, căn bản không biết chuyện gì đang xảy ra, đợi chúng tôi ăn cơm xong quay về thì lửa đã cháy lớn rồi, căn bản không thể vào được, chứ đừng nói là cứu vải.” Nghe vậy, Tống Vy nhắm mắt tuyệt vọng.
Lúc này, một chiếc ô tô khác chạy tới.
Giang Hạ nhảy xuống xe, ngay cả cửa cũng còn chưa kịp đóng, nắm lấy tay Tống Vy, cũng hỏi về tình hình vải. Tống Vy tiếc nuối nói với cô ta rằng vải đã mất hết rồi.
Giang Hạ siết chặt tay không thể chấp nhận được: “Không còn nữa?”
“Ừm.” Tống Vy gật đầu.
“Đó là mấy tỷ vải đó!” Cảm xúc Giang Hạ kích động mà hét lên một tiếng, đột nhiên chạy về phía nhà kho, như không tin lời cô nói, phải tận mắt nhìn thấy mới từ bỏ.
Nhìn thấy cảnh này, Tống Vy sửng sốt, vội vàng kêu lên: “Hạ, cậu làm gì vậy, mau quay lại!”
Giang Hạ không có nghe lời, dừng ở trước nhà kho, nhìn đống lửa trước mặt một cách sụp đổ.
Còn bọn họ đứng ngay dưới đường chéo đó.
“Nguy hiểm!” Đôi đồng tử Tống Vy đột nhiên co rút lại, không chút nghĩ ngợi, trực tiếp đẩy Giang Hạ ra.
Giang Hạ bị đẩy ngã xuống đất cách đó không xa, phịch lên một tiếng.
Nhưng cô ta không quan tâm đến cánh tay trầy xước của mình, nhanh chóng đứng dậy nhìn Tống Vy.
Nhìn thấy cây xà ngang đó sắp đập vào đầu Tống Vy, sắc mặt thay đổi dữ dội, vội vàng hét lên: “Vy, mau tránh ra.”
Tống Vy muốn né nhưng cô căn bản không né được, chân của cô khi đẩy Giang Hạ ra lúc nãy, đã bị trẹo rồi, lúc này đau thấu tim, đừng nói là né, mà ngay cả nhúc nhích cũng không nhúc nhích được.
Lúc này, một chiếc ô tô khác chạy tới.
Giang Hạ nhảy xuống xe, ngay cả cửa cũng còn chưa kịp đóng, nắm lấy tay Tống Vy, cũng hỏi về tình hình vải. Tống Vy tiếc nuối nói với cô ta rằng vải đã mất hết rồi.
Giang Hạ siết chặt tay không thể chấp nhận được: “Không còn nữa?”
“Ừm.” Tống Vy gật đầu.
“Đó là mấy tỷ vải đó!” Cảm xúc Giang Hạ kích động mà hét lên một tiếng, đột nhiên chạy về phía nhà kho, như không tin lời cô nói, phải tận mắt nhìn thấy mới từ bỏ.
Nhìn thấy cảnh này, Tống Vy sửng sốt, vội vàng kêu lên: “Hạ, cậu làm gì vậy, mau quay lại!”
Giang Hạ không có nghe lời, dừng ở trước nhà kho, nhìn đống lửa trước mặt một cách sụp đổ.
Còn bọn họ đứng ngay dưới đường chéo đó.
“Nguy hiểm!” Đôi đồng tử Tống Vy đột nhiên co rút lại, không chút nghĩ ngợi, trực tiếp đẩy Giang Hạ ra.
Giang Hạ bị đẩy ngã xuống đất cách đó không xa, phịch lên một tiếng.
Nhưng cô ta không quan tâm đến cánh tay trầy xước của mình, nhanh chóng đứng dậy nhìn Tống Vy.
Nhìn thấy cây xà ngang đó sắp đập vào đầu Tống Vy, sắc mặt thay đổi dữ dội, vội vàng hét lên: “Vy, mau tránh ra.”
Tống Vy muốn né nhưng cô căn bản không né được, chân của cô khi đẩy Giang Hạ ra lúc nãy, đã bị trẹo rồi, lúc này đau thấu tim, đừng nói là né, mà ngay cả nhúc nhích cũng không nhúc nhích được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.