Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy
Chương 72: TRÁI TIM CỦA LỬA
Nguyệt Nha
05/10/2021
Người đàn ông dừng chân lại, nhìn về phía phương hướng Trình Hiệp chỉ, quả nhiên nhìn thấy Tống Vy.
Cô đứng trước quầy hàng, đang cầm dây chuyền ngọc xanh ướm thử lên cỗ.
Hình như không hài lòng về sợi dây chuyền kia, cô lắc đầu bỏ dây chuyền vào hộp lót vải nhung, lại cách quầy pha lê chỉ vào một món khác.
“Những món trang sức đó đều kết hợp với lễ phục dạ hội, không phải thứ mang hằng ngày, không lẽ cô ấy định tham dự bữa tiệc nào sao?” Trình Hiệp suy đoán.
Mắt Đường Hạo Tuấn hơi lóe lên: “Tôi nhớ trong cửa hàng này có một bộ Trái tim của Lửa đúng không?”
“Đúng vậy.” Trình Hiệp gật đầu: “Đá quý chủ đạo của bộ Trái tim của Lửa kia là một viên kim cương máu hiếm có, màu đã đỏ sậm đến biến thành màu đen, cho nên hiện tại vẫn không có ai có thể đeo hợp với nó, vì thế nên vẫn chưa bán được, bây giờ đang được dùng làm báu vật trần cửa hàng, đặt trong két sắt.”
“Vậy cậu cảm thấy cô ấy đeo có hợp không?” Đường Hạo Tuấn nhìn gương mặt xinh đẹp của Tống Vy, lạnh nhạt hỏi.
Trình Hiệp hiểu ra điều gì đó, nuốt nước bọt: “Tổng giám đốc, anh muốn đưa Trái tim của Lửa…”
“Cậu chỉ cần trả lời câu hỏi của tôi là được.” Đường Hạo Tuấn không vui ngắt lời anh.
Trình Hiệp đã xác định Đường Hạo Tuấn muốn tặng Trái tim của Lửa cho Tống Vy, nghiêm túc suy nghĩ rồi trả lời: “Gương mặt của nhà thiết kế Tống xinh đẹp rất có tính công kích, giống Trái tim của Lửa, tôi cảm thấy chắc là sẽ hợp.”
“Vậy được rồi, cậu báo với cửa hàng trưởng, lấy Trái tim của Lửa ra cho cô ấy thử xem sao.” Đường Hạo Tuấn nâng cằm ra lệnh.
Trình Hiệp trả lời, sau đó vẫn nhịn không được hỏi: “Nhưng tổng giám đốc, tôi có thể biết vì sao anh muốn tặng Trái tim của Lửa cho cô ấy không?”
Đừng nói là thật sự thích cô ấy đó nha?
Đường Hạo Tuấn thu ánh mắt đặt trên người Tống Vy lại: “Sau khi show Dục Hỏa Trùng Sinh kết thúc, công ty trang phục cũng đã có thể tách ra khỏi công ty chính, cô ấy là người có công lớn nhất, cần phải thưởng mà thôi.”
“Tuy là nói thế, nhưng nếu muốn thưởng cũng nên thưởng tiền, làm gì có chuyện thưởng trang sức, hơn nữa không phải show thời trang còn chưa bắt đầu sao?” Trình Hiệp nói thầm.
Đường Hạo Tuấn lạnh lùng nhìn anh.
Trình Hiệp không dám nói nữa, sờ mũi, lập tức làm theo.
Không lâu sau, cửa hàng trưởng đã mang Trái tim của Lửa đến trước mặt Tống Vy, cũng đích thân đeo cho Tống Vy.
Sau khi đeo lên, Đường Hạo Tuấn cảm giác khí chất của Tống Vy đã thay đổi hoàn toàn, giống như một nữ vương cao quý.
Trái tim của Lửa đỏ như máu làm nỗi bật nét đẹp của cô, cô cũng không che đi ánh sáng của Trái tim của Lửa.
Cô và Trái tim của Lửa rõ ràng là đang hỗ trợ lẫn nhau.
“Tổng giám đốc, đã xử lý xong.” Trình Hiệp quay về bên cạnh Đường Hạo Tuần.
Đường Hạo Tuấn không thèm đề ý đến anh, chỉ nhìn chằm chằm Tống Vy đang soi gương.
Trình Hiệp thấy thế, cũng nhìn theo, sau khi nhìn thấy Tống Vy thì kinh ngạc nói: “Tôi nói đúng thật, nhà thiết kế Tống đúng là rất hợp với Trái tim của Lửa.”
“Được rồi đi thôi.” Đường Hạo Tuấn thu ánh mắt lại: “Lấy máy món đồ Giai Nhi mua lại, Giai Nhi còn đang chờ.
“Vâng!” Trình Hiệp trả lời.
Trong tiệm đá quý, Tống Vy cẩn thận tháo dây chuyền xuống, bỏ vào khay.
Cửa hàng trưởng mỉm cười hỏi cô: “Cô thấy thế nào?”
“Rất đẹp.” Tống Vy khen ngợi thật lòng.
Lần đầu tiên cô nhìn thấy kim cương máu như thế, còn là một viên lớn như vậy.
Một người bạn của thầy cô chính là người sưu tầm đá quý, cũng có một viên kim cương máu, nhưng không đỏ và to như thế.
“Cô thích là tốt rồi, vậy tôi sẽ đóng gói cho cô.” Nói xong, cửa hàng trưởng định bưng khay đến quầy thu ngân đóng gói.
Tống Vy vội vàng gọi cô lại: “Khoan đã, tôi chưa nói là muốn mua mà, hơn nữa nó đắt như thế, sao tôi mua nỗi?”
Cô được đeo thử đã cảm thấy thỏa mãn lắm rồi, nhưng đến bây giờ cô vẫn không nghĩ đến chuyện mua nó.
Cửa hàng trưởng vẫn mỉm cười: “Có một vị khách nam đã mua Trái tim của Lửa tặng cho cô, cho nên…”
“Tặng cho tôi?” Tống Vy kinh ngạc chỉ vào bản thân: “Ai vậy?”
Trong đầu cô hiện lên một vài gương mặt.
Cửa hàng trưởng trả lời: “Là một vị khách nam họ Đường.”
“Đường?” Tống Vy chớp mắt: “Đường Hạo Minh?”
Cửa hàng trưởng không nói tiếp nữa, bưng khay đi đóng gói.
Một lúc sau, Tống Vy cầm túi lâng lâng ra khỏi cửa hàng đá quý, trông vẫn còn hơi ngơ ngác.
Cô vẫn không thể tin được sợi dây chuyền kim cương máu trị giá hơn ba mươi tỷ lại thuộc về cô!
Nhưng cô không muốn nhận, chờ tham dự tiệc sinh nhật xong lại trả cho Đường Hạo Minh.
Nghĩ thế, Tống Vy thở phào nhẹ nhõm, ra khỏi cửa hàng.
Vài hôm sau, đến sinh nhật Đường Hạo Minh.
Bởi vì bữa tiệc được tổ chức vào buổi tối, Tống Vy đưa hai đứa nhỏ đến chỗ Giang Hạ, sau đó gọi taxi đến khách sạn.
Lúc cô đến, trong bữa tiệc đã có rất nhiều người Tống Vy nhìn thoáng qua, thấy trên cơ bản đều là người cô không quen, lập tức bưng ly rượu vang đỏ đi vào một góc vắng vẻ, chờ bữa tiệc bắt đầu.
Đợi hơn mười phút, cô đột nhiên nhìn thấy một người, mắt lóe lên vẻ kinh ngạc vui mừng, đứng dậy đi về phía người nọ: “Ông Uông.”
Người nọ nghe thấy giọng cô, ngừng trò chuyện với những người khác, quay người qua: “Là Tiểu Tống à”
“Là tôi, không ngờ lại gặp được ông Uông.” Tống Vy cười vươn tay với ông.
Ông Uông bắt tay với cô: “Đúng vậy, tôi cũng không ngờ, cô về lúc nào thế?”
“Về gần một tháng rồi.” Tống Vy nói.
Ông Uông gật đầu: “Đúng rồi, thầy của cô có khỏe không?”
“Vẫn như cũ, nhưng trước khi tôi về nước, thầy cố ý dặn dò tôi, nếu gặp được ông Uông thì bảo tôi hỏi ông, khi nào ông trả bàn cờ thua lại cho ông ấy.” Tống Vy như cười như không nhìn ông.
Ông Uông lập tức xấu hỗ cười: “Ha ha, lần sau, lần sau đi.”
“Được, lát nữa tôi sẽ nói với thầy.” Tống Vy che môi cười.
Người này là chủ tịch tập đoàn Uông thị, vì cũng thích chơi cờ vây giống thầy, nên đã trở thành bạn vong niên với thầy.
Trong lúc Tống Vy và ông Uông đang trò chuyện vui vẻ, một giọng nói đầy hiền hòa vang lên: “Vy, con quen với tổng giám đốc Uông sao?”
Tống Huy Khanh bưng ly rượu đi đến.
Tống Vy thấy ông, nụ cười nhạt đi.
Ông Uông thấy cô không chào đón người đến, nhướng mày: “Tiểu Tống, ông ấy là…”
Không đợi Tống Vy trả lời, Tống Huy Khanh đã chủ động nói: “Tôi là ba của Vy, xin chào tổng giám đốc Uông.”
Ông vươn tay với ông Uông. Ông Uông không thèm để ý. Tống Huy Khanh hơi xấu hỗ, nhưng không lâu sau, ông buông tay xuống, oán trách nhìn Tống Vy: “Cái con bé con, sao con lại không nói cho ba biết con quen biết với tổng giám đốc Uông chứ?” “Ba, ba tìm con có việc gì không?” Tống Vy nổi đầy da gà khi nghe thấy giọng điệu của ông. Đừng tưởng là cô không phát hiện ra, bởi vì cô quen biết với ông Uông nên ông ta mới cố ý giả vờ làm một người ba hiền. “Ba không đến tìm con, ba tìm tổng giám đốc Uông.” Tống Huy Khanh dời mắt nhìn ông Uông, cười vô cùng nhiệt tình: “Ông Uông, đây là danh thiếp của tôi.” Ông đưa danh thiếp sang. Lần này ông Uông lại nhận lấy: “Tổng giám đốc công ty Tống thị?” “Đúng vậy.” Tống Huy Khanh gật đầu. Ông Uông tiện tay bỏ danh thiếp vào túi: “Ông có chuyện gì sao?”
“Là thế này ông Uông, ông cũng biết dạo gần đây công ty chúng tôi khó khăn…”
“Ông muốn tìm tôi góp vốn sao?” Đã nói đến nước này, sao ông Uông còn không hiểu.
“Đúng vậy.” Tống Huy Khanh gật đầu.
Ông tốn rất nhiều tiền của mới lây được thiệp mời sinh nhật của cậu cả nhà họ Đường, cũng vì muốn tìm người phụ trách của các công ty khác góp vốn.
Tuy đã bảo vệ được Tống thị, nhưng cũng không còn bao nhiêu tiền mặt để duy trì sản xuất, cứ kéo dài mãi, Tống thị cũng sẽ phá sản, cho nên ông không thể không mặt dày mày dạn đi kiếm quan hệ khắp nơi.
“Tổng giám đốc Tống, tôi nhớ hình như con gái của ông là vợ chưa cưới của tổng giám đốc Đường mà, ông có một cậu con rễ giỏi đến thế, sao không đi tìm anh ta đi?” Ông Uông hỏi, sau đó giống như nhớ đến gì đó, kinh ngạc nhìn Tống Vy: “Cô Tống là con gái của ông, vậy không phải cô ấy chính là vợ chưa cưới của tổng giám đốc Đường sao?”
Cô đứng trước quầy hàng, đang cầm dây chuyền ngọc xanh ướm thử lên cỗ.
Hình như không hài lòng về sợi dây chuyền kia, cô lắc đầu bỏ dây chuyền vào hộp lót vải nhung, lại cách quầy pha lê chỉ vào một món khác.
“Những món trang sức đó đều kết hợp với lễ phục dạ hội, không phải thứ mang hằng ngày, không lẽ cô ấy định tham dự bữa tiệc nào sao?” Trình Hiệp suy đoán.
Mắt Đường Hạo Tuấn hơi lóe lên: “Tôi nhớ trong cửa hàng này có một bộ Trái tim của Lửa đúng không?”
“Đúng vậy.” Trình Hiệp gật đầu: “Đá quý chủ đạo của bộ Trái tim của Lửa kia là một viên kim cương máu hiếm có, màu đã đỏ sậm đến biến thành màu đen, cho nên hiện tại vẫn không có ai có thể đeo hợp với nó, vì thế nên vẫn chưa bán được, bây giờ đang được dùng làm báu vật trần cửa hàng, đặt trong két sắt.”
“Vậy cậu cảm thấy cô ấy đeo có hợp không?” Đường Hạo Tuấn nhìn gương mặt xinh đẹp của Tống Vy, lạnh nhạt hỏi.
Trình Hiệp hiểu ra điều gì đó, nuốt nước bọt: “Tổng giám đốc, anh muốn đưa Trái tim của Lửa…”
“Cậu chỉ cần trả lời câu hỏi của tôi là được.” Đường Hạo Tuấn không vui ngắt lời anh.
Trình Hiệp đã xác định Đường Hạo Tuấn muốn tặng Trái tim của Lửa cho Tống Vy, nghiêm túc suy nghĩ rồi trả lời: “Gương mặt của nhà thiết kế Tống xinh đẹp rất có tính công kích, giống Trái tim của Lửa, tôi cảm thấy chắc là sẽ hợp.”
“Vậy được rồi, cậu báo với cửa hàng trưởng, lấy Trái tim của Lửa ra cho cô ấy thử xem sao.” Đường Hạo Tuấn nâng cằm ra lệnh.
Trình Hiệp trả lời, sau đó vẫn nhịn không được hỏi: “Nhưng tổng giám đốc, tôi có thể biết vì sao anh muốn tặng Trái tim của Lửa cho cô ấy không?”
Đừng nói là thật sự thích cô ấy đó nha?
Đường Hạo Tuấn thu ánh mắt đặt trên người Tống Vy lại: “Sau khi show Dục Hỏa Trùng Sinh kết thúc, công ty trang phục cũng đã có thể tách ra khỏi công ty chính, cô ấy là người có công lớn nhất, cần phải thưởng mà thôi.”
“Tuy là nói thế, nhưng nếu muốn thưởng cũng nên thưởng tiền, làm gì có chuyện thưởng trang sức, hơn nữa không phải show thời trang còn chưa bắt đầu sao?” Trình Hiệp nói thầm.
Đường Hạo Tuấn lạnh lùng nhìn anh.
Trình Hiệp không dám nói nữa, sờ mũi, lập tức làm theo.
Không lâu sau, cửa hàng trưởng đã mang Trái tim của Lửa đến trước mặt Tống Vy, cũng đích thân đeo cho Tống Vy.
Sau khi đeo lên, Đường Hạo Tuấn cảm giác khí chất của Tống Vy đã thay đổi hoàn toàn, giống như một nữ vương cao quý.
Trái tim của Lửa đỏ như máu làm nỗi bật nét đẹp của cô, cô cũng không che đi ánh sáng của Trái tim của Lửa.
Cô và Trái tim của Lửa rõ ràng là đang hỗ trợ lẫn nhau.
“Tổng giám đốc, đã xử lý xong.” Trình Hiệp quay về bên cạnh Đường Hạo Tuần.
Đường Hạo Tuấn không thèm đề ý đến anh, chỉ nhìn chằm chằm Tống Vy đang soi gương.
Trình Hiệp thấy thế, cũng nhìn theo, sau khi nhìn thấy Tống Vy thì kinh ngạc nói: “Tôi nói đúng thật, nhà thiết kế Tống đúng là rất hợp với Trái tim của Lửa.”
“Được rồi đi thôi.” Đường Hạo Tuấn thu ánh mắt lại: “Lấy máy món đồ Giai Nhi mua lại, Giai Nhi còn đang chờ.
“Vâng!” Trình Hiệp trả lời.
Trong tiệm đá quý, Tống Vy cẩn thận tháo dây chuyền xuống, bỏ vào khay.
Cửa hàng trưởng mỉm cười hỏi cô: “Cô thấy thế nào?”
“Rất đẹp.” Tống Vy khen ngợi thật lòng.
Lần đầu tiên cô nhìn thấy kim cương máu như thế, còn là một viên lớn như vậy.
Một người bạn của thầy cô chính là người sưu tầm đá quý, cũng có một viên kim cương máu, nhưng không đỏ và to như thế.
“Cô thích là tốt rồi, vậy tôi sẽ đóng gói cho cô.” Nói xong, cửa hàng trưởng định bưng khay đến quầy thu ngân đóng gói.
Tống Vy vội vàng gọi cô lại: “Khoan đã, tôi chưa nói là muốn mua mà, hơn nữa nó đắt như thế, sao tôi mua nỗi?”
Cô được đeo thử đã cảm thấy thỏa mãn lắm rồi, nhưng đến bây giờ cô vẫn không nghĩ đến chuyện mua nó.
Cửa hàng trưởng vẫn mỉm cười: “Có một vị khách nam đã mua Trái tim của Lửa tặng cho cô, cho nên…”
“Tặng cho tôi?” Tống Vy kinh ngạc chỉ vào bản thân: “Ai vậy?”
Trong đầu cô hiện lên một vài gương mặt.
Cửa hàng trưởng trả lời: “Là một vị khách nam họ Đường.”
“Đường?” Tống Vy chớp mắt: “Đường Hạo Minh?”
Cửa hàng trưởng không nói tiếp nữa, bưng khay đi đóng gói.
Một lúc sau, Tống Vy cầm túi lâng lâng ra khỏi cửa hàng đá quý, trông vẫn còn hơi ngơ ngác.
Cô vẫn không thể tin được sợi dây chuyền kim cương máu trị giá hơn ba mươi tỷ lại thuộc về cô!
Nhưng cô không muốn nhận, chờ tham dự tiệc sinh nhật xong lại trả cho Đường Hạo Minh.
Nghĩ thế, Tống Vy thở phào nhẹ nhõm, ra khỏi cửa hàng.
Vài hôm sau, đến sinh nhật Đường Hạo Minh.
Bởi vì bữa tiệc được tổ chức vào buổi tối, Tống Vy đưa hai đứa nhỏ đến chỗ Giang Hạ, sau đó gọi taxi đến khách sạn.
Lúc cô đến, trong bữa tiệc đã có rất nhiều người Tống Vy nhìn thoáng qua, thấy trên cơ bản đều là người cô không quen, lập tức bưng ly rượu vang đỏ đi vào một góc vắng vẻ, chờ bữa tiệc bắt đầu.
Đợi hơn mười phút, cô đột nhiên nhìn thấy một người, mắt lóe lên vẻ kinh ngạc vui mừng, đứng dậy đi về phía người nọ: “Ông Uông.”
Người nọ nghe thấy giọng cô, ngừng trò chuyện với những người khác, quay người qua: “Là Tiểu Tống à”
“Là tôi, không ngờ lại gặp được ông Uông.” Tống Vy cười vươn tay với ông.
Ông Uông bắt tay với cô: “Đúng vậy, tôi cũng không ngờ, cô về lúc nào thế?”
“Về gần một tháng rồi.” Tống Vy nói.
Ông Uông gật đầu: “Đúng rồi, thầy của cô có khỏe không?”
“Vẫn như cũ, nhưng trước khi tôi về nước, thầy cố ý dặn dò tôi, nếu gặp được ông Uông thì bảo tôi hỏi ông, khi nào ông trả bàn cờ thua lại cho ông ấy.” Tống Vy như cười như không nhìn ông.
Ông Uông lập tức xấu hỗ cười: “Ha ha, lần sau, lần sau đi.”
“Được, lát nữa tôi sẽ nói với thầy.” Tống Vy che môi cười.
Người này là chủ tịch tập đoàn Uông thị, vì cũng thích chơi cờ vây giống thầy, nên đã trở thành bạn vong niên với thầy.
Trong lúc Tống Vy và ông Uông đang trò chuyện vui vẻ, một giọng nói đầy hiền hòa vang lên: “Vy, con quen với tổng giám đốc Uông sao?”
Tống Huy Khanh bưng ly rượu đi đến.
Tống Vy thấy ông, nụ cười nhạt đi.
Ông Uông thấy cô không chào đón người đến, nhướng mày: “Tiểu Tống, ông ấy là…”
Không đợi Tống Vy trả lời, Tống Huy Khanh đã chủ động nói: “Tôi là ba của Vy, xin chào tổng giám đốc Uông.”
Ông vươn tay với ông Uông. Ông Uông không thèm để ý. Tống Huy Khanh hơi xấu hỗ, nhưng không lâu sau, ông buông tay xuống, oán trách nhìn Tống Vy: “Cái con bé con, sao con lại không nói cho ba biết con quen biết với tổng giám đốc Uông chứ?” “Ba, ba tìm con có việc gì không?” Tống Vy nổi đầy da gà khi nghe thấy giọng điệu của ông. Đừng tưởng là cô không phát hiện ra, bởi vì cô quen biết với ông Uông nên ông ta mới cố ý giả vờ làm một người ba hiền. “Ba không đến tìm con, ba tìm tổng giám đốc Uông.” Tống Huy Khanh dời mắt nhìn ông Uông, cười vô cùng nhiệt tình: “Ông Uông, đây là danh thiếp của tôi.” Ông đưa danh thiếp sang. Lần này ông Uông lại nhận lấy: “Tổng giám đốc công ty Tống thị?” “Đúng vậy.” Tống Huy Khanh gật đầu. Ông Uông tiện tay bỏ danh thiếp vào túi: “Ông có chuyện gì sao?”
“Là thế này ông Uông, ông cũng biết dạo gần đây công ty chúng tôi khó khăn…”
“Ông muốn tìm tôi góp vốn sao?” Đã nói đến nước này, sao ông Uông còn không hiểu.
“Đúng vậy.” Tống Huy Khanh gật đầu.
Ông tốn rất nhiều tiền của mới lây được thiệp mời sinh nhật của cậu cả nhà họ Đường, cũng vì muốn tìm người phụ trách của các công ty khác góp vốn.
Tuy đã bảo vệ được Tống thị, nhưng cũng không còn bao nhiêu tiền mặt để duy trì sản xuất, cứ kéo dài mãi, Tống thị cũng sẽ phá sản, cho nên ông không thể không mặt dày mày dạn đi kiếm quan hệ khắp nơi.
“Tổng giám đốc Tống, tôi nhớ hình như con gái của ông là vợ chưa cưới của tổng giám đốc Đường mà, ông có một cậu con rễ giỏi đến thế, sao không đi tìm anh ta đi?” Ông Uông hỏi, sau đó giống như nhớ đến gì đó, kinh ngạc nhìn Tống Vy: “Cô Tống là con gái của ông, vậy không phải cô ấy chính là vợ chưa cưới của tổng giám đốc Đường sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.